Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 258
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Hạ Minh Nguyệt muốn lấy lại một chút thương tiếc của Lệ Đình Phong. Trước đây cô ta vừa đỏ mắt, Lệ Đình Phong sẽ đến an ủi cô ta, nhưng lần này cô ta đợi rất lâu vẫn không có được một câu an ủi.
Bây giờ Lệ Đình Phong vừa thấy cô ta khóc đã thấy phiền lòng, giọng nói cũng trở nên khó chịu: “Nếu chóng mặt thì về nghỉ ngơi đi, không có gì thì đừng ra ngoài.”
Cho dù là giọng nói hay sắc mặt của Lệ Đình Phong đều để lộ ra một chút mất kiên nhẫn.
Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt: “Đình Phong, em biết anh đang trách em, dù sao thì Thẩm An Nhiên cũng vì cứu em nên mới trở nên như vậy, em vô cùng áy náy. Mỗi khi nghĩ đến những việc em làm trước kia em đều áy náy không thôi, em xin lỗi vì đã làm hại cô ấy”
Lệ Đình Phong nghe thấy vậy sắc mặt lại càng tối hơn, nếu là trước kia thì có lẽ anh còn có thể an ủi cô ta vài câu qua loa nhưng kể từ khi anh xem hai đoạn video từ camera vài tháng trước sau khi Thẩm An Nhiên sảy thai liên biết được Hạ Minh Nguyệt lật mặt rất nhanh, cô ta đã quen với việc diễn xuất như thế này rồi.
Cho dù là cô ta có thật lòng thật dạ hay hư tình giả ý thì Lệ Đình Phong cũng không quan tâm nữa. Lần này anh đem Thẩm An Nhiên đổi lấy một mạng cho cô ta, giữa bọn họ cũng không còn nợ nần gì nữa rồi.
Trong thời đại internet phát triển này thường có một nhóm người được gọi là bạch liên hoa, trà xanh.
Lệ Đình Phong không thể phân biệt rõ những từ này có gì khác nhau nhưng khi anh nhìn thấy biểu hiện này của Hạ Minh Nguyệt liền không khỏi nghĩ đến mỗi lần Hạ Minh Nguyệt và Thẩm An Nhiên xảy ra mâu thuần thì Hạ Minh Nguyệt vẫn luôn tỏ ra bộ dạng vô tội, còn tính tình của Thẩm An Nhiên cũng rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu khuất phục, đến khi bị ức hiếp đến thảm hại rồi mới nói một câu: “Lệ Đình Phong, anh chưa từng tin tôi”
Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, Thẩm An Nhiên cho dù có cắn đến chảy máu thì vẫn không rơi một giọt nước mắt nào còn cán cân của Lệ Đình Phong lúc nào cũng nghiêng về phía Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm An Nhiên rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu oan ức?
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại nếu nói là bởi vì Hạ Minh Nguyệt thì không bằng nói là bởi vì anh, bởi vì sự kiêu ngạo, ích kỷ và ử bất công của anh nên mới khiến cho.
Thẩm An Nhiên còn sống bị hãm hại đến như vậy. Anh đã phải trả giá cho sự tự phụ của mình và anh cũng không thể tìm được cơ hội để bù đắp lại được nữa rồi.
Hạ Minh Nguyệt, chúng ta kết thúc đi”
Hạ Minh Nguyệt toàn thân cứng đờ, có chút không tin nhìn Lệ Đình Phong: “Đình Phong, ý của anh là sao? Chẳng lẽ anh lại muốn nuốt lời sao?”
“Hạ Minh Nguyệt, anh vốn không hề yêu em, anh đã từng nghĩ anh yêu em chỉ bởi vì sáu năm trước em đã cứu anh dưới nước” Đối với chuyện tình cảm anh luôn lạnh nhạt giống như hòa thượng quy y cửa Phật vậy, cuộc sống của anh rất vô vị.
Sáu năm trước anh rơi xuống dòng nước lạnh thấu xương, ngay khi anh tưởng rằng mình sắp chết thì mờ hồ nhìn thấy được một bóng người.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái đó nắm lấy cánh tay anh, anh rõ rang đang ở trong nước lạnh cóng nhưng lại cảm nhận được một chút ấm áp.
Khoảnh khắc tuyệt đẹp đó khiến anh đến nay vẫn không thể nào quên được, lúc đó Hạ Minh Nguyệt ở dưới nước càng giống như một cơn lũ dữ dội xuyên thủng chiếc van đã đóng hơn hai mươi năm, cơn lũ này cuộn trào mãnh liệt đến mức không thể nào kháng cự được.
Vậy nên khi anh tỉnh dậy nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt và sau khi xác định cô ta đã cứu anh thì anh lập tức quyết định sẽ cưới cô ta, nhưng sáu năm tiếp theo cho đến bây giờ Hạ Minh Nguyệt vẫn không thể cho anh cảm giác rung động, cái đêm hôm đó cũng giống như một trận ảo giác càng ngày càng mơ hồ trong trí nhớ của anh.
Hạ Minh Nguyệt nghe Lệ Đình Phong nói như vậy sắc mặt liền thay đổi rồi từ trên xe lăn đứng dậy: “Em không tin! Đình Phong, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy em không tin anh chỉ là vì đêm hôm đó nên mới đối xử tốt với em” Cô ta nói đến đây trong lòng vô cùng không cam tâm bởi vì cô ta biết rõ người cứu Lệ Đình Phong hôm đó không phải là cô ta.
