Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 129
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Nhưng anh vẫn không thích ánh mắt thân thiết của Bạch Hải Châu nhìn Thẩm An Nhiên, ánh mắt đó giống như anh lén lén giấu thứ gì đó bị người ta nhìn trộm vậy, chỉ một ánh mắt anh cũng cảm thấy Thẩm An Nhiên bị ô nhiễm rồi.
Bạch Hải Châu đón lấy cái bánh kem nhưng khi nhìn thấy trên tay những đứa trẻ xung quanh đều có bèn lập tức tỏ ra thất vọng, cậu ta cứ ngỡ Thẩm An Nhiên chỉ làm cho một mình cậu ta thôi, xem ra chỉ là tiện tay.
Bạch Hải Châu có nhiều điều muốn nói với Thẩm An Nhiên nhưng không biết phải mở miệng như thế, đầu óc ngu ngốc của cậu ta cô đơn nhiều năm nên hoàn toàn không biết cách giao tiếp.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên hình như tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng cậu ta có nhiều nghi vấn, Thẩm An Nhiên mất tích một tháng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, có phải là cô bị bệnh phải nắm viện không?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Bạch Hải Châu hình như cảm nhận thấy một ánh mắt sắc lạnh, cậu ta ngẩng đầu lên bèn chạm phải đôi mắt của Lệ Đình Phong, đầu óc ngơ ngẩn đột nhiên lướt qua thứ gì đó, giống như dây thần kinh bị ai đó chạm phải vậy, đau nhức nhối, cậu ta ôm lấy sau ót, trong ký ức hình như xuất hiện người này, rất quen thuộc.
Lệ Đình Phong cũng trong khoảnh khắc cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt thon dài khẽ tối sầm lại.
Bạch Hải Châu sợ rồi lại nhìn Thẩm An Nhiên.
Viện trưởng rất tinh ý, bà ta cảm nhận không khí xung quanh có chút kỳ lạ bèn làm dịu ngay: “Bạch Hải Châu, đây là anh Phong, là chồng của cô Nhiên”
Sắc mặt Bạch Hải Châu cứng đờ khi biết Thẩm An Nhiên đã có chồng, có chồng nghĩa là đã kết hôn rồi.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút cay cay sống mũi, khóe mắt trở nên đỏ hoe rồi vội vàng “ừ” một tiếng sau đó quay lưng chạy đi, viện trưởng có gọi thế nào cũng không trả lời.
“Đứa trẻ này bình thường rất lễ phép”
Lệ Đình Phong nhìn bóng lưng của Bạch Hải Châu rồi chìm vào trong suy nghĩ, rất lâu sau mới hỏi một câu: “Bà nói cậu ta tên là Bạch Hải Châu sao?”
“Đúng vậy”
“Tại sao lại gọi cái tên như thế?”
Viện trưởng không hiểu tại sao nhưng vẫn lên tiếng giải thích cái “Bạch Hải Châu là mười lăm năm trước bị người ta đưa đến cô nhi viện vào một ngày mùa thu, bởi vì mất tích không nhớ gì cả nên mới lấy tên Bạch Hải Châu”
Người như tên gọi, Bạch trong bạch si, Lệ Đình Phong không biết đang nghĩ đến điều gì mà nhăn hết cả mày lại.
Mười lăm năm trước, thời gian rất trùng hợp nhưng địa điểm có vẻ không đúng lắm, Bạch Hải Châu chính là người mà anh đang nghĩ đến sao? Khả năng này không lớn lắm, dù sao khi xưa anh đã tìm kiếm suốt ba năm nhưng cũng không có kết quả, cuối cùng cảnh sát đã kết luận tử vong, anh ta không thể nào còn sống được.
Xem ra còn phải tìm người tìm kiếm thật kỹ, Lệ Đình Phong đã không còn tâm trạng ở lại ăn cơm nữa.
“Em cầm túi quà đi, một lát anh sẽ cho người đến lái xe của em đi”
Viện trưởng: “Anh Phong không ở lại ăn cơm với chúng tôi sao?”
“Không ăn nữa” Anh cũng không thèm khát một bữa cơm, huống hồ gì cơm do cô nhỉ viện nấu cũng chả ngon đến đâu.
“Em muốn về trễ chút” Thẩm An Nhiên là người rất giỏi chịu đựng cô đơn, trong bệnh viện có thể mấy ngày trời không nói chuyện, có thể nhìn trần nhà suốt cả ngày trờ nhưng đến cô nhỉ viện thấy khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ nên cô đột nhiên không nỡ.
“Em thích trẻ con sao? Lệ Đình Phong nhìn cô đang nằm lấy tay một đứa bé gái, đôi mắt trở nên u ám.
Nếu đứa con đó không mất thì lúc này cũng sắp ba tháng rồi, cái thai ba tháng cũng biết động thai rồi.
“Chúng ta đi về sinh một đứa”
Khuôn mặt Thẩm An Nhiên trở nên thay đổi, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên trống rỗng, Lệ Đình Phong lúc này mới phản ứng lại, bây giờ Thẩm An Nhiên không muốn nghe nhất chính là anh nói những lời này.
