Chương 17: Khối u ác tính
Deathly Rose
12/04/2023
_ Nhanh lên, bệnh nhân chuyển biến xấu, mau đưa vào phòng phẫu thuật.
_ Mau truyền máu đi, khối u lành tính sau một đêm đã chuyển thành ác tính rồi!
_ Nhanh chân lên, cứu người quan trọng hơn.
Tầng bảy của bệnh viện, bác sĩ chạy đi chạy lại, chạy ra chạy vào phòng phẫu thuật. Bệnh nhân chuyển biến xấu, đã trở thành cơ ác mộng cho người nhà bệnh nhân.
Văn Thái và Thẩm Hạo Quân túc trực bên ngoài, chỉ mong Long Thiên Ngọc không xảy ra chuyện gì! Cả hai đều chẳng tin, khối u trong não của Long Thiên Ngọc, sau một đêm đã biến thành khối u ác tính.
Đây chẳng phải là, ông trời không muốn để cho Văn Thái và Long Thiên Ngọc phải hạnh phúc bên nhau sao?
Cạch.
Một vị bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, trên gương mặt hiền từ đó, lại lộ ra vẻ mặt mất mát và buồn bã. Văn Thái kích động đi nhanh đến, tức giận hỏi vị bác sĩ:
_ Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy không nguy hiểm gì đó chứ?
_ Cậu trai trẻ, bệnh nhân chuyển biến xấu như vậy, chúng tôi cũng không muốn. Nhưng khối u ác tính, đã xâm chiếm toàn bộ khối u lành tính. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn cùng gia đình.
Văn Thái như không tin vào tai mình, lời nói của những người xung quanh cũng trở nên ù ù, hoàn toàn không nghe được gì nữa!
Thẩm Hạo Quân đưa tay đỡ lấy anh ta, chính anh cũng không muốn chuyện này xảy ra. Chỉ là nó đến quá nhanh. Mới hôm qua còn cười nói vui vẻ, hôm nay lại không thể nhìn mặt nhau.
Ông trời đúng là trêu ngươi mà, một người tốt như Long Thiên Ngọc, ông lại nhẫn tâm cướp đi mất. Vậy những người yêu thương cô ấy, phải làm sao để vượt qua nỗi ám ảnh này đây?
...
Thẩm Hạo Quân và Văn Thái nhanh chóng đưa Long Thiên Ngọc về nước, an táng tại nơi cô ấy được sinh ra và lớn lên.
Lúc trước dự định, nơi này sẽ là nơi làm lại cuộc đời của Long Thiên Ngọc. Nhưng giờ đây, nơi này lại là nơi lập nên bia mộ của cô ấy.
Cứ nghĩ một cô gái trẻ như vậy, sẽ được sống hạnh phúc và được hưởng nhiều sự yêu thương. Nhưng lại không, cô ấy được hưởng những giọt nước mắt bi thương, cộng với những sự áy náy và mất mát của người thân.
...
Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Hạo Quân đã cho người hộ tống Văn Thái và thi thể của Long Thiên Ngọc về nhà, nơi mà hai người họ dự định sẽ sống hết phần đời còn lại.
Về đến nhà, không khí trong lành nơi đây, càng khiến cho Văn Thái phải đau lòng. Căn nhà này, chính là mua từ tiền tích góp của anh ta và Long Thiên Ngọc.
Sân vườn mà cô ấy thích nhất, lại chính là nơi cô ấy yên nghỉ. Góc bàn mà cô ấy thích nhất, lại chính là nơi để di ảnh cô ấy.
Căn nhà mà cô ấy ao ước được trang trí màu đỏ, vào ngày đám cưới của cả hai. Bây giờ lại treo khăn trắng, cả căn nhà đều u buồn khó tả.
Tất cả những thứ Long Thiên Ngọc thích, đều vẫn giữ nguyên, chỉ là không còn người nữa! Văn Thái ôm chặt di ảnh của cô ấy, ngồi trước mộ mà khóc nức nở.
