Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Chương 31
Junsong
28/05/2015
Tôi bảo bọn họ thả luôn cái tên mặt sẹo tàn phế kia đi , bọn họ lại thắc mắc :
- Thả hổ về rừng , nguy cơ bị chúng phản kích là rất lớn !
- Tôi chính là muốn như vậy ! Thả hổ về rừng có gì mà không đúng ! Tôi thật rất tò mò cái tên bang chủ Hắc Điểu như thế nào ? Trông ra làm sao ?
- Tại sao ? _ Kỳ im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng
- Tò mò ! _ Tôi trả lời cụt lủn
- Thực ra hành tung của hắn rất bí ẩn , chính chúng tôi cũng chưa được thấy mặt hắn bao giờ ! _ Một tên thuộc hạ đứng lên nói
- Được ! Tôi sẽ nghĩ cách làm hắn phải ra mặt ! _ Tôi chắc chắn
- Bang chủ , cô ấy là ai vậy ? _ Một tên tò mò hỏi
- Chị dâu ! _ Kỳ trả lời ngắn gọn
[ Nghe xong mà bọn họ hú hồn , cảm thản " cũng may mình còn chưa động đến cô " . Thảo nào mà bang chủ bọn họ lại yêu chiều cô như vậy , đây là điều từ trước đến nay chưa từng xảy đến với bất kì cô gái nào , có lẽ bang chủ thực sự thích cô . Tuy nhiên họ vẫn thấy tiếc cho bang chủ bọn họ , một người trẻ tuổi mà phải lấy sớm thì có vẻ hơi phí phạm nhan sắc trời ban rồi ]
- Ồ ! Hóa ra là chị dâu ! Chào chị ! Lần này chúng tôi không biết , mong chị đừng trách ! Lần sau mong chị chiếu cố !
- Đừng khách sáo ! _ Tôi khoát tay rồi kéo Kỳ ra về
[ Cái tên mặt sẹo được cô thả hớt hải chạy về căn cứ để báo cáo . Bang chủ Hắc Điểu lúc đó đang phân phó đám đàn em để truy tìm năm kẻ bị mất tích . " Mặt sẹo " vụt vào , mang tình hình báo cáo với hắn . Hắn nhíu mày , thì ra đàn em hắn bị cô gái không biết sống chết kia hành hạ , lần này hắn nhất định phải cho cô biết tay , tiện bắt cô làm con mồi trả mối thù với bang chủ Thiên Điểu ]
Bây giờ mà trở về với Kỳ chắc chắn sẽ bị nhốt tiếp , phải mau chóng nghĩ ra cách mới được . Và thực sự tôi đã nghĩ ra một cách kinh thiên động địa để mà trốn thoát , mà cách này rất nguy hiểm , cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người . Nhưng tôi cũng phải thử thôi , vì cuộc sống tự do yêu dấu , tươi đẹp . Mấy ngày nay , tôi bị nhốt mà ba mẹ không tới thăm tôi lấy một lần , thật khiến tôi thất vọng . [ Thực ra ông Hùng cũng không phải quá vô tâm , chỉ là vì không biết đối mặt với cô như thế nào . Mấy ngày nay cô bị nhốt ông ăn không ngon ngủ không yên , trông rất chi là tiều tụy . Việc mà cô náo loạn Hàn Lâm Viên ông cũng được biết nhưng không nói gì . Ông biết tính con gái mình , càng ép nó lại càng dám làm ngược lại , nhưng ông cũng không tin cô lại dám làm chuyện dại dốt hại đến tính mạng mình . Tuy nhiên cái điều ông không tin nó lại thật sự xảy ra , hôm nay nghe bệnh viện báo cô tự sát đang được cấp cứu ở bệnh viện , ông vội chạy vào . ]
Cả cái bệnh viện náo loạn vì tôi . Thực ra là do mấy ngày trước tôi dự trữ được một chai thuốc nhuộm màu đỏ , dự định sẽ hù dọa họ một phen . Tại sao tôi lại không làm thật ? Vì nếu làm thật tôi sẽ không có thời gian trốn , với lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng . Tôi còn trẻ , còn chưa muốn xuống mồ . Mà nếu lần này làm thật , rất có thể lần sau tôi sẽ không còn được khoan hồng như thế nữa . Tuy vậy nhưng tôi vẫn còn mất vài giọt máu , quá trình được thực hiện như sau : tôi xả đầy bồn nước , đổ thuốc nhuộm đỏ để cho cả bồn nước giống như hòa máu . Rồi để giống thật hơn , tôi rạch một ngón tay , nhỏ ít máu xuống sàn . Sau đó , dùng một miếng thạch cao đỏ dính vào tay , làm cho thật giống như cắt tay . Chờ khi sắp đến bữa ăn , tôi thả người vào bồn nước , nhắm mắt lại . Quả nhiên hiệu quả cực lớn , bọn họ la làng la nước lên rồi nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện . Vào trong phòng bênh viện , tuy không muốn đắc tội với bác sĩ nhưng đây là cách duy nhất để tôi cứu lấy hạnh phúc và tự do của mình . Tôi dùng hết cách , từ nịnh nọt , đến đe dọa , đến cầu xin rùi cuối cùng là đút lót . Cuối cùng cũng đổi lại được một câu đồng ý của ông ta .
