Chương 48: Chap 48
Kiều Uyển Nhi
27/08/2024
Hai người vào nhà hàng gọi mỗi người một tô mì gà tươi. Kim Ngọc ăn được một nửa, vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Lục Dương nên lại hỏi anh lần nữa:
"Anh không định nói chuyện với tôi luôn à?"
Lục Dương ăn rất ngon miệng, anh đã ăn hết phần của mình, không chừa lại một giọt nước canh nào. Anh lau miệng rồi đáp:
"Chuyện gì cơ?"
"Thì... thì nãy giờ anh giận tôi còn gì. Anh phải nói xem tôi sai ở đâu để tôi còn sửa chứ?"
Lục Dương nhìn Kim Ngọc, mặt tỉnh bơ:
"Tôi có giận gì đâu. Tại vì đói bụng nên hơi cau có một chút thôi."
Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm sau đó thì ấm ức nói:
"Có thế mà nãy giờ anh cứ cau mày, mặt mũi chẳng chút vui vẻ nào làm tôi cứ tưởng... Anh có biết nãy giờ tôi lo thế nào không?"
Lục Dương nhoẻn miệng cười:
"Cô lo gì? Lo cho tôi à?"
"Ai thèm lo cho anh. Tôi lo quyền lợi của mình bị ảnh hưởng thôi."
Chẳng hiểu sao nghe đến đây anh lại thấy có chút hụt hẫng. Anh cố giấu những cảm xúc xao động đó thật nhanh, tếu táo hỏi:
"Vì sợ không có tiền nên bỏ cả nửa tô mì thế luôn à?"
"À! Tô mì này sao? Tôi không đói. Với cả không hợp khẩu vị của tôi cho lắm. Vẫn dở hơn tôi nấu."
Lục Dương ngạc nhiên:
"Cô còn biết nấu mì tươi?"
Kim Ngọc tự hào đáp:
"Dĩ nhiên! Cha mẹ tôi là đầu bếp nấu mì có kinh nghiệm hơn hai mươi năm. Ngày xưa tiệm mì của cha mẹ tôi nổi tiếng nhất phố đó."
Một suy nghĩ lạ lóe lên trong đầu Lục Dương, anh lặng đi vài giây rồi hỏi:
"Cha mẹ cô có mở tiệm mì sao? Nó ở đâu vậy?"
Kim Ngọc đang cắm cúi ăn nốt phần mì đã trương trong tô liền ngầng lên nhìn anh. Nhắc đến đây cô lại càng thấy căm ghét gia đình Uyển Hạ hơn. Cô hời hợt trả lời anh
"Có nói anh cũng chẳng biết đầu. Nó nằm ở một nơi rất xa, người giàu như anh sẽ chẳng bao giờ đến nơi đó đâu."
Kim Ngọc không muốn trả lời nên Lục Dương cũng chẳng muốn hỏi thêm. Anh thanh toán tiền ăn rồi đưa cô về nhà. Trên đường về anh nói:
"Từ ngày mai cô không cần phải ăn ở bên ngoài nữa. Tôi và Uyển Hạ sẽ chuyển sang nhà khác, căn nhà này sẽ để cô ở tùy ý. Khi nào mẹ hoặc bà lên thì tôi sẽ đến."
Ánh mắt Kim Ngọc buồn đi vài phần
"Vậy là anh sẽ chuyển đi à?"
"Ừm! Tôi thấy ở chung cũng bất tiện thật. Bất tiện nhất là cô."
Kim Ngọc buồn buồn đáp:
"Ra vậy. Tôi đã cố gắng không làm phiền đến anh rồi mà. Vậy mà anh vẫn thấy phiền ư?"
Lục Dương nhận ra mình nói không rõ ràng làm Kim Ngocn hiểu lầm nên vội vã đính chính:
"Không, ý tôi không phải nói cô. Tôi nói tôi kia, tôi đã khiến cô cảm thấy bất tiện ấy."
"Nếu mà là tôi thì không sao đâu. Tôi không thấy bất tiện mà."
Anh bật cười:
"Không bất tiện? Cô lại nói dối nữa. Cô tan ca lúc bảy giờ rồi lại phải ngồi ở siêu thị đến mười giờ mới về nhà để tránh mặt chúng tôi còn gì?"
Kim Ngọc tỏ ra ngượng ngùng khi bị Lục Dương vạch mặt.
"Sao chuyện gì của tôi anh cũng biết thế?"
Lục Dương bối rối tìm cách đánh trống lảng:
"Thì tình cờ biết được thôi. Cô ăn xong rồi chứ? Chúng ta về thôi."
Lúc này ở nhà của Lục Dương, Uyển Hạ đang nghe điện thoại từ tên thám tử tư. Cô ta đi đi lại lại trong phòng khách, mặt mày cau có tức giận vô cùng.
