Chương 59: Chap 59
Kiều Uyển Nhi
31/08/2024
Kim Ngọc không nói gì thêm trực tiếp kéo vali sang bên đường. Vì quá đau lòng nên cô cũng chẳng buồn để ý mọi thứ xung quanh. Chẳng biết từ đâu chiếc ô tô con màu đen lao tới.
Kim Ngọc đứng chôn chân tại chỗ, mọi thứ đến quá bất ngờ lúc này trong đầu cô trống rỗng chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết đứng đó mà nhìn chiếc ô tô lao tới. Trong xe cô thấy rõ mồn nột gương mặt căm phẫn của Uyển Hạ.Cô từ từ nhắm mắt chấp nhận mọi thứ.
"Kim Ngọc..." Lục Dương chạy tới kịp thời đầy cô vào lề đường. Nhưng anh thì không may mắn như vậy.
Uyển Hạ trong xe thấy Lục Dương hai mắt trợn tròn, dùng hết sức lực dậm phanh lại. Tiếc là khoảng cách quá gần dù đã phanh lại nhưng Lục Dương vẫn bị đâm mạnh rồi văng ra xa.
Uyển Hạ chân tay luống cuống vội vã bỏ chạy. Để lại người đàn ông đang nằm thoi thóp bên cạnh vũng máu.
Kim Ngọc bị đẩy sang bên đường chỉ bị xây xước nhẹ. Làn da mịn màng bị cà mạnh xuống làn đường bê tông khiến Kim Ngọc cau mày vì xót. Lúc này cô mới nhận thức được thì ra mình vẫn còn sống. Cô từ từ mở mắt nhìn ra chiếc ô tô đen.
"Lục Dương, Lục Dương....anh tỉnh lại đi" Kim Ngọc hoảng sợ, chân tay run bần bật
Tiếng gọi của cô khiến mọi ng xung quanh chú ý càng ngày lại càng nhiều người chạy tới xem xét tình hình
"Gọi ...gọi ...mau gọi cấp cứu giúp tôi"
May thay, bệnh viện cũng gần ngay đó chưa đầy mừoi phút anh đã được đưa tới bệnh viện. Lục Dương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Hai vị phu nhân nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
"Kim Ngọc, Lục Dương sao rồi?"
"Anh ấy...anh ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu. Sống chết chưa rõ ạ" nói đến đây nước mắt cô lại càng chảy nhanh hơn. Rõ ràng người nằm trong kia phải là cô. Tại sao, anh lại giúp cô cơ chứ? Là tại cô, tại cô anh mới ra nông nôi này.
Bà Kiều nghe Kim Ngọc nói xong liền thở gấp rồi trực tiếp ngất đi
"Mẹ….mẹ, mẹ sao thế này"
"Bác sĩ, bác sĩ"
***
Sau gần hai tiếng mòn mỏi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra.
"Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?"
Bác sĩ khẽ lắc đầu
"Bệnh nhân bị chấn thương phần mềm khá nặng, phần đầu bị va đập khá mạnh. E là khả năng tỉnh lại sẽ rất thấp, còn phải phụ thuộc vào ý chí sống còn của bệnh nhân"
Kim Ngọc nghe xong, cả người đều không còn chút sức lực nào nữa. Trực tiếp ngồi thụp xuống nền nhà.
Bà nôi đứng bênh cạnh cũng chẳng tốt hơn là bao. Đôi mắt ngấn lệ nhìn đứa cháu dâu.
"Ngọc à, con phải cố lên. Giờ con là điểm tựa duy nhất của nó. Ngày ngày đến trò chuyện cùng nó, biets đâu nhờ vậy mà nó tỉnh lại."
Trả lời bà là tiếng ồn ào của bệnh viện. Kim Ngọc chẳng biết đã ngất đi từ bao giờ.
Bà Hạnh Nguyên vội vàng gọi bác sĩ. Kim Ngọc nhanh chóng được đưa vào phòng để kiểm tra
"Haizzz, giới trẻ bây giờ hay thật. Đã có thai mà chẳng chịu để ý bản thân gì cả. May mà chỉ bị động thai nhẹ nếu không thì e là..."
"Bác sĩ nói sao cơ??? Con bé có thai á?"
"Cô gái này có thai được 4 tháng hơn r phòng chừng là sắp tới tháng thứ 5. Chỉ là do cơ địa nên bụng không to giống những người khác mà thôi."
