Chương 16: Mày Thích Minh Trí Phải Không?
Huỳnh Trang
16/06/2016
- Huy đang yêu thầm mày đấy!
- Huy? – Kim như không tin, lặp lại cái tên được cô nhắc đến trong chủ đề này.
- Ờ, là Huy, chính miệng anh ta đã nói thế mà!
- Nói láo – Nàng Kim không biểu cảm một cảm xúc nào trên khuôn mặt, bởi vì nàng ta biết...chuyện này CHẮC CHẮN không phải là sự thật.
- Láo cái đầu mày – Vy không những không tức giận, mà còn lấy tay để trên vai Kim vỗ vỗ kiểu như an ủi - Chắc mày đang shock lắm nên chưa thể chấp nhận sự thật đúng không? Yên tâm, rồi thời gian sẽ giúp mày chấp nhận thôi, vẫn còn có tao ở đây nữa mà cục cưng!
- .....
- Sao vậy Kim? Mày đừng có làm tao sợ nha – Cô giật mình khi tự nhiên đang nói chuyện, bỗng dưng nàng ấy lại im lìm.
- .....
- Ê mày! Tao thấy anh Trí còn tốt hơn cái ông Huy đó gấp trăm ngàn lần, à không, gấp hàng tỉ lần luôn – Cứ nghĩ con bạn vẫn còn sốc vì chưa thích nghi được, Vy liền chuyển sang chủ đề trung tâm xoay quanh một người mà không ai khác chính là "Nguyễn Minh Trí".
- Sao tự nhiên nhắc đến anh Trí ở đây? – Kim không hiểu, con này bị hâm à? Đang nói đến cái gì, sao tự nhiên lại lôi Minh Trí vào?
Bỏ mặc ngoài tai câu hỏi của Kim, Vy tiếp tục khen tới tấp.
- Mày biết không, anh Trí tốt bụng lắm, ảnh là người cứu tao khỏi cái đứa nào tên Ly ấy, còn mang tao vào bệnh viện, tao muốn tìm nhà để trốn tên Huy đáng chết kia, anh ấy giúp luôn – Ngừng một chút, cô thắc mắc hỏi tiếp - Nhưng mà làm sao tên Huy ấy biết nơi tao đang sống nhỉ?
- Mày hỏi tao? Tao hỏi ai? Chẳng lẽ đi hỏi anh Huy à? – Cái con này, tối ngày đi hỏi người khác mấy câu mà nó lại biết chắc chắn...người bị hỏi không thể trả lời được.
- Ý kiến không tồi, mày đi hỏi Huy dùm tao đi, nha! Rồi có gì tối nay tao khao mày một chầu kem! – Cô nắm tay Kim lắc lắc làm nũng.
- Kem? Tớ nói cho cậu nghe nhá! Tớ đây không phải con nít, không giống như ai kia, nhắc đến đồ ăn là tí ta tí tít, không chừng mai này vì đồ ăn mà mày...có thể bán đứng bạn bè luôn – Khoé môi nàng hơi cong lên, tỏ vẻ cười mỉm.
- WHAT!? Mày đang xem thường tao á? Nói cho mày biết, tao đây không giống mấy loại thiếu đạo đức, vô liêm sĩ như vậy – Vy tự hào và tự tán thưởng cho bản thân mình - Nha nha Kim, mày đi hỏi Huy đi, nếu tra hỏi thành công, mày muốn gì tao làm gì, tao cũng chiều theo ý mày hết – Lúc sau lại tiếp tục công kích bằng chiêu trò năn nỉ.
- Không chấp thuận – Kim khoanh tay trước ngực, phán ra một lạnh lùng.
- HẢ?! – Vy rên trời thảm đất một cách rõ to.
- Chuyện này tao không thể giúp, tao bây giờ chỉ thắc mắc là tại sao mày lại đi nói Huy thích tao? – Nàng Kim mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cô như đang dò xét gì đó!
- Mày vẫn chưa tin sao? Điều tao nói tất cả đều là sự thật hết, khó chấp nhận quá hả? – Vy thở dài chán nản, hôm nay là nhày gì mà số nhọ quá!
- Để tao đi hỏi Huy? – Kim toang đứng bật dậy.
- Thôi đừng đi, tao chỉ sợ mắc công Huy ngại quá sẽ chối bỏ cho xem – Cô nhanh tay lôi con bạn vào lại vị trí ban đầu.
- Rồi rồi, bây giờ mày có thể theo tao đi về không? Mày sống ở đây mà không thấy ngợp thở sao? – Nảy giờ ngồi nói chuyện với cô nên Kim không để ý căn phòng, giờ mới biết trong đây toàn mùi ẩm móc, rong rêu bám đầy tường.
- Có sao đâu, nhìn cũng được lắm mà – Cô cười cực tươi, muốn toét luôn cái miệng.
- Ặc!
