Chương 15: Singapore
Deathly Rose
12/04/2023
Sân bay quốc tế.
Ngọc Chiêu Vân hiên ngang đi vào sân bay, tháo nhẹ cặp kính râm, ngó nhìn xung quanh, tìm kiếm cô bạn thân mất tích mấy năm nay!
_ Vân Nhi, mình bên này!
_ YY, cậu về rồi!
Ngọc Chiêu Vân chạy nhanh đến, bay lên ôm chặt lấy Thẩm Tịch Y, nhìn chẳng khác nào người yêu của nhau.
Thẩm Tịch Y cao hơn Ngọc Chiêu Vân tận một cái đầu, nên nhìn chẳng khác nào chị em vừa gặp nhau. Cô lại rất thích được Thẩm Tịch Y ôm, cảm giác được che chở hơn cả anh trai.
Thẩm Tịch Y cảm giác khó thở khi bị Ngọc Chiêu Vân ôm chặt, cô ấy cố gắng lên tiếng cầu xin:
_ Vân Nhi, cậu... cậu mau buông mình ra, mình sắp tắt thở rồi!
_ À, mình quên mất. Do mình vui quá! Chúng ta mau đi thôi!
_ Trẻ con.
...
Trên đường về thành phố, Thẩm Tịch Y quan sát Ngọc Chiêu Vân, vô tình bắt gặp một nét đẹp buồn bã vừa hiện hữu trên gương mặt của cô.
Thẩm Tịch Y đặt ly nước xuống, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Vân Nhi, cậu có chuyện buồn gì sao? Kể cho mình nghe với.
_ Cậu nhìn ra rồi sao?
_ Nó hiện diện như vậy, mình không mù mà không nhìn ra được! Nói đi, ai bắt nạt cậu?
_ Chồng mình.
Đùng, chuyện này Thẩm Tịch Y đã biết, nhưng Thẩm Hạo Quân đã làm ra chuyện gì lại khiến Ngọc Chiêu Vân phải buồn như vậy?
Thẩm Tịch Y giả vờ kinh ngạc, vội hỏi cô:
_ Chồng... chồng cậu? Cái người tên Thẩm Hạo Quân gì đó sao?
_ Phải!
_ Anh ta làm gì cậu rồi? Nói mình nghe, mình đòi lại công bằng cho cậu.
Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, càng nhắc đến cô lại càng sầu hơn. Rốt cuộc người phụ nữ nào, lại có khả năng khiến cho Thẩm Hạo Quân phải bỏ công việc ở đây, chỉ để bay đến Singapore tìm cô ta chứ?
Rốt cuộc, trong lòng Thẩm Hạo Quân, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ, giúp che mắt Lâm Chân sao? Ngọc Chiêu Vân một chút đối với anh cũng không quan trọng? Nhưng cô cũng xem anh là vật che mắt gia đình còn gì?
Thẩm Tịch Y tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lên tiếng an ủi cô:
_ Vân Nhi, cậu còn có mình mà! Tuy chuyện này đến quá sớm, mình chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ không để ai bắt nạt cậu.
_ Cảm ơn cậu, YY.
Thẩm Tịch Y lén gửi tin nhắn cho Thẩm Hạo Quân, rốt cuộc người anh trai này đã làm gì, để cho Ngọc Chiêu Vân nhà cô ấy phải tỏ ra bộ mặt thế này?
_ Anh hai, anh làm gì chị dâu của em vậy? Cô ấy rất buồn đó!
Người bên kia chỉ nhận được tin, không xem cũng không hồi đáp, khiến Thẩm Tịch Y tức muốn xì khói. Cô ấy đưa mắt nhìn Ngọc Chiêu Vân, nhất thời lên tiếng hỏi:
_ Vân Nhi, cậu thật sự thích Thẩm Hạo Quân sao?
_ Mình không có. Bọn mình kết hôn vì muốn che đậy chuyện của nhau thôi! Hoàn toàn không có tình cảm. Nói trắng ra là kết hôn hợp đồng có thời hạn.
_ Vậy tại sao cậu lại buồn vì anh ta chứ?