Hai người đã cùng nhau đi chung trên chặn đường dài như vậy, bây giờ chỉ còn mình Văn Thái. Chính anh ta cũng không biết, mục đích tiếp theo của mình là gì, khi không có Long Thiên Ngọc bên cạnh.
Ào...ào...ào...
Cơn mưa bất chợt, cuốn trôi tất cả, ông trời cũng rơi nước mắt vì cuộc tình này! Chỉ là ông quá vô tâm, khi cướp đi người phụ nữ, lẽ ra rất hạnh phúc. Chỉ cầu cho, chặn đường phía trước cửa cô ấy, sẽ an nhàn và tự do.
...
Cạch.
_ Anh hai.
Thẩm Hạo Quân ngước lên, tiện tay mở đèn ở phòng khách. Ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Tịch Y, khiến cho anh phải chột dạ né tránh cô ấy.
Thẩm Tịch Y kiên nhẫn gọi thêm một tiếng, chỉ muốn nghe chính miệng anh nói ra, anh vì ai mà lại bay đến Singapore ba ngày liền?
_ Anh hai.
_ YY, em gọi mà không nói gì, bảo anh nói thì anh nói cái gì đây?
_ Anh còn dám hỏi em? Trả lời em, người phụ nữ đó là ai?
Thẩm Hạo Quân mệt mỏi cởi áo khoác ngoài ra, văng xuống sofa, rồi ngồi xuống đối diện với Thẩm Tịch Y. Anh không nhìn cô ấy, chỉ nhẹ nhàng giải thích:
_ Chính là Long Thiên Ngọc. Cô ấy mà anh nhắc với em, cô ấy bị khối u trong não đấy!
_ Là chị Ngọc Nhi? Chẳng phải chị ấy ở Malaysia sao? Sao bây giờ lại ở Singapore?
_ Là chuyển viện. Nhưng hôm qua vẫn rất tốt, nói chuyện rất bình thường. Hôm nay...lại ra đi mãi mãi rồi!
Thẩm Tịch Y như hóa đá, người chị mà cô ta đã định, chưa từng gặp mặt bao giờ, bây giờ đã không còn nữa? Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ?
Thẩm Hạo Quân không thấy Thẩm Tịch Y trả lời, ngước nhìn thì thấy đôi mắt của cô ấy đã đỏ hoe, như sắp khóc tới nơi rồi!
Anh thở dài, ngã người về sau, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn không quên hỏi tình hình của cô vợ nhỏ:
_ Vân Nhi sao rồi?
_ Sao là sao? Cậu ấy vẫn ổn.
_ Ý anh là...cô ấy không hiểu lầm đó chứ?
Thẩm Tịch Y lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt, sau đó trả lời:
_ Cậu ấy chỉ nói anh vi phạm hợp đồng gì đó! Em thấy anh tự mình đi giải thích đi, với tính cách của cậu ấy, ai mà vi phạm hợp đồng, chỉ có thể trở thành người vô dụng trong mắt cậu ấy!
_ Anh biết rồi! Em về nhà đi, ngày mai đến Thẩm thị nhận việc.
_ Em không muốn. Vừa về lại bắt đi làm, không chịu đâu!
_ Tùy em.
Thẩm Tịch Y khó hiểu, chẳng phải tiếp theo sẽ giáo huấn cô ấy một trận sao? Sao lại dễ tính như vậy, còn tùy vào quyết định của cô ấy! Thẩm Hạo Quân bị đả kích, đến nỗi não gặp vấn đề rồi đó chứ?
_ Không năn nỉ? Không giáo huấn? Không dạy đạo lý luôn sao? Anh hai bị chạm não thật rồi sao?
...
Trên đường về nhà, Thẩm Tịch Y gọi điện tán gẫu với Thời Địch, hai người họ bây giờ chẳng khác nào người yêu, thân hơn cả anh trai và em gái.
Thời Địch rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, nhưng chỉ duy nhất Thẩm Tịch Y mới khiến anh ta có cảm tình. Và sau này, còn có Ngọc Chiêu Vân.
