Chương 23
Kiều Uyển Nhi
12/08/2024
Cuối cùng ngày mà hai phu nhân của Lục gia hết mình chuẩn bị cũng đã đến. Hai người đã lên lế hoạch và chuẩn bị tươm tất cho đôi bạn trẻ cùng nhau đi du lịch.
Hai vị phu nhân đích thân tiễn đôi trai gái ra đến tận cửa. Bà Kiều dặn dò kỹ càng:
"Hai đứa đến nơi phải thường xuyên chụp ảnh về cho bà và mẹ đấy. Lên máy bay, xuống sân bay, check in khách sạn, tất cả đều phải gửi về cho mẹ có biết chưa?"
Lục Dương mềm giọng, hơi làm nũng một chút:
"Kìa mẹ! Có phải làm đến mức đó không ạ?"
"Đây đều là yêu cầu của bà nội, con dám trái ý của bà nội sao?"
Lục Dương nhìn qua bà nội, muốn cầu cứu nhưng bà nội chỉ quan tâm tới cháu dâu tương lai. Bà Hạnh nắm tay Kim Ngọc dặn dò
"Không phải lúc nào cũng có thời gian nghỉ ngơi như thế này. Cháu cứ tận hưởng nhé! Chúng ta đã sắp xếp một chuyến du lịch hoàn hảo cho hai đứa rồi. Đi chơi vui vẻ, đi hai về ba thì càng vui."
Kim Ngọc cười gượng, hai má đỏ ửng xấu hổ. Lục Dương đáp lời thay
"Cái gì mà đi hai về ba chứ. Bà nội thật là."
Bà Kiều hối thúc:"Thôi sắp trễ giờ ra sân bay rồi, hai đứa mau đi đi."
Hai người được tài xế đưa ra đến tận sân bay. Đúng như những gì mà mẹ dặn, Lục Dương thực hiện không thiếu một bước Kim Ngọc chỉ có trách nhiệm kéo hành lý và cười lên mỗi khi Lục Dương bắt cô nhìn vào điện thoại.
Hai người ngồi yên vị ở ghế hạng thương gia. Nhìn mặt Kim Ngọc cau có Lục Dương khó hiểu
"Người phải khó chịu là tôi mới đúng chứ. Tôi phải bỏ hết công việc để đi một chuyến du lịch vô bổ với một người như cô đây còn chưa than một lời. Cô còn làm cái mặt khó coi đó là sao?"
Kim Ngọc thở gấp, cô cảm giác hơi khó chịu nên nằm dán chặt lưng vào ghế, bấu chặt vào tay ghế:
"Tôi... lần đầu tôi đi máy bay."
Lục Dương đang chỉnh lại gối nằm, nghe thế thì nhìn qua Kim Ngọc một cái rồi sau đó lại ung dung nằm xuống nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái:
"Đừng có lo, nó cũng giống như cô đi xe buýt thôi mà. Chưa đến một tiếng chúng ta sẽ đến nơi, không sao đâu. Nằm xuống nhắm mắt và ngủ đi"
Kim Ngọc rất căng thẳng nhưng cô không còn cách nào khác nên đành phải làm theo lời của Lục Dương. Cô nhắm nghiền mắt cầu trời khẩn Phật cho chuyến bay mau chóng kết thúc.
Chuyến bay cuối cùng cũng cất cánh, Lục Dương thấy bên cạnh khá yên tĩnh nên mở trùm mắt ra nhìn. Không ngờ lúc máy bay cất cánh lên cao quá đáng sợ làm Kim Ngọc co rúm cả người lại, trông cô gồng cứng người vô cùng khổ sở. Chẳng hiểu sao Lục Dương lại có cảm giác muốn che chở người con gái này đến lạ trong vô thức không kiểm soát được hành động mà nắm lấy bàn tay cũ. Phải chăng là do quá sợ hãi Kim Ngọc liền chộp luôn cả cánh tay Lục
Dương mà ngả đầu xuống rồi ôm chặt lấy.
Lục Dương có chút bất ngờ, nhưng vẫn ngồi yên cho cô mượn bờ vai của mình . Chuyến bay bắt đầu êm hơn nhưng cả hai vẫn không rời nhau.ục Dương và Kim Ngọc cứ thế thoải mái dựa đầu vào nhau mà ngủ cho đến khi máy bay đáp đất
Ở sân bay, Lục Dương vừa ngoáy chiếc vai bị tê mỏi của mình vừa gọi video call cho mẹ ở nhà để thông báo hai người đã đến nơi an toàn. Kim Ngọc đứng bên cạnh anh, cười cho có lệ. Bà Kiều thế mà rất tinh ý, bà nhìn thấy mặt Kim Ngọc hơi nhợt nhạt nên hỏi ngay:
"Con sao thế Kim Ngọc? Sức khỏe con không tốt à?"