Ngọc Chiêu Vân nhanh tay bẻ lái, rồi quay sang nhìn Thẩm Tịch Y, thẳng thắn trả lời:
_ Bởi vì anh ta vi phạm hợp đồng rồi! Sau khi kí hợp đồng, bọn mình thống nhất với nhau, không cho người khác giới có cơ hội bước qua ranh giới. Vậy mà anh ta lại vì một người phụ nữ, bay thẳng qua Singapore tìm cô ta rồi! Cậu nói xem, mình nên buồn hay tức giận chứ?
Thẩm Tịch Y đen mặt, thì ra mọi chuyện là như vậy! Nếu hôm nay không hỏi, chắc cô ấy cũng chẳng biết đến chuyện kết hôn hợp đồng ấu trĩ kia!
Chuyện này là ai bày ra vậy? Nó chẳng khác nào con nít, đóng dấu một người vợ, lớn lên phải lấy người đó! Nhưng đây là chuyện, mà người lớn không nên làm! Nếu để người ngoài biết, họ sẽ nghĩ hai người này ấu trĩ hơn cả con nít.
Thẩm Tịch Y thở dài, thầm cầu nguyện cho Thẩm Hạo Quân, ở nơi xa nào đó có thể cảm nhận được tiếng lòng của Ngọc Chiêu Vân. Chỉ mong anh mau chóng quay về, nếu không cả thành phố này chìm vào bóng tối mất.
Những người kí hợp đồng với Ngọc Chiêu Vân, không cần biết người đó là ai, một khi quy phạm hợp đồng, liền trở thành người vô dụng trong mắt cô. Đúng là oan nghiệt mà!
...
_ Anh đến rồi sao?
_ Em vẫn ổn chứ? Bác sĩ nói thế nào?
_ Bác sĩ nói, chỉ cần em phẫu thuật, thì sẽ không sao nữa! Anh có gặp chồng em không?
_ Cậu ta vừa ra ngoài mua đồ ăn.
Thẩm Hạo Quân ngồi cạnh giường, ánh mắt và lời nói dịu dàng đến lạ, khiến người khác nghe rồi, chỉ cảm thấy họ thật hạnh phúc.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô gái đang nằm trên giường, sau đó nói nhỏ:
_ Em cố gắng dưỡng bệnh, anh sẽ ở đây đến khi em phẫu thuật xong.
_ Như vậy không hay cho lắm! Chị dâu biết được, sẽ không tha cho anh.
_ Yên tâm, cô ấy rất hiền lành, lại hiểu chuyện, em an tâm dưỡng bệnh. Khi về anh sẽ giải thích cho cô ấy! Tay em đã ấm hơn trước rồi!
Thẩm Hạo Quân đứng lên, rót cho cô ấy một ly nước, sau đó lại hỏi tiếp:
_ Ngọc Nhi, em và chồng em, định bao giờ sẽ kết hôn?
_ Bọn em đợi sau khi phẫu thuật, về lại Trung Quốc, định cư và ổn định công việc, khi đó sẽ kết hôn.
_ Như thế cũng tốt. Đợi em về, anh sẽ giới thiệu chị dâu với em.
Long Thiên Ngọc mỉm cười, nhận lấy cốc nước trong tay anh, rồi đáp lời:
_ Chị dâu trên tivi nhìn rất xinh, nghe nói chị ấy đang là giám đốc của Đông Chiêu. Quản trị khách sạn là ngành em đã tốt nghiệp, khi về phải học hỏi chị dâu rồi!
_ Vân Nhi rất giỏi, em theo cô ấy sẽ rất thành công. Cô ấy còn quản lý cả MI, đang dựng lên khách sạn mới, trên mảnh đất rồng vàng.
_ Là thật sao? Mảnh đất rồng vàng? Công nhận chị ấy giỏi thật đấy! Chị ấy nhỏ hơn em hai tuổi, vậy mà lại thành công như vậy! Nếu em ở thời điểm đó, cũng không được như chị ấy!
Thẩm Hạo Quân xoa đầu Long Thiên Ngọc, nhỏ giọng trách móc:
_ Em so sánh như vậy sao được? Bây giờ em nổ lực, chẳng phải cũng sẽ thành công như Vân Nhi sao?
_ Phải, sau này em sẽ đeo bám chị dâu, đến khi anh đòi lại mới thôi!