_ Anh Thời Địch, chuyện hợp đồng gì đó của anh Thời Đình và Vân Nhi nhà em, anh nhớ nhắc anh ấy nha? Vân Nhi quên rồi, cậu ấy rất khó để nhớ lại.
_ Được, một lát sẽ nhắc em ấy, ngày mai đến thẳng Đông Chiêu tìm Vân Nhi.
_ À phải rồi, anh hai em về rồi!
_ Về rồi sao? Cậu ấy đi tìm ai vậy? Lại quan trọng đến mức, hôm trước còn ngủ cùng Vân Nhi, hôm sau lại biến mất không dấu vết!
Thẩm Tịch Y nhíu mày, ngó vào màn hình điện thoại, rồi hỏi lại Thời Địch:
_ Anh nói hai người họ đã ngủ với nhau rồi?
_ Em không biết sao? Hôm Hạo Quân bay, anh và Đình đã thấy vết hickey trên cổ Vân Nhi, hỏi ra thì em ấy ngập ngừng rồi nói lảng sang chuyện khác!
_ Anh hai em thật là... Có vợ rồi mà không tinh ý gì cả, gặp em là đã đấm cho anh ấy vài đấm rồi!
Thời Địch cười trừ, nhìn Thẩm Tịch Y nóng máu như vậy, anh ta cũng hiểu được. Chỉ là người chưa từng yêu như Thẩm Hạo Quân, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được?
_ Người phụ nữ kia...?
_ Là chị Long Thiên Ngọc, người mà trước kia rộ tin bỏ nhà theo trai, được anh hai em cưu mang đấy! Chị ấy bị bệnh khối u trong não, từ Malaysia chuyển sang Singapore. Sau đó từ khối u lành tính, đã chuyển sang khối u ác tính, dẫn đến nguy kịch. Và rồi, không cứu được!
_ Thì ra là vậy!
_ Chị ấy được đưa về đây chôn cất, chắc người nhà cũng không đến. Vì khi chị ấy rời đi, đã bị người nhà rạch tên khỏi dòng họ, hoàn toàn không muốn nhận lại chị.
_ Chuyện này anh hiểu.
_ Mau truyền máu đi, khối u lành tính sau một đêm đã chuyển thành ác tính rồi!
_ Nhanh chân lên, cứu người quan trọng hơn.
Tầng bảy của bệnh viện, bác sĩ chạy đi chạy lại, chạy ra chạy vào phòng phẫu thuật. Bệnh nhân chuyển biến xấu, đã trở thành cơ ác mộng cho người nhà bệnh nhân.
Văn Thái và Thẩm Hạo Quân túc trực bên ngoài, chỉ mong Long Thiên Ngọc không xảy ra chuyện gì! Cả hai đều chẳng tin, khối u trong não của Long Thiên Ngọc, sau một đêm đã biến thành khối u ác tính.
Đây chẳng phải là, ông trời không muốn để cho Văn Thái và Long Thiên Ngọc phải hạnh phúc bên nhau sao?
Cạch.
Một vị bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, trên gương mặt hiền từ đó, lại lộ ra vẻ mặt mất mát và buồn bã. Văn Thái kích động đi nhanh đến, tức giận hỏi vị bác sĩ:
_ Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Cô ấy không nguy hiểm gì đó chứ?
_ Cậu trai trẻ, bệnh nhân chuyển biến xấu như vậy, chúng tôi cũng không muốn. Nhưng khối u ác tính, đã xâm chiếm toàn bộ khối u lành tính. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn cùng gia đình.
Văn Thái như không tin vào tai mình, lời nói của những người xung quanh cũng trở nên ù ù, hoàn toàn không nghe được gì nữa!
Thẩm Hạo Quân đưa tay đỡ lấy anh ta, chính anh cũng không muốn chuyện này xảy ra. Chỉ là nó đến quá nhanh. Mới hôm qua còn cười nói vui vẻ, hôm nay lại không thể nhìn mặt nhau.
Ông trời đúng là trêu ngươi mà, một người tốt như Long Thiên Ngọc, ông lại nhẫn tâm cướp đi mất. Vậy những người yêu thương cô ấy, phải làm sao để vượt qua nỗi ám ảnh này đây?
