Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 246
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Mười sáu năm này của cô coi như là gì? Coi như là cái gì!
Mười sáu năm dài đằng đẳng, cô gặp lại người đã từng cứu cô lại chỉ có bốn lần.
Thẩm An Nhiên cảm thấy bản thân mình chính là những mảnh vỡ đã tan rã được chắp lại trong cơn ác mộng vô tận.
Cô không tìm được mặt nào mới là bản thân cô, tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng ở trong thân thể chạy trốn tán loạn không tìm được một lối ra.
Ký ức kia vẫn luôn là cảng chắn gió chữa lành vết thương, giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.
Cô nổi điên bò về phía trước, ngón tay máu thịt be bét nhưng cô vẫn đang dùng sức chống đỡ tiến về phía trước, dường như đã mất đi tri giác.
“Người chết rồi sao?” Người đàn ông buồn cười nhìn Thẩm An Nhiên, hỏi thủ hạ.
Thủ hạ thăm dò hơi thở và nhịp tim của Bạch Hải Châu một cái: “Chết rồi”
“Chết rồi thì ném xuống biển đi, miễn cho bị người khác tìm tới dẫn đến phiền phức không cần thiết”
Thẩm An Nhiên không biết sinh ra sức lực từ đâu, dùng sức cắn chân người đàn ông.
Người đàn ông ngồi xổm xuống nắm cảm của Thẩm An Nhiên, dáng vẻ của Thẩm An Nhiên dữ tợn giống như một con chó đang nhe răng mất khống chế.
Thẩm An Nhiên nói không nên lời: “Đừng mà…. anh trả anh ấy lại cho tôi, trả cho tôi… “
Người đàn ông mặt không cảm xúc, giơ chân lên đá văng cô ra. Thẩm An Nhiên như một con búp bê rách nát không chịu nổi nằm thẳng thế giới ngầm nhìn cơ thể của một người đàn ông đang lôi thân thể của Bạch Hải Châu ra gian phòng, để lại một đường máu dài.
Trong con ngươi tối tăm đã mất đi ánh sáng, cặp mắt kia như mực nước đang nhỏ giọt, chậm rãi khuếch tán.
“Ạ…”
“A…”
Thẩm An Nhiên lại nôn ra một ngụm máu trực tiếp nhuộm đỏ nửa gương mặt và cái cổ, yết hầu xé rách đau nhức hoàn toàn không thể nói chuyện, chỉ có thể hé miệng phát ra tiếng khóc vỡ vụn, huyết lệ than khóc chẳng qua cũng chỉ như thế.
Bạch Hải Châu mới là người đã cứu cô mười sáu năm trước, tại sao sau khi anh ấy chết cô mới biết được. Người kia vẫn luôn là cây cỏ cứu mạng cô trong nỗi tuyệt vọng, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối u ám.
” Thẩm An Nhiên há miệng khàn khàn gào lên thảm thiết, xương quai xanh đang bị đục xuyên đóng trên ván gỗ, bị tiêm thuốc vào, bị bỏng lạnh, mười ngón tay máu thịt đầm đìa, cô cũng không phát ra tiếng gào thống khổ như thế.
Bộ dáng này của cô, người đàn ông đứng trước mặt cô nhìn thấy rõ ràng nhất. Trong lòng vui vẻ đồng thời lại không hiểu tại sao đau nhói một cái.
trạng này của Thẩm An Nhiên đã không còn sống được bao lâu, không có giá trị lợi dụng gì nữa.
Người đàn ông nhìn thiết bị giám sát trên vách tường, cho người lấy video giám sát sau khi ra ngoài liền tiêu hủy, sau đó phá hoại hiện trường, thay quần áo rồi ngồi lên xe rời khỏi Sài Gòn.
Mười sáu năm dài đằng đẳng, cô gặp lại người đã từng cứu cô lại chỉ có bốn lần.
Thẩm An Nhiên cảm thấy bản thân mình chính là những mảnh vỡ đã tan rã được chắp lại trong cơn ác mộng vô tận.
Cô không tìm được mặt nào mới là bản thân cô, tràn ngập đau khổ và tuyệt vọng ở trong thân thể chạy trốn tán loạn không tìm được một lối ra.
Ký ức kia vẫn luôn là cảng chắn gió chữa lành vết thương, giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.
Cô nổi điên bò về phía trước, ngón tay máu thịt be bét nhưng cô vẫn đang dùng sức chống đỡ tiến về phía trước, dường như đã mất đi tri giác.
“Người chết rồi sao?” Người đàn ông buồn cười nhìn Thẩm An Nhiên, hỏi thủ hạ.
Thủ hạ thăm dò hơi thở và nhịp tim của Bạch Hải Châu một cái: “Chết rồi”
“Chết rồi thì ném xuống biển đi, miễn cho bị người khác tìm tới dẫn đến phiền phức không cần thiết”
Thẩm An Nhiên không biết sinh ra sức lực từ đâu, dùng sức cắn chân người đàn ông.
Người đàn ông ngồi xổm xuống nắm cảm của Thẩm An Nhiên, dáng vẻ của Thẩm An Nhiên dữ tợn giống như một con chó đang nhe răng mất khống chế.
Thẩm An Nhiên nói không nên lời: “Đừng mà…. anh trả anh ấy lại cho tôi, trả cho tôi… “
Người đàn ông mặt không cảm xúc, giơ chân lên đá văng cô ra. Thẩm An Nhiên như một con búp bê rách nát không chịu nổi nằm thẳng thế giới ngầm nhìn cơ thể của một người đàn ông đang lôi thân thể của Bạch Hải Châu ra gian phòng, để lại một đường máu dài.
Trong con ngươi tối tăm đã mất đi ánh sáng, cặp mắt kia như mực nước đang nhỏ giọt, chậm rãi khuếch tán.
“Ạ…”
“A…”
Thẩm An Nhiên lại nôn ra một ngụm máu trực tiếp nhuộm đỏ nửa gương mặt và cái cổ, yết hầu xé rách đau nhức hoàn toàn không thể nói chuyện, chỉ có thể hé miệng phát ra tiếng khóc vỡ vụn, huyết lệ than khóc chẳng qua cũng chỉ như thế.
Bạch Hải Châu mới là người đã cứu cô mười sáu năm trước, tại sao sau khi anh ấy chết cô mới biết được. Người kia vẫn luôn là cây cỏ cứu mạng cô trong nỗi tuyệt vọng, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối u ám.
” Thẩm An Nhiên há miệng khàn khàn gào lên thảm thiết, xương quai xanh đang bị đục xuyên đóng trên ván gỗ, bị tiêm thuốc vào, bị bỏng lạnh, mười ngón tay máu thịt đầm đìa, cô cũng không phát ra tiếng gào thống khổ như thế.
Bộ dáng này của cô, người đàn ông đứng trước mặt cô nhìn thấy rõ ràng nhất. Trong lòng vui vẻ đồng thời lại không hiểu tại sao đau nhói một cái.
trạng này của Thẩm An Nhiên đã không còn sống được bao lâu, không có giá trị lợi dụng gì nữa.
Người đàn ông nhìn thiết bị giám sát trên vách tường, cho người lấy video giám sát sau khi ra ngoài liền tiêu hủy, sau đó phá hoại hiện trường, thay quần áo rồi ngồi lên xe rời khỏi Sài Gòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.