Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Chương 127
Junsong
12/06/2016
- Đừng đi, ở lại nghe anh giải thích được không?_Hắn dường như vẫn muốn níu kéo lại chút gì đó, không chịu buông
tôi ra. Tôi lau nước mắt, lạnh lùng- Nói đi!
Sở dĩ tôi để hắn nói là tôi muốn cho cả hai một cơ hội, tôi không muốn mình chỉ vì chưa hiểu rõ tình hình đã kết tội hắn, như thế sẽ rất bất công cho hắn. Hơn nữa cũng sẽ khiến mối quan hệ của chúng tôi thêm căng thẳng dẫn đến sụp đổ và tan vỡ.
- Hôm đó em về muộn, lại còn nói muốn chia tay, anh giận quá mới ra tay đánh em. Là do anh không tốt, anh không nên cả giận mất khôn. Sau đó anh hối hận lắm, biết em bỏ đi nhưng anh không dám giữ, anh sợ chúng mình lại cãi nhau. Phiền quá anh mới đến Vân Thiên, cũng có uống rượu. Rồi có một cô gái, theo em nói chắc là Tú Oanh đến ngồi cạnh anh. Vì quá say anh không phân biệt được, với lại cô ta còn nói cái gì mà “về nhà” và nhắc lại chuyện cũ gì đó. Rồi sau đó cô ta hôn anh trước, anh tưởng là em nên mới đáp lại.
- Vợ anh với người phụ nữ khác mà còn không phân biệt được, vậy thì anh đi chết đi!_Tôi phẫn uất hất tay hắn ra, mắng- Khoan không nói đến chuyện nhầm người, thế còn về bức ảnh, anh định giải thích thế nào?
- Mấy hình ảnh đó? Anh không biết nó là thế nào nhưng anh khẳng định anh với cô ta chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Đủ rồi, anh đừng hèn hạ như vậy nữa được không? Tôi không thích những người đã làm mà không chịu nhận trách nhiệm._Tôi nghĩ mình đã cho hắn cơ hội để nói rõ sự tình rồi chứ. Vòng vo nãy đến giờ, khúc mắc trong lòng tôi lại được đáp lại bằng câu nói vô trách nhiệm không rõ ràng của hắn sao? Tôi xoay người, thất vọng muốn rời khỏi, hắn lại kéo tay tôi, tôi lạnh lùng nói- Đừng cố níu kéo nữa, không có ích gì đâu. Tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt để khỏi dày vò lẫn nhau.
Nhưng căn bản hắn đâu có dễ dàng để tôi đi như thế. Bất ngờ hắn chồm đến ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nghẹn ngào pha chút bất đắc dĩ:
- Tại sao em lại thiếu lòng tin ở tôi đến vậy? Em biết tôi yêu em nhiều đến thế nào mà. Làm thế nào để em quay trở về bên tôi? Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng. Đừng đi có được không? Em biết không, mấy ngày qua thiếu em, tôi vô cùng khổ sở. Em cũng thật tàn nhẫn, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tàn nhẫn như em vậy. Tôi nhớ em lắm, quay về đi…_Hắn càng nói, tay càng xiết chặt lấy tôi, còn cắn vào vai tôi nữa.
Tôi thất thần không nói, để mặc hắn ôm mình từ phía sau. Lòng tôi giờ rối bời lắm, tôi đang tự hỏi có phải mình sai rồi không, tôi chắc hẳn đã thiếu lòng tin ở hắn. Tôi hình như đã làm tổn thương hắn rồi, tôi thấy sự đau lòng trong mắt hắn. Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Có thật là anh với Tú Oanh không có gì?_Đối với sự chân tình của hắn lúc này, lòng tôi cũng mềm mỏng hơn. Tôi nói thật bản thân dễ giao động lắm. Hơn nữa giờ tôi còn đang đứng trước một người tôi yêu bằng cả trái tim, đương nhiên cũng phải có chút thiên vị rồi. Kỳ nghe tôi nói thế, hắn cắn chặt vào vai tôi khiến tôi đau phải nhíu mày một cái nhưng không kêu ca. Đồng thời hắn càng ôm chặt hơn nữa, giống như muốn ép tôi vào trong người hắn vậy, hắn bỗng nhiên hỏi:
- Đau không? (Hỏi vết cắn trên vai) Sự nghi ngờ của em còn khiến tôi đau hơn gấp trăm ngàn lần vết thương này đấy._Hắn nói.
