Chương 54
Kiều Uyển Nhi
29/08/2024
Lục Dương bị Kim Ngọc tắt máy ngang thì cứ như phát điên. Anh xuống đến tầng hầm rồi lập tức lái xe rời đi. Trên đường về Lục Gia vẫn cố gắng liên lạc với Kim Ngọc lần nữa nhưng cô không bắt máy nữa. Đến cuộc gọi thứ tư thì cô khóa máy của anh luôn.
Giờ trưa cao điểm nên đường phố kẹt cứng làm Lục Dương đi về nhà chậm hơn bình thường. Anh đã
cố gắng gạt cô ra khỏi cuộc sống của mình. Nhưng khi nghe tin cô rời đi lại không đành lòng. Anh không muốn để cô đi, anh càng không hiểu nổi bản thân đã làm gì không tốt để cho Kim Ngọc phải dứt khoát hủy hợp đồng mà không thèm bàn bạc với anh một lời. Dù chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng anh đã rất trân trọng mối quan hệ giữa anh và cô cơ mà. Anh không hiểu tại sao cô lại ghét anh đến vậy, ngay cả nói chuyện với anh lần cuối cũng không thể.
Mất một tiếng đồng hồ thì Lục Dương mới lái xe về tới Lục Gia. Anh vội vàng chạy vào trong nhà thì nhìn thấy bà và mẹ đang ngồi ở phòng khách với gương mặt giận dữ nhưng ánh mắt lại buồn đến đau lòng. Anh buông xuông tay, cả cơ thể mỏi mệt và trái tim thì thoáng đau nhói. Nhìn quang cảnh tĩnh lặng, Lục Dương đảo mắt nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy cô đâu lúc này anh mới biết mình đã tới chậm rồi.
Bà Kiều nhìn anh đầy ý giận. Anh bước đến cúi đầu nhận lỗi:
"Con xin lỗi bà! Con xin lỗi mẹ."
Bà Hạnh Nguyên buồn đến mức chẳng muốn nhìn mặt cháu trai. Bà chỉ thở dài và nhìn đi chỗ khác. Lục Dương không dám ngồi xuống, anh chỉ đứng yên một chỗ người khom nhẹ đầu cúi thấp, lần này là lỗi của anh, anh chấp nhận đứng đây để hai phu nhân trách phạt. Bà Kiều thở dài một hơi rồi nói:
"Mẹ không ngờ lớn từng này tuổi đầu rồi còn bị các con mang ra làm trò đùa. Cả nhà chúng ta đã vui biết bao khi có thể tổ chức một hôn lễ long trọng cho con và Kim Ngọc. Thế mà hai đứa nỡ lòng nào lại mang chuyện hôn nhân ra làm thành một bản hợp đồng vớ vẩn thế này?"
Bà Kiều chỉ vào tờ hợp đồng mà Kim Ngọc bỏ lại trên mặt bàn. Nhìn thấy nó lòng Lục Dương càng cay đắng thêm. Anh đáp:
"Con xin lỗi. Con sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện."
"Dĩ nhiên là con phải chịu trách nhiệm. Kim Ngọc ban nãy cứ khăng khăng nói là lỗi do nó, nó chán nên mới hủy hợp đồng. Nhưng mẹ biết thừa là do con không ra gì nên con bé mới phải bỏ con. Xem đi! Cái hợp đồng toàn là điều có lợi cho con bé mà con bé còn chẳng thèm ngó ngàng tới. Con bé đúng thật là rất ghét con đó."
Lục Dương thấy mẹ mắng có điều gì đó hơi không đúng lắm. Quay đi quay lại bà vẫn đang chê con trai bà vô dụng. Anh nhìn mẹ, bà thở dài rồi nói:
"Cũng vì mẹ và bà quá gấp gáp muốn con và Kim Ngọc nên đôi nên hai đứa mới phải làm cái trò con nít này. Bây giờ con tính thế nào đây?"
Lục Dương lúng túng một lúc không biết nói gì, mẹ lại phải lên tiếng:
"Hai đứa cứ thế mà chia tay thôi à? Có vẻ như con cũng vừa mới biết chuyện này có đúng không? Thế không định nói chuyện với con bé một lần à?"
Lục Dương như hiểu ra, anh vội vàng nói:
"Vâng, con xin phép, bây giờ con phải đi tìm Kim Ngọc đã ạ."
Lục Dương lập tức rời khỏi Lục Gia, anh cũng chẳng biết sẽ nói gì với Kim Ngọc nữa, nhưng ít nhất bây giờ anh phải tìm được cô đã.
Bà nội và mẹ nhìn theo anh. Bà Hạnh nói:
"Xem chừng có đứa phim giả tình thật rồi."
"Thôi việc nó bày ra thì tự dọn vậy. Con thật không ngờ hai đứa nó có thể nghĩ ra cái trò này để lừa người lớn. Khi Kim Ngọc nói xong, con thật sự đã rất tức giận với con bé"
"Thế bây giờ con vẫn tức giận sao?"