[ Bác sĩ bước ra , thở dài nói :
- Tâm trạng cô ấy bị khủng hoảng dẫn đến việc nghĩ quẩn , may mà phát hiện kịp . Nếu chập một chút nữa thì tôi e rằng ... Tạm thời các vị nên để cháu nghỉ ngơi và đừng kích động đến tâm trạng của cô bé , không thì có hậu quả gì , bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm !
Bác sĩ nói xong rời đi để lại mấy người bọn họ với những suy nghĩ của riêng mình . Ông Hùng thấy rất hối hận vì sự cố chấp của mình đã hại cô đến như vậy . Ông lặng lẽ vào thăm cô , cô vẫn chưa tỉnh , bộ dạng trông rất tiều tụy , tái nhợt , đâu còn là đứa con gái ngây thơ , vui vẻ , hồn nhiên , tràn đầy sức sống ngày nào . Ông thở dài một cái rồi đi ra ngoài . Ông sợ , sợ cô sẽ tỉnh lại , sẽ trách ông , sẽ hỏi " con có lỗi gì để ba đối xử với con như thế ? " , ông thật sự không dám đối mặt với cô . Ông cho bảo vệ rời đi , muốn để cho cô suy nghĩ thông suốt một thời gian , dù gì bây giờ cô đang mất máu sẽ không đủ sức để bỏ chạy đâu . Nhưng rồi ông đâu có ngờ mình lớn già đầu tuổi rồi còn mắc bẫy của con gái mình . Haizz ... ]
- Thả hổ về rừng , nguy cơ bị chúng phản kích là rất lớn !
- Tôi chính là muốn như vậy ! Thả hổ về rừng có gì mà không đúng ! Tôi thật rất tò mò cái tên bang chủ Hắc Điểu như thế nào ? Trông ra làm sao ?
- Tại sao ? _ Kỳ im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng
- Tò mò ! _ Tôi trả lời cụt lủn
- Thực ra hành tung của hắn rất bí ẩn , chính chúng tôi cũng chưa được thấy mặt hắn bao giờ ! _ Một tên thuộc hạ đứng lên nói
- Được ! Tôi sẽ nghĩ cách làm hắn phải ra mặt ! _ Tôi chắc chắn
- Bang chủ , cô ấy là ai vậy ? _ Một tên tò mò hỏi
- Chị dâu ! _ Kỳ trả lời ngắn gọn
[ Nghe xong mà bọn họ hú hồn , cảm thản " cũng may mình còn chưa động đến cô " . Thảo nào mà bang chủ bọn họ lại yêu chiều cô như vậy , đây là điều từ trước đến nay chưa từng xảy đến với bất kì cô gái nào , có lẽ bang chủ thực sự thích cô . Tuy nhiên họ vẫn thấy tiếc cho bang chủ bọn họ , một người trẻ tuổi mà phải lấy sớm thì có vẻ hơi phí phạm nhan sắc trời ban rồi ]
- Ồ ! Hóa ra là chị dâu ! Chào chị ! Lần này chúng tôi không biết , mong chị đừng trách ! Lần sau mong chị chiếu cố !
