Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Chương 43
Junsong
02/06/2015
Chỉ một lần này thôi , cho tôi ích kỉ nốt lần cuối , nếu như vừa gặp đã nói lời chia tay , tôi sợ mình không có can đảm . Ngày trước người tỏ tình là Tuấn nhưng đến bây giờ người đề nghị chia tay lại là tôi , như vậy quá không công bằng với Tuấn nhưng tôi không thể không làm như thế , cũng là tốt cho cả tôi lẫn cậu ấy . Cả buổi chiều hai đứa đi chơi rất vui vẻ cứ như buổi đầu chúng tôi hẹn hò vậy , Tuấn cũng rất phối hợp với tôi nhưng tôi biết rằng trong lòng hai đứa đều hiểu sau buổi hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì . Cuối cùng địa điểm mà tôi chọn để nói lời chia tay vẫn là gốc " cây tình nhân " vì tôi nghĩ " nếu khởi đầu chọn nó thì khi kết thúc cũng nên chọn nó , để nó lưu giữ hồi ức và những kỷ niệm tốt đẹp của hai chúng tôi , cũng là nơi tôi sẽ đến khi nhớ về Tuấn " . Tôi đứng đó , nghẹn lời không dám nói . Lúc này đây ngay cả việc mở miệng đối với tôi cũng là một việc rất khó khăn . Tôi biết nếu bây giờ mình mở miệng , tất cả sẽ lập tức bay theo làn gió , trở về thời điểm ban đầu , bắt đầu bằng con số 0 . Nhìn vào thân ảnh Tuấn , tôi run rẩy mở miệng :
- Có thể cho mình hôn cậu lần này ! Được ... không ? _ Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của mình
Đúng ! Nguyện vọng cuối cùng của tôi là dành nụ hôn cuối cùng cho người mình yêu để cả hai cùng ra đi trong êm đẹp , chia tay không tiếc nuối . Tuy nhiên , điều mà tôi cảm thấy nuối tiếc nhất là khi còn có thể quan tâm đến cậu ấy thì tôi lại vô tâm , chỉ biết nghĩ cho mình và coi cậu ấy như một người bạn bình thường nhưng vẫn ích kỉ muốn giữ cậu ta bên cạnh , để đến bây giờ chính tôi phải tự tay cắt đứt nó . Cũng có thể nói tôi chính là nguyên nhân gây ra cái kết như ngày hôm nay , cũng chính là kẻ đã nhẫn tâm giết chết tình yêu của hai chúng tôi khi nó mới chớm nở . Tuấn không nói gì , lẳng lặng nhắm mắt lại và tôi vẫn là người chủ động , tôi nhón chân , một nụ hôn dồn hết tình yêu của tôi dành cho Tuấn . Tôi thực rất muốn thời khắc này dừng lại vì tôi biết ngay sau nụ hôn này thôi chúng tôi sẽ không còn là gì của nhau cả . Tuy nhiên chuyện gì đến vẫn phải đến , không có bữa tiệc nào không tàn , đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống . Nụ hôn của tôi kết thúc trong niềm nuối tiếc vô bờ bến của tôi , tôi ngẩng lên nhìn , tôi phải kết thúc nó càng sớm càng tốt nếu để lâu thêm chút nữa tôi sợ mình không thể nói ra :
- Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ! _ Tôi giọng kiên quyết
- Mình ... cũng có chuyện muốn nói với cậu !
- Cậu nói trước đi ! _ Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng đoán được phân nửa
- Không ! Cậu phải là người nói trước ! _ Tuấn rất kiên quyết , tôi đành thuận theo , nói với giọng nhàn nhạt như không có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng đang đau tới tận xương tủy - Mình ... chia tay đi !
- Mình ... cũng muốn nói với cậu như vậy !
- Cho mình một lí do được không ? Đã nói sẽ không buông tay cơ mà ?
- Vậy tại sao cậu lại buông tay ? _ Tuấn hỏi vặn lại khiến tôi có chút buồn cười . Mục đích hai đứa đã hứa với nhau là sẽ bám trụ đến cuối cùng nhưng bây giờ cả hai lại thất hứa , tự nguyện buông tay để tìm lối đi riêng cho mình .