_ Trẻ con.
Cạch. Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, người chồng của Long Thiên Ngọc quay lại, trên tay còn cầm theo túi đồ ăn to. Đi vào, đặt nó lên bàn rồi mới quay sang chào hỏi Thẩm Hạo Quân:
_ Anh Quân, lâu rồi không gặp!
_ Lâu rồi không gặp!
Anh ta là Văn Thái, là bạn học cùng khoa với Long Thiên Ngọc. Họ yêu nhau từ năm mười chín tuổi, đến nay cũng đã được bảy năm.
Đến khi Long Thiên Ngọc phát bệnh, là năm cô ấy tốt nghiệp đại học, cũng là lúc cô ấy nói chia tay. Nhưng Văn Thái một lòng yêu cô ấy, nên đã chấp nhận buông bỏ sự nghiệp lui về sau chăm sóc Long Thiên Ngọc.
Khối u lành tính bên trong não cô ấy, ban đầu rất nhỏ, bác sĩ không thể tìm thấy được. Đến khi phát hiện, nó đã to bằng bàn tay, khiến cho Long Thiên Ngọc phải chịu cơn đau đầu dữ dội.
May mắn là nó không biến dạng, trở thành khối u ác tính. Nếu không, chỉ còn cách chờ chết mà thôi!
Thẩm Hạo Quân vẫn thường xuyên chạy đi chạy lại giữ Singapore và Trung Quốc, chỉ muốn xem tình trạng sức khỏe của Long Thiên Ngọc.
Sáng nay, anh vừa nhận được tin, nói rằng Long Thiên Ngọc sẽ phẫu thuật vào sáng ngày mai. Anh mới tức tốc chạy đến đây, mà không hề báo trước với ai!
Nhưng anh là có lí do riêng, cũng không ai có thể trách anh được! Chẳng biết cô vợ nào đó, có suy nghĩ lung tung, rồi quy chụp tội danh cho anh không?
Tối qua còn ân ái cùng nhau, sáng ra còn mặn nồng, vậy mà đến trưa liền biến mất. Không nghi ngờ, mà là anh bị cô quy chụp tội danh quy phạm hợp đồng.
Ngọc Chiêu Vân hiên ngang đi vào sân bay, tháo nhẹ cặp kính râm, ngó nhìn xung quanh, tìm kiếm cô bạn thân mất tích mấy năm nay!
_ Vân Nhi, mình bên này!
_ YY, cậu về rồi!
Ngọc Chiêu Vân chạy nhanh đến, bay lên ôm chặt lấy Thẩm Tịch Y, nhìn chẳng khác nào người yêu của nhau.
Thẩm Tịch Y cao hơn Ngọc Chiêu Vân tận một cái đầu, nên nhìn chẳng khác nào chị em vừa gặp nhau. Cô lại rất thích được Thẩm Tịch Y ôm, cảm giác được che chở hơn cả anh trai.
Thẩm Tịch Y cảm giác khó thở khi bị Ngọc Chiêu Vân ôm chặt, cô ấy cố gắng lên tiếng cầu xin:
_ Vân Nhi, cậu... cậu mau buông mình ra, mình sắp tắt thở rồi!
_ À, mình quên mất. Do mình vui quá! Chúng ta mau đi thôi!
_ Trẻ con.
...
Trên đường về thành phố, Thẩm Tịch Y quan sát Ngọc Chiêu Vân, vô tình bắt gặp một nét đẹp buồn bã vừa hiện hữu trên gương mặt của cô.
Thẩm Tịch Y đặt ly nước xuống, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Vân Nhi, cậu có chuyện buồn gì sao? Kể cho mình nghe với.
_ Cậu nhìn ra rồi sao?
_ Nó hiện diện như vậy, mình không mù mà không nhìn ra được! Nói đi, ai bắt nạt cậu?
_ Chồng mình.
Đùng, chuyện này Thẩm Tịch Y đã biết, nhưng Thẩm Hạo Quân đã làm ra chuyện gì lại khiến Ngọc Chiêu Vân phải buồn như vậy?
Thẩm Tịch Y giả vờ kinh ngạc, vội hỏi cô:
_ Chồng... chồng cậu? Cái người tên Thẩm Hạo Quân gì đó sao?