"Cái gì cơ? Lục Dương bảo anh đi theo dõi Kim Ngọc á? Thế còn bảo anh làm gì khác không?"
"Hiện tại thì không. Nhưng tôi cảm giác Lục Dương đang để tâm đến cô gái Kim Ngọc này không ít đâu. Vậy nên cô hãy cẩn thận, chỉ sợ chưa kịp kiếm được tiền thì đã bị đá khỏi nhà của Lục Dương thôi."
"Hừ! Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Kể từ bây giờ tất cả những việc Lục Dương sai khiến anh làm đều phải báo cáo lại cho tôi, anh nghe rõ chưa?"
Uyển Hạ tắt máy, cô ta như phát điên lên vò đầu bứt tai rồi cô định cầm lấy lọ hoa trên bàn nước mà ném xuống.
Vừa chạm tay vào chai nước hoa thì Lục Dương cùng Kim Ngọc mở cửa bước vào. Thấy anh và cô về cùng lúc cô ta càng điên hơn nhưng lại không dám tỏ thái độ. Cô ta vội vàng bỏ bình hoa xuống, Uyền Hạ như biến thành còn ngừoi khác chỉ trong vài giây vừa bước đến đón Lục Dương vừa vuốt lại tóc tai mà nhẹ nhành hỏi
"Anh về rồi ạ? Sao hồm nay anh về trễ vậy?"
Lục Dương vẫn đối xử với Uyển Hạ rất dịu dàng, anh đáp:
"Nay anh có chút việc riêng. Anh đã nhắn em ở nhà ăn tối trước rồi mà, em ăn chưa vậy?"
Thấy cặp đôi nọ cứ tình chàng ý thiếp nói qua nói lại làm Kim Ngọc hơi khó chịu trong lòng. Cô thở dài một hơi rồi bước thẳng vào phòng. Kim Ngọc đứng thần thờ ở cửa phòng một lúc lâu, cô nhớ lại khoảnh khắc anh xuất hiện ở siêu thị. Giây phút ấy đã khiến cho cô thật sự rung động.
Kim Ngọc bất lực ngồi thụp xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối mình mà tự trách. Cô biết mình đã nảy sinh tình cảm với anh rồi. Nhưng anh lại là bạn trai của Uyển Hạ, là người có thể vì Uyển Hạ mà làm tất cả. Cô chẳng có gì ngoài hợp đồng hôn nhân với anh cả. Cô biết, tất cả những đối xử của anh dành cho cô hiện tại chỉ là sự tử tế.
"Anh không định nói chuyện với tôi luôn à?"
Lục Dương ăn rất ngon miệng, anh đã ăn hết phần của mình, không chừa lại một giọt nước canh nào. Anh lau miệng rồi đáp:
"Chuyện gì cơ?"
"Thì... thì nãy giờ anh giận tôi còn gì. Anh phải nói xem tôi sai ở đâu để tôi còn sửa chứ?"
Lục Dương nhìn Kim Ngọc, mặt tỉnh bơ:
"Tôi có giận gì đâu. Tại vì đói bụng nên hơi cau có một chút thôi."
Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm sau đó thì ấm ức nói:
"Có thế mà nãy giờ anh cứ cau mày, mặt mũi chẳng chút vui vẻ nào làm tôi cứ tưởng... Anh có biết nãy giờ tôi lo thế nào không?"
Lục Dương nhoẻn miệng cười:
"Cô lo gì? Lo cho tôi à?"
"Ai thèm lo cho anh. Tôi lo quyền lợi của mình bị ảnh hưởng thôi."
Chẳng hiểu sao nghe đến đây anh lại thấy có chút hụt hẫng. Anh cố giấu những cảm xúc xao động đó thật nhanh, tếu táo hỏi:
"Vì sợ không có tiền nên bỏ cả nửa tô mì thế luôn à?"
"À! Tô mì này sao? Tôi không đói. Với cả không hợp khẩu vị của tôi cho lắm. Vẫn dở hơn tôi nấu."
Lục Dương ngạc nhiên:
"Cô còn biết nấu mì tươi?"
Kim Ngọc tự hào đáp:
"Dĩ nhiên! Cha mẹ tôi là đầu bếp nấu mì có kinh nghiệm hơn hai mươi năm. Ngày xưa tiệm mì của cha mẹ tôi nổi tiếng nhất phố đó."
Một suy nghĩ lạ lóe lên trong đầu Lục Dương, anh lặng đi vài giây rồi hỏi:
"Cha mẹ cô có mở tiệm mì sao? Nó ở đâu vậy?"
