Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 267
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Lệ Đình Phong bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, anh chống lên trán của chính mình.
Tất cả đều là do anh sail Lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại anh phải đối mặt với cô như thế nào đây, nói thẳng với cô người cứu cô về nhà mấy chục năm trước không phải là anh mà là Bạch Hải Châu sao?
Nhưng mà Bạch Hải Châu đã chết rồi.
Cô đã sớm có ý trốn tránh đề phòng anh, hiện giờ lại càng hận thấu xương hơn.
Trước kia Lệ Đình Phong tưởng rằng anh không sợ cái gì cả, chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, nhưng hôm nay anh mới phát hiện ra anh sợ rất nhiều thứ.
Anh sợ Thẩm An Nhiên vẫn không tỉnh lại, sợ Thẩm An Nhiên rời khỏi anh, sợ Thẩm An Nhiên biết được chân tướng sự việc xong thì sẽ hỏng mất, sợ cô không cần anh nữa….
Lệ Đình Phong đứng ở mép giường, thân thể có sự trầm trọng chưa từng có, ngay cả hô hấp cũng không khỏi run rẩy.
“An Nhiên…” Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói Lệ Đình Phong nhẹ nhàng tràn ngập tình cảm, hối hận và đau đớn.
Dường như nghe được tên của mình nên hàng mi của cô khẽ run rẩy, Thẩm An Nhiên giấy giụa mở mắt ra, tâm mắt mơ hồ của cô nhìn mặt Lệ Đình Phong xong thì bỗng dưng trừng lớn, đôi mắt vừa rồi còn trong vắt lại bị dại ra ngay lập tức, sâu trong đáy mắt chỉ có sự sợ hãi quấn quanh.
“A.” Giọng nói của Thẩm An Nhiên khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng, cô giương khoé miệng hoảng sợ hét lên nhữnh âm thanh đứt quãng từ trong cổ họng phát ra, khó nghe và có chút chói tai.
Thẩm An Nhiên nhìn gương mặt kia của Lệ Đình Phong thì máu toàn thân lập tức chảy ngược, cô giấy giụa muốn phản kháng lại, muốn chạy đi nhưng cơ thể lại mềm nhữn, căn bản không có chút sức nào để nhúc nhích.
Cô đã năm chín mươi ngày, đối với Lệ Đình Phong mà nói mấy ngày cô hôn mê này vô cùng dài, nhưng đối với Thẩm An Nhiên mà nói những sự khủng bố đó dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Cô trừng mắt hai tròng mắt, nước mắt cứ rơi xuống, ánh sáng trong phòng bệnh chói như vậy mà cô lại không hề chớp mắt chút nào, khóc đến nỗi mắt đỏ bừng lên.
“Cứu… Cứu tôi, tôi không muốn…”
Phòng bệnh trống rỗng lại vang lên tiếng khóc la mỏng manh của Thẩm An Nhiên, tay cô dần dần khôi phục sức lực, dùng hết sức để đẩy mép giường.
Giọng nói của Thẩm An Nhiên làm Lệ Đình Phong rơi vào trong sự lạnh lẽo, anh không cảm giác được một tia ấm áp nào, sự đau đớn ở ngực càng ngày càng tăng lên.
Anh nhanh chóng ấn chuông trên tường, sau đó duỗi tay ôm chặt lấy thân thế đang vung vẩy không khống chế được của Thẩm An Nhiên.
“An Nhiên, không có việc gì nữa, tất cả đều đã qua rồi, đừng sợ, đừng sợ…” Hốc mắt Lệ Đình Phong chua xót đến đau đớn, ngay cả hô hấp cũng có chút không xong.
Nhìn người đàn ông đang ôm chính mình càng khiến Thẩm An Nhiên sợ hơn, não cô trở thành một mảnh mơ hồ, các ký ức như hóa thành từng tấm ảnh chụp rồi nhét vào trong đầu cô.
“Tôi không cần, Lệ Đình Phong tôi sai rồi, tôi không nên lừa anh… Tôi không muốn đổi với Hạ Minh Nguyệt, anh giết tôi đi, đừng đưa tôi đi, tôi sai rồi Một người vẫn luôn mạnh mẽ không có khả năng nhận sai như Thẩm An Nhiên lại sợ hãi lo lắmg giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vào lúc này.
Cô cứ nhận sai, cô chỉ biết xin lỗi nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào.
Cô sai rồi sao? Hẳn là cô sai rồi, bằng không vì sao Lệ Đình Phong lại không nhận điện thoại của cô rồi tới cứu cô chứ?
Thẩm An Nhiên đang ở trong sự tuyệt vọng tới cực điểm.
Lệ Đình Phong nghe âm thanh rách nát vỡ vụn của cô thì cả người phát ngốc, đôi mắt và tinh thân của Thẩm An Nhiên lại càng trở nên mơ hồ khi bị anh giữ lại.
Anh đã từng nghĩ tới đủ tình huống lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại nhưng hề không nghĩ tới việc cô sẽ nói xin lỗi anh.