...
Thẩm Hạo Quân và Văn Thái nhanh chóng đưa Long Thiên Ngọc về nước, an táng tại nơi cô ấy được sinh ra và lớn lên.
Lúc trước dự định, nơi này sẽ là nơi làm lại cuộc đời của Long Thiên Ngọc. Nhưng giờ đây, nơi này lại là nơi lập nên bia mộ của cô ấy.
Cứ nghĩ một cô gái trẻ như vậy, sẽ được sống hạnh phúc và được hưởng nhiều sự yêu thương. Nhưng lại không, cô ấy được hưởng những giọt nước mắt bi thương, cộng với những sự áy náy và mất mát của người thân.
...
Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Hạo Quân đã cho người hộ tống Văn Thái và thi thể của Long Thiên Ngọc về nhà, nơi mà hai người họ dự định sẽ sống hết phần đời còn lại.
Về đến nhà, không khí trong lành nơi đây, càng khiến cho Văn Thái phải đau lòng. Căn nhà này, chính là mua từ tiền tích góp của anh ta và Long Thiên Ngọc.
Sân vườn mà cô ấy thích nhất, lại chính là nơi cô ấy yên nghỉ. Góc bàn mà cô ấy thích nhất, lại chính là nơi để di ảnh cô ấy.
Căn nhà mà cô ấy ao ước được trang trí màu đỏ, vào ngày đám cưới của cả hai. Bây giờ lại treo khăn trắng, cả căn nhà đều u buồn khó tả.
Tất cả những thứ Long Thiên Ngọc thích, đều vẫn giữ nguyên, chỉ là không còn người nữa! Văn Thái ôm chặt di ảnh của cô ấy, ngồi trước mộ mà khóc nức nở.
Hai người đã cùng nhau đi chung trên chặn đường dài như vậy, bây giờ chỉ còn mình Văn Thái. Chính anh ta cũng không biết, mục đích tiếp theo của mình là gì, khi không có Long Thiên Ngọc bên cạnh.
Ào...ào...ào...
Cơn mưa bất chợt, cuốn trôi tất cả, ông trời cũng rơi nước mắt vì cuộc tình này! Chỉ là ông quá vô tâm, khi cướp đi người phụ nữ, lẽ ra rất hạnh phúc. Chỉ cầu cho, chặn đường phía trước cửa cô ấy, sẽ an nhàn và tự do.
...
Cạch.
_ Anh hai.
Thẩm Hạo Quân ngước lên, tiện tay mở đèn ở phòng khách. Ánh mắt sắc lẹm của Thẩm Tịch Y, khiến cho anh phải chột dạ né tránh cô ấy.
Thẩm Tịch Y kiên nhẫn gọi thêm một tiếng, chỉ muốn nghe chính miệng anh nói ra, anh vì ai mà lại bay đến Singapore ba ngày liền?
_ Anh hai.
_ YY, em gọi mà không nói gì, bảo anh nói thì anh nói cái gì đây?
_ Anh còn dám hỏi em? Trả lời em, người phụ nữ đó là ai?
Thẩm Hạo Quân mệt mỏi cởi áo khoác ngoài ra, văng xuống sofa, rồi ngồi xuống đối diện với Thẩm Tịch Y. Anh không nhìn cô ấy, chỉ nhẹ nhàng giải thích:
_ Chính là Long Thiên Ngọc. Cô ấy mà anh nhắc với em, cô ấy bị khối u trong não đấy!
_ Là chị Ngọc Nhi? Chẳng phải chị ấy ở Malaysia sao? Sao bây giờ lại ở Singapore?
_ Là chuyển viện. Nhưng hôm qua vẫn rất tốt, nói chuyện rất bình thường. Hôm nay...lại ra đi mãi mãi rồi!
Thẩm Tịch Y như hóa đá, người chị mà cô ta đã định, chưa từng gặp mặt bao giờ, bây giờ đã không còn nữa? Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ?
