Chương 26
Kiều Uyển Nhi
15/08/2024
Trên phòng khách sạn, Kim Ngọc ăn tối rồi quay trở về phòng. Vừa mở cửa ra
cô đã bị sốc vì có một bàn tiệc rượu với nến và hoa đầy lãng mạn đã được chuẩn bị ở phòng khách.
Kim Ngọc vội vàng mở danh sách của bà nội ra xem thì còn có cả bữa ăn tối riêng tư ở phòng khách sạn. Cô căng thẳng vò đầu:
"Người đi mất rồi giờ phải làm sao?"
Kim Ngọc ngồi ở sô pha nhìn khung cảnh lãng mạn mà lòng nóng như lửa đốt. Lúc nãy Lục Dương rời đi có vẻ khó chịu, nếu bây giờ cô mà gọi cho anh có khi còn bị mắng. Nhưng mà anh đã nói một việc trong danh sách này cũng không được thiếu, nếu thiếu thì bà nội sẽ lập tức cho anh rời khỏi vị trí CEO và cô thì cũng không thể thoát khỏi một tuần thử thách tìm hiểu yêu đương này.
Cô đánh liều gọi cho Lục Dương, thà nhắc nhở cho anh biết một câu còn hơn để sau này anh trách cô không báo. Lục Dương không bắt máy làm cho cô càng lo lắng hơn. Cô vội vàng rời khỏi phòng tìm đến lễ tân. Nhân viên báo anh đã đến quán bar uống rượu, cô đoán rằng anh đã gặp chuyện gì đó không tốt nên vội vàng đi tìm.
Quán bar ở khách sạn năm sao nên cũng không có quá nhiều người. Kim Ngọc rất nhanh đã tìm thấy Lục Dương, anh say khướt ở một góc quán bar, nằm dài trên bàn, đầu gục xuống thảm hại. Cô vội vàng bước đến đỡ anh ngồi thẳng dậy, cơ thể anh chỉ toàn
mùi rượu khiến cô nhăn mặt:
"Sao anh uống nhiều như vậy? Không định đi du lịch nữa à? Bà nội biết thì làm sao?"
Lục Dương cười cười chỉ tay vào mặt Kim Ngọc ."Là cô đó à! Cô nói nhiều quá đấy! Ở đây rượu rất ngon, cô uống cùng tôi nhé"
Anh đòi rót rượu cho cô uống như cả chai đã bị anh nốc không còn một giọt. Anh định gọi thêm một chai thì bị Kim Ngọc bịt miệng lại
"Thôi đi! Anh còn uống nữa là tiêu đó. Để tôi đưa anh về"
Kim Ngọc cùng với hai nhân viên nam của quán bar phải dùng hết sức mới đưa được Lục Dương về phòng. Vừa về đến nơi, Lục Dương thấy ở phòng khách có rượu và mồi thì vui vẻ như trúng số, vội vàng chạy ùa đến ngồi xuống.
Không còn dáng vẻ nghiêm nghị, khó gần, bây giờ anh như một chàng trai mới lớn vậy. Anh ngồi dưới đất, vẫy tay gọi cô lại:
"Mau lại đây đi, họ đã chuẩn bị bàn nhậu cho chúng ta rồi này.
Cô và hai nhân viên quán bar nhìn anh ngao ngán. Nhân viên quán bar nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng tư cho cả hai. Kim Ngọc tiến đến ngồi đối diện với Lục Dương, thấy anh uống say đến mức quên cả phép tắc thế này thì chỉ có thể là gặp chuyện rất buồn. Lục Dương vừa rót rượu cho cô vừa nói
"Chúng ta thật đáng thương nhỉ? Đều là những kẻ đơn phương"
Kim Ngọc tò mò hỏi thêm:
"Anh có chuyện buồn à? Liên quan đến người con gái kia phải không?"
