Chương 23: Drama Mới Sắp Tới?
Fionanlliets
04/01/2021
Một tuần sau.
Kể từ ngày sau khi Bạch Uyển Nhi đến nhà và được sự chấp thuận tha thứ của Âu Dương Thiên Hoàng. Cô ta ngày càng tới đây dày đặc hơn. Bộ đã xem đây là nhà cô ta rồi?
Đưa tay lên xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật nặng đầu phải massage một chút sau khi xử lý xong đống tài liệu kia.
Khoảng 3:45 chiều.
Âu Dương Thiên Hoàng vừa đặt chân vào nhà đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái, tò mò đi về hướng tiếng cười kia phát ra. Đi theo tới chỗ phát ra tiếng động ấy, lông mày như lưỡi kiếm sắc bén nhíu lại, Hàn Đồng Ân và Bạch Uyển Nhi đã diện bikini thỏa thích nghịch nước.
Cô ta lại tới nữa sao?
Anh cảm thấy có chút khó chịu. Cô nàng của anh chịu diễn lắm nhỉ?
Quay lưng đi lên trên lầu, sau khi tắm rửa thay đồ liền vào thư phòng tiếp tục vây quanh tài liệu.
Qua lâu sau, nghe tiếng "cạch" mở cửa, ngước mặt lên nhìn, bóng dáng con gái mặc bikini đỏ chảy bỏng lộ da thịt lẫn đường cong, chỉ khoác một chiếc khăn mềm mại ở vai.
"Xin lỗi, em đi nhầm phòng." - Thanh âm của Bạch Uyển Nhi mềm mại sau khi thấy anh.
Sắc mặt anh trầm mặc, cất giọng : "Ở dưới."
Bạch Uyển Nhi dự định sẽ đi một vòng thăm dò vị trí căn phòng để sau này tiện việc họat động. Tranh thủ lúc Hàn Đồng Ân bận tay bận chân nên đã giành chút thời gian đi. Lại vào ngay căn thư phòng của anh ấy.
Vừa bước vào thấy anh ấy liền dùng cơ thể hoàn mỹ của bản thân quyến rũ. Chất giọng trầm ấm mê hoặc kia cất lên làm cô ngây ngẩn.
"Hả? À vâng." - Xoay người bước đi liền trượt chân ngã nhào lên sàn nhà, thân hình gợi cảm cố ý đập vào mắt anh.
Anh nhíu mày.
"Aiya đau quá, hình như em bị trật chân rồi." - Ngồi dậy ôm chân, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Mạnh mẽ cố gắng đứng dậy liền ngồi xuống lại : "Anh Thiên Hoàng, có thể giúp em không? Em thật sự không đi nỗi."
Âu Dương Thiên Hoàng vẫn ngồi một chỗ.
Hàn Đồng Ân ở bên phía góc kia mỉm cười. Cô ta không ngại bản thân liền ngã một màn như vậy câu dẫn anh chồng lạnh lùng nhà cô sao?
Giọng nói Hàn Đồng Ân truyền đến, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn : "Sao cậu ở đây?"
"Tớ định hướng không tốt nên đi nhầm phòng khiến anh Thiên Hoàng không vui." - Bày ra bộ mặt đáng thương như anh đã làm gì có lỗi với cô ta vậy.
Hàn Đồng Ân nghe xong, nhìn một màn mỹ nhân ngã vẫn chưa thấy anh hùng cứu, thật tội nghiệp, để tôi giúp cô nhé.
"Thiên Hoàng, anh bế cô ấy được không? Em không đủ sức." - Ánh mắt hướng về anh, nói.
"Em có thể dìu." - Anh đưa ý kiến.
"À thì..." - Ánh mắt ra hiệu cho anh.
"Mà thôi, cơ thể em yếu." Anh đứng dậy đi về hướng Bạch Uyển Nhi nhìn xuống.
