Chương 9
JuneHoang98
19/05/2015
Thùy Trang vốn thích Mạnh Quân từ nhỏ, chuyện đó mọi người đều biết, không ai có ý kiến gì. Cô ta cứ nghĩ rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ lấy mình. Lần trước trên đường cô ta gặp Diễm Phương, con nhỏ đó gạt cô dám mạo nhận bạn gái của Mạnh Quân. Thùy Trang lúc đó không nhận ra Diễm Phương, suýt nữa đã bị mắc lừa. Cũng may cô ta còn bình tĩnh hỏi thăm kĩ càng, sau mới biết nó là em họ của anh ấy.
Cho nên khi thấy Linh Đan đi chung với "người tình trong mộng" của mình, Thùy Trang cũng không quá để tâm, cho rằng anh ấy chỉ muốn tiếp tục gạt mình rằng "anh đã có bạn gái", để cô ta không lẵng nhẵng bám theo làm phiền nữa. Không ngờ chuyện lần này lại là thật. Mạnh Quân thật sự sẽ kết hôn.
Nhưng đứa nhỏ "miệng còn hôi sữa" đó làm sao có thể lọt vào mắt của Mạnh Quân được chứ? Xem bộ dạng của nó không khác đứa học sinh trung học bao nhiêu? Còn chẳng biết có đủ tuổi kết hôn chưa nữa? Nghĩ đi nghĩ lại cô ta vẫn thấy không cam tâm.
-Anh Quân, anh nghĩ lại đi. Con bé đó có gì hơn em chứ? Anh thật sự muốn lấy nó sao? Chúng ta biết nhau gần hai mươi năm rồi, anh quen biết nó đã được bao lâu chứ?
Mạnh Quân từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng chịu mở miệng:
-Thùy Trang, em đừng có gây rối nữa. Mau về đi.
-Anh lại muốn đuổi em đi? Anh nói đi, anh thật sự thích con bé đó hả? Tại sao anh có thể thích nó mà không thích em?
-Chuyện tình cảm rất khó nói. Em không thể nào ép buộc anh được. Thùy Trang, em đừng tiếp tục cố chấp nữa. Nếu anh có khả năng thích em, thì đã thích từ nhiều năm trước chứ chẳng đợi đến bây giờ.
Nói xong Mạnh Quân nắm lấy tay Linh Đan định dẫn cô rời khỏi, lại bị Thùy Trang kéo ngược trở lại. Cô ta chỉ vào Linh Đan hét lên:
-Tất cả đều tại cô. Con hồ ly tinh là cô đã cướp mất anh Mạnh Quân của tôi, cô đã chen ngang chúng tôi.
Linh Đan rất oan uổng: Cô ta dám chửi nói cô là hồ ly tinh? Mạnh Quân với cô ta vốn dĩ đâu có yêu nhau thì làm sao cô chen ngang được chứ?
-Chị ăn nói cho cẩn thận nha. Con gái ngang ngược khó chiều như chị hèn gì anh Quân không thích. Bây giờ còn dám đổ lỗi cho tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi mới là vợ sắp cưới của anh ấy, chị dựa vào cái gì muốn giành đàn ông với tôi?
Mạnh Quân bị câu nói sau cùng của Linh Đan làm cho chới với, nhưng anh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, thấy sắp đánh nhau đến nơi liền bước đến can.
-Cô nói cái gì hả?
Thùy Trang nổi điên muốn xông lên đánh người, Linh Đan vẫn chưa kịp phản ứng anh đã kéo cô ra phía sau lưng bảo vệ. Tay của Thùy Trang vừa mới tiến đến gần liền bị Mạnh Quân vững vàng bắt lấy. Linh Đan chưa từng thấy ánh mắt của anh hung dữ kiên quyết như vậy, nhất thời có chút ngẩn ra. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai:
-Chúng tôi nhất định kết hôn, sẽ không ai có thể ngăn cản tôi. Cô tốt nhất nên về nhà đi. Cô cứ tiếp tục nhằng nhì như vậy chỉ làm tôi càng chướng mắt.
Thùy Trang cứng đờ, đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, mãi một lúc sau cũng chưa thấy nhúc nhích. Linh Đan đoán cô ta chắc hẳn đang rất shock. Cô cũng không ngoại lệ, không ngờ Mạnh Quân cũng có loại khí thế bức người như vậy.