_ Phải!
_ Anh ta làm gì cậu rồi? Nói mình nghe, mình đòi lại công bằng cho cậu.
Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, càng nhắc đến cô lại càng sầu hơn. Rốt cuộc người phụ nữ nào, lại có khả năng khiến cho Thẩm Hạo Quân phải bỏ công việc ở đây, chỉ để bay đến Singapore tìm cô ta chứ?
Rốt cuộc, trong lòng Thẩm Hạo Quân, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ, giúp che mắt Lâm Chân sao? Ngọc Chiêu Vân một chút đối với anh cũng không quan trọng? Nhưng cô cũng xem anh là vật che mắt gia đình còn gì?
Thẩm Tịch Y tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lên tiếng an ủi cô:
_ Vân Nhi, cậu còn có mình mà! Tuy chuyện này đến quá sớm, mình chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ không để ai bắt nạt cậu.
_ Cảm ơn cậu, YY.
Thẩm Tịch Y lén gửi tin nhắn cho Thẩm Hạo Quân, rốt cuộc người anh trai này đã làm gì, để cho Ngọc Chiêu Vân nhà cô ấy phải tỏ ra bộ mặt thế này?
_ Anh hai, anh làm gì chị dâu của em vậy? Cô ấy rất buồn đó!
Người bên kia chỉ nhận được tin, không xem cũng không hồi đáp, khiến Thẩm Tịch Y tức muốn xì khói. Cô ấy đưa mắt nhìn Ngọc Chiêu Vân, nhất thời lên tiếng hỏi:
_ Vân Nhi, cậu thật sự thích Thẩm Hạo Quân sao?
_ Mình không có. Bọn mình kết hôn vì muốn che đậy chuyện của nhau thôi! Hoàn toàn không có tình cảm. Nói trắng ra là kết hôn hợp đồng có thời hạn.
_ Vậy tại sao cậu lại buồn vì anh ta chứ?
Ngọc Chiêu Vân nhanh tay bẻ lái, rồi quay sang nhìn Thẩm Tịch Y, thẳng thắn trả lời:
_ Bởi vì anh ta vi phạm hợp đồng rồi! Sau khi kí hợp đồng, bọn mình thống nhất với nhau, không cho người khác giới có cơ hội bước qua ranh giới. Vậy mà anh ta lại vì một người phụ nữ, bay thẳng qua Singapore tìm cô ta rồi! Cậu nói xem, mình nên buồn hay tức giận chứ?
Thẩm Tịch Y đen mặt, thì ra mọi chuyện là như vậy! Nếu hôm nay không hỏi, chắc cô ấy cũng chẳng biết đến chuyện kết hôn hợp đồng ấu trĩ kia!
Chuyện này là ai bày ra vậy? Nó chẳng khác nào con nít, đóng dấu một người vợ, lớn lên phải lấy người đó! Nhưng đây là chuyện, mà người lớn không nên làm! Nếu để người ngoài biết, họ sẽ nghĩ hai người này ấu trĩ hơn cả con nít.
Thẩm Tịch Y thở dài, thầm cầu nguyện cho Thẩm Hạo Quân, ở nơi xa nào đó có thể cảm nhận được tiếng lòng của Ngọc Chiêu Vân. Chỉ mong anh mau chóng quay về, nếu không cả thành phố này chìm vào bóng tối mất.
Những người kí hợp đồng với Ngọc Chiêu Vân, không cần biết người đó là ai, một khi quy phạm hợp đồng, liền trở thành người vô dụng trong mắt cô. Đúng là oan nghiệt mà!
...
_ Anh đến rồi sao?
_ Em vẫn ổn chứ? Bác sĩ nói thế nào?
_ Bác sĩ nói, chỉ cần em phẫu thuật, thì sẽ không sao nữa! Anh có gặp chồng em không?
_ Cậu ta vừa ra ngoài mua đồ ăn.
Thẩm Hạo Quân ngồi cạnh giường, ánh mắt và lời nói dịu dàng đến lạ, khiến người khác nghe rồi, chỉ cảm thấy họ thật hạnh phúc.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô gái đang nằm trên giường, sau đó nói nhỏ:
_ Em cố gắng dưỡng bệnh, anh sẽ ở đây đến khi em phẫu thuật xong.