"Vâng vâng. Tôi cảm ơn bác sĩ. Từ giờ gia đình tôi sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt"
Bà Hạnh Nguyên nhìn Kim Ngọc cười hạnh phúc, ánh mắt cũng từ buồn mà chuyển sang vui vẻ lúc nào không hay. Tuy rằng cháu trai bà còn chưa rõ sống chết thế nào. Nhưng ít nhất ông trời đã không lấy đi tất cả. Con người đừng nên chỉ mãi nhìn vào nỗi đau buồn mà quên đi ngoài kia vẫn còn nhiều thứ khiến ta vui vẻ. Cháu trai bà đương nhiên là bà thương, chỉ là bây giờ phụ thuộc vào nó và nhiều yếu tố khác, bà chỉ có thể thay nó chắp tay cầu trời được thôi.
"Mẹ có chuyện gì mà mẹ vui vậy ạ? Lục Dương thằng bé sao rồi? Kim Ngọc, con bé sao vậy?" Uyển Nhi được đưa vào phòng cùng bà Kiều. Tỉnh dậy không thấy mọi người đâu bà liền sốt sắng đi tìm. Đi được vài bước thì thấy
Kim Ngọc cùng bà Hạnh đnag ở giường bệnh bên cạnh.
"Con tỉnh rồi đấy à? Sao không nghỉ ngơi thêm tí nữa?"
"Mẹ trả lời con đi đã"
"Lục Dương, đầu thằng bé bị va đập mạnh. Tỉnh lại được hay không, sống chết thế nào phục thuộc cả vào ý chí của thằng bé"
Bà Kiều nghe đến đây thì tinh thần lại càng suy sụp. Ôm mặt khóc nức nở.
"Thế còn Kim Ngọc con bé sao vậy mẹ?"
"Nó nghe được thông báo của bác sĩ. Vì quá sốc nên cũng ngất đi. Nhờ vậy mới biết con bé có thai được gần 5 tháng rồi đấy"
"Thật vậy hả mẹ?" Nghe đến đây bà Kiều gạt vội nước mắt, ánh mắt sáng lên đôi phần
"ป๋ท"
"Con vẫn còn giận con bé chuyện hôm đó, nhưng mà có đứa cháu này nên con tạm tha vậy."
Kim Ngọc đứng chôn chân tại chỗ, mọi thứ đến quá bất ngờ lúc này trong đầu cô trống rỗng chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết đứng đó mà nhìn chiếc ô tô lao tới. Trong xe cô thấy rõ mồn nột gương mặt căm phẫn của Uyển Hạ.Cô từ từ nhắm mắt chấp nhận mọi thứ.
"Kim Ngọc..." Lục Dương chạy tới kịp thời đầy cô vào lề đường. Nhưng anh thì không may mắn như vậy.
Uyển Hạ trong xe thấy Lục Dương hai mắt trợn tròn, dùng hết sức lực dậm phanh lại. Tiếc là khoảng cách quá gần dù đã phanh lại nhưng Lục Dương vẫn bị đâm mạnh rồi văng ra xa.
Uyển Hạ chân tay luống cuống vội vã bỏ chạy. Để lại người đàn ông đang nằm thoi thóp bên cạnh vũng máu.
Kim Ngọc bị đẩy sang bên đường chỉ bị xây xước nhẹ. Làn da mịn màng bị cà mạnh xuống làn đường bê tông khiến Kim Ngọc cau mày vì xót. Lúc này cô mới nhận thức được thì ra mình vẫn còn sống. Cô từ từ mở mắt nhìn ra chiếc ô tô đen.
"Lục Dương, Lục Dương....anh tỉnh lại đi" Kim Ngọc hoảng sợ, chân tay run bần bật
Tiếng gọi của cô khiến mọi ng xung quanh chú ý càng ngày lại càng nhiều người chạy tới xem xét tình hình
"Gọi ...gọi ...mau gọi cấp cứu giúp tôi"
May thay, bệnh viện cũng gần ngay đó chưa đầy mừoi phút anh đã được đưa tới bệnh viện. Lục Dương nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Hai vị phu nhân nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
"Kim Ngọc, Lục Dương sao rồi?"
