Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 263
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Anh còn nhớ ngày hôm đó anh còn trách mắng cô tại sao lại không nghe điện thoại của anh, tại sao lại trở về muộn như vậy, sắc mặt trắng bệch giống hệt như ma. Những việc xảy ra với Thẩm An Nhiên anh đều không biết, anh chỉ biết nghĩ đến Hạ Minh Nguyệt đang ở trong bệnh viện mà thôi.
Ngày hôm đó anh nắm lấy tay cô, cưỡng ép hút ra 600ml máu, ngày mà cô phát hiện ra cô bị ung thư dạ dày anh lại kéo cô đến bệnh viện để hiến máu cho Hạ An Nhiên…
Người đàn ông điềm tĩnh, giỏi kiềm chế kia cuối cùng cũng không thể chịu đựng được cơn đau quặn thắt trong lòng mà nắm chặt cuốn nhật ký đặt lên trán rồi đau khổ bật khóc.
Cuốn nhật ký này tổng cộng có 102 trang, mỗi trang mỗi câu mỗi chữ đều liên quan đến Lệ Đình Phong anh. Trong lòng anh không biết có cảm giác gì, giống như mặt hồ bị đóng băng lâu ngày đột nhiên bị một hòn đá đục khoét xuất hiện những gợn sóng. Tình cảm của cô dàng cho anh trông có vẻ giống như dòng sông cạn nước nhưng chỉ khi bước vào rồi mới biết nó sâu đến chừng nào. Thẩm An Nhiên thích anh đến mức tuyệt vọng, thích đến mức cuối cùng cũng đánh mất chính minh.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh, Thẩm An Nhiên quả thật vẫn ở bên cạnh anh, nhưng anh đã đánh mất Thẩm An Nhiên còn sống trong cuốn nhật ký kia rồi.
Cuốn nhật ký được giữ lại suốt sáu năm, giấy đã ố vàng, ghi lại nỗi đau của cô, còn có những giọt nước mắt và lốm đốm những vết máu đau đớn, Lệ Đình Phong sờ lên những dòng chữ đó như muốn được chạm vào Thẩm An Nhiên trong quá khứ.
“Nếu như có kiếp sau, nguyện rằng chúng ta đừng nên gặp nhau, đôi ta đều hạnh phúc”
Khoé môi Lệ Đình Phong nở ra một nụ cười khó coi, nhưng những giọt nước mắt lại rơi xuống, anh cúi đầu nghẹn ngào nói: “Thẩm An Nhiên, đợi em tỉnh lại anh sẽ không bao giờ đánh mất em nữa”
Chạng vạng tối, ánh mặt trời lặn màu vàng kim bao trùm lấy toàn bộ bệnh việc, chiếu lên nhưng khung cửa kính. Lệ Đình Phong ngồi trên ghế, tay nắm chiếc khăn quàng cổ, anh đã duy trì tư thế này suốt cả buổi chiều, anh ngồi bất động ở đó, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Mùa đông đã đến cửa sổ đã được đóng chặt lại, bóng dáng của anh phản chiếu lên tấm kính, anh thãn thờ nhìn như đang nhìn một người xa lạ vậy. Mùa đông năm nay có tuyết rơi đúng như Thẩm An Nhiên muốn, những đốm trắng trên cửa sổ chính là trận tuyết đầu tiên trong năm nay. Bông tuyết rơi vào mép giường, Lệ Đình Phong đứng dậy chỉ thổi nhẹ một hơi lên kính liền xuống hiện một làn sương trắng mờ ảo. Ở Sài Gòn rất ít khi có tuyết, anh ở đây bảy năm và lần này chỉ mới thấy trận tuyết thứ hai. Tuyết ở phương nam quá nhỏ, vừa rơi xuống tay liền tan ra. Tình hình sức khoẻ của Thẩm An Nhiên không được tốt lắm, vừa là người thực vật vừa ung thư da dày, chỉ có thể dựa vào ống truyền dịch và bình dưỡng khí để tồn tại qua ngày, nếu không cẩn thận thì cô cũng sẽ biến mất không giấu vết giống như nhưng bông tuyết này vậy.