Tất cả đều là do anh sail Lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại anh phải đối mặt với cô như thế nào đây, nói thẳng với cô người cứu cô về nhà mấy chục năm trước không phải là anh mà là Bạch Hải Châu sao?
Nhưng mà Bạch Hải Châu đã chết rồi.
Cô đã sớm có ý trốn tránh đề phòng anh, hiện giờ lại càng hận thấu xương hơn.
Trước kia Lệ Đình Phong tưởng rằng anh không sợ cái gì cả, chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, nhưng hôm nay anh mới phát hiện ra anh sợ rất nhiều thứ.
Anh sợ Thẩm An Nhiên vẫn không tỉnh lại, sợ Thẩm An Nhiên rời khỏi anh, sợ Thẩm An Nhiên biết được chân tướng sự việc xong thì sẽ hỏng mất, sợ cô không cần anh nữa….
Lệ Đình Phong đứng ở mép giường, thân thể có sự trầm trọng chưa từng có, ngay cả hô hấp cũng không khỏi run rẩy.
“An Nhiên…” Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói Lệ Đình Phong nhẹ nhàng tràn ngập tình cảm, hối hận và đau đớn.
Dường như nghe được tên của mình nên hàng mi của cô khẽ run rẩy, Thẩm An Nhiên giấy giụa mở mắt ra, tâm mắt mơ hồ của cô nhìn mặt Lệ Đình Phong xong thì bỗng dưng trừng lớn, đôi mắt vừa rồi còn trong vắt lại bị dại ra ngay lập tức, sâu trong đáy mắt chỉ có sự sợ hãi quấn quanh.
“A.” Giọng nói của Thẩm An Nhiên khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng, cô giương khoé miệng hoảng sợ hét lên nhữnh âm thanh đứt quãng từ trong cổ họng phát ra, khó nghe và có chút chói tai.
Thẩm An Nhiên nhìn gương mặt kia của Lệ Đình Phong thì máu toàn thân lập tức chảy ngược, cô giấy giụa muốn phản kháng lại, muốn chạy đi nhưng cơ thể lại mềm nhữn, căn bản không có chút sức nào để nhúc nhích.
Cô đã năm chín mươi ngày, đối với Lệ Đình Phong mà nói mấy ngày cô hôn mê này vô cùng dài, nhưng đối với Thẩm An Nhiên mà nói những sự khủng bố đó dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Cô trừng mắt hai tròng mắt, nước mắt cứ rơi xuống, ánh sáng trong phòng bệnh chói như vậy mà cô lại không hề chớp mắt chút nào, khóc đến nỗi mắt đỏ bừng lên.
“Cứu… Cứu tôi, tôi không muốn…”
Phòng bệnh trống rỗng lại vang lên tiếng khóc la mỏng manh của Thẩm An Nhiên, tay cô dần dần khôi phục sức lực, dùng hết sức để đẩy mép giường.
Giọng nói của Thẩm An Nhiên làm Lệ Đình Phong rơi vào trong sự lạnh lẽo, anh không cảm giác được một tia ấm áp nào, sự đau đớn ở ngực càng ngày càng tăng lên.
Anh nhanh chóng ấn chuông trên tường, sau đó duỗi tay ôm chặt lấy thân thế đang vung vẩy không khống chế được của Thẩm An Nhiên.
“An Nhiên, không có việc gì nữa, tất cả đều đã qua rồi, đừng sợ, đừng sợ…” Hốc mắt Lệ Đình Phong chua xót đến đau đớn, ngay cả hô hấp cũng có chút không xong.
Nhìn người đàn ông đang ôm chính mình càng khiến Thẩm An Nhiên sợ hơn, não cô trở thành một mảnh mơ hồ, các ký ức như hóa thành từng tấm ảnh chụp rồi nhét vào trong đầu cô.
“Tôi không cần, Lệ Đình Phong tôi sai rồi, tôi không nên lừa anh… Tôi không muốn đổi với Hạ Minh Nguyệt, anh giết tôi đi, đừng đưa tôi đi, tôi sai rồi Một người vẫn luôn mạnh mẽ không có khả năng nhận sai như Thẩm An Nhiên lại sợ hãi lo lắmg giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó vào lúc này.
Cô cứ nhận sai, cô chỉ biết xin lỗi nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào.
Cô sai rồi sao? Hẳn là cô sai rồi, bằng không vì sao Lệ Đình Phong lại không nhận điện thoại của cô rồi tới cứu cô chứ?
Thẩm An Nhiên đang ở trong sự tuyệt vọng tới cực điểm.
Lệ Đình Phong nghe âm thanh rách nát vỡ vụn của cô thì cả người phát ngốc, đôi mắt và tinh thân của Thẩm An Nhiên lại càng trở nên mơ hồ khi bị anh giữ lại.
Anh đã từng nghĩ tới đủ tình huống lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại nhưng hề không nghĩ tới việc cô sẽ nói xin lỗi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.