"Anh ấy...anh ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu. Sống chết chưa rõ ạ" nói đến đây nước mắt cô lại càng chảy nhanh hơn. Rõ ràng người nằm trong kia phải là cô. Tại sao, anh lại giúp cô cơ chứ? Là tại cô, tại cô anh mới ra nông nôi này.
Bà Kiều nghe Kim Ngọc nói xong liền thở gấp rồi trực tiếp ngất đi
"Mẹ….mẹ, mẹ sao thế này"
"Bác sĩ, bác sĩ"
***
Sau gần hai tiếng mòn mỏi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra.
"Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?"
Bác sĩ khẽ lắc đầu
"Bệnh nhân bị chấn thương phần mềm khá nặng, phần đầu bị va đập khá mạnh. E là khả năng tỉnh lại sẽ rất thấp, còn phải phụ thuộc vào ý chí sống còn của bệnh nhân"
Kim Ngọc nghe xong, cả người đều không còn chút sức lực nào nữa. Trực tiếp ngồi thụp xuống nền nhà.
Bà nôi đứng bênh cạnh cũng chẳng tốt hơn là bao. Đôi mắt ngấn lệ nhìn đứa cháu dâu.
"Ngọc à, con phải cố lên. Giờ con là điểm tựa duy nhất của nó. Ngày ngày đến trò chuyện cùng nó, biets đâu nhờ vậy mà nó tỉnh lại."
Trả lời bà là tiếng ồn ào của bệnh viện. Kim Ngọc chẳng biết đã ngất đi từ bao giờ.
Bà Hạnh Nguyên vội vàng gọi bác sĩ. Kim Ngọc nhanh chóng được đưa vào phòng để kiểm tra
"Haizzz, giới trẻ bây giờ hay thật. Đã có thai mà chẳng chịu để ý bản thân gì cả. May mà chỉ bị động thai nhẹ nếu không thì e là..."
"Bác sĩ nói sao cơ??? Con bé có thai á?"
"Cô gái này có thai được 4 tháng hơn r phòng chừng là sắp tới tháng thứ 5. Chỉ là do cơ địa nên bụng không to giống những người khác mà thôi."
"Vâng vâng. Tôi cảm ơn bác sĩ. Từ giờ gia đình tôi sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt"
Bà Hạnh Nguyên nhìn Kim Ngọc cười hạnh phúc, ánh mắt cũng từ buồn mà chuyển sang vui vẻ lúc nào không hay. Tuy rằng cháu trai bà còn chưa rõ sống chết thế nào. Nhưng ít nhất ông trời đã không lấy đi tất cả. Con người đừng nên chỉ mãi nhìn vào nỗi đau buồn mà quên đi ngoài kia vẫn còn nhiều thứ khiến ta vui vẻ. Cháu trai bà đương nhiên là bà thương, chỉ là bây giờ phụ thuộc vào nó và nhiều yếu tố khác, bà chỉ có thể thay nó chắp tay cầu trời được thôi.
"Mẹ có chuyện gì mà mẹ vui vậy ạ? Lục Dương thằng bé sao rồi? Kim Ngọc, con bé sao vậy?" Uyển Nhi được đưa vào phòng cùng bà Kiều. Tỉnh dậy không thấy mọi người đâu bà liền sốt sắng đi tìm. Đi được vài bước thì thấy
Kim Ngọc cùng bà Hạnh đnag ở giường bệnh bên cạnh.
"Con tỉnh rồi đấy à? Sao không nghỉ ngơi thêm tí nữa?"
"Mẹ trả lời con đi đã"
"Lục Dương, đầu thằng bé bị va đập mạnh. Tỉnh lại được hay không, sống chết thế nào phục thuộc cả vào ý chí của thằng bé"
Bà Kiều nghe đến đây thì tinh thần lại càng suy sụp. Ôm mặt khóc nức nở.
"Thế còn Kim Ngọc con bé sao vậy mẹ?"
"Nó nghe được thông báo của bác sĩ. Vì quá sốc nên cũng ngất đi. Nhờ vậy mới biết con bé có thai được gần 5 tháng rồi đấy"
"Thật vậy hả mẹ?" Nghe đến đây bà Kiều gạt vội nước mắt, ánh mắt sáng lên đôi phần
"ป๋ท"
"Con vẫn còn giận con bé chuyện hôm đó, nhưng mà có đứa cháu này nên con tạm tha vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.