- Đừng khách sáo ! _ Tôi khoát tay rồi kéo Kỳ ra về
[ Cái tên mặt sẹo được cô thả hớt hải chạy về căn cứ để báo cáo . Bang chủ Hắc Điểu lúc đó đang phân phó đám đàn em để truy tìm năm kẻ bị mất tích . " Mặt sẹo " vụt vào , mang tình hình báo cáo với hắn . Hắn nhíu mày , thì ra đàn em hắn bị cô gái không biết sống chết kia hành hạ , lần này hắn nhất định phải cho cô biết tay , tiện bắt cô làm con mồi trả mối thù với bang chủ Thiên Điểu ]
Bây giờ mà trở về với Kỳ chắc chắn sẽ bị nhốt tiếp , phải mau chóng nghĩ ra cách mới được . Và thực sự tôi đã nghĩ ra một cách kinh thiên động địa để mà trốn thoát , mà cách này rất nguy hiểm , cũng ảnh hưởng đến rất nhiều người . Nhưng tôi cũng phải thử thôi , vì cuộc sống tự do yêu dấu , tươi đẹp . Mấy ngày nay , tôi bị nhốt mà ba mẹ không tới thăm tôi lấy một lần , thật khiến tôi thất vọng . [ Thực ra ông Hùng cũng không phải quá vô tâm , chỉ là vì không biết đối mặt với cô như thế nào . Mấy ngày nay cô bị nhốt ông ăn không ngon ngủ không yên , trông rất chi là tiều tụy . Việc mà cô náo loạn Hàn Lâm Viên ông cũng được biết nhưng không nói gì . Ông biết tính con gái mình , càng ép nó lại càng dám làm ngược lại , nhưng ông cũng không tin cô lại dám làm chuyện dại dốt hại đến tính mạng mình . Tuy nhiên cái điều ông không tin nó lại thật sự xảy ra , hôm nay nghe bệnh viện báo cô tự sát đang được cấp cứu ở bệnh viện , ông vội chạy vào . ]
Cả cái bệnh viện náo loạn vì tôi . Thực ra là do mấy ngày trước tôi dự trữ được một chai thuốc nhuộm màu đỏ , dự định sẽ hù dọa họ một phen . Tại sao tôi lại không làm thật ? Vì nếu làm thật tôi sẽ không có thời gian trốn , với lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng . Tôi còn trẻ , còn chưa muốn xuống mồ . Mà nếu lần này làm thật , rất có thể lần sau tôi sẽ không còn được khoan hồng như thế nữa . Tuy vậy nhưng tôi vẫn còn mất vài giọt máu , quá trình được thực hiện như sau : tôi xả đầy bồn nước , đổ thuốc nhuộm đỏ để cho cả bồn nước giống như hòa máu . Rồi để giống thật hơn , tôi rạch một ngón tay , nhỏ ít máu xuống sàn . Sau đó , dùng một miếng thạch cao đỏ dính vào tay , làm cho thật giống như cắt tay . Chờ khi sắp đến bữa ăn , tôi thả người vào bồn nước , nhắm mắt lại . Quả nhiên hiệu quả cực lớn , bọn họ la làng la nước lên rồi nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện . Vào trong phòng bênh viện , tuy không muốn đắc tội với bác sĩ nhưng đây là cách duy nhất để tôi cứu lấy hạnh phúc và tự do của mình . Tôi dùng hết cách , từ nịnh nọt , đến đe dọa , đến cầu xin rùi cuối cùng là đút lót . Cuối cùng cũng đổi lại được một câu đồng ý của ông ta .
[ Bác sĩ bước ra , thở dài nói :
- Tâm trạng cô ấy bị khủng hoảng dẫn đến việc nghĩ quẩn , may mà phát hiện kịp . Nếu chập một chút nữa thì tôi e rằng ... Tạm thời các vị nên để cháu nghỉ ngơi và đừng kích động đến tâm trạng của cô bé , không thì có hậu quả gì , bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm !
Bác sĩ nói xong rời đi để lại mấy người bọn họ với những suy nghĩ của riêng mình . Ông Hùng thấy rất hối hận vì sự cố chấp của mình đã hại cô đến như vậy . Ông lặng lẽ vào thăm cô , cô vẫn chưa tỉnh , bộ dạng trông rất tiều tụy , tái nhợt , đâu còn là đứa con gái ngây thơ , vui vẻ , hồn nhiên , tràn đầy sức sống ngày nào . Ông thở dài một cái rồi đi ra ngoài . Ông sợ , sợ cô sẽ tỉnh lại , sẽ trách ông , sẽ hỏi " con có lỗi gì để ba đối xử với con như thế ? " , ông thật sự không dám đối mặt với cô . Ông cho bảo vệ rời đi , muốn để cho cô suy nghĩ thông suốt một thời gian , dù gì bây giờ cô đang mất máu sẽ không đủ sức để bỏ chạy đâu . Nhưng rồi ông đâu có ngờ mình lớn già đầu tuổi rồi còn mắc bẫy của con gái mình . Haizz ... ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.