Tôi cảm nhận có cái gì ẩm ướt nhẹ chạm vào làn da bên vai khiến vết thương được xoa dịu, một cái gì đó mát mát như nước mắt. Chẳng nhẽ hắn khóc? Tôi lập tức xoay người, thấy hai hàng lệ đang nhẹ nhàng lăn xuống nơi gò má. Kể cả khi hắn khóc nhìn vẫn kiêu ngạo như vậy. Nhưng dù hắn có khóc, tôi đương nhiên biết hắn sẽ không để tôi biết đâu. Tôi đã khiến hắn tổn thương cỡ nào mới có thể để nước mắt hắn rơi như vậy. Giọt nước mắt của hắn đã hoàn toàn cảm hóa tôi, đổi lại một niềm tin sâu sắc và mãnh liệt của tôi. Tôi đau lòng đưa tay lên lau đi những giọt tinh túy đó, trân trọng nâng niu như báu vật. Tôi nói:
- Đừng khóc! Đàn ông thì phải mạnh mẽ chứ. Xin lỗi anh nhé, có phải em đã làm tổn thương anh quá nhiều. Nhưng giờ… em tin anh rồi đó!
- Thật sao?_Như đứa trẻ được cho kẹo, mặt hắn rạng rỡ hẳn.
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Lập tức một nụ hôn rơi xuống, mạnh mẽ mà vô cùng có lực. Nụ hôn được hắn duy trì rất lâu, chỉ qua nụ hôn này thôi tôi cũng biết hắn từng trải qua cảm xúc gì: nhớ nhung có, đau khổ có, thất vọng có, vui sướng có và ngay cả hạnh phúc cũng có. Nụ hôn đó như hóa giải tất cả mọi hiểu lầm và khiến tôi tin tưởng hắn hơn. Hắn trong sạch mà, sao tôi lại có thể nghi ngờ hắn nhỉ? Tôi tự mắng mình ngu ngốc hàng ngàn lần và tự hứa với bản thân từ lần sau sẽ không bao giờ nghi ngờ và làm hắn tổn thương nữa.
Nụ hôn kéo dài đó tưởng như đã đoạt hết hô hấp của tôi. Quả thật mấy tháng nay bọn tôi dường như giống người thân trong gia đình hơn, không có ôm, không có hôn, căn bản chỉ là ở chung một nhà thôi. Nụ hôn kết thúc trong sự lưu luyến của cả hai, tôi phải hít lấy hít để không khí vừa bị cướp đi. Thấy hắn vẫn còn trần trụi một cách mặt dày, khác hẳn với bộ dạng ủy mị vừa này, tôi quay ngoắt 360 độ, biến thành một “Sư tử Hà Đông”, lườm hắn nói:
- Còn không mau mặc đồ rồi đến công ty, anh biết mấy giờ rồi không thế?
- Được rồi bà xã! Chúng ta vừa mới làm lành, hay là hôm nay anh ở nhà với em nha.
- Không được, công việc vẫn là công việc. Mau mặc quần áo vào rồi đến công ty cho em._Tôi nằng nặc đẩy hắn vào phòng tắm, đồng thời nhét vào trong tay hắn một bộ quần áo.
Sau khi bước ra ngoài với bộ dạng còn chưa chỉnh tề, hắn tiến đến chỗ tôi. Tôi biết điều tiến đến chỉnh sửa trang phục cho hắn, đóng lại cho hắn mấy cái cúc áo trên. Hắn thảnh thơi vòng tay ôm lấy eo tôi, rất bình tĩnh chờ tôi sửa xong. Tới lúc này hắn vẫn còn chưa chịu buông tôi ra, tôi hằm hè:
- Sao anh còn chưa buông em ra?
- Em hình như quên cái gì thì phải._Hắn nhìn tôi bằng một cặp mắt lưu manh khiến tôi không thể không có sự đề phòng. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, tôi hỏi- Cái gì nữa?
- Một nụ hôn tạm biệt!_Tôi nghe thế mặt đen lại, quát lên- Nãy giờ ăn đậu hũ còn chưa đủ hay sao? Giờ anh còn đòi hỏi nữa à, còn không mau đi!
