Chương 4
JuneHoang98
06/05/2015
Chương 4
-Ê Linh Đan, tui thấy ông chồng tương lai của bà cũng được lắm. Từ ngoại hình đến đạo đức, học vấn sẽ đủ cả. Anh ấy thật cao, dễ tới một mét tám có thể chung. Thân hình khoẻ mạnh cường tráng, cơ thể đúng chuẩn luôn ấy chứ. Con người thoạt nhìn hiền lành thật thà. Đâu có vẻ gì gọi là đào hoa lăng nhăng như bà có Kể hả?
Linh Đan từ nãy giờ vẫn ngồi ôm khư khư máy tính luyện game, vừa lúc bị thua một màn liền không kiên nhẫn quay đầu phản bác:
-Vậy mới nói trình độ giấu diếm của anh ta quả nhiên cao siêu. Mọi người từ đến giờ vẫn cứ tưởng Huỳnh Mạnh Quân hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, nhưng thật ra anh ta là con cáo già đã thành tinh. Nếu tui không được chứng kiến tận mắt thì chắc hẳn cũng bị lừa bởi vẻ ngoài vô tội kia.
Hà My im lặng tiếp thu lời nói của Linh Đan, ngẫm lại thấy bạn mình hình như có chút khoa trương. Cùng lắm mới thấy người ta bị đánh ghen có hai lần thôi mà. Đâu có chứng minh được gì, biết đâu có ẩn tình trong đó thì sao? Hơn nữa cho dù Hà My có nhìn ngang nhìn dọc cỡ nào cũng không thấy anh ta giống loại người không đàng hoàng.
-Nói gì thì nói nha. Anh ấy điển trai thật đấy. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt toát lên thần thái cương nghị chính trực. Còn đeo mắt kính nữa chứ, nhìn chững chạc lắm cơ. Đường công danh lại vô cùng rộng mở. Người đàn ông tốt như thế, nếu có nhiều cô theo cũng không phải chuyện gì lạ.
-Thôi đi. Có gì đẹp chứ? Nhìn anh ta giống "mọt sách" chết được. Tui không thích.
Hà My lẩm bẩm: Người ta có chỗ nào giống "mọt sách" chứ?
-Chẳng Lẽ bà muốn người yêu của mình phải có cơ bụng sáu múi, đẹp trai lịch lãm như diễn viên Hollywood hả? Nhìn lại bản thân mình đi, cũng chả phải tuyệt sắc giai nhân gì đâu. Chồng bà như vậy đã OK lắm rồi.
Linh Đan bực bội "hứ" một tiếng, tiếp tục cắm mũi vào màn hình máy tính. Đang tập trung bỗng hai người nghe thấy có người bấm chuông cửa. Linh Đan quay sang hỏi Hà My là ai đến, nhưng cô bé chỉ hơi nhún vai, lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết, sau đó chạy nhanh ra mở cửa. Một lát sau Hà My từ phòng khách gọi cô. Linh Đan ôm một bụng thắc mắc đi ra ngoài. Có người tìm cô? Chẳng lẽ nhanh như vậy ba mẹ đã tới để túm cô trở về sao?
Nhìn vào cái người đang đứng sừng sững trước mặt, Linh Đan chợt có cảm giác choáng váng. Dụi dụi mắt hết mấy lần, cho đến khi xác định rõ thị giác không có vấn đề cô mới mở miệng hỏi:
-Sao anh lại đến đây? À không, ý em là, sao anh biết em ở đây?
-Ba em gọi điện cho anh nói em đã bỏ đi bụi. Sau đó, bác cho anh mấy cái địa chỉ em thường hay đến bảo anh đi tìm em về.
Linh Đan đỡ trán thở than. Bây giờ ba cô trong không thèm quan tâm đến sống chết của đứa con gái này nữa, thẳng thừng đẩy cô cho người khác lo. Cô thật thảm quá đi. Linh Đan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn anh.
Mạnh Quân đưa cô về nhà. Ba mẹ Linh Đan đang trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Ông Hoàng đơn giản liếc qua con gái mình một cái, nhàn nhạt nói:
-Đi lâu hơn lần trước được nửa tiếng. Có tiến bộ.