Kim Ngọc ngại ngùng đáp:
"Dạ không phải ạ. Do... do con lần đầu đi máy bay có chút chưa quen nên mới vậy ạ"
"Tội nghiệp quá đi mất. Đáng lẽ con nên nói với Lục Dương để nó chuẩn bị thuốc cho con chứ."
Mẹ đổi giọng nghiêm khắc nói với Lục Dương:
"Kim Ngọc mệt rồi đó, con phải để ý đến con bé thật nhiều vào có biết chưa?"
"Con nhớ rồi mà mẹ. Thôi xe đến rồi, chúng con đi đây."
"Ừ! Đừng quên check in phòng khách sạn cho mẹ đấy nhé?"
Lục Dương bất lực thở dài trước sự tỉ mỉ của mẹ:"Vâng, con nhớ rồi."
Anh lập tức cúp máy rồi kéo lấy vali của Kim Ngọc đi ra bên ngoài đường đỗ xe. Kim ngọc đang đứng ngơ ngơ vội vàng đuổi theo
"Tôi có thể tự cầm được"
"Thôi, mau lên xe đi."
Kim Ngọc lúc này mới thấy có một người đàn ông mặc vest lịch thiệp đang cúi người chào họ, cạnh anh ta là một chiếc xe ô tô thể thao mui trần vô cùng hiện đại. Người đàn ông lên tiếng:
"Chào anh chị ạ!"
Kim Ngọc khép nép cúi người đáp lại còn Lục Dương thì khá hững hờ. Anh đẩy hai chiếc vali cho người đàn ông rồi leo lên xe. Kim Ngọc đang định tự mở cửa xe thì người đàn ông đã bước tới mở ngay cho cô, thái độ vô cùng trịnh trọng:
"Mời chị."
"Vâng, cảm ơn anh."
Chiếc xe vụt đi rất nhanh giữa thời tiết trong lành, mát mẻ. Kim Ngọc lần đầu trải nghiệm ngồi xe thể thao và đi với tốc độ nhanh như thế này nên vừa hơi lo lắng lại có chút háo hức chờ mong.
Hai vị phu nhân đích thân tiễn đôi trai gái ra đến tận cửa. Bà Kiều dặn dò kỹ càng:
"Hai đứa đến nơi phải thường xuyên chụp ảnh về cho bà và mẹ đấy. Lên máy bay, xuống sân bay, check in khách sạn, tất cả đều phải gửi về cho mẹ có biết chưa?"
Lục Dương mềm giọng, hơi làm nũng một chút:
"Kìa mẹ! Có phải làm đến mức đó không ạ?"
"Đây đều là yêu cầu của bà nội, con dám trái ý của bà nội sao?"
Lục Dương nhìn qua bà nội, muốn cầu cứu nhưng bà nội chỉ quan tâm tới cháu dâu tương lai. Bà Hạnh nắm tay Kim Ngọc dặn dò
"Không phải lúc nào cũng có thời gian nghỉ ngơi như thế này. Cháu cứ tận hưởng nhé! Chúng ta đã sắp xếp một chuyến du lịch hoàn hảo cho hai đứa rồi. Đi chơi vui vẻ, đi hai về ba thì càng vui."
Kim Ngọc cười gượng, hai má đỏ ửng xấu hổ. Lục Dương đáp lời thay
"Cái gì mà đi hai về ba chứ. Bà nội thật là."
Bà Kiều hối thúc:"Thôi sắp trễ giờ ra sân bay rồi, hai đứa mau đi đi."
Hai người được tài xế đưa ra đến tận sân bay. Đúng như những gì mà mẹ dặn, Lục Dương thực hiện không thiếu một bước Kim Ngọc chỉ có trách nhiệm kéo hành lý và cười lên mỗi khi Lục Dương bắt cô nhìn vào điện thoại.
Hai người ngồi yên vị ở ghế hạng thương gia. Nhìn mặt Kim Ngọc cau có Lục Dương khó hiểu
"Người phải khó chịu là tôi mới đúng chứ. Tôi phải bỏ hết công việc để đi một chuyến du lịch vô bổ với một người như cô đây còn chưa than một lời. Cô còn làm cái mặt khó coi đó là sao?"