Tôi giơ nắm đấm nhỏ lên hù dọa hắn, hắn liền giữ lấy nắm đấm đó của tôi, dùng một nụ hôn lướt qua môi rồi nhanh chóng chạy. Tôi ở đằng sau dõi theo mà bật cười một cách bất đắc dĩ.
Từ sau vụ đó, tôi không còn tin bất kì thứ gì Tú Oanh gửi đến, cũng xóa hết tất cả máy cái ảnh giả tạo ả đưa. Tôi cũng không rảnh tìm đến ả cho bực lòng. Tôi muốn ả phải thấy một điều, dù ả có phá đám thế nào cũng sẽ không khiến tôi bận tâm và tổn thương nữa, tôi sẽ thật hạnh phúc cho ả thấy. Sau vụ đó, tôi cũng không thấy ả làm phiền, Thiên cũng không thấy tăm hơi. Nhưng tôi thề tôi sẽ không tha thứ cho hắn đâu. Tôi cũng trở về chăm sóc lại cho mèo cưng Luli. Dạo này nó lớn hơn nhiều, màu lông càng ngày càng đẹp, nó lại là giống mèo ưa tiếp xúc nên thỉnh thoảng có nó cùng đi dạo phố với mình cũng thấy vui hẳn.
Hôm nay là chủ nhật, được hôm Kỳ ở nhà nên hắn lại mang tôi đi chơi và dạo phố. trong tay hắn vào khu mua sắm, bất chợt tôi đụng mặt phải Tú Oanh. Nhìn từ xa, ả ta đang đi với lũ bạn, cười nói rất chi là vui vẻ, nhưng tôi nhìn vào cứ gai mắt vì cái kiểu giả dối của ả. Tâm trạng đang tốt từ sáng đến giờ bỗng chốc bị phá hỏng. Tôi thật sự không phải người nhỏ nhen nhưng ả ta nhiều lần chọc giận tôi lắm rồi, lần này tôi không dằn mặt ả tôi không nuốt được cục tức lâu ngày giam cầm trong lòng.
Kỳ dường như cũng nhìn thấy, hắn định tiến đến chỗ ả, nói với tôi:
- Để anh hỏi cô ta cho ra nhẽ.
- Đừng! Anh nghĩ cô ta dễ dàng thừa nhận vậy sao? Chỉ hoài công vô ích thôi._Tôi níu Kỳ lại. Hiện giờ trong đầu tôi đang hiện lên vài kế hoạch trả thù, tôi nhếch mép một cách giảo hoạt- Để em, lần này ả xong với em rồi. Anh chờ lát nữa vào sau em nhưng đứng coi là được.
Tôi nói xong chậm rãi tiến đến chỗ ả Tú Oanh đang hồn nhiên không biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. [Kỳ dõi theo bóng cô, lắc đầu thở dài. Cô gái tên Tú Oanh kia lần này quả là không xong rồi. Đối đầu với ai không đấu lại cứ lựa chọn lao đầu vào thách thức bà xã anh, phải biết nàng ta không phải dạng vừa. Động đến cái là giơ hẳn mười móng vuốt, nhất định sẽ xé xác kẻ kia ra làm trăm mảnh. Anh thấy gia đình Tú Oanh cũng nên cầu nguyện cho cô ta được sớm siêu thoát rồi bởi lần này cô ả coi như xong, không chết thì cũng thân bại danh liệt. Quả là đẹp trai cũng là một cái tội (tày trời!)]
- Ai đây ta, không phải bạn Tú Oanh của chúng ta hay sao? Hôm trước bày đặt cướp chồng người ta, hôm nay lại rất thoải mái đứng đây hóng chuyện thì phải._Tôi đon đả bước đến, vừa đi vừa nói rõ to. Xung quanh đã vang lên tiếng xì xào bàn tán. Tú Oanh cũng giật mình quay lại. Thấy tôi vẫn rất điềm tĩnh đứng trước mặt mình, mắt ả trợn lên, chỉ vào mặt tôi, lắp bắp:
- Mày…mày…_Nhưng sau hai tiếng “mày” không lưu loát ấy, ả dường như lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhếch mép đểu cáng, nói giọng chanh chua- Tao tường mày hôm nay phải ở nhà lăn lộn khóc lóc chứ. Sao, chồng đi ngoại tình không quản được chồng giờ muốn đến đánh ghen sao?