-Xin lỗi em Linh Đan, anh không nghĩ tới Thúy Trang lại hành động như vậy. Đã làm phiền tới em rồi.-Mạnh Quân có chút thấp thỏm nói. Sự lạnh lùng lúc nãy đã tan biến không còn chút dấu vết.
-Không sao đâu. Em không có hẹp hòi như vậy, em sẽ không vì mấy lời nói nhảm nhí của chị ta mà tức giận. Mạnh Quân này, lúc trước anh thật chưa từng qua lại tình cảm với chị ta hả? Nếu không sao đối phương cứ bám riết lấy anh?
Mạnh Quân thở dài, từ tốn trả lời:
-Không có. Anh cũng không biết tại sao Thùy Trang lại thích anh nữa. Từ nhỏ đến lớp quấn quít lấy anh, đã vậy còn dọa tất cả các bạn nữ xung quanh bỏ chạy. Cũng vì vậy nên lúc còn đi học anh không thể có bạn gái. Mỗi lần có cô gái nào bén mảng lại gần anh thì chỉ trong vòng ba ngày Thùy Trang liền có cách khiến cho người ta không dám gần anh trong phạm vi 100 mét.
Linh Đan thầm nghĩ có gái này "độc chiếm dục" thật dữ dội. Kể cũng tội nghiệp cho Mạnh Quân, lớn như thế này rồi còn chưa biết yêu là gì.
-Thùy Trang vốn rất tùy hứng, làm việc thiếu kiên nhẫn. Từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều sinh hư, mọi chuyện đều muốn mọi người làm theo ý mình. Kiêu căng, hống hách tự cho mình hơn người. Tính tình tiểu thư này thật khó có ai ưa nổi, kể cả anh cũng không thích. Nói thật, nếu không phải vì ba mẹ của cô ta có quen biết với gia đình anh thì anh cũng không muốn chịu đựng làm gì. Nhưng lần này Thùy Trang rất quá đáng.
-Tuy nói thích anh, nhưng lại không thèm để những lời anh nói trong lòng, một mực chỉ muốn anh ngoan ngoãn nghe lời. Anh luôn có cảm giác người Thùy Trang yêu nhất chỉ có bản thân mình thôi, còn anh bất quá chỉ là một món đồ mà cô ta không thể có được, nên mới sinh ra chấp niệm chiếm hữu.
Mạnh Quân giải toả hết mọi cảm xúc trong lòng mình, cảm giác nhẹ nhõm hẳn đi. Anh quay sang thấy Linh Đan đang nhìn mình chằm chằm bỗng có chút ngại ngùng, nghĩ nghĩ mới nói:
-Em yên tâm đi. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện của Thùy Trang, cố gắng không để cô ta gây phiền phức cho em nữa.
Linh Đan gật gật đầu. Anh lại nhắc nhở thêm:
-Nếu cô ta dám tìm em nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh.
Hôm sau anh với cô phải ra ngoại ô chụp hình cưới ngoại cảnh. Từ sáng sớm đã phải xuất phát, Hà My lại kiên quyết đòi bám theo với mục đích tiếp cận Minh Kiệt-anh chàng chụp hình điển trai bữa trước. Trong lòng Linh Đan thật sự rất khinh bỉ, nhưng không thể nào làm cho cô bạn này từ bỏ ý định, cuối cùng chẳng thèm nói gì nữa.
Nơi chụp hình ở một cánh đồng cỏ rất đẹp, không khí buổi sáng vô cùng trong lành, làm cho con người cảm thấy khá dễ chịu. Linh Đan cùng với Mạnh Quân đi dạo một vòng xung quanh. Ở đây cây cối nhiều, rất thoáng mát. Cỏ non còn đọng sương đêm đem lại chút cảm giác lành lạnh man mát nơi gót chân làm Linh Đan thích thú cởi giầy chạy tung tăng.
Đến khi quay lại mọi người cơ bản đã chuẩn bị xong, Hà My vẫn như cũ vo ve vo ve bên cạnh Minh Kiệt, vẫn như cũ bị "bơ" không thương tiếc. Linh Đan vào trong xe cắm trại thay quần áo, sau đó ra nơi tập trung.