Cúi người bế cô ta lên, như đặt được ước nguyện, đưa tay ôm choàng cổ anh, chôn đầu vào ngực vạm vỡ kia hưởng thụ khoảng khắc này.
Đi xuống dưới đặt cô ta lên sofa, người làm liền mang hộp thuốc đến bôi cho cô ta.
Bôi xong, anh liền kiếm cớ "tống" cô ta về lại nhà.
Cô ta vừa rời khỏi. Anh liền cởi áo ra quăng xuống, hằng giọng : "Đem vứt đi."
Hàn Đồng Ân che miệng cười.
Âu Dương Thiên Hoàng khó chịu khi những người phụ nữ tâm cơ chạm vào. Thấy cô cười, liền không nói không rằng đi lại bế xốc cô lên lầu. Vừa vào phòng đã quăng cô lên giường.
"Em còn cười?"
"Chồng tôi ơi, anh làm anh hùng cứu mỹ nhân sao lại tức giận rồi?"
"Em đẩy chồng em cho người phụ nữ khác?"
"Nào dám."
Hàn Đồng Ân choàng tay ôm cổ anh, giải thích : "Cô ta nghĩ tôi ngu ngốc nên đẩy anh cho cô ta. Đang diễn nên anh phải hiểu chứ. Anh đồng ý rồi mà."
Anh cúi xuống cắn nhẹ môi cô : "Em đúng thật là ngốc. Tôi đồng ý diễn với em, giờ nên trả thù lao rồi sao?"
Cô đẩy anh ngã xuống dưới, nhanh chóng lật người ngồi trên bụng anh. Ngón tay mân mê khuôn mặt anh.
"Cậu bé hư này, chưa gì đã tính thù lao."
Anh cười, bàn tay không yên phận di chuyển đến nơi đầy đặn đang yên vị ở trên bụng mình.
"Cô bé này lại hư hơn, nên phạt."
Nhấn đầu cô xuống, động tác nhịp nhàng, cô nàng này lại khiến anh có cảm giác hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đều muốn chiếm hữu, không thể khống chế.
Động tác của anh có phần ôn nhu khiến cô gái nhỏ thoải mái. Hai đôi mắt cứ thế dán vào nhau không rời cho đến khi người làm gõ cửa \*cốc cốc cốc\*
"Mời thiếu gia, thiếu phu nhân xuống dùng bữa."
"Ọttttt....." - Đúng thời gian bụng cô nàng lại biểu tình rồi. Một chút luống cuống chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, mở cửa chạy ra ngoài.
Anh nhỏm dậy, khóe môi lại cong lên.
Người làm nhìn ngẩn, thiếu gia cười sao?
\[...\]
Sau khi ăn xong liền quay trở về căn phòng, anh đã tập trung vào làm việc. Cô chỉ ôm laptop tới giường nắm kiểm tra mail, nói chuyện một chút với Vương Tâm Đoan, không biết dạo gần đây cậu ấy như nào rồi.
Hàn Đồng Ân kể cho Vương Tâm Đoan nghe về những chuyện gần đây xảy ra, cậu ấy khá tức giận nhưng cũng ngạc nhiên vì những động thái của Âu Dương Thiên Hoàng là bảo vệ bạn cô.
Nói chuyện một hồi đã buồn ngủ. Nhanh chóng dọn laptop để trên đầu giường nằm xuống ngủ, không quên cầm di chuyền trên tay hôn một cái.
Đêm khuya, Âu Dương Thiên Hoàng bận tối đầu với công việc. Nằm trên giường, tay tự nhiên xoay qua ôm cô. Dường như đã trở thành thói quen rồi, cứ thế ôm nhau ngủ đến sáng.
\[...\]
Sáng sớm thức dậy, Âu Dương Thiên Hoàng đưa nàng lên công ty làm việc. Cô định tự đi nhưng không biết xe đột nhiên lại hư nên phải nhờ anh.