_ Như vậy không hay cho lắm! Chị dâu biết được, sẽ không tha cho anh.
_ Yên tâm, cô ấy rất hiền lành, lại hiểu chuyện, em an tâm dưỡng bệnh. Khi về anh sẽ giải thích cho cô ấy! Tay em đã ấm hơn trước rồi!
Thẩm Hạo Quân đứng lên, rót cho cô ấy một ly nước, sau đó lại hỏi tiếp:
_ Ngọc Nhi, em và chồng em, định bao giờ sẽ kết hôn?
_ Bọn em đợi sau khi phẫu thuật, về lại Trung Quốc, định cư và ổn định công việc, khi đó sẽ kết hôn.
_ Như thế cũng tốt. Đợi em về, anh sẽ giới thiệu chị dâu với em.
Long Thiên Ngọc mỉm cười, nhận lấy cốc nước trong tay anh, rồi đáp lời:
_ Chị dâu trên tivi nhìn rất xinh, nghe nói chị ấy đang là giám đốc của Đông Chiêu. Quản trị khách sạn là ngành em đã tốt nghiệp, khi về phải học hỏi chị dâu rồi!
_ Vân Nhi rất giỏi, em theo cô ấy sẽ rất thành công. Cô ấy còn quản lý cả MI, đang dựng lên khách sạn mới, trên mảnh đất rồng vàng.
_ Là thật sao? Mảnh đất rồng vàng? Công nhận chị ấy giỏi thật đấy! Chị ấy nhỏ hơn em hai tuổi, vậy mà lại thành công như vậy! Nếu em ở thời điểm đó, cũng không được như chị ấy!
Thẩm Hạo Quân xoa đầu Long Thiên Ngọc, nhỏ giọng trách móc:
_ Em so sánh như vậy sao được? Bây giờ em nổ lực, chẳng phải cũng sẽ thành công như Vân Nhi sao?
_ Phải, sau này em sẽ đeo bám chị dâu, đến khi anh đòi lại mới thôi!
_ Trẻ con.
Cạch. Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, người chồng của Long Thiên Ngọc quay lại, trên tay còn cầm theo túi đồ ăn to. Đi vào, đặt nó lên bàn rồi mới quay sang chào hỏi Thẩm Hạo Quân:
_ Anh Quân, lâu rồi không gặp!
_ Lâu rồi không gặp!
Anh ta là Văn Thái, là bạn học cùng khoa với Long Thiên Ngọc. Họ yêu nhau từ năm mười chín tuổi, đến nay cũng đã được bảy năm.
Đến khi Long Thiên Ngọc phát bệnh, là năm cô ấy tốt nghiệp đại học, cũng là lúc cô ấy nói chia tay. Nhưng Văn Thái một lòng yêu cô ấy, nên đã chấp nhận buông bỏ sự nghiệp lui về sau chăm sóc Long Thiên Ngọc.
Khối u lành tính bên trong não cô ấy, ban đầu rất nhỏ, bác sĩ không thể tìm thấy được. Đến khi phát hiện, nó đã to bằng bàn tay, khiến cho Long Thiên Ngọc phải chịu cơn đau đầu dữ dội.
May mắn là nó không biến dạng, trở thành khối u ác tính. Nếu không, chỉ còn cách chờ chết mà thôi!
Thẩm Hạo Quân vẫn thường xuyên chạy đi chạy lại giữ Singapore và Trung Quốc, chỉ muốn xem tình trạng sức khỏe của Long Thiên Ngọc.
Sáng nay, anh vừa nhận được tin, nói rằng Long Thiên Ngọc sẽ phẫu thuật vào sáng ngày mai. Anh mới tức tốc chạy đến đây, mà không hề báo trước với ai!
Nhưng anh là có lí do riêng, cũng không ai có thể trách anh được! Chẳng biết cô vợ nào đó, có suy nghĩ lung tung, rồi quy chụp tội danh cho anh không?
Tối qua còn ân ái cùng nhau, sáng ra còn mặn nồng, vậy mà đến trưa liền biến mất. Không nghi ngờ, mà là anh bị cô quy chụp tội danh quy phạm hợp đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.