Kim Ngọc đang cắm cúi ăn nốt phần mì đã trương trong tô liền ngầng lên nhìn anh. Nhắc đến đây cô lại càng thấy căm ghét gia đình Uyển Hạ hơn. Cô hời hợt trả lời anh
"Có nói anh cũng chẳng biết đầu. Nó nằm ở một nơi rất xa, người giàu như anh sẽ chẳng bao giờ đến nơi đó đâu."
Kim Ngọc không muốn trả lời nên Lục Dương cũng chẳng muốn hỏi thêm. Anh thanh toán tiền ăn rồi đưa cô về nhà. Trên đường về anh nói:
"Từ ngày mai cô không cần phải ăn ở bên ngoài nữa. Tôi và Uyển Hạ sẽ chuyển sang nhà khác, căn nhà này sẽ để cô ở tùy ý. Khi nào mẹ hoặc bà lên thì tôi sẽ đến."
Ánh mắt Kim Ngọc buồn đi vài phần
"Vậy là anh sẽ chuyển đi à?"
"Ừm! Tôi thấy ở chung cũng bất tiện thật. Bất tiện nhất là cô."
Kim Ngọc buồn buồn đáp:
"Ra vậy. Tôi đã cố gắng không làm phiền đến anh rồi mà. Vậy mà anh vẫn thấy phiền ư?"
Lục Dương nhận ra mình nói không rõ ràng làm Kim Ngocn hiểu lầm nên vội vã đính chính:
"Không, ý tôi không phải nói cô. Tôi nói tôi kia, tôi đã khiến cô cảm thấy bất tiện ấy."
"Nếu mà là tôi thì không sao đâu. Tôi không thấy bất tiện mà."
Anh bật cười:
"Không bất tiện? Cô lại nói dối nữa. Cô tan ca lúc bảy giờ rồi lại phải ngồi ở siêu thị đến mười giờ mới về nhà để tránh mặt chúng tôi còn gì?"
Kim Ngọc tỏ ra ngượng ngùng khi bị Lục Dương vạch mặt.
"Sao chuyện gì của tôi anh cũng biết thế?"
Lục Dương bối rối tìm cách đánh trống lảng:
"Thì tình cờ biết được thôi. Cô ăn xong rồi chứ? Chúng ta về thôi."
Lúc này ở nhà của Lục Dương, Uyển Hạ đang nghe điện thoại từ tên thám tử tư. Cô ta đi đi lại lại trong phòng khách, mặt mày cau có tức giận vô cùng.
"Cái gì cơ? Lục Dương bảo anh đi theo dõi Kim Ngọc á? Thế còn bảo anh làm gì khác không?"
"Hiện tại thì không. Nhưng tôi cảm giác Lục Dương đang để tâm đến cô gái Kim Ngọc này không ít đâu. Vậy nên cô hãy cẩn thận, chỉ sợ chưa kịp kiếm được tiền thì đã bị đá khỏi nhà của Lục Dương thôi."
"Hừ! Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Kể từ bây giờ tất cả những việc Lục Dương sai khiến anh làm đều phải báo cáo lại cho tôi, anh nghe rõ chưa?"
Uyển Hạ tắt máy, cô ta như phát điên lên vò đầu bứt tai rồi cô định cầm lấy lọ hoa trên bàn nước mà ném xuống.
Vừa chạm tay vào chai nước hoa thì Lục Dương cùng Kim Ngọc mở cửa bước vào. Thấy anh và cô về cùng lúc cô ta càng điên hơn nhưng lại không dám tỏ thái độ. Cô ta vội vàng bỏ bình hoa xuống, Uyền Hạ như biến thành còn ngừoi khác chỉ trong vài giây vừa bước đến đón Lục Dương vừa vuốt lại tóc tai mà nhẹ nhành hỏi
"Anh về rồi ạ? Sao hồm nay anh về trễ vậy?"
Lục Dương vẫn đối xử với Uyển Hạ rất dịu dàng, anh đáp:
"Nay anh có chút việc riêng. Anh đã nhắn em ở nhà ăn tối trước rồi mà, em ăn chưa vậy?"
Thấy cặp đôi nọ cứ tình chàng ý thiếp nói qua nói lại làm Kim Ngọc hơi khó chịu trong lòng. Cô thở dài một hơi rồi bước thẳng vào phòng. Kim Ngọc đứng thần thờ ở cửa phòng một lúc lâu, cô nhớ lại khoảnh khắc anh xuất hiện ở siêu thị. Giây phút ấy đã khiến cho cô thật sự rung động.
Kim Ngọc bất lực ngồi thụp xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối mình mà tự trách. Cô biết mình đã nảy sinh tình cảm với anh rồi. Nhưng anh lại là bạn trai của Uyển Hạ, là người có thể vì Uyển Hạ mà làm tất cả. Cô chẳng có gì ngoài hợp đồng hôn nhân với anh cả. Cô biết, tất cả những đối xử của anh dành cho cô hiện tại chỉ là sự tử tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.