Vừa mở cửa văn phòng đã thấy Hàn Nhược Nhi đã ngồi trên ghế. Ánh mắt liền bộc lộ chút sắc khí khi thấy Hàn Đồng Ân bước vào.
"Ghế này của chị ngồi êm thật." - Chống cằm, đưa mắt về hướng cô cười.
Đặt túi xách lên hàng ghế sofa, nhếch môi : "Nói thẳng đi, muốn gì?"
"Chị đang phụ trách hạng mục đầu tư một bộ phim phải không?" - Nhanh chóng nói vào vấn đề, nở môi cười.
Dự án đầu tư phim lần này được Âu Dương Thiên Hoàng nhường lại, cô rất muốn nhanh chóng có được chỗ đứng trên thị trường nên không ngại mở thêm nhiều lối đi.
"Giúp cô đi cửa sau?" - Hiểu nhanh vấn đề cô ta đề cập, nói.
"Phải." - Đứng dậy, đi tới trước mặt cô.
"Tôi có thể đưa cho cô list tên giám khảo để cô dùng "quy tắc ngầm" với họ." - Cười mỉa mai, nói đến đây liền cảm thấy thú vị, nâng cằm Hàn Nhược Nhi.
Hàn Nhược Nhi hất tay cô ra khỏi cằm cô, cầm túi xách đi về. Cánh cửa đóng lại "rầm" như muốn rung chuyển trời đất. Nói trúng tim đen nên tức giận rồi sao?
"Chậc, Bạch Uyển Nhi, Hàn Nhược Nhi. Song Nhi này thật phiền phức." - Ngồi lại trên ghế, nghĩ đến Bạch Uyển Nhi chắc cô ta sẽ xuất hiện ở buổi casting, rất tiếc cô là giám khảo. Thú vị rồi.
...\*\*\*\*\*Hết chương 23\*\*\*\*\*...
...***P/s : Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, ấm áp bên người thân và hãy tiếp tục ủng hộ bộ truyện. Yêu***~...
Kể từ ngày sau khi Bạch Uyển Nhi đến nhà và được sự chấp thuận tha thứ của Âu Dương Thiên Hoàng. Cô ta ngày càng tới đây dày đặc hơn. Bộ đã xem đây là nhà cô ta rồi?
Đưa tay lên xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật nặng đầu phải massage một chút sau khi xử lý xong đống tài liệu kia.
Khoảng 3:45 chiều.
Âu Dương Thiên Hoàng vừa đặt chân vào nhà đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai cô gái, tò mò đi về hướng tiếng cười kia phát ra. Đi theo tới chỗ phát ra tiếng động ấy, lông mày như lưỡi kiếm sắc bén nhíu lại, Hàn Đồng Ân và Bạch Uyển Nhi đã diện bikini thỏa thích nghịch nước.
Cô ta lại tới nữa sao?
Anh cảm thấy có chút khó chịu. Cô nàng của anh chịu diễn lắm nhỉ?
Quay lưng đi lên trên lầu, sau khi tắm rửa thay đồ liền vào thư phòng tiếp tục vây quanh tài liệu.
Qua lâu sau, nghe tiếng "cạch" mở cửa, ngước mặt lên nhìn, bóng dáng con gái mặc bikini đỏ chảy bỏng lộ da thịt lẫn đường cong, chỉ khoác một chiếc khăn mềm mại ở vai.
"Xin lỗi, em đi nhầm phòng." - Thanh âm của Bạch Uyển Nhi mềm mại sau khi thấy anh.
Sắc mặt anh trầm mặc, cất giọng : "Ở dưới."
Bạch Uyển Nhi dự định sẽ đi một vòng thăm dò vị trí căn phòng để sau này tiện việc họat động. Tranh thủ lúc Hàn Đồng Ân bận tay bận chân nên đã giành chút thời gian đi. Lại vào ngay căn thư phòng của anh ấy.