Anh và cô ngồi tựa lưng vào nhau, mắt nhìn về hai hướng, phía sau là một vùng hoa dại đầy màu sắc. Ngoài ra hai người được chụp hình chung với một cây cổ thụ rất lớn rất cao ở đây. Linh Đan, Mạnh Quân qua nhiều ngày tiếp xúc đã thân thiết hơn rất nhiều, chẳng còn chút ngại ngùng nào. Cô vô cùng thoải mái đem anh làm ghế dựa, híp mắt ngắm nhìn bầu trời xa xa, anh thì lại nhớ đến cái mẩu chuyện vừa mới đọc hôm qua. Mỗi người chìm vào trong thế giới của riêng mình, nhưng động tác lại ăn ý đến khó tin.
Chỉ có lúc hôn môi thì vẫn cứ thấy căng thẳng, sau đó cả buổi trời ngượng ngùng không dám nhìn lại mặt nhau.
Được một lúc, có người hô một tiếng "Nghỉ giải lao", lập tức tất cả tản ra kiếm chỗ nghỉ mệt. Mạnh Quân nói chuyện với Minh Kiệt. Linh Đan tò mò lại tảng đá phía xa xem thử. Tảng đá rất to, nhìn khá sạch sẽ, mấy cái ba lô để bên cạnh chắc của tổ chụp. Cô đang định leo lên trên ngồi thử thì chợt nhìn thấy trong bụi cỏ hình như có vật gì đó. Nó dài dài, nằm lẫn trong cỏ khó phát hiện ra được. Đến khi Linh Đan hiểu ra đó là gì, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Chân khó khăn cố gắng lùi về phía sau liền mất đà ngã phịch xuống đất, trong lúc hoảng loạn vội la lớn.
Mạnh Quân nghe tiếng của cô nhanh như cắt phóng đến bên đó. Anh vội vàng đỡ cô đứng dậy. Linh Đan sợ hãi bám chặt lấy cổ anh không buông, miệng liên tục bảo "có rắn, có rắn". Có vài người bị kinh sợ, lo lắng nhìn xung quanh.
-Ngoan nào. Không sao đâu, có anh ở đây. Nói anh biết, em có bị cắn chưa?
Linh Đan lắc lắc đầu, ôm chặt hơn. Anh thở phào, may mắn không có chuyện gì, nói vài câu an ủi sau đó mới hỏi rắn ở chỗ nào. Lúc này đã có người nhìn thấy "vật thể" nằm trong bụi cỏ, bật cười. Minh Kiệt một tay xách con rắn lên, an ủi họ:
-Không có việc gì. Rắn giả thôi mà.-xong thì quay sang anh chàng đứng sau-Cậu đó, hết chuyện lại vứt con rắn ở đây làm gì.
-Em đem ba lô ra đây, sau đó anh gọi vội quá nên vứt bừa đó.-anh ta ngại ngùng nói.
-Rắn này là đạo cụ chụp hình đó, làm bằng cao su. Lát nữa hai người có muốn thử chụp với nó không?-Minh Kiệt rât "hảo tâm" đề nghị.
Linh Đan trừng mắt nhìn hắn ta, không nói gì lại vùi đầu vào cổ anh. Minh Kiệt nhìn nhìn hai người vẫn đang ôm chặt lấy nhau, thấy không có việc gì nữa thì tiếp tục xử lý công việc, Hà My lẽo đẽo bám theo. Mạnh Quân thấy tất cả đã đi hết, thở dài vỗ vai cô:
-Ổn hết rồi. Bây giờ em nghỉ ngơi một lát.
Linh Đan hơi nghiêng đầu nhìn anh:
-Con rắn kia họ đem đi chưa?
-Đem đi rồi.
Mạnh Quân đỡ cô lên tảng đá to, chính mình cũng leo lên. Linh Đan trải qua một phen hoảng hồn, đang vuốt ngực cố bình ổn tinh thần. Anh nhìn bộ dáng này của cô, buồn cười hỏi:
-Sợ lắm sao?
-Em mới không sợ rắn.
Anh nhướng mày, ánh mắt trêu chọc, cô hừ hừ nói:
-Em thật sự không sợ rắn, chỉ sợ chết thôi. Bị nó cắn một cái thì có mất mạng chứ chẳng chơi.
-Ờ ờ ờ.
-Anh ờ cái gì? Muốn chọc tức em phải không? Em phải "diệt" anh.