Lệ Đình Phong quàng chiếc khăn qua tay Thẩm An Nhiên rồi thấp giọng nói: “Mùa đông năm nay anh đợi em trở về để đan xong chiếc khăn này…”
Lệ Đình Phong chạm vào những đầu ngón tay thô ráp của cô, cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, anh quên mất rằng tay của cô đã không còn có thể làm những việc tỉ mỉ này nữa rồi.
“Hay là để anh tự mình làm vậy”
Triệu Việt không ngờ rằng Lệ Đình Phong ngoài làm việc chính là tăng giờ lại có thời gian rảnh để đan khăn, còn cả chiếc khăn trên tay anh sao lại quen mắt như vậy?
Lệ Đình Phong học mọi thứ rất nhanh nhưng đan khăn lại vô cùng vụng về, sau khi đọc hướng dẫn cả chục lần nhưng anh vẫn không thể đan được, kim có kim không đan thành một chiếc khăn quàng cổ lồi lõm, đường len xiên vẹo. Lệ Đình Phong nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động liền nhíu mày quay đầu lại nhìn, tay vẫn cầm lấy chiếc khăn rồi bình tĩnh nhìn Triệu Việt đang đứng ở bên ngoài.
Triệu Việt bị ánh mắt của anh làm cho lạnh cả sống lưng, anh ngập ngừng lên tiếng: “Tổng giám đốc Phong”
Lệ Đình Phong ừ một tiếng rồi bỏ kim chỉ trên tay xuống, toàn bộ cảnh tượng tràn ngập cảm giác kỳ lạ. Triệu Việt cảm thấy có chút lúng túng, nếu như không phải có việc cần nói với Lệ Đình Phong thì anh ta đã rời đi từ lâu rồi.
Triệu Việt cầm lấy tập văn kiện rồi đi vào: “Tổng giám đốc Phong, anh xem xem đây là báo cáo của công ty trong tháng này”
Lệ Đình Phong uống một ngụm nước lạnh: “Để lên bàn đi”
Ngày hôm đó anh nắm lấy tay cô, cưỡng ép hút ra 600ml máu, ngày mà cô phát hiện ra cô bị ung thư dạ dày anh lại kéo cô đến bệnh viện để hiến máu cho Hạ An Nhiên…
Người đàn ông điềm tĩnh, giỏi kiềm chế kia cuối cùng cũng không thể chịu đựng được cơn đau quặn thắt trong lòng mà nắm chặt cuốn nhật ký đặt lên trán rồi đau khổ bật khóc.
Cuốn nhật ký này tổng cộng có 102 trang, mỗi trang mỗi câu mỗi chữ đều liên quan đến Lệ Đình Phong anh. Trong lòng anh không biết có cảm giác gì, giống như mặt hồ bị đóng băng lâu ngày đột nhiên bị một hòn đá đục khoét xuất hiện những gợn sóng. Tình cảm của cô dàng cho anh trông có vẻ giống như dòng sông cạn nước nhưng chỉ khi bước vào rồi mới biết nó sâu đến chừng nào. Thẩm An Nhiên thích anh đến mức tuyệt vọng, thích đến mức cuối cùng cũng đánh mất chính minh.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh, Thẩm An Nhiên quả thật vẫn ở bên cạnh anh, nhưng anh đã đánh mất Thẩm An Nhiên còn sống trong cuốn nhật ký kia rồi.
Cuốn nhật ký được giữ lại suốt sáu năm, giấy đã ố vàng, ghi lại nỗi đau của cô, còn có những giọt nước mắt và lốm đốm những vết máu đau đớn, Lệ Đình Phong sờ lên những dòng chữ đó như muốn được chạm vào Thẩm An Nhiên trong quá khứ.