Vừa bước vào thấy anh ấy liền dùng cơ thể hoàn mỹ của bản thân quyến rũ. Chất giọng trầm ấm mê hoặc kia cất lên làm cô ngây ngẩn.
"Hả? À vâng." - Xoay người bước đi liền trượt chân ngã nhào lên sàn nhà, thân hình gợi cảm cố ý đập vào mắt anh.
Anh nhíu mày.
"Aiya đau quá, hình như em bị trật chân rồi." - Ngồi dậy ôm chân, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Mạnh mẽ cố gắng đứng dậy liền ngồi xuống lại : "Anh Thiên Hoàng, có thể giúp em không? Em thật sự không đi nỗi."
Âu Dương Thiên Hoàng vẫn ngồi một chỗ.
Hàn Đồng Ân ở bên phía góc kia mỉm cười. Cô ta không ngại bản thân liền ngã một màn như vậy câu dẫn anh chồng lạnh lùng nhà cô sao?
Giọng nói Hàn Đồng Ân truyền đến, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn : "Sao cậu ở đây?"
"Tớ định hướng không tốt nên đi nhầm phòng khiến anh Thiên Hoàng không vui." - Bày ra bộ mặt đáng thương như anh đã làm gì có lỗi với cô ta vậy.
Hàn Đồng Ân nghe xong, nhìn một màn mỹ nhân ngã vẫn chưa thấy anh hùng cứu, thật tội nghiệp, để tôi giúp cô nhé.
"Thiên Hoàng, anh bế cô ấy được không? Em không đủ sức." - Ánh mắt hướng về anh, nói.
"Em có thể dìu." - Anh đưa ý kiến.
"À thì..." - Ánh mắt ra hiệu cho anh.
"Mà thôi, cơ thể em yếu." Anh đứng dậy đi về hướng Bạch Uyển Nhi nhìn xuống.
Cúi người bế cô ta lên, như đặt được ước nguyện, đưa tay ôm choàng cổ anh, chôn đầu vào ngực vạm vỡ kia hưởng thụ khoảng khắc này.
Đi xuống dưới đặt cô ta lên sofa, người làm liền mang hộp thuốc đến bôi cho cô ta.
Bôi xong, anh liền kiếm cớ "tống" cô ta về lại nhà.
Cô ta vừa rời khỏi. Anh liền cởi áo ra quăng xuống, hằng giọng : "Đem vứt đi."
Hàn Đồng Ân che miệng cười.
Âu Dương Thiên Hoàng khó chịu khi những người phụ nữ tâm cơ chạm vào. Thấy cô cười, liền không nói không rằng đi lại bế xốc cô lên lầu. Vừa vào phòng đã quăng cô lên giường.
"Em còn cười?"
"Chồng tôi ơi, anh làm anh hùng cứu mỹ nhân sao lại tức giận rồi?"
"Em đẩy chồng em cho người phụ nữ khác?"
"Nào dám."
Hàn Đồng Ân choàng tay ôm cổ anh, giải thích : "Cô ta nghĩ tôi ngu ngốc nên đẩy anh cho cô ta. Đang diễn nên anh phải hiểu chứ. Anh đồng ý rồi mà."
Anh cúi xuống cắn nhẹ môi cô : "Em đúng thật là ngốc. Tôi đồng ý diễn với em, giờ nên trả thù lao rồi sao?"
Cô đẩy anh ngã xuống dưới, nhanh chóng lật người ngồi trên bụng anh. Ngón tay mân mê khuôn mặt anh.
"Cậu bé hư này, chưa gì đã tính thù lao."
Anh cười, bàn tay không yên phận di chuyển đến nơi đầy đặn đang yên vị ở trên bụng mình.
"Cô bé này lại hư hơn, nên phạt."
Nhấn đầu cô xuống, động tác nhịp nhàng, cô nàng này lại khiến anh có cảm giác hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đều muốn chiếm hữu, không thể khống chế.