- Tôi không rảnh vậy đâu. Đánh ghen cậu chỉ làm bẩn tay tôi. Hơn nữa tôi nghĩ mình cũng nên cảm ơn cậu một tiếng chứ nhỉ? Giúp chồng thỏa mãn cơ._Tôi cười khẩy, mỉa. Bộ dạng của tôi lúc này có phải rất giống một bà “sư tử Hà Đông” chanh chua đanh đá không nhỉ? Nói thật tôi cũng không thích dùng bạo lực đâu. Đỉnh cao của bạo lực là dùng lời nói khiến kẻ đối diện tức chết, đó chính là điều mà tôi hướng tới, chứ tôi không đủ sức chấp nhặt đánh nhau với kẻ não tàn như ả.
Câu nói này của tôi lại càng khiến xung quanh xì xào bàn tán nhiều hơn. Tôi biết họ thấy lạ lắm bởi những lời tôi nói và dáng vẻ trẻ con của tôi sẽ không ăn nhập. Nhưng yên tâm, dù bộ dạng trẻ con thế nào tôi cũng phổng phao hơn nhiều, có thể mọi người nghĩ tôi 17-18 cũng nên. Tôi cũng chưa bao giờ ngại ngần công khai quan hệ của bản thân.
- Biết thì tốt rồi! Về nhà sớm thu dọn đồ đạc rồi cuốn gói đi, có lẽ vị trí của mày sắp thuộc về tao rồi cũng nên.
- Vậy ư? Thế sao chồng tôi lại nói cô gài bẫy nhỉ?_Lúc này lại đúng lúc Kỳ tiến tới cạnh tôi, tôi quay ra choàng tay mình vào cánh tay hắn, dịu dàng hỏi- Có phải anh nói cô ta gài bẫy anh không?
- Đúng đấy!_Kỳ vòng tay ôm lấy tôi. Lập tức mặt Tú Oanh trắng bệch không còn chút huyết sắc. Câu nói của Kỳ lại càng khiến xung quanh lại trầm trồ nhiều hơn, cũng khiến mặt Tú Oanh đỏ đến mang tai.
- Cũng biết đỏ mặt à? Bày đặt âm mưu cướp chồng người ta, tôi tưởng da mặt cậu phải dày lắm mới dám làm thế chứ? Nếu là tôi chắc đã lấy miếng đậu phụ đập đầu tự sát rồi đó.
- Ai bảo thế?_Trong một phút giây bất chợt, Tú Oanh hét lên- Làm sao mày biết anh ta có lừa mày hay không? Có thằng chồng nào đi ngủ với gái mà lại nói mình ngoại tình không? Con ngu!
- Hô! Đến giờ còn mạnh miệng thế á?! Tôi có cách giúp cậu chứng minh đấy, muốn thử không?_Trong tình huống này, tôi không những không tức giận mà quay ra suy xét Kỳ mà còn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói- Chúng ta đến phòng khám nghiệm thử xem, biết đâu chừng quả thật anh ấy đã làm gì cô thì cô cũng được lợi chứ. Không phải cô muốn ngồi lên vị trí của tôi lắm sao, giờ là cơ hội thuận lợi nhất đấy.
Tôi khuyến khích nhưng thực chất là đang chế giễu ả. Kỳ nghe vậy cũng ủng hộ ý kiến của tôi, lên tiếng:
- Đúng đấy, nếu cô thật sự… thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Tóm tắt chap mới:
Sau khi làm hòa, cuộc sống của vợ chồng Như Nguyệt đã trở lại như lúc đầu. Và cô cũng đã tìm cách trả thù Tú Oanh. Vậy liệu Tú Oanh đã đối phó thế nào với chiêu trò ranh ma nhưng hết sức thông minh của cô? Tú Oanh có thoát khỏi được móng vuốt ma quỷ của Như Nguyệt vồ đến mình hay không? Chap sau, Kỳ sẽ dẫn Nguyệt đi tuần trăng mật bù. Những tưởng tuần trăng mật của hai vợ chồng sẽ êm ả và ngọt ngào nhưng họ lại vướng phải tai họa. Tai họa đó là gì? Họ có thoát khỏi được hay không? Đón đọc chap sau nhé! Hẹn gặp lại!