Lục Dương tỏ ra khá sầu thảm anh cười rồi lại cau mày khổ sở:
"Tôi... tôi thật sự rất thương cô ấy. Cô ấy là người mà cả đời này tôi mang ơn, vì vậy tôi không thể bỏ rơi cô ấy được. Nhưng mà... nhưng mà cô ấy không hiểu cho tình cảm của tôi"Lục Dương tự đấm vào lồng ngực mình thật mạnh, Kim Ngọc sợ anh đau nên vội nắm chặt cổ tay ngăn lại. Anh nhìn cô, cầu sự thấu hiểu từ cô:
"Trái tim tôi vô cùng khó chịu. Tôi vừa yêu lại vừa giận cô ấy. Tôi vừa thương lại vừa thất vọng. Tôi vừa mừng lại vừa mong cô ấy không phải là người tôi muốn tìm."
Kim Ngọc trước giờ luôn nghĩ si tình chỉ dành cho những kẻ nghèo như cô. Còn những người giàu có thì làm gì phải tương tư, phải đau khổ. Hóa ra cô đã nhầm, trong tình yêu, kẻ giàu người nghèo đều có thể gặp bất hạnh. Và hình như Lục Dương còn bất hạnh hơn cả cô. Cả hai uống với nhau từ ly này sang ly khác. Kim Ngọc cũng đã bắt đầu lâng lâng. Cô chống cằm nhìn Lục Dương
"Phải là cô ấy mới được sao? Anh nhất định phải yêu cô ấy sao?"
"Tôi cũng không rõ nữa. Có những lúc tôi chỉ thầm mong ước rằng người tôi thầm tìm kiếm không phải cô ấy. Nhiều khi tôi luôn tự hỏi bản thân rằng tỉnh cảm tôi dành cho cô ấy thật sự là yêu hay chỉ là lòng biết ơn nữa.
Lục Dương mở mắt mơ hồ nhìn cô rồi mỉm cười:
"Hay là... chúng ta kết hôn nhỉ?"
"Sao cơ?" Kim Ngọc nhướng mày nhìn, cô cũng đã hơi buồn ngủ vì cả ngày đã phải hoạt động khá nhiều.
Lục Dương cười như ngốc rồi gục đầu xuống ngủ mất tiêu. Cô bật cười, cho rằng anh chỉ đang nói mở. Cô lấy tay đẩy nhẹ vai anh:
"Này! Anh ngủ rồi đó à? Thế còn chụp ảnh thì anh tính sao? Chúng ta còn phải chụp ảnh cho bà nội xem đó."
cô đã bị sốc vì có một bàn tiệc rượu với nến và hoa đầy lãng mạn đã được chuẩn bị ở phòng khách.
Kim Ngọc vội vàng mở danh sách của bà nội ra xem thì còn có cả bữa ăn tối riêng tư ở phòng khách sạn. Cô căng thẳng vò đầu:
"Người đi mất rồi giờ phải làm sao?"
Kim Ngọc ngồi ở sô pha nhìn khung cảnh lãng mạn mà lòng nóng như lửa đốt. Lúc nãy Lục Dương rời đi có vẻ khó chịu, nếu bây giờ cô mà gọi cho anh có khi còn bị mắng. Nhưng mà anh đã nói một việc trong danh sách này cũng không được thiếu, nếu thiếu thì bà nội sẽ lập tức cho anh rời khỏi vị trí CEO và cô thì cũng không thể thoát khỏi một tuần thử thách tìm hiểu yêu đương này.
Cô đánh liều gọi cho Lục Dương, thà nhắc nhở cho anh biết một câu còn hơn để sau này anh trách cô không báo. Lục Dương không bắt máy làm cho cô càng lo lắng hơn. Cô vội vàng rời khỏi phòng tìm đến lễ tân. Nhân viên báo anh đã đến quán bar uống rượu, cô đoán rằng anh đã gặp chuyện gì đó không tốt nên vội vàng đi tìm.
Quán bar ở khách sạn năm sao nên cũng không có quá nhiều người. Kim Ngọc rất nhanh đã tìm thấy Lục Dương, anh say khướt ở một góc quán bar, nằm dài trên bàn, đầu gục xuống thảm hại. Cô vội vàng bước đến đỡ anh ngồi thẳng dậy, cơ thể anh chỉ toàn
mùi rượu khiến cô nhăn mặt:
"Sao anh uống nhiều như vậy? Không định đi du lịch nữa à? Bà nội biết thì làm sao?"