“Nếu như có kiếp sau, nguyện rằng chúng ta đừng nên gặp nhau, đôi ta đều hạnh phúc”
Khoé môi Lệ Đình Phong nở ra một nụ cười khó coi, nhưng những giọt nước mắt lại rơi xuống, anh cúi đầu nghẹn ngào nói: “Thẩm An Nhiên, đợi em tỉnh lại anh sẽ không bao giờ đánh mất em nữa”
Chạng vạng tối, ánh mặt trời lặn màu vàng kim bao trùm lấy toàn bộ bệnh việc, chiếu lên nhưng khung cửa kính. Lệ Đình Phong ngồi trên ghế, tay nắm chiếc khăn quàng cổ, anh đã duy trì tư thế này suốt cả buổi chiều, anh ngồi bất động ở đó, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Mùa đông đã đến cửa sổ đã được đóng chặt lại, bóng dáng của anh phản chiếu lên tấm kính, anh thãn thờ nhìn như đang nhìn một người xa lạ vậy. Mùa đông năm nay có tuyết rơi đúng như Thẩm An Nhiên muốn, những đốm trắng trên cửa sổ chính là trận tuyết đầu tiên trong năm nay. Bông tuyết rơi vào mép giường, Lệ Đình Phong đứng dậy chỉ thổi nhẹ một hơi lên kính liền xuống hiện một làn sương trắng mờ ảo. Ở Sài Gòn rất ít khi có tuyết, anh ở đây bảy năm và lần này chỉ mới thấy trận tuyết thứ hai. Tuyết ở phương nam quá nhỏ, vừa rơi xuống tay liền tan ra. Tình hình sức khoẻ của Thẩm An Nhiên không được tốt lắm, vừa là người thực vật vừa ung thư da dày, chỉ có thể dựa vào ống truyền dịch và bình dưỡng khí để tồn tại qua ngày, nếu không cẩn thận thì cô cũng sẽ biến mất không giấu vết giống như nhưng bông tuyết này vậy.
Lệ Đình Phong quàng chiếc khăn qua tay Thẩm An Nhiên rồi thấp giọng nói: “Mùa đông năm nay anh đợi em trở về để đan xong chiếc khăn này…”
Lệ Đình Phong chạm vào những đầu ngón tay thô ráp của cô, cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, anh quên mất rằng tay của cô đã không còn có thể làm những việc tỉ mỉ này nữa rồi.
“Hay là để anh tự mình làm vậy”
Triệu Việt không ngờ rằng Lệ Đình Phong ngoài làm việc chính là tăng giờ lại có thời gian rảnh để đan khăn, còn cả chiếc khăn trên tay anh sao lại quen mắt như vậy?
Lệ Đình Phong học mọi thứ rất nhanh nhưng đan khăn lại vô cùng vụng về, sau khi đọc hướng dẫn cả chục lần nhưng anh vẫn không thể đan được, kim có kim không đan thành một chiếc khăn quàng cổ lồi lõm, đường len xiên vẹo. Lệ Đình Phong nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động liền nhíu mày quay đầu lại nhìn, tay vẫn cầm lấy chiếc khăn rồi bình tĩnh nhìn Triệu Việt đang đứng ở bên ngoài.
Triệu Việt bị ánh mắt của anh làm cho lạnh cả sống lưng, anh ngập ngừng lên tiếng: “Tổng giám đốc Phong”
Lệ Đình Phong ừ một tiếng rồi bỏ kim chỉ trên tay xuống, toàn bộ cảnh tượng tràn ngập cảm giác kỳ lạ. Triệu Việt cảm thấy có chút lúng túng, nếu như không phải có việc cần nói với Lệ Đình Phong thì anh ta đã rời đi từ lâu rồi.
Triệu Việt cầm lấy tập văn kiện rồi đi vào: “Tổng giám đốc Phong, anh xem xem đây là báo cáo của công ty trong tháng này”
Lệ Đình Phong uống một ngụm nước lạnh: “Để lên bàn đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.