----------------------------------------------------------Hết chương 127---------------------------------------------------------------------
Sở dĩ tôi để hắn nói là tôi muốn cho cả hai một cơ hội, tôi không muốn mình chỉ vì chưa hiểu rõ tình hình đã kết tội hắn, như thế sẽ rất bất công cho hắn. Hơn nữa cũng sẽ khiến mối quan hệ của chúng tôi thêm căng thẳng dẫn đến sụp đổ và tan vỡ.
- Hôm đó em về muộn, lại còn nói muốn chia tay, anh giận quá mới ra tay đánh em. Là do anh không tốt, anh không nên cả giận mất khôn. Sau đó anh hối hận lắm, biết em bỏ đi nhưng anh không dám giữ, anh sợ chúng mình lại cãi nhau. Phiền quá anh mới đến Vân Thiên, cũng có uống rượu. Rồi có một cô gái, theo em nói chắc là Tú Oanh đến ngồi cạnh anh. Vì quá say anh không phân biệt được, với lại cô ta còn nói cái gì mà “về nhà” và nhắc lại chuyện cũ gì đó. Rồi sau đó cô ta hôn anh trước, anh tưởng là em nên mới đáp lại.
- Vợ anh với người phụ nữ khác mà còn không phân biệt được, vậy thì anh đi chết đi!_Tôi phẫn uất hất tay hắn ra, mắng- Khoan không nói đến chuyện nhầm người, thế còn về bức ảnh, anh định giải thích thế nào?
- Mấy hình ảnh đó? Anh không biết nó là thế nào nhưng anh khẳng định anh với cô ta chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Đủ rồi, anh đừng hèn hạ như vậy nữa được không? Tôi không thích những người đã làm mà không chịu nhận trách nhiệm._Tôi nghĩ mình đã cho hắn cơ hội để nói rõ sự tình rồi chứ. Vòng vo nãy đến giờ, khúc mắc trong lòng tôi lại được đáp lại bằng câu nói vô trách nhiệm không rõ ràng của hắn sao? Tôi xoay người, thất vọng muốn rời khỏi, hắn lại kéo tay tôi, tôi lạnh lùng nói- Đừng cố níu kéo nữa, không có ích gì đâu. Tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt để khỏi dày vò lẫn nhau.
Nhưng căn bản hắn đâu có dễ dàng để tôi đi như thế. Bất ngờ hắn chồm đến ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nghẹn ngào pha chút bất đắc dĩ:
- Tại sao em lại thiếu lòng tin ở tôi đến vậy? Em biết tôi yêu em nhiều đến thế nào mà. Làm thế nào để em quay trở về bên tôi? Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng. Đừng đi có được không? Em biết không, mấy ngày qua thiếu em, tôi vô cùng khổ sở. Em cũng thật tàn nhẫn, tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tàn nhẫn như em vậy. Tôi nhớ em lắm, quay về đi…_Hắn càng nói, tay càng xiết chặt lấy tôi, còn cắn vào vai tôi nữa.
Tôi thất thần không nói, để mặc hắn ôm mình từ phía sau. Lòng tôi giờ rối bời lắm, tôi đang tự hỏi có phải mình sai rồi không, tôi chắc hẳn đã thiếu lòng tin ở hắn. Tôi hình như đã làm tổn thương hắn rồi, tôi thấy sự đau lòng trong mắt hắn. Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Có thật là anh với Tú Oanh không có gì?_Đối với sự chân tình của hắn lúc này, lòng tôi cũng mềm mỏng hơn. Tôi nói thật bản thân dễ giao động lắm. Hơn nữa giờ tôi còn đang đứng trước một người tôi yêu bằng cả trái tim, đương nhiên cũng phải có chút thiên vị rồi. Kỳ nghe tôi nói thế, hắn cắn chặt vào vai tôi khiến tôi đau phải nhíu mày một cái nhưng không kêu ca. Đồng thời hắn càng ôm chặt hơn nữa, giống như muốn ép tôi vào trong người hắn vậy, hắn bỗng nhiên hỏi:
- Đau không? (Hỏi vết cắn trên vai) Sự nghi ngờ của em còn khiến tôi đau hơn gấp trăm ngàn lần vết thương này đấy._Hắn nói.