"Vâng, vẫn tức giận chứ ạ. Con đang mong hai đứa sớm có em bé, vậy mà...
Giờ trưa cao điểm nên đường phố kẹt cứng làm Lục Dương đi về nhà chậm hơn bình thường. Anh đã
cố gắng gạt cô ra khỏi cuộc sống của mình. Nhưng khi nghe tin cô rời đi lại không đành lòng. Anh không muốn để cô đi, anh càng không hiểu nổi bản thân đã làm gì không tốt để cho Kim Ngọc phải dứt khoát hủy hợp đồng mà không thèm bàn bạc với anh một lời. Dù chỉ là hôn nhân hợp đồng nhưng anh đã rất trân trọng mối quan hệ giữa anh và cô cơ mà. Anh không hiểu tại sao cô lại ghét anh đến vậy, ngay cả nói chuyện với anh lần cuối cũng không thể.
Mất một tiếng đồng hồ thì Lục Dương mới lái xe về tới Lục Gia. Anh vội vàng chạy vào trong nhà thì nhìn thấy bà và mẹ đang ngồi ở phòng khách với gương mặt giận dữ nhưng ánh mắt lại buồn đến đau lòng. Anh buông xuông tay, cả cơ thể mỏi mệt và trái tim thì thoáng đau nhói. Nhìn quang cảnh tĩnh lặng, Lục Dương đảo mắt nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy cô đâu lúc này anh mới biết mình đã tới chậm rồi.
Bà Kiều nhìn anh đầy ý giận. Anh bước đến cúi đầu nhận lỗi:
"Con xin lỗi bà! Con xin lỗi mẹ."
Bà Hạnh Nguyên buồn đến mức chẳng muốn nhìn mặt cháu trai. Bà chỉ thở dài và nhìn đi chỗ khác. Lục Dương không dám ngồi xuống, anh chỉ đứng yên một chỗ người khom nhẹ đầu cúi thấp, lần này là lỗi của anh, anh chấp nhận đứng đây để hai phu nhân trách phạt. Bà Kiều thở dài một hơi rồi nói:
"Mẹ không ngờ lớn từng này tuổi đầu rồi còn bị các con mang ra làm trò đùa. Cả nhà chúng ta đã vui biết bao khi có thể tổ chức một hôn lễ long trọng cho con và Kim Ngọc. Thế mà hai đứa nỡ lòng nào lại mang chuyện hôn nhân ra làm thành một bản hợp đồng vớ vẩn thế này?"
Bà Kiều chỉ vào tờ hợp đồng mà Kim Ngọc bỏ lại trên mặt bàn. Nhìn thấy nó lòng Lục Dương càng cay đắng thêm. Anh đáp:
"Con xin lỗi. Con sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện."
"Dĩ nhiên là con phải chịu trách nhiệm. Kim Ngọc ban nãy cứ khăng khăng nói là lỗi do nó, nó chán nên mới hủy hợp đồng. Nhưng mẹ biết thừa là do con không ra gì nên con bé mới phải bỏ con. Xem đi! Cái hợp đồng toàn là điều có lợi cho con bé mà con bé còn chẳng thèm ngó ngàng tới. Con bé đúng thật là rất ghét con đó."
Lục Dương thấy mẹ mắng có điều gì đó hơi không đúng lắm. Quay đi quay lại bà vẫn đang chê con trai bà vô dụng. Anh nhìn mẹ, bà thở dài rồi nói:
"Cũng vì mẹ và bà quá gấp gáp muốn con và Kim Ngọc nên đôi nên hai đứa mới phải làm cái trò con nít này. Bây giờ con tính thế nào đây?"
Lục Dương lúng túng một lúc không biết nói gì, mẹ lại phải lên tiếng:
"Hai đứa cứ thế mà chia tay thôi à? Có vẻ như con cũng vừa mới biết chuyện này có đúng không? Thế không định nói chuyện với con bé một lần à?"
Lục Dương như hiểu ra, anh vội vàng nói:
"Vâng, con xin phép, bây giờ con phải đi tìm Kim Ngọc đã ạ."
Lục Dương lập tức rời khỏi Lục Gia, anh cũng chẳng biết sẽ nói gì với Kim Ngọc nữa, nhưng ít nhất bây giờ anh phải tìm được cô đã.
Bà nội và mẹ nhìn theo anh. Bà Hạnh nói:
"Xem chừng có đứa phim giả tình thật rồi."
"Thôi việc nó bày ra thì tự dọn vậy. Con thật không ngờ hai đứa nó có thể nghĩ ra cái trò này để lừa người lớn. Khi Kim Ngọc nói xong, con thật sự đã rất tức giận với con bé"
"Thế bây giờ con vẫn tức giận sao?"
"Vâng, vẫn tức giận chứ ạ. Con đang mong hai đứa sớm có em bé, vậy mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.