Linh Đan khóc ròng: Sao ba cô lại lạnh lùng như vậy? Mạnh Quân đứng đó ngu ngơ chẳng biết đang nghĩ gì. Sau đó cả hai người trẻ tuổi liền bị bắt vào trong phụ dọn cơm.
-Ông Nội con dạo này thế nào rồi?
-Dạ cũng khỏe. Mấy ngày này ông cứ nhắc chuyện đám cưới mãi, xem ra tâm trạng rất vui. Bác trai bác gái, ba mẹ con muốn hỏi xem hai bác lúc nào rảnh. Nhà con muốn mời mọi người sang ăn bữa cơm, sẵn tiện bàn chuyện của con và em.
Ông Hoàng dừng lại trao đổi ánh mắt với vợ, sau đó hỏi:
-Chủ Nhật này có được không?
Mạnh Quân nhẹ nhàng gật đầu nói được. Linh Đan chán muốn chết ngồi một bên nghe mọi người vui vẻ trò chuyện. Cô trừng mắt với mấy dĩa thức ăn trên bàn, mặc kệ ánh mắt bất mãn của ba duỗi đũa ra gắp lia lịa thả vào trong chén mình. Mạnh Quân nhìn tướng ăn như người bị bỏ đói ba ngày của cô, cũng gắp cho cô vài món, dịu dàng bảo:
-Từ từ thôi. Đâu có ai giành với em.
Bữa trưa kết thúc, ba mẹ Linh Đan bảo cô mang Mạnh Quân lên phòng nói chuyện. Nhìn ánh mắt mờ ám của hai vị phu huynh liền biết họ đang cố tình tạo không gian riêng cho đôi bạn trẻ. Chỉ là đôi bạn trẻ không hề cảm kích ý tốt này. Từ lúc vào phòng tới giờ chẳng ai nói với ai câu nào. Năm phút trôi qua Linh Đan mới vô cùng không tình nguyện lên tiếng:
-Chúng ta phải cưới thiệt hả?
Mạnh Quân nhìn cô một lúc, bất lực nói:
-Xem tình hình thì chắc là vậy. Chẳng lẽ em có lý do chính đáng để trốn hôn? Nếu em còn có ý định kiếm bạn trai giả về lừa ba mẹ thì anh khuyên em nên từ bỏ đi. Không có ích gì đâu.
-Tại sao lại không có ích chứ?
-Ngay cả anh mà em còn không lừa được huống chi ba mẹ em. Nhưng theo anh nghĩ, trước sau gì em cũng phải lấy chồng thôi, không phải anh thì ba em cũng sẽ bắt em lấy người khác. Em có biết hồi nhỏ em từng được xem bói không?
Linh Đan một trận kinh ngạc: Có chuyện đó nữa sao? Sao cô lại không biết?
********************
-Năm đó con mới có 4 tuổi, ngày tết cả dòng họ tụ tập bên nhà nội, lúc đó có một ông thầy vào xem bói cho mọi người. Sẵn dịp vui, nên ba cũng nhờ người ta xem cho con một chút. Lúc đầu ông thầy đó đã nói rằng: Cuộc đời của con sống sẽ rất bình yên hạnh phúc, rất đầy đủ, ngẫu nhiên sẽ chút thăng trầm nhưng luôn có cách hóa dữ thành lành.
Ông Hoàng nói đến đó thì bỗng dừng lại, thở dài thườn thượt, vươn tay cầm ly trà nhấp một ngụm lấy tinh thần tiếp tục nói:
-Tuy nhiên sau đó ông ta lại nói: vào năm con 19 tuổi sẽ xảy ra một sự kiện rất nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Để hóa giải kiếp nạn này chỉ có một cách là cho con lấy chồng sớm.
-Sao em lại không biết chuyện này?-bà Hoàng nhíu mày thắc mắc, nắm tay chồng dò hỏi.
-Lúc xem bói em đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn. Mà anh cũng sợ em lo lắng nên dặn mọi người đừng nói cho em biết.
Linh Đan lẳng lặng nghe ba mẹ nói chuyện. Thì ra là vì lý do này nên ba kiên quyết bắt cô phải lấy Mạnh Quân cho bằng được. Ba lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may.