- Sao vậy? – Cô ngây thơ giả hay thiệt thì không biết, hỏi.
- Ở đây sớm muộn gì mày cũng bệnh thôi.
- Tao nghĩ là không đến mức đó đâu, hihi...
- Cười cái đầu mày, chẳng lẽ bộ óc thông minh của mày bị con gì tha rồi hả?
- Không, bởi vì... – Vy ngập ngừng khó nói.
- Hử – Kim ráng ghé sát tai lại nghe.
- Bởi vì căn phòng này khó khăn lắm anh Trí mới kiếm được mà, tao không thể uổng công phí của ảnh – Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe gì hết.
- À!! – Nàng Kim à một cái, gật đầu như chắc chắn mình đã nghe rõ - Nảy giờ tao cứ thấy mày nhắc đến Minh Trí, có phải mày thích anh ấy rồi không? Tiếp tục tới màn tra hỏi.
- Đúng là bạn tốt của nhau, mày là hiểu rõ tao nhất, thật sự là tao rất rất thích ảnh đó nha! – Vy giọng nói vui vẻ trả lời mà không hề hay biết đã có một sự hiểu lầm ở đây.
- Còn Huy? – Kim thấy tim mình như có cái gì đó là lạ, cảm thấy nhoi nhói ngay tim, lạ lắm!
- Trời ạ! Tao đã bảo là Huy thích mày rồi, sớm muộn gì cũng...ahihi...phá cái hợp đồng đó thôi, vô tác dụng – Cô không thể ngắn nổi sự vui mừng trong lòng, thế là bộc lộ ra cả bên ngoài.
- Tao hy vọng mày có thể hạnh phúc bên anh Trí, chúc mừng mày trước – Kim cười gượng gạo, chính bản thân mình...Kim cũng không thể cười một cách sản khoái được.
- Đó là con bạn thân mình mà, tại sao mình không thể chúc phúc như một người bạn được? – Kim lẩm bẩm một mình.
- Cám ơn, tao bên anh Trí còn cảm thấy hạnh phúc hơn mày, mặt gì mà lạnh như tiền – Cô thì lại với Kim, cười cười nói nói.
- Tao là vậy, giờ theo tao về!
- Thôi, tốn công anh ấy.
- Tao chắc là anh Trí sẽ không trách mày đâu, giờ theo tao.
- Thật á?
- Ờ!
Kim đỡ cô đứng dậy bước ra xe hơi đi về mà quên luôn cả việc khoá cửa phòng, chỉ khép hờ thôi.
- Huy? – Kim như không tin, lặp lại cái tên được cô nhắc đến trong chủ đề này.
- Ờ, là Huy, chính miệng anh ta đã nói thế mà!
- Nói láo – Nàng Kim không biểu cảm một cảm xúc nào trên khuôn mặt, bởi vì nàng ta biết...chuyện này CHẮC CHẮN không phải là sự thật.
- Láo cái đầu mày – Vy không những không tức giận, mà còn lấy tay để trên vai Kim vỗ vỗ kiểu như an ủi - Chắc mày đang shock lắm nên chưa thể chấp nhận sự thật đúng không? Yên tâm, rồi thời gian sẽ giúp mày chấp nhận thôi, vẫn còn có tao ở đây nữa mà cục cưng!
- .....
- Sao vậy Kim? Mày đừng có làm tao sợ nha – Cô giật mình khi tự nhiên đang nói chuyện, bỗng dưng nàng ấy lại im lìm.
- .....
- Ê mày! Tao thấy anh Trí còn tốt hơn cái ông Huy đó gấp trăm ngàn lần, à không, gấp hàng tỉ lần luôn – Cứ nghĩ con bạn vẫn còn sốc vì chưa thích nghi được, Vy liền chuyển sang chủ đề trung tâm xoay quanh một người mà không ai khác chính là "Nguyễn Minh Trí".
- Sao tự nhiên nhắc đến anh Trí ở đây? – Kim không hiểu, con này bị hâm à? Đang nói đến cái gì, sao tự nhiên lại lôi Minh Trí vào?
Bỏ mặc ngoài tai câu hỏi của Kim, Vy tiếp tục khen tới tấp.
- Mày biết không, anh Trí tốt bụng lắm, ảnh là người cứu tao khỏi cái đứa nào tên Ly ấy, còn mang tao vào bệnh viện, tao muốn tìm nhà để trốn tên Huy đáng chết kia, anh ấy giúp luôn – Ngừng một chút, cô thắc mắc hỏi tiếp - Nhưng mà làm sao tên Huy ấy biết nơi tao đang sống nhỉ?
- Mày hỏi tao? Tao hỏi ai? Chẳng lẽ đi hỏi anh Huy à? – Cái con này, tối ngày đi hỏi người khác mấy câu mà nó lại biết chắc chắn...người bị hỏi không thể trả lời được.