Hai người ngồi đó vô tư đùa giỡn với nhau, ầm ĩ một khoảng. Hà My bĩu môi khinh thường, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm: Linh Đan thật sự rất may mắn, gặp được người như Mạnh Quân.
Lại liếc đến anh chàng chụp hình điển trai đang đứng đó, thở dài... Chẳng lẽ không có duyên?
Cho nên khi thấy Linh Đan đi chung với "người tình trong mộng" của mình, Thùy Trang cũng không quá để tâm, cho rằng anh ấy chỉ muốn tiếp tục gạt mình rằng "anh đã có bạn gái", để cô ta không lẵng nhẵng bám theo làm phiền nữa. Không ngờ chuyện lần này lại là thật. Mạnh Quân thật sự sẽ kết hôn.
Nhưng đứa nhỏ "miệng còn hôi sữa" đó làm sao có thể lọt vào mắt của Mạnh Quân được chứ? Xem bộ dạng của nó không khác đứa học sinh trung học bao nhiêu? Còn chẳng biết có đủ tuổi kết hôn chưa nữa? Nghĩ đi nghĩ lại cô ta vẫn thấy không cam tâm.
-Anh Quân, anh nghĩ lại đi. Con bé đó có gì hơn em chứ? Anh thật sự muốn lấy nó sao? Chúng ta biết nhau gần hai mươi năm rồi, anh quen biết nó đã được bao lâu chứ?
Mạnh Quân từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng chịu mở miệng:
-Thùy Trang, em đừng có gây rối nữa. Mau về đi.
-Anh lại muốn đuổi em đi? Anh nói đi, anh thật sự thích con bé đó hả? Tại sao anh có thể thích nó mà không thích em?
-Chuyện tình cảm rất khó nói. Em không thể nào ép buộc anh được. Thùy Trang, em đừng tiếp tục cố chấp nữa. Nếu anh có khả năng thích em, thì đã thích từ nhiều năm trước chứ chẳng đợi đến bây giờ.
Nói xong Mạnh Quân nắm lấy tay Linh Đan định dẫn cô rời khỏi, lại bị Thùy Trang kéo ngược trở lại. Cô ta chỉ vào Linh Đan hét lên:
-Tất cả đều tại cô. Con hồ ly tinh là cô đã cướp mất anh Mạnh Quân của tôi, cô đã chen ngang chúng tôi.
Linh Đan rất oan uổng: Cô ta dám chửi nói cô là hồ ly tinh? Mạnh Quân với cô ta vốn dĩ đâu có yêu nhau thì làm sao cô chen ngang được chứ?
-Chị ăn nói cho cẩn thận nha. Con gái ngang ngược khó chiều như chị hèn gì anh Quân không thích. Bây giờ còn dám đổ lỗi cho tôi nữa. Tôi nói rồi, tôi mới là vợ sắp cưới của anh ấy, chị dựa vào cái gì muốn giành đàn ông với tôi?
Mạnh Quân bị câu nói sau cùng của Linh Đan làm cho chới với, nhưng anh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, thấy sắp đánh nhau đến nơi liền bước đến can.
-Cô nói cái gì hả?
Thùy Trang nổi điên muốn xông lên đánh người, Linh Đan vẫn chưa kịp phản ứng anh đã kéo cô ra phía sau lưng bảo vệ. Tay của Thùy Trang vừa mới tiến đến gần liền bị Mạnh Quân vững vàng bắt lấy. Linh Đan chưa từng thấy ánh mắt của anh hung dữ kiên quyết như vậy, nhất thời có chút ngẩn ra. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai:
-Chúng tôi nhất định kết hôn, sẽ không ai có thể ngăn cản tôi. Cô tốt nhất nên về nhà đi. Cô cứ tiếp tục nhằng nhì như vậy chỉ làm tôi càng chướng mắt.
Thùy Trang cứng đờ, đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, mãi một lúc sau cũng chưa thấy nhúc nhích. Linh Đan đoán cô ta chắc hẳn đang rất shock. Cô cũng không ngoại lệ, không ngờ Mạnh Quân cũng có loại khí thế bức người như vậy.
-Xin lỗi em Linh Đan, anh không nghĩ tới Thúy Trang lại hành động như vậy. Đã làm phiền tới em rồi.-Mạnh Quân có chút thấp thỏm nói. Sự lạnh lùng lúc nãy đã tan biến không còn chút dấu vết.