Tôi cảm nhận có cái gì ẩm ướt nhẹ chạm vào làn da bên vai khiến vết thương được xoa dịu, một cái gì đó mát mát như nước mắt. Chẳng nhẽ hắn khóc? Tôi lập tức xoay người, thấy hai hàng lệ đang nhẹ nhàng lăn xuống nơi gò má. Kể cả khi hắn khóc nhìn vẫn kiêu ngạo như vậy. Nhưng dù hắn có khóc, tôi đương nhiên biết hắn sẽ không để tôi biết đâu. Tôi đã khiến hắn tổn thương cỡ nào mới có thể để nước mắt hắn rơi như vậy. Giọt nước mắt của hắn đã hoàn toàn cảm hóa tôi, đổi lại một niềm tin sâu sắc và mãnh liệt của tôi. Tôi đau lòng đưa tay lên lau đi những giọt tinh túy đó, trân trọng nâng niu như báu vật. Tôi nói:
- Đừng khóc! Đàn ông thì phải mạnh mẽ chứ. Xin lỗi anh nhé, có phải em đã làm tổn thương anh quá nhiều. Nhưng giờ… em tin anh rồi đó!
- Thật sao?_Như đứa trẻ được cho kẹo, mặt hắn rạng rỡ hẳn.
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Lập tức một nụ hôn rơi xuống, mạnh mẽ mà vô cùng có lực. Nụ hôn được hắn duy trì rất lâu, chỉ qua nụ hôn này thôi tôi cũng biết hắn từng trải qua cảm xúc gì: nhớ nhung có, đau khổ có, thất vọng có, vui sướng có và ngay cả hạnh phúc cũng có. Nụ hôn đó như hóa giải tất cả mọi hiểu lầm và khiến tôi tin tưởng hắn hơn. Hắn trong sạch mà, sao tôi lại có thể nghi ngờ hắn nhỉ? Tôi tự mắng mình ngu ngốc hàng ngàn lần và tự hứa với bản thân từ lần sau sẽ không bao giờ nghi ngờ và làm hắn tổn thương nữa.
Nụ hôn kéo dài đó tưởng như đã đoạt hết hô hấp của tôi. Quả thật mấy tháng nay bọn tôi dường như giống người thân trong gia đình hơn, không có ôm, không có hôn, căn bản chỉ là ở chung một nhà thôi. Nụ hôn kết thúc trong sự lưu luyến của cả hai, tôi phải hít lấy hít để không khí vừa bị cướp đi. Thấy hắn vẫn còn trần trụi một cách mặt dày, khác hẳn với bộ dạng ủy mị vừa này, tôi quay ngoắt 360 độ, biến thành một “Sư tử Hà Đông”, lườm hắn nói:
- Còn không mau mặc đồ rồi đến công ty, anh biết mấy giờ rồi không thế?
- Được rồi bà xã! Chúng ta vừa mới làm lành, hay là hôm nay anh ở nhà với em nha.
- Không được, công việc vẫn là công việc. Mau mặc quần áo vào rồi đến công ty cho em._Tôi nằng nặc đẩy hắn vào phòng tắm, đồng thời nhét vào trong tay hắn một bộ quần áo.
Sau khi bước ra ngoài với bộ dạng còn chưa chỉnh tề, hắn tiến đến chỗ tôi. Tôi biết điều tiến đến chỉnh sửa trang phục cho hắn, đóng lại cho hắn mấy cái cúc áo trên. Hắn thảnh thơi vòng tay ôm lấy eo tôi, rất bình tĩnh chờ tôi sửa xong. Tới lúc này hắn vẫn còn chưa chịu buông tôi ra, tôi hằm hè:
- Sao anh còn chưa buông em ra?
- Em hình như quên cái gì thì phải._Hắn nhìn tôi bằng một cặp mắt lưu manh khiến tôi không thể không có sự đề phòng. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, tôi hỏi- Cái gì nữa?
- Một nụ hôn tạm biệt!_Tôi nghe thế mặt đen lại, quát lên- Nãy giờ ăn đậu hũ còn chưa đủ hay sao? Giờ anh còn đòi hỏi nữa à, còn không mau đi!