Thẩm Hạo Quân không thấy Thẩm Tịch Y trả lời, ngước nhìn thì thấy đôi mắt của cô ấy đã đỏ hoe, như sắp khóc tới nơi rồi!
Anh thở dài, ngã người về sau, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vẫn không quên hỏi tình hình của cô vợ nhỏ:
_ Vân Nhi sao rồi?
_ Sao là sao? Cậu ấy vẫn ổn.
_ Ý anh là...cô ấy không hiểu lầm đó chứ?
Thẩm Tịch Y lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt, sau đó trả lời:
_ Cậu ấy chỉ nói anh vi phạm hợp đồng gì đó! Em thấy anh tự mình đi giải thích đi, với tính cách của cậu ấy, ai mà vi phạm hợp đồng, chỉ có thể trở thành người vô dụng trong mắt cậu ấy!
_ Anh biết rồi! Em về nhà đi, ngày mai đến Thẩm thị nhận việc.
_ Em không muốn. Vừa về lại bắt đi làm, không chịu đâu!
_ Tùy em.
Thẩm Tịch Y khó hiểu, chẳng phải tiếp theo sẽ giáo huấn cô ấy một trận sao? Sao lại dễ tính như vậy, còn tùy vào quyết định của cô ấy! Thẩm Hạo Quân bị đả kích, đến nỗi não gặp vấn đề rồi đó chứ?
_ Không năn nỉ? Không giáo huấn? Không dạy đạo lý luôn sao? Anh hai bị chạm não thật rồi sao?
...
Trên đường về nhà, Thẩm Tịch Y gọi điện tán gẫu với Thời Địch, hai người họ bây giờ chẳng khác nào người yêu, thân hơn cả anh trai và em gái.
Thời Địch rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, nhưng chỉ duy nhất Thẩm Tịch Y mới khiến anh ta có cảm tình. Và sau này, còn có Ngọc Chiêu Vân.
_ Anh Thời Địch, chuyện hợp đồng gì đó của anh Thời Đình và Vân Nhi nhà em, anh nhớ nhắc anh ấy nha? Vân Nhi quên rồi, cậu ấy rất khó để nhớ lại.
_ Được, một lát sẽ nhắc em ấy, ngày mai đến thẳng Đông Chiêu tìm Vân Nhi.
_ À phải rồi, anh hai em về rồi!
_ Về rồi sao? Cậu ấy đi tìm ai vậy? Lại quan trọng đến mức, hôm trước còn ngủ cùng Vân Nhi, hôm sau lại biến mất không dấu vết!
Thẩm Tịch Y nhíu mày, ngó vào màn hình điện thoại, rồi hỏi lại Thời Địch:
_ Anh nói hai người họ đã ngủ với nhau rồi?
_ Em không biết sao? Hôm Hạo Quân bay, anh và Đình đã thấy vết hickey trên cổ Vân Nhi, hỏi ra thì em ấy ngập ngừng rồi nói lảng sang chuyện khác!
_ Anh hai em thật là... Có vợ rồi mà không tinh ý gì cả, gặp em là đã đấm cho anh ấy vài đấm rồi!
Thời Địch cười trừ, nhìn Thẩm Tịch Y nóng máu như vậy, anh ta cũng hiểu được. Chỉ là người chưa từng yêu như Thẩm Hạo Quân, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được?
_ Người phụ nữ kia...?
_ Là chị Long Thiên Ngọc, người mà trước kia rộ tin bỏ nhà theo trai, được anh hai em cưu mang đấy! Chị ấy bị bệnh khối u trong não, từ Malaysia chuyển sang Singapore. Sau đó từ khối u lành tính, đã chuyển sang khối u ác tính, dẫn đến nguy kịch. Và rồi, không cứu được!
_ Thì ra là vậy!
_ Chị ấy được đưa về đây chôn cất, chắc người nhà cũng không đến. Vì khi chị ấy rời đi, đã bị người nhà rạch tên khỏi dòng họ, hoàn toàn không muốn nhận lại chị.
_ Chuyện này anh hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.