-Không sao đâu. Em không có hẹp hòi như vậy, em sẽ không vì mấy lời nói nhảm nhí của chị ta mà tức giận. Mạnh Quân này, lúc trước anh thật chưa từng qua lại tình cảm với chị ta hả? Nếu không sao đối phương cứ bám riết lấy anh?
Mạnh Quân thở dài, từ tốn trả lời:
-Không có. Anh cũng không biết tại sao Thùy Trang lại thích anh nữa. Từ nhỏ đến lớp quấn quít lấy anh, đã vậy còn dọa tất cả các bạn nữ xung quanh bỏ chạy. Cũng vì vậy nên lúc còn đi học anh không thể có bạn gái. Mỗi lần có cô gái nào bén mảng lại gần anh thì chỉ trong vòng ba ngày Thùy Trang liền có cách khiến cho người ta không dám gần anh trong phạm vi 100 mét.
Linh Đan thầm nghĩ có gái này "độc chiếm dục" thật dữ dội. Kể cũng tội nghiệp cho Mạnh Quân, lớn như thế này rồi còn chưa biết yêu là gì.
-Thùy Trang vốn rất tùy hứng, làm việc thiếu kiên nhẫn. Từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều sinh hư, mọi chuyện đều muốn mọi người làm theo ý mình. Kiêu căng, hống hách tự cho mình hơn người. Tính tình tiểu thư này thật khó có ai ưa nổi, kể cả anh cũng không thích. Nói thật, nếu không phải vì ba mẹ của cô ta có quen biết với gia đình anh thì anh cũng không muốn chịu đựng làm gì. Nhưng lần này Thùy Trang rất quá đáng.
-Tuy nói thích anh, nhưng lại không thèm để những lời anh nói trong lòng, một mực chỉ muốn anh ngoan ngoãn nghe lời. Anh luôn có cảm giác người Thùy Trang yêu nhất chỉ có bản thân mình thôi, còn anh bất quá chỉ là một món đồ mà cô ta không thể có được, nên mới sinh ra chấp niệm chiếm hữu.
Mạnh Quân giải toả hết mọi cảm xúc trong lòng mình, cảm giác nhẹ nhõm hẳn đi. Anh quay sang thấy Linh Đan đang nhìn mình chằm chằm bỗng có chút ngại ngùng, nghĩ nghĩ mới nói:
-Em yên tâm đi. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện của Thùy Trang, cố gắng không để cô ta gây phiền phức cho em nữa.
Linh Đan gật gật đầu. Anh lại nhắc nhở thêm:
-Nếu cô ta dám tìm em nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh.
Hôm sau anh với cô phải ra ngoại ô chụp hình cưới ngoại cảnh. Từ sáng sớm đã phải xuất phát, Hà My lại kiên quyết đòi bám theo với mục đích tiếp cận Minh Kiệt-anh chàng chụp hình điển trai bữa trước. Trong lòng Linh Đan thật sự rất khinh bỉ, nhưng không thể nào làm cho cô bạn này từ bỏ ý định, cuối cùng chẳng thèm nói gì nữa.
Nơi chụp hình ở một cánh đồng cỏ rất đẹp, không khí buổi sáng vô cùng trong lành, làm cho con người cảm thấy khá dễ chịu. Linh Đan cùng với Mạnh Quân đi dạo một vòng xung quanh. Ở đây cây cối nhiều, rất thoáng mát. Cỏ non còn đọng sương đêm đem lại chút cảm giác lành lạnh man mát nơi gót chân làm Linh Đan thích thú cởi giầy chạy tung tăng.
Đến khi quay lại mọi người cơ bản đã chuẩn bị xong, Hà My vẫn như cũ vo ve vo ve bên cạnh Minh Kiệt, vẫn như cũ bị "bơ" không thương tiếc. Linh Đan vào trong xe cắm trại thay quần áo, sau đó ra nơi tập trung.
Anh và cô ngồi tựa lưng vào nhau, mắt nhìn về hai hướng, phía sau là một vùng hoa dại đầy màu sắc. Ngoài ra hai người được chụp hình chung với một cây cổ thụ rất lớn rất cao ở đây. Linh Đan, Mạnh Quân qua nhiều ngày tiếp xúc đã thân thiết hơn rất nhiều, chẳng còn chút ngại ngùng nào. Cô vô cùng thoải mái đem anh làm ghế dựa, híp mắt ngắm nhìn bầu trời xa xa, anh thì lại nhớ đến cái mẩu chuyện vừa mới đọc hôm qua. Mỗi người chìm vào trong thế giới của riêng mình, nhưng động tác lại ăn ý đến khó tin.