Tôi giơ nắm đấm nhỏ lên hù dọa hắn, hắn liền giữ lấy nắm đấm đó của tôi, dùng một nụ hôn lướt qua môi rồi nhanh chóng chạy. Tôi ở đằng sau dõi theo mà bật cười một cách bất đắc dĩ.
Từ sau vụ đó, tôi không còn tin bất kì thứ gì Tú Oanh gửi đến, cũng xóa hết tất cả máy cái ảnh giả tạo ả đưa. Tôi cũng không rảnh tìm đến ả cho bực lòng. Tôi muốn ả phải thấy một điều, dù ả có phá đám thế nào cũng sẽ không khiến tôi bận tâm và tổn thương nữa, tôi sẽ thật hạnh phúc cho ả thấy. Sau vụ đó, tôi cũng không thấy ả làm phiền, Thiên cũng không thấy tăm hơi. Nhưng tôi thề tôi sẽ không tha thứ cho hắn đâu. Tôi cũng trở về chăm sóc lại cho mèo cưng Luli. Dạo này nó lớn hơn nhiều, màu lông càng ngày càng đẹp, nó lại là giống mèo ưa tiếp xúc nên thỉnh thoảng có nó cùng đi dạo phố với mình cũng thấy vui hẳn.
Hôm nay là chủ nhật, được hôm Kỳ ở nhà nên hắn lại mang tôi đi chơi và dạo phố. trong tay hắn vào khu mua sắm, bất chợt tôi đụng mặt phải Tú Oanh. Nhìn từ xa, ả ta đang đi với lũ bạn, cười nói rất chi là vui vẻ, nhưng tôi nhìn vào cứ gai mắt vì cái kiểu giả dối của ả. Tâm trạng đang tốt từ sáng đến giờ bỗng chốc bị phá hỏng. Tôi thật sự không phải người nhỏ nhen nhưng ả ta nhiều lần chọc giận tôi lắm rồi, lần này tôi không dằn mặt ả tôi không nuốt được cục tức lâu ngày giam cầm trong lòng.
Kỳ dường như cũng nhìn thấy, hắn định tiến đến chỗ ả, nói với tôi:
- Để anh hỏi cô ta cho ra nhẽ.
- Đừng! Anh nghĩ cô ta dễ dàng thừa nhận vậy sao? Chỉ hoài công vô ích thôi._Tôi níu Kỳ lại. Hiện giờ trong đầu tôi đang hiện lên vài kế hoạch trả thù, tôi nhếch mép một cách giảo hoạt- Để em, lần này ả xong với em rồi. Anh chờ lát nữa vào sau em nhưng đứng coi là được.
Tôi nói xong chậm rãi tiến đến chỗ ả Tú Oanh đang hồn nhiên không biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. [Kỳ dõi theo bóng cô, lắc đầu thở dài. Cô gái tên Tú Oanh kia lần này quả là không xong rồi. Đối đầu với ai không đấu lại cứ lựa chọn lao đầu vào thách thức bà xã anh, phải biết nàng ta không phải dạng vừa. Động đến cái là giơ hẳn mười móng vuốt, nhất định sẽ xé xác kẻ kia ra làm trăm mảnh. Anh thấy gia đình Tú Oanh cũng nên cầu nguyện cho cô ta được sớm siêu thoát rồi bởi lần này cô ả coi như xong, không chết thì cũng thân bại danh liệt. Quả là đẹp trai cũng là một cái tội (tày trời!)]
- Ai đây ta, không phải bạn Tú Oanh của chúng ta hay sao? Hôm trước bày đặt cướp chồng người ta, hôm nay lại rất thoải mái đứng đây hóng chuyện thì phải._Tôi đon đả bước đến, vừa đi vừa nói rõ to. Xung quanh đã vang lên tiếng xì xào bàn tán. Tú Oanh cũng giật mình quay lại. Thấy tôi vẫn rất điềm tĩnh đứng trước mặt mình, mắt ả trợn lên, chỉ vào mặt tôi, lắp bắp:
- Mày…mày…_Nhưng sau hai tiếng “mày” không lưu loát ấy, ả dường như lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhếch mép đểu cáng, nói giọng chanh chua- Tao tường mày hôm nay phải ở nhà lăn lộn khóc lóc chứ. Sao, chồng đi ngoại tình không quản được chồng giờ muốn đến đánh ghen sao?