Kim Ngọc thở gấp, cô cảm giác hơi khó chịu nên nằm dán chặt lưng vào ghế, bấu chặt vào tay ghế:
"Tôi... lần đầu tôi đi máy bay."
Lục Dương đang chỉnh lại gối nằm, nghe thế thì nhìn qua Kim Ngọc một cái rồi sau đó lại ung dung nằm xuống nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái:
"Đừng có lo, nó cũng giống như cô đi xe buýt thôi mà. Chưa đến một tiếng chúng ta sẽ đến nơi, không sao đâu. Nằm xuống nhắm mắt và ngủ đi"
Kim Ngọc rất căng thẳng nhưng cô không còn cách nào khác nên đành phải làm theo lời của Lục Dương. Cô nhắm nghiền mắt cầu trời khẩn Phật cho chuyến bay mau chóng kết thúc.
Chuyến bay cuối cùng cũng cất cánh, Lục Dương thấy bên cạnh khá yên tĩnh nên mở trùm mắt ra nhìn. Không ngờ lúc máy bay cất cánh lên cao quá đáng sợ làm Kim Ngọc co rúm cả người lại, trông cô gồng cứng người vô cùng khổ sở. Chẳng hiểu sao Lục Dương lại có cảm giác muốn che chở người con gái này đến lạ trong vô thức không kiểm soát được hành động mà nắm lấy bàn tay cũ. Phải chăng là do quá sợ hãi Kim Ngọc liền chộp luôn cả cánh tay Lục
Dương mà ngả đầu xuống rồi ôm chặt lấy.
Lục Dương có chút bất ngờ, nhưng vẫn ngồi yên cho cô mượn bờ vai của mình . Chuyến bay bắt đầu êm hơn nhưng cả hai vẫn không rời nhau.ục Dương và Kim Ngọc cứ thế thoải mái dựa đầu vào nhau mà ngủ cho đến khi máy bay đáp đất
Ở sân bay, Lục Dương vừa ngoáy chiếc vai bị tê mỏi của mình vừa gọi video call cho mẹ ở nhà để thông báo hai người đã đến nơi an toàn. Kim Ngọc đứng bên cạnh anh, cười cho có lệ. Bà Kiều thế mà rất tinh ý, bà nhìn thấy mặt Kim Ngọc hơi nhợt nhạt nên hỏi ngay:
"Con sao thế Kim Ngọc? Sức khỏe con không tốt à?"
Kim Ngọc ngại ngùng đáp:
"Dạ không phải ạ. Do... do con lần đầu đi máy bay có chút chưa quen nên mới vậy ạ"
"Tội nghiệp quá đi mất. Đáng lẽ con nên nói với Lục Dương để nó chuẩn bị thuốc cho con chứ."
Mẹ đổi giọng nghiêm khắc nói với Lục Dương:
"Kim Ngọc mệt rồi đó, con phải để ý đến con bé thật nhiều vào có biết chưa?"
"Con nhớ rồi mà mẹ. Thôi xe đến rồi, chúng con đi đây."
"Ừ! Đừng quên check in phòng khách sạn cho mẹ đấy nhé?"
Lục Dương bất lực thở dài trước sự tỉ mỉ của mẹ:"Vâng, con nhớ rồi."
Anh lập tức cúp máy rồi kéo lấy vali của Kim Ngọc đi ra bên ngoài đường đỗ xe. Kim ngọc đang đứng ngơ ngơ vội vàng đuổi theo
"Tôi có thể tự cầm được"
"Thôi, mau lên xe đi."
Kim Ngọc lúc này mới thấy có một người đàn ông mặc vest lịch thiệp đang cúi người chào họ, cạnh anh ta là một chiếc xe ô tô thể thao mui trần vô cùng hiện đại. Người đàn ông lên tiếng:
"Chào anh chị ạ!"
Kim Ngọc khép nép cúi người đáp lại còn Lục Dương thì khá hững hờ. Anh đẩy hai chiếc vali cho người đàn ông rồi leo lên xe. Kim Ngọc đang định tự mở cửa xe thì người đàn ông đã bước tới mở ngay cho cô, thái độ vô cùng trịnh trọng:
"Mời chị."
"Vâng, cảm ơn anh."
Chiếc xe vụt đi rất nhanh giữa thời tiết trong lành, mát mẻ. Kim Ngọc lần đầu trải nghiệm ngồi xe thể thao và đi với tốc độ nhanh như thế này nên vừa hơi lo lắng lại có chút háo hức chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.