Chỉ có lúc hôn môi thì vẫn cứ thấy căng thẳng, sau đó cả buổi trời ngượng ngùng không dám nhìn lại mặt nhau.
Được một lúc, có người hô một tiếng "Nghỉ giải lao", lập tức tất cả tản ra kiếm chỗ nghỉ mệt. Mạnh Quân nói chuyện với Minh Kiệt. Linh Đan tò mò lại tảng đá phía xa xem thử. Tảng đá rất to, nhìn khá sạch sẽ, mấy cái ba lô để bên cạnh chắc của tổ chụp. Cô đang định leo lên trên ngồi thử thì chợt nhìn thấy trong bụi cỏ hình như có vật gì đó. Nó dài dài, nằm lẫn trong cỏ khó phát hiện ra được. Đến khi Linh Đan hiểu ra đó là gì, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Chân khó khăn cố gắng lùi về phía sau liền mất đà ngã phịch xuống đất, trong lúc hoảng loạn vội la lớn.
Mạnh Quân nghe tiếng của cô nhanh như cắt phóng đến bên đó. Anh vội vàng đỡ cô đứng dậy. Linh Đan sợ hãi bám chặt lấy cổ anh không buông, miệng liên tục bảo "có rắn, có rắn". Có vài người bị kinh sợ, lo lắng nhìn xung quanh.
-Ngoan nào. Không sao đâu, có anh ở đây. Nói anh biết, em có bị cắn chưa?
Linh Đan lắc lắc đầu, ôm chặt hơn. Anh thở phào, may mắn không có chuyện gì, nói vài câu an ủi sau đó mới hỏi rắn ở chỗ nào. Lúc này đã có người nhìn thấy "vật thể" nằm trong bụi cỏ, bật cười. Minh Kiệt một tay xách con rắn lên, an ủi họ:
-Không có việc gì. Rắn giả thôi mà.-xong thì quay sang anh chàng đứng sau-Cậu đó, hết chuyện lại vứt con rắn ở đây làm gì.
-Em đem ba lô ra đây, sau đó anh gọi vội quá nên vứt bừa đó.-anh ta ngại ngùng nói.
-Rắn này là đạo cụ chụp hình đó, làm bằng cao su. Lát nữa hai người có muốn thử chụp với nó không?-Minh Kiệt rât "hảo tâm" đề nghị.
Linh Đan trừng mắt nhìn hắn ta, không nói gì lại vùi đầu vào cổ anh. Minh Kiệt nhìn nhìn hai người vẫn đang ôm chặt lấy nhau, thấy không có việc gì nữa thì tiếp tục xử lý công việc, Hà My lẽo đẽo bám theo. Mạnh Quân thấy tất cả đã đi hết, thở dài vỗ vai cô:
-Ổn hết rồi. Bây giờ em nghỉ ngơi một lát.
Linh Đan hơi nghiêng đầu nhìn anh:
-Con rắn kia họ đem đi chưa?
-Đem đi rồi.
Mạnh Quân đỡ cô lên tảng đá to, chính mình cũng leo lên. Linh Đan trải qua một phen hoảng hồn, đang vuốt ngực cố bình ổn tinh thần. Anh nhìn bộ dáng này của cô, buồn cười hỏi:
-Sợ lắm sao?
-Em mới không sợ rắn.
Anh nhướng mày, ánh mắt trêu chọc, cô hừ hừ nói:
-Em thật sự không sợ rắn, chỉ sợ chết thôi. Bị nó cắn một cái thì có mất mạng chứ chẳng chơi.
-Ờ ờ ờ.
-Anh ờ cái gì? Muốn chọc tức em phải không? Em phải "diệt" anh.
Hai người ngồi đó vô tư đùa giỡn với nhau, ầm ĩ một khoảng. Hà My bĩu môi khinh thường, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm: Linh Đan thật sự rất may mắn, gặp được người như Mạnh Quân.
Lại liếc đến anh chàng chụp hình điển trai đang đứng đó, thở dài... Chẳng lẽ không có duyên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.