-Con cũng biết ba không phải người mê tín, nhưng ông thầy đó nói có vẻ rất thật, nghe được những lời đó ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Trong lòng ba luôn không an tâm về chuyện này.
Ông nội của cô cũng lên tiếng:
-Đứa nhỏ Mạnh Quân này rất được. Ông đã chọn lựa rất kĩ càng mới chọn được cho con mối này, không phải chỉ vì hai nhà có quen biết mà đã vội gả con đi. Cho nên con cứ yên tâm đi.
Linh Đan vẫn yên lặng ngồi trên ghế. Cô không biết phải nói thế nào bây giờ. Tuy cô thật sự chưa muốn kết hôn, nhưng cô không thể không nghe lời, không thể không quan tâm đến nỗi lo lắng của ông và ba mẹ của mình.
-Ông nội cứ để con suy nghĩ lại đã.
Ông cụ nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Linh Đan chào mọi người rồi lập tức lên phòng mình, nằm vật ra giường úp mặt vào gối suy nghĩ.
********************
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời nào đó, Mạnh Quân bị cô em họ phiền phức của mình túm đầu xách ra khỏi chăn ấm. Anh một cước đá đối phương văng khỏi phòng, bất mãn vì ngày duy nhất được ngủ nướng trong tuần cũng bị quấy rầy. Cuối cùng bị cô em quấy rầy đến không chịu nổi, anh đành phải ngoan ngoãn lấy xe chở cô bé đi ra ngoài mua sắm.
-Anh Quân, chị dâu của em mang giày size mấy?
Mạnh Quân vò đầu, mặt mũi nhăn nhó. Anh làm sao biết được Linh Đan mang giày số mấy chứ? Thế là anh thành thành thật thật trả lời "không biết", liền bị cô em họ mắng cho một trận:
-Sắp cưới người ta rồi mà ngay cả chuyện này anh cũng không biết hay sao? Chị dâu em đúng khổ, lại phải gả cho một tên vô tâm như anh. Sau này chị ấy phải sống thế nào chứ?
Mạnh Quân bị mắng rất oan uổng, nhưng không tìm được cơ hội chen miệng vào phản bác. Anh rất uất ức rời khỏi quầy bán giày, tay xách đống quần áo mới của em họ yêu quý đi thanh toán, ra đến cổng thì anh lại đụng phải người quen.
Linh Đan nhìn Mạnh Quân, rồi nhìn mấy cái túi trên tay anh. Cuối cùng liếc mắt đến cô gái đang mang dáng vẻ rất hưởng thụ đứng phía sau. Bụng nghĩ: chắc chắn người ta đang đưa bạn gái mình đi mua sắm, cô định giả bộ không quen nhấc chân bỏ đi. Cô gái kia đã xông tới tấn công:
-Chị dâu...
Ngay lập tức Linh Đan bị ôm chặt, cả người cứng đở, gương mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạnh Quân sờ sờ mũi, tạm thời không can thiệp vào chuyện chị em hai người, tìm một chỗ ngồi nghỉ. Lần nào đi sắm đồ với con nhỏ này xong anh đều mệt muốn chết.
Linh Đan đã kịp định thần, vỗ vai cô gái kia ý bảo buông thả cô ra. Diễm Phương nghe lời hiểu chuyện buông tay, thân thiết lôi kéo chị dâu mình tự giới thiệu:
-Chị dâu. Em tên Diễm Phương, em họ của anh Mạnh Quân.
-Sao em biết chị hay vậy?
-Ông nội có cho em xem hình của chị nha. Em vừa thấy chị liền nhận ra liền.
Linh Đan âm thầm quan sát Diễm Phương. Người này rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại có vẻ ngây thơ thật thà, chắc thật sự không phải bạn gái Mạnh Quân. Mà nhìn cô gái này hình như còn lớn tuổi hơn cô thì phải.
-Em bao nhiêu tuổi rồi?
-Dạ, hai mươi.
Đúng là lớn tuổi hơn cô. Phải kêu một người nhỏ hơn mình hai tuổi bằng chị, có vẻ hơi bị miễn cưỡng. Linh Đan ngại ngùng mỉm cười nhìn Diễm Phương, đột nhiên không biết nên làm gì.
