Chương 2: Về Nhà Họ Âu Dương Sau Hôn Lễ (1)
Fionanlliets
04/01/2021
Hôm nay đã là cuối tuần, cũng là ngày Âu Dương Thiên Hoàng đưa Hàn Đồng Ân về nhà sau một tháng kể từ ngày kết hôn diễn ra.
…….
Sáng 7:00.
Tại biệt thự Thanh Các.
Lúc này, Âu Dương Thiên Hoàng vừa ngủ dậy cách đây không lâu, tất nhiên ngủ riêng vì anh không muốn động chạm thân thể với Hàn Đồng Ân.
Ngồi vắt chéo chân lên bàn tại thư phòng không gian rộng rãi, nằm ở tầng 2 của biệt thự. Một thư viện thu nhỏ trong ngôi nhà. Khuôn mặt nhàn nhãn để máy tính lên chân thon dài gõ phím thì tiếng chuông điện thoại ngụ trên bàn reo lên \*reng reng reng\*.
Qua hai hồi chuông, nhìn tên lưu trên điện thoại, không vội vàng nhấn nghe.
Đầu dây bên kia giọng của một người phụ nữ, đoán cũng trung niên, nghiêm khắc hối thúc anh.
"Mau dẫn con bé về cho mẹ."
Đưa tay day day trán, giọng lười biếng đáp cho qua chuyện.
"Rồi rồi rồi, con có nói không dẫn con dâu của mẹ về đâu. Đừng hối nữa. Con về liền."
Nói xong, vội cúp máy không cho bên kia có một lời nói nào nữa. Đặt laptop trên bàn đóng lại, thân hình cao ráo từ thư phòng bước xuống dưới.
"Cô ấy đâu?" \- Nhìn quanh không thấy bóng dáng Hàn Đồng Ân đâu, nhìn dì Phàm lười nhác hỏi.
"Thiếu phu nhân đang ở vườn hoa." \- Dì Phàm đang tỉ mỉ lau chùi chiếc bình gốm sứ tinh xảo, dịu dàng đáp.
Âu Dương Thiên Hoàng nhắm hướng vườn hoa đi đến. Tại đây dù không lớn không nhỏ, anh nghe thấy giọng hát ngâm nga của cô gái đang trong chiếc váy trắng tựa như thiên sứ. Giọng hát trong veo vừa hát vừa tỉa những chiếc lá hư hại, cầm bình tưới cây xịt xịt đùa giỡn với nước trông như em bé. Điều đáng nói chính là nụ cười tự nhiên, không cứng ngắt như mỗi khi nói chuyện với anh.
Anh nhận ra bài hát anh. Là bài Until You \- Shayne Ward.
It feels like nobody ever knew me until you knew me
…….
Sáng 7:00.
Tại biệt thự Thanh Các.
Lúc này, Âu Dương Thiên Hoàng vừa ngủ dậy cách đây không lâu, tất nhiên ngủ riêng vì anh không muốn động chạm thân thể với Hàn Đồng Ân.
Ngồi vắt chéo chân lên bàn tại thư phòng không gian rộng rãi, nằm ở tầng 2 của biệt thự. Một thư viện thu nhỏ trong ngôi nhà. Khuôn mặt nhàn nhãn để máy tính lên chân thon dài gõ phím thì tiếng chuông điện thoại ngụ trên bàn reo lên \*reng reng reng\*.
Qua hai hồi chuông, nhìn tên lưu trên điện thoại, không vội vàng nhấn nghe.
Đầu dây bên kia giọng của một người phụ nữ, đoán cũng trung niên, nghiêm khắc hối thúc anh.
"Mau dẫn con bé về cho mẹ."
Đưa tay day day trán, giọng lười biếng đáp cho qua chuyện.
"Rồi rồi rồi, con có nói không dẫn con dâu của mẹ về đâu. Đừng hối nữa. Con về liền."
Nói xong, vội cúp máy không cho bên kia có một lời nói nào nữa. Đặt laptop trên bàn đóng lại, thân hình cao ráo từ thư phòng bước xuống dưới.
"Cô ấy đâu?" \- Nhìn quanh không thấy bóng dáng Hàn Đồng Ân đâu, nhìn dì Phàm lười nhác hỏi.
"Thiếu phu nhân đang ở vườn hoa." \- Dì Phàm đang tỉ mỉ lau chùi chiếc bình gốm sứ tinh xảo, dịu dàng đáp.
Âu Dương Thiên Hoàng nhắm hướng vườn hoa đi đến. Tại đây dù không lớn không nhỏ, anh nghe thấy giọng hát ngâm nga của cô gái đang trong chiếc váy trắng tựa như thiên sứ. Giọng hát trong veo vừa hát vừa tỉa những chiếc lá hư hại, cầm bình tưới cây xịt xịt đùa giỡn với nước trông như em bé. Điều đáng nói chính là nụ cười tự nhiên, không cứng ngắt như mỗi khi nói chuyện với anh.
Anh nhận ra bài hát anh. Là bài Until You \- Shayne Ward.
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.