Khi đó nguyên nhân cô sảy thai chính là bởi vì anh dẫn Hạ Minh Nguyệt đến nói bên tai cô muốn sinh con nên mới kích động đến cô.
Bạch Hải Châu đón lấy cái bánh kem nhưng khi nhìn thấy trên tay những đứa trẻ xung quanh đều có bèn lập tức tỏ ra thất vọng, cậu ta cứ ngỡ Thẩm An Nhiên chỉ làm cho một mình cậu ta thôi, xem ra chỉ là tiện tay.
Bạch Hải Châu có nhiều điều muốn nói với Thẩm An Nhiên nhưng không biết phải mở miệng như thế, đầu óc ngu ngốc của cậu ta cô đơn nhiều năm nên hoàn toàn không biết cách giao tiếp.
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên hình như tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng cậu ta có nhiều nghi vấn, Thẩm An Nhiên mất tích một tháng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, có phải là cô bị bệnh phải nắm viện không?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Bạch Hải Châu hình như cảm nhận thấy một ánh mắt sắc lạnh, cậu ta ngẩng đầu lên bèn chạm phải đôi mắt của Lệ Đình Phong, đầu óc ngơ ngẩn đột nhiên lướt qua thứ gì đó, giống như dây thần kinh bị ai đó chạm phải vậy, đau nhức nhối, cậu ta ôm lấy sau ót, trong ký ức hình như xuất hiện người này, rất quen thuộc.
Lệ Đình Phong cũng trong khoảnh khắc cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt thon dài khẽ tối sầm lại.
Bạch Hải Châu sợ rồi lại nhìn Thẩm An Nhiên.
Viện trưởng rất tinh ý, bà ta cảm nhận không khí xung quanh có chút kỳ lạ bèn làm dịu ngay: “Bạch Hải Châu, đây là anh Phong, là chồng của cô Nhiên”
Sắc mặt Bạch Hải Châu cứng đờ khi biết Thẩm An Nhiên đã có chồng, có chồng nghĩa là đã kết hôn rồi.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút cay cay sống mũi, khóe mắt trở nên đỏ hoe rồi vội vàng “ừ” một tiếng sau đó quay lưng chạy đi, viện trưởng có gọi thế nào cũng không trả lời.
“Đứa trẻ này bình thường rất lễ phép”
Lệ Đình Phong nhìn bóng lưng của Bạch Hải Châu rồi chìm vào trong suy nghĩ, rất lâu sau mới hỏi một câu: “Bà nói cậu ta tên là Bạch Hải Châu sao?”
“Đúng vậy”
“Tại sao lại gọi cái tên như thế?”
Viện trưởng không hiểu tại sao nhưng vẫn lên tiếng giải thích cái “Bạch Hải Châu là mười lăm năm trước bị người ta đưa đến cô nhi viện vào một ngày mùa thu, bởi vì mất tích không nhớ gì cả nên mới lấy tên Bạch Hải Châu”
Người như tên gọi, Bạch trong bạch si, Lệ Đình Phong không biết đang nghĩ đến điều gì mà nhăn hết cả mày lại.
Mười lăm năm trước, thời gian rất trùng hợp nhưng địa điểm có vẻ không đúng lắm, Bạch Hải Châu chính là người mà anh đang nghĩ đến sao? Khả năng này không lớn lắm, dù sao khi xưa anh đã tìm kiếm suốt ba năm nhưng cũng không có kết quả, cuối cùng cảnh sát đã kết luận tử vong, anh ta không thể nào còn sống được.
Xem ra còn phải tìm người tìm kiếm thật kỹ, Lệ Đình Phong đã không còn tâm trạng ở lại ăn cơm nữa.
“Em cầm túi quà đi, một lát anh sẽ cho người đến lái xe của em đi”
Viện trưởng: “Anh Phong không ở lại ăn cơm với chúng tôi sao?”
“Không ăn nữa” Anh cũng không thèm khát một bữa cơm, huống hồ gì cơm do cô nhỉ viện nấu cũng chả ngon đến đâu.
“Em muốn về trễ chút” Thẩm An Nhiên là người rất giỏi chịu đựng cô đơn, trong bệnh viện có thể mấy ngày trời không nói chuyện, có thể nhìn trần nhà suốt cả ngày trờ nhưng đến cô nhỉ viện thấy khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ nên cô đột nhiên không nỡ.
“Em thích trẻ con sao? Lệ Đình Phong nhìn cô đang nằm lấy tay một đứa bé gái, đôi mắt trở nên u ám.
Nếu đứa con đó không mất thì lúc này cũng sắp ba tháng rồi, cái thai ba tháng cũng biết động thai rồi.
“Chúng ta đi về sinh một đứa”
Khuôn mặt Thẩm An Nhiên trở nên thay đổi, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên trống rỗng, Lệ Đình Phong lúc này mới phản ứng lại, bây giờ Thẩm An Nhiên không muốn nghe nhất chính là anh nói những lời này.
Khi đó nguyên nhân cô sảy thai chính là bởi vì anh dẫn Hạ Minh Nguyệt đến nói bên tai cô muốn sinh con nên mới kích động đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.