********************
-Ê Linh Đan, tui thấy ông chồng tương lai của bà cũng được lắm. Từ ngoại hình đến đạo đức, học vấn sẽ đủ cả. Anh ấy thật cao, dễ tới một mét tám có thể chung. Thân hình khoẻ mạnh cường tráng, cơ thể đúng chuẩn luôn ấy chứ. Con người thoạt nhìn hiền lành thật thà. Đâu có vẻ gì gọi là đào hoa lăng nhăng như bà có Kể hả?
Linh Đan từ nãy giờ vẫn ngồi ôm khư khư máy tính luyện game, vừa lúc bị thua một màn liền không kiên nhẫn quay đầu phản bác:
-Vậy mới nói trình độ giấu diếm của anh ta quả nhiên cao siêu. Mọi người từ đến giờ vẫn cứ tưởng Huỳnh Mạnh Quân hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, nhưng thật ra anh ta là con cáo già đã thành tinh. Nếu tui không được chứng kiến tận mắt thì chắc hẳn cũng bị lừa bởi vẻ ngoài vô tội kia.
Hà My im lặng tiếp thu lời nói của Linh Đan, ngẫm lại thấy bạn mình hình như có chút khoa trương. Cùng lắm mới thấy người ta bị đánh ghen có hai lần thôi mà. Đâu có chứng minh được gì, biết đâu có ẩn tình trong đó thì sao? Hơn nữa cho dù Hà My có nhìn ngang nhìn dọc cỡ nào cũng không thấy anh ta giống loại người không đàng hoàng.
-Nói gì thì nói nha. Anh ấy điển trai thật đấy. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt toát lên thần thái cương nghị chính trực. Còn đeo mắt kính nữa chứ, nhìn chững chạc lắm cơ. Đường công danh lại vô cùng rộng mở. Người đàn ông tốt như thế, nếu có nhiều cô theo cũng không phải chuyện gì lạ.
-Thôi đi. Có gì đẹp chứ? Nhìn anh ta giống "mọt sách" chết được. Tui không thích.
Hà My lẩm bẩm: Người ta có chỗ nào giống "mọt sách" chứ?
-Chẳng Lẽ bà muốn người yêu của mình phải có cơ bụng sáu múi, đẹp trai lịch lãm như diễn viên Hollywood hả? Nhìn lại bản thân mình đi, cũng chả phải tuyệt sắc giai nhân gì đâu. Chồng bà như vậy đã OK lắm rồi.
Linh Đan bực bội "hứ" một tiếng, tiếp tục cắm mũi vào màn hình máy tính. Đang tập trung bỗng hai người nghe thấy có người bấm chuông cửa. Linh Đan quay sang hỏi Hà My là ai đến, nhưng cô bé chỉ hơi nhún vai, lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết, sau đó chạy nhanh ra mở cửa. Một lát sau Hà My từ phòng khách gọi cô. Linh Đan ôm một bụng thắc mắc đi ra ngoài. Có người tìm cô? Chẳng lẽ nhanh như vậy ba mẹ đã tới để túm cô trở về sao?
Nhìn vào cái người đang đứng sừng sững trước mặt, Linh Đan chợt có cảm giác choáng váng. Dụi dụi mắt hết mấy lần, cho đến khi xác định rõ thị giác không có vấn đề cô mới mở miệng hỏi:
-Sao anh lại đến đây? À không, ý em là, sao anh biết em ở đây?
-Ba em gọi điện cho anh nói em đã bỏ đi bụi. Sau đó, bác cho anh mấy cái địa chỉ em thường hay đến bảo anh đi tìm em về.
Linh Đan đỡ trán thở than. Bây giờ ba cô trong không thèm quan tâm đến sống chết của đứa con gái này nữa, thẳng thừng đẩy cô cho người khác lo. Cô thật thảm quá đi. Linh Đan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhìn anh.
Mạnh Quân đưa cô về nhà. Ba mẹ Linh Đan đang trong bếp chuẩn bị bữa trưa. Ông Hoàng đơn giản liếc qua con gái mình một cái, nhàn nhạt nói:
-Đi lâu hơn lần trước được nửa tiếng. Có tiến bộ.