- Tôi không rảnh vậy đâu. Đánh ghen cậu chỉ làm bẩn tay tôi. Hơn nữa tôi nghĩ mình cũng nên cảm ơn cậu một tiếng chứ nhỉ? Giúp chồng thỏa mãn cơ._Tôi cười khẩy, mỉa. Bộ dạng của tôi lúc này có phải rất giống một bà “sư tử Hà Đông” chanh chua đanh đá không nhỉ? Nói thật tôi cũng không thích dùng bạo lực đâu. Đỉnh cao của bạo lực là dùng lời nói khiến kẻ đối diện tức chết, đó chính là điều mà tôi hướng tới, chứ tôi không đủ sức chấp nhặt đánh nhau với kẻ não tàn như ả.
Câu nói này của tôi lại càng khiến xung quanh xì xào bàn tán nhiều hơn. Tôi biết họ thấy lạ lắm bởi những lời tôi nói và dáng vẻ trẻ con của tôi sẽ không ăn nhập. Nhưng yên tâm, dù bộ dạng trẻ con thế nào tôi cũng phổng phao hơn nhiều, có thể mọi người nghĩ tôi 17-18 cũng nên. Tôi cũng chưa bao giờ ngại ngần công khai quan hệ của bản thân.
- Biết thì tốt rồi! Về nhà sớm thu dọn đồ đạc rồi cuốn gói đi, có lẽ vị trí của mày sắp thuộc về tao rồi cũng nên.
- Vậy ư? Thế sao chồng tôi lại nói cô gài bẫy nhỉ?_Lúc này lại đúng lúc Kỳ tiến tới cạnh tôi, tôi quay ra choàng tay mình vào cánh tay hắn, dịu dàng hỏi- Có phải anh nói cô ta gài bẫy anh không?
- Đúng đấy!_Kỳ vòng tay ôm lấy tôi. Lập tức mặt Tú Oanh trắng bệch không còn chút huyết sắc. Câu nói của Kỳ lại càng khiến xung quanh lại trầm trồ nhiều hơn, cũng khiến mặt Tú Oanh đỏ đến mang tai.
- Cũng biết đỏ mặt à? Bày đặt âm mưu cướp chồng người ta, tôi tưởng da mặt cậu phải dày lắm mới dám làm thế chứ? Nếu là tôi chắc đã lấy miếng đậu phụ đập đầu tự sát rồi đó.
- Ai bảo thế?_Trong một phút giây bất chợt, Tú Oanh hét lên- Làm sao mày biết anh ta có lừa mày hay không? Có thằng chồng nào đi ngủ với gái mà lại nói mình ngoại tình không? Con ngu!
- Hô! Đến giờ còn mạnh miệng thế á?! Tôi có cách giúp cậu chứng minh đấy, muốn thử không?_Trong tình huống này, tôi không những không tức giận mà quay ra suy xét Kỳ mà còn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói- Chúng ta đến phòng khám nghiệm thử xem, biết đâu chừng quả thật anh ấy đã làm gì cô thì cô cũng được lợi chứ. Không phải cô muốn ngồi lên vị trí của tôi lắm sao, giờ là cơ hội thuận lợi nhất đấy.
Tôi khuyến khích nhưng thực chất là đang chế giễu ả. Kỳ nghe vậy cũng ủng hộ ý kiến của tôi, lên tiếng:
- Đúng đấy, nếu cô thật sự… thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Tóm tắt chap mới:
Sau khi làm hòa, cuộc sống của vợ chồng Như Nguyệt đã trở lại như lúc đầu. Và cô cũng đã tìm cách trả thù Tú Oanh. Vậy liệu Tú Oanh đã đối phó thế nào với chiêu trò ranh ma nhưng hết sức thông minh của cô? Tú Oanh có thoát khỏi được móng vuốt ma quỷ của Như Nguyệt vồ đến mình hay không? Chap sau, Kỳ sẽ dẫn Nguyệt đi tuần trăng mật bù. Những tưởng tuần trăng mật của hai vợ chồng sẽ êm ả và ngọt ngào nhưng họ lại vướng phải tai họa. Tai họa đó là gì? Họ có thoát khỏi được hay không? Đón đọc chap sau nhé! Hẹn gặp lại!
----------------------------------------------------------Hết chương 127---------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.