- Ý kiến không tồi, mày đi hỏi Huy dùm tao đi, nha! Rồi có gì tối nay tao khao mày một chầu kem! – Cô nắm tay Kim lắc lắc làm nũng.
- Kem? Tớ nói cho cậu nghe nhá! Tớ đây không phải con nít, không giống như ai kia, nhắc đến đồ ăn là tí ta tí tít, không chừng mai này vì đồ ăn mà mày...có thể bán đứng bạn bè luôn – Khoé môi nàng hơi cong lên, tỏ vẻ cười mỉm.
- WHAT!? Mày đang xem thường tao á? Nói cho mày biết, tao đây không giống mấy loại thiếu đạo đức, vô liêm sĩ như vậy – Vy tự hào và tự tán thưởng cho bản thân mình - Nha nha Kim, mày đi hỏi Huy đi, nếu tra hỏi thành công, mày muốn gì tao làm gì, tao cũng chiều theo ý mày hết – Lúc sau lại tiếp tục công kích bằng chiêu trò năn nỉ.
- Không chấp thuận – Kim khoanh tay trước ngực, phán ra một lạnh lùng.
- HẢ?! – Vy rên trời thảm đất một cách rõ to.
- Chuyện này tao không thể giúp, tao bây giờ chỉ thắc mắc là tại sao mày lại đi nói Huy thích tao? – Nàng Kim mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cô như đang dò xét gì đó!
- Mày vẫn chưa tin sao? Điều tao nói tất cả đều là sự thật hết, khó chấp nhận quá hả? – Vy thở dài chán nản, hôm nay là nhày gì mà số nhọ quá!
- Để tao đi hỏi Huy? – Kim toang đứng bật dậy.
- Thôi đừng đi, tao chỉ sợ mắc công Huy ngại quá sẽ chối bỏ cho xem – Cô nhanh tay lôi con bạn vào lại vị trí ban đầu.
- Rồi rồi, bây giờ mày có thể theo tao đi về không? Mày sống ở đây mà không thấy ngợp thở sao? – Nảy giờ ngồi nói chuyện với cô nên Kim không để ý căn phòng, giờ mới biết trong đây toàn mùi ẩm móc, rong rêu bám đầy tường.
- Có sao đâu, nhìn cũng được lắm mà – Cô cười cực tươi, muốn toét luôn cái miệng.
- Ặc!
- Sao vậy? – Cô ngây thơ giả hay thiệt thì không biết, hỏi.
- Ở đây sớm muộn gì mày cũng bệnh thôi.
- Tao nghĩ là không đến mức đó đâu, hihi...
- Cười cái đầu mày, chẳng lẽ bộ óc thông minh của mày bị con gì tha rồi hả?
- Không, bởi vì... – Vy ngập ngừng khó nói.
- Hử – Kim ráng ghé sát tai lại nghe.
- Bởi vì căn phòng này khó khăn lắm anh Trí mới kiếm được mà, tao không thể uổng công phí của ảnh – Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe gì hết.
- À!! – Nàng Kim à một cái, gật đầu như chắc chắn mình đã nghe rõ - Nảy giờ tao cứ thấy mày nhắc đến Minh Trí, có phải mày thích anh ấy rồi không? Tiếp tục tới màn tra hỏi.
- Đúng là bạn tốt của nhau, mày là hiểu rõ tao nhất, thật sự là tao rất rất thích ảnh đó nha! – Vy giọng nói vui vẻ trả lời mà không hề hay biết đã có một sự hiểu lầm ở đây.
- Còn Huy? – Kim thấy tim mình như có cái gì đó là lạ, cảm thấy nhoi nhói ngay tim, lạ lắm!
- Trời ạ! Tao đã bảo là Huy thích mày rồi, sớm muộn gì cũng...ahihi...phá cái hợp đồng đó thôi, vô tác dụng – Cô không thể ngắn nổi sự vui mừng trong lòng, thế là bộc lộ ra cả bên ngoài.
- Tao hy vọng mày có thể hạnh phúc bên anh Trí, chúc mừng mày trước – Kim cười gượng gạo, chính bản thân mình...Kim cũng không thể cười một cách sản khoái được.
- Đó là con bạn thân mình mà, tại sao mình không thể chúc phúc như một người bạn được? – Kim lẩm bẩm một mình.
- Cám ơn, tao bên anh Trí còn cảm thấy hạnh phúc hơn mày, mặt gì mà lạnh như tiền – Cô thì lại với Kim, cười cười nói nói.
- Tao là vậy, giờ theo tao về!
- Thôi, tốn công anh ấy.
- Tao chắc là anh Trí sẽ không trách mày đâu, giờ theo tao.
- Thật á?
- Ờ!
Kim đỡ cô đứng dậy bước ra xe hơi đi về mà quên luôn cả việc khoá cửa phòng, chỉ khép hờ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.