- Mình xin lỗi ! Mình không thể tiếp tục . Mình mệt mỏi quá rồi , mình không thể tiếp tục đấu tranh nữa . Có thể cậu nói mình nhu nhược cũng được nhưng mình thật sự không thể chống lại lệnh của cha mẹ được , cũng như không thể nào từ họ để chạy theo cậu . Mà cũng cứ coi mình chẳng may đã yêu anh Kỳ mất rồi , mình không thể cứ coi cậu là người thay thế , như thế quá không công bằng với cậu ! _ Tôi nói dối không chớp mắt , cho dù tôi biết nếu Kỳ nghe thấy sẽ cảm thấy đau lòng vì tôi vẫn chưa cảm nhận được tình cảm mình dành cho Kỳ là loại tình cảm nào nhưng cũng không còn bài xích như trước . Tuy nhiên chỉ có Kỳ mới là lí do chính đáng nhất để chia tay cũng như là lí do hợp lí nhất
- Có thể cho mình hôn cậu lần này ! Được ... không ? _ Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của mình
Đúng ! Nguyện vọng cuối cùng của tôi là dành nụ hôn cuối cùng cho người mình yêu để cả hai cùng ra đi trong êm đẹp , chia tay không tiếc nuối . Tuy nhiên , điều mà tôi cảm thấy nuối tiếc nhất là khi còn có thể quan tâm đến cậu ấy thì tôi lại vô tâm , chỉ biết nghĩ cho mình và coi cậu ấy như một người bạn bình thường nhưng vẫn ích kỉ muốn giữ cậu ta bên cạnh , để đến bây giờ chính tôi phải tự tay cắt đứt nó . Cũng có thể nói tôi chính là nguyên nhân gây ra cái kết như ngày hôm nay , cũng chính là kẻ đã nhẫn tâm giết chết tình yêu của hai chúng tôi khi nó mới chớm nở . Tuấn không nói gì , lẳng lặng nhắm mắt lại và tôi vẫn là người chủ động , tôi nhón chân , một nụ hôn dồn hết tình yêu của tôi dành cho Tuấn . Tôi thực rất muốn thời khắc này dừng lại vì tôi biết ngay sau nụ hôn này thôi chúng tôi sẽ không còn là gì của nhau cả . Tuy nhiên chuyện gì đến vẫn phải đến , không có bữa tiệc nào không tàn , đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống . Nụ hôn của tôi kết thúc trong niềm nuối tiếc vô bờ bến của tôi , tôi ngẩng lên nhìn , tôi phải kết thúc nó càng sớm càng tốt nếu để lâu thêm chút nữa tôi sợ mình không thể nói ra :
- Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ! _ Tôi giọng kiên quyết
- Mình ... cũng có chuyện muốn nói với cậu !
- Cậu nói trước đi ! _ Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng đoán được phân nửa
- Không ! Cậu phải là người nói trước ! _ Tuấn rất kiên quyết , tôi đành thuận theo , nói với giọng nhàn nhạt như không có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng đang đau tới tận xương tủy - Mình ... chia tay đi !
- Mình ... cũng muốn nói với cậu như vậy !
- Cho mình một lí do được không ? Đã nói sẽ không buông tay cơ mà ?
- Vậy tại sao cậu lại buông tay ? _ Tuấn hỏi vặn lại khiến tôi có chút buồn cười . Mục đích hai đứa đã hứa với nhau là sẽ bám trụ đến cuối cùng nhưng bây giờ cả hai lại thất hứa , tự nguyện buông tay để tìm lối đi riêng cho mình .
- Mình xin lỗi ! Mình không thể tiếp tục . Mình mệt mỏi quá rồi , mình không thể tiếp tục đấu tranh nữa . Có thể cậu nói mình nhu nhược cũng được nhưng mình thật sự không thể chống lại lệnh của cha mẹ được , cũng như không thể nào từ họ để chạy theo cậu . Mà cũng cứ coi mình chẳng may đã yêu anh Kỳ mất rồi , mình không thể cứ coi cậu là người thay thế , như thế quá không công bằng với cậu ! _ Tôi nói dối không chớp mắt , cho dù tôi biết nếu Kỳ nghe thấy sẽ cảm thấy đau lòng vì tôi vẫn chưa cảm nhận được tình cảm mình dành cho Kỳ là loại tình cảm nào nhưng cũng không còn bài xích như trước . Tuy nhiên chỉ có Kỳ mới là lí do chính đáng nhất để chia tay cũng như là lí do hợp lí nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.