Bây giờ Lệ Đình Phong vừa thấy cô ta khóc đã thấy phiền lòng, giọng nói cũng trở nên khó chịu: “Nếu chóng mặt thì về nghỉ ngơi đi, không có gì thì đừng ra ngoài.”
Cho dù là giọng nói hay sắc mặt của Lệ Đình Phong đều để lộ ra một chút mất kiên nhẫn.
Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt: “Đình Phong, em biết anh đang trách em, dù sao thì Thẩm An Nhiên cũng vì cứu em nên mới trở nên như vậy, em vô cùng áy náy. Mỗi khi nghĩ đến những việc em làm trước kia em đều áy náy không thôi, em xin lỗi vì đã làm hại cô ấy”
Lệ Đình Phong nghe thấy vậy sắc mặt lại càng tối hơn, nếu là trước kia thì có lẽ anh còn có thể an ủi cô ta vài câu qua loa nhưng kể từ khi anh xem hai đoạn video từ camera vài tháng trước sau khi Thẩm An Nhiên sảy thai liên biết được Hạ Minh Nguyệt lật mặt rất nhanh, cô ta đã quen với việc diễn xuất như thế này rồi.
Cho dù là cô ta có thật lòng thật dạ hay hư tình giả ý thì Lệ Đình Phong cũng không quan tâm nữa. Lần này anh đem Thẩm An Nhiên đổi lấy một mạng cho cô ta, giữa bọn họ cũng không còn nợ nần gì nữa rồi.
Trong thời đại internet phát triển này thường có một nhóm người được gọi là bạch liên hoa, trà xanh.
Lệ Đình Phong không thể phân biệt rõ những từ này có gì khác nhau nhưng khi anh nhìn thấy biểu hiện này của Hạ Minh Nguyệt liền không khỏi nghĩ đến mỗi lần Hạ Minh Nguyệt và Thẩm An Nhiên xảy ra mâu thuần thì Hạ Minh Nguyệt vẫn luôn tỏ ra bộ dạng vô tội, còn tính tình của Thẩm An Nhiên cũng rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu khuất phục, đến khi bị ức hiếp đến thảm hại rồi mới nói một câu: “Lệ Đình Phong, anh chưa từng tin tôi”
Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, Thẩm An Nhiên cho dù có cắn đến chảy máu thì vẫn không rơi một giọt nước mắt nào còn cán cân của Lệ Đình Phong lúc nào cũng nghiêng về phía Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm An Nhiên rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu oan ức?
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại nếu nói là bởi vì Hạ Minh Nguyệt thì không bằng nói là bởi vì anh, bởi vì sự kiêu ngạo, ích kỷ và ử bất công của anh nên mới khiến cho.
Thẩm An Nhiên còn sống bị hãm hại đến như vậy. Anh đã phải trả giá cho sự tự phụ của mình và anh cũng không thể tìm được cơ hội để bù đắp lại được nữa rồi.
Hạ Minh Nguyệt, chúng ta kết thúc đi”
Hạ Minh Nguyệt toàn thân cứng đờ, có chút không tin nhìn Lệ Đình Phong: “Đình Phong, ý của anh là sao? Chẳng lẽ anh lại muốn nuốt lời sao?”
“Hạ Minh Nguyệt, anh vốn không hề yêu em, anh đã từng nghĩ anh yêu em chỉ bởi vì sáu năm trước em đã cứu anh dưới nước” Đối với chuyện tình cảm anh luôn lạnh nhạt giống như hòa thượng quy y cửa Phật vậy, cuộc sống của anh rất vô vị.
Sáu năm trước anh rơi xuống dòng nước lạnh thấu xương, ngay khi anh tưởng rằng mình sắp chết thì mờ hồ nhìn thấy được một bóng người.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái đó nắm lấy cánh tay anh, anh rõ rang đang ở trong nước lạnh cóng nhưng lại cảm nhận được một chút ấm áp.
Khoảnh khắc tuyệt đẹp đó khiến anh đến nay vẫn không thể nào quên được, lúc đó Hạ Minh Nguyệt ở dưới nước càng giống như một cơn lũ dữ dội xuyên thủng chiếc van đã đóng hơn hai mươi năm, cơn lũ này cuộn trào mãnh liệt đến mức không thể nào kháng cự được.
Vậy nên khi anh tỉnh dậy nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt và sau khi xác định cô ta đã cứu anh thì anh lập tức quyết định sẽ cưới cô ta, nhưng sáu năm tiếp theo cho đến bây giờ Hạ Minh Nguyệt vẫn không thể cho anh cảm giác rung động, cái đêm hôm đó cũng giống như một trận ảo giác càng ngày càng mơ hồ trong trí nhớ của anh.
Hạ Minh Nguyệt nghe Lệ Đình Phong nói như vậy sắc mặt liền thay đổi rồi từ trên xe lăn đứng dậy: “Em không tin! Đình Phong, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy em không tin anh chỉ là vì đêm hôm đó nên mới đối xử tốt với em” Cô ta nói đến đây trong lòng vô cùng không cam tâm bởi vì cô ta biết rõ người cứu Lệ Đình Phong hôm đó không phải là cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.