Lục Dương cười cười chỉ tay vào mặt Kim Ngọc ."Là cô đó à! Cô nói nhiều quá đấy! Ở đây rượu rất ngon, cô uống cùng tôi nhé"
Anh đòi rót rượu cho cô uống như cả chai đã bị anh nốc không còn một giọt. Anh định gọi thêm một chai thì bị Kim Ngọc bịt miệng lại
"Thôi đi! Anh còn uống nữa là tiêu đó. Để tôi đưa anh về"
Kim Ngọc cùng với hai nhân viên nam của quán bar phải dùng hết sức mới đưa được Lục Dương về phòng. Vừa về đến nơi, Lục Dương thấy ở phòng khách có rượu và mồi thì vui vẻ như trúng số, vội vàng chạy ùa đến ngồi xuống.
Không còn dáng vẻ nghiêm nghị, khó gần, bây giờ anh như một chàng trai mới lớn vậy. Anh ngồi dưới đất, vẫy tay gọi cô lại:
"Mau lại đây đi, họ đã chuẩn bị bàn nhậu cho chúng ta rồi này.
Cô và hai nhân viên quán bar nhìn anh ngao ngán. Nhân viên quán bar nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng tư cho cả hai. Kim Ngọc tiến đến ngồi đối diện với Lục Dương, thấy anh uống say đến mức quên cả phép tắc thế này thì chỉ có thể là gặp chuyện rất buồn. Lục Dương vừa rót rượu cho cô vừa nói
"Chúng ta thật đáng thương nhỉ? Đều là những kẻ đơn phương"
Kim Ngọc tò mò hỏi thêm:
"Anh có chuyện buồn à? Liên quan đến người con gái kia phải không?"
Lục Dương tỏ ra khá sầu thảm anh cười rồi lại cau mày khổ sở:
"Tôi... tôi thật sự rất thương cô ấy. Cô ấy là người mà cả đời này tôi mang ơn, vì vậy tôi không thể bỏ rơi cô ấy được. Nhưng mà... nhưng mà cô ấy không hiểu cho tình cảm của tôi"Lục Dương tự đấm vào lồng ngực mình thật mạnh, Kim Ngọc sợ anh đau nên vội nắm chặt cổ tay ngăn lại. Anh nhìn cô, cầu sự thấu hiểu từ cô:
"Trái tim tôi vô cùng khó chịu. Tôi vừa yêu lại vừa giận cô ấy. Tôi vừa thương lại vừa thất vọng. Tôi vừa mừng lại vừa mong cô ấy không phải là người tôi muốn tìm."
Kim Ngọc trước giờ luôn nghĩ si tình chỉ dành cho những kẻ nghèo như cô. Còn những người giàu có thì làm gì phải tương tư, phải đau khổ. Hóa ra cô đã nhầm, trong tình yêu, kẻ giàu người nghèo đều có thể gặp bất hạnh. Và hình như Lục Dương còn bất hạnh hơn cả cô. Cả hai uống với nhau từ ly này sang ly khác. Kim Ngọc cũng đã bắt đầu lâng lâng. Cô chống cằm nhìn Lục Dương
"Phải là cô ấy mới được sao? Anh nhất định phải yêu cô ấy sao?"
"Tôi cũng không rõ nữa. Có những lúc tôi chỉ thầm mong ước rằng người tôi thầm tìm kiếm không phải cô ấy. Nhiều khi tôi luôn tự hỏi bản thân rằng tỉnh cảm tôi dành cho cô ấy thật sự là yêu hay chỉ là lòng biết ơn nữa.
Lục Dương mở mắt mơ hồ nhìn cô rồi mỉm cười:
"Hay là... chúng ta kết hôn nhỉ?"
"Sao cơ?" Kim Ngọc nhướng mày nhìn, cô cũng đã hơi buồn ngủ vì cả ngày đã phải hoạt động khá nhiều.
Lục Dương cười như ngốc rồi gục đầu xuống ngủ mất tiêu. Cô bật cười, cho rằng anh chỉ đang nói mở. Cô lấy tay đẩy nhẹ vai anh:
"Này! Anh ngủ rồi đó à? Thế còn chụp ảnh thì anh tính sao? Chúng ta còn phải chụp ảnh cho bà nội xem đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.