Linh Đan khóc ròng: Sao ba cô lại lạnh lùng như vậy? Mạnh Quân đứng đó ngu ngơ chẳng biết đang nghĩ gì. Sau đó cả hai người trẻ tuổi liền bị bắt vào trong phụ dọn cơm.
-Ông Nội con dạo này thế nào rồi?
-Dạ cũng khỏe. Mấy ngày này ông cứ nhắc chuyện đám cưới mãi, xem ra tâm trạng rất vui. Bác trai bác gái, ba mẹ con muốn hỏi xem hai bác lúc nào rảnh. Nhà con muốn mời mọi người sang ăn bữa cơm, sẵn tiện bàn chuyện của con và em.
Ông Hoàng dừng lại trao đổi ánh mắt với vợ, sau đó hỏi:
-Chủ Nhật này có được không?
Mạnh Quân nhẹ nhàng gật đầu nói được. Linh Đan chán muốn chết ngồi một bên nghe mọi người vui vẻ trò chuyện. Cô trừng mắt với mấy dĩa thức ăn trên bàn, mặc kệ ánh mắt bất mãn của ba duỗi đũa ra gắp lia lịa thả vào trong chén mình. Mạnh Quân nhìn tướng ăn như người bị bỏ đói ba ngày của cô, cũng gắp cho cô vài món, dịu dàng bảo:
-Từ từ thôi. Đâu có ai giành với em.
Bữa trưa kết thúc, ba mẹ Linh Đan bảo cô mang Mạnh Quân lên phòng nói chuyện. Nhìn ánh mắt mờ ám của hai vị phu huynh liền biết họ đang cố tình tạo không gian riêng cho đôi bạn trẻ. Chỉ là đôi bạn trẻ không hề cảm kích ý tốt này. Từ lúc vào phòng tới giờ chẳng ai nói với ai câu nào. Năm phút trôi qua Linh Đan mới vô cùng không tình nguyện lên tiếng:
-Chúng ta phải cưới thiệt hả?
Mạnh Quân nhìn cô một lúc, bất lực nói:
-Xem tình hình thì chắc là vậy. Chẳng lẽ em có lý do chính đáng để trốn hôn? Nếu em còn có ý định kiếm bạn trai giả về lừa ba mẹ thì anh khuyên em nên từ bỏ đi. Không có ích gì đâu.
-Tại sao lại không có ích chứ?
-Ngay cả anh mà em còn không lừa được huống chi ba mẹ em. Nhưng theo anh nghĩ, trước sau gì em cũng phải lấy chồng thôi, không phải anh thì ba em cũng sẽ bắt em lấy người khác. Em có biết hồi nhỏ em từng được xem bói không?
Linh Đan một trận kinh ngạc: Có chuyện đó nữa sao? Sao cô lại không biết?
********************
-Năm đó con mới có 4 tuổi, ngày tết cả dòng họ tụ tập bên nhà nội, lúc đó có một ông thầy vào xem bói cho mọi người. Sẵn dịp vui, nên ba cũng nhờ người ta xem cho con một chút. Lúc đầu ông thầy đó đã nói rằng: Cuộc đời của con sống sẽ rất bình yên hạnh phúc, rất đầy đủ, ngẫu nhiên sẽ chút thăng trầm nhưng luôn có cách hóa dữ thành lành.
Ông Hoàng nói đến đó thì bỗng dừng lại, thở dài thườn thượt, vươn tay cầm ly trà nhấp một ngụm lấy tinh thần tiếp tục nói:
-Tuy nhiên sau đó ông ta lại nói: vào năm con 19 tuổi sẽ xảy ra một sự kiện rất nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Để hóa giải kiếp nạn này chỉ có một cách là cho con lấy chồng sớm.
-Sao em lại không biết chuyện này?-bà Hoàng nhíu mày thắc mắc, nắm tay chồng dò hỏi.
-Lúc xem bói em đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn. Mà anh cũng sợ em lo lắng nên dặn mọi người đừng nói cho em biết.
Linh Đan lẳng lặng nghe ba mẹ nói chuyện. Thì ra là vì lý do này nên ba kiên quyết bắt cô phải lấy Mạnh Quân cho bằng được. Ba lo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may.