Động tác của anh có phần ôn nhu khiến cô gái nhỏ thoải mái. Hai đôi mắt cứ thế dán vào nhau không rời cho đến khi người làm gõ cửa \*cốc cốc cốc\*
"Mời thiếu gia, thiếu phu nhân xuống dùng bữa."
"Ọttttt....." - Đúng thời gian bụng cô nàng lại biểu tình rồi. Một chút luống cuống chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, mở cửa chạy ra ngoài.
Anh nhỏm dậy, khóe môi lại cong lên.
Người làm nhìn ngẩn, thiếu gia cười sao?
\[...\]
Sau khi ăn xong liền quay trở về căn phòng, anh đã tập trung vào làm việc. Cô chỉ ôm laptop tới giường nắm kiểm tra mail, nói chuyện một chút với Vương Tâm Đoan, không biết dạo gần đây cậu ấy như nào rồi.
Hàn Đồng Ân kể cho Vương Tâm Đoan nghe về những chuyện gần đây xảy ra, cậu ấy khá tức giận nhưng cũng ngạc nhiên vì những động thái của Âu Dương Thiên Hoàng là bảo vệ bạn cô.
Nói chuyện một hồi đã buồn ngủ. Nhanh chóng dọn laptop để trên đầu giường nằm xuống ngủ, không quên cầm di chuyền trên tay hôn một cái.
Đêm khuya, Âu Dương Thiên Hoàng bận tối đầu với công việc. Nằm trên giường, tay tự nhiên xoay qua ôm cô. Dường như đã trở thành thói quen rồi, cứ thế ôm nhau ngủ đến sáng.
\[...\]
Sáng sớm thức dậy, Âu Dương Thiên Hoàng đưa nàng lên công ty làm việc. Cô định tự đi nhưng không biết xe đột nhiên lại hư nên phải nhờ anh.
Vừa mở cửa văn phòng đã thấy Hàn Nhược Nhi đã ngồi trên ghế. Ánh mắt liền bộc lộ chút sắc khí khi thấy Hàn Đồng Ân bước vào.
"Ghế này của chị ngồi êm thật." - Chống cằm, đưa mắt về hướng cô cười.
Đặt túi xách lên hàng ghế sofa, nhếch môi : "Nói thẳng đi, muốn gì?"
"Chị đang phụ trách hạng mục đầu tư một bộ phim phải không?" - Nhanh chóng nói vào vấn đề, nở môi cười.
Dự án đầu tư phim lần này được Âu Dương Thiên Hoàng nhường lại, cô rất muốn nhanh chóng có được chỗ đứng trên thị trường nên không ngại mở thêm nhiều lối đi.
"Giúp cô đi cửa sau?" - Hiểu nhanh vấn đề cô ta đề cập, nói.
"Phải." - Đứng dậy, đi tới trước mặt cô.
"Tôi có thể đưa cho cô list tên giám khảo để cô dùng "quy tắc ngầm" với họ." - Cười mỉa mai, nói đến đây liền cảm thấy thú vị, nâng cằm Hàn Nhược Nhi.
Hàn Nhược Nhi hất tay cô ra khỏi cằm cô, cầm túi xách đi về. Cánh cửa đóng lại "rầm" như muốn rung chuyển trời đất. Nói trúng tim đen nên tức giận rồi sao?
"Chậc, Bạch Uyển Nhi, Hàn Nhược Nhi. Song Nhi này thật phiền phức." - Ngồi lại trên ghế, nghĩ đến Bạch Uyển Nhi chắc cô ta sẽ xuất hiện ở buổi casting, rất tiếc cô là giám khảo. Thú vị rồi.
...\*\*\*\*\*Hết chương 23\*\*\*\*\*...
...***P/s : Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, ấm áp bên người thân và hãy tiếp tục ủng hộ bộ truyện. Yêu***~...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.