-Con cũng biết ba không phải người mê tín, nhưng ông thầy đó nói có vẻ rất thật, nghe được những lời đó ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng. Trong lòng ba luôn không an tâm về chuyện này.
Ông nội của cô cũng lên tiếng:
-Đứa nhỏ Mạnh Quân này rất được. Ông đã chọn lựa rất kĩ càng mới chọn được cho con mối này, không phải chỉ vì hai nhà có quen biết mà đã vội gả con đi. Cho nên con cứ yên tâm đi.
Linh Đan vẫn yên lặng ngồi trên ghế. Cô không biết phải nói thế nào bây giờ. Tuy cô thật sự chưa muốn kết hôn, nhưng cô không thể không nghe lời, không thể không quan tâm đến nỗi lo lắng của ông và ba mẹ của mình.
-Ông nội cứ để con suy nghĩ lại đã.
Ông cụ nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Linh Đan chào mọi người rồi lập tức lên phòng mình, nằm vật ra giường úp mặt vào gối suy nghĩ.
********************
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời nào đó, Mạnh Quân bị cô em họ phiền phức của mình túm đầu xách ra khỏi chăn ấm. Anh một cước đá đối phương văng khỏi phòng, bất mãn vì ngày duy nhất được ngủ nướng trong tuần cũng bị quấy rầy. Cuối cùng bị cô em quấy rầy đến không chịu nổi, anh đành phải ngoan ngoãn lấy xe chở cô bé đi ra ngoài mua sắm.
-Anh Quân, chị dâu của em mang giày size mấy?
Mạnh Quân vò đầu, mặt mũi nhăn nhó. Anh làm sao biết được Linh Đan mang giày số mấy chứ? Thế là anh thành thành thật thật trả lời "không biết", liền bị cô em họ mắng cho một trận:
-Sắp cưới người ta rồi mà ngay cả chuyện này anh cũng không biết hay sao? Chị dâu em đúng khổ, lại phải gả cho một tên vô tâm như anh. Sau này chị ấy phải sống thế nào chứ?
Mạnh Quân bị mắng rất oan uổng, nhưng không tìm được cơ hội chen miệng vào phản bác. Anh rất uất ức rời khỏi quầy bán giày, tay xách đống quần áo mới của em họ yêu quý đi thanh toán, ra đến cổng thì anh lại đụng phải người quen.
Linh Đan nhìn Mạnh Quân, rồi nhìn mấy cái túi trên tay anh. Cuối cùng liếc mắt đến cô gái đang mang dáng vẻ rất hưởng thụ đứng phía sau. Bụng nghĩ: chắc chắn người ta đang đưa bạn gái mình đi mua sắm, cô định giả bộ không quen nhấc chân bỏ đi. Cô gái kia đã xông tới tấn công:
-Chị dâu...
Ngay lập tức Linh Đan bị ôm chặt, cả người cứng đở, gương mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạnh Quân sờ sờ mũi, tạm thời không can thiệp vào chuyện chị em hai người, tìm một chỗ ngồi nghỉ. Lần nào đi sắm đồ với con nhỏ này xong anh đều mệt muốn chết.
Linh Đan đã kịp định thần, vỗ vai cô gái kia ý bảo buông thả cô ra. Diễm Phương nghe lời hiểu chuyện buông tay, thân thiết lôi kéo chị dâu mình tự giới thiệu:
-Chị dâu. Em tên Diễm Phương, em họ của anh Mạnh Quân.
-Sao em biết chị hay vậy?
-Ông nội có cho em xem hình của chị nha. Em vừa thấy chị liền nhận ra liền.
Linh Đan âm thầm quan sát Diễm Phương. Người này rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại có vẻ ngây thơ thật thà, chắc thật sự không phải bạn gái Mạnh Quân. Mà nhìn cô gái này hình như còn lớn tuổi hơn cô thì phải.
-Em bao nhiêu tuổi rồi?
-Dạ, hai mươi.
Đúng là lớn tuổi hơn cô. Phải kêu một người nhỏ hơn mình hai tuổi bằng chị, có vẻ hơi bị miễn cưỡng. Linh Đan ngại ngùng mỉm cười nhìn Diễm Phương, đột nhiên không biết nên làm gì.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.