Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 269
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Đôi mắt cô mở tròn, từng hàng nước mắt lăn xuống, ánh sáng trong phòng bệnh chói mắt như vậy mà cô cũng không nháy mắt lần nào, cả đôi mắt đều đỏ lên vì khóc.
“Cứu… cứu tôi, không muốn..: Trong phòng bệnh rộng rãi phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt của Thẩm An Nhiên, tay cô dần dần lấy lại sức lực dùng sức gõ vào bên giường.
Giọng nói của Thẩm An Nhiên khiến cho Lệ Đình Phong cảm giác mình đang ở nơi giá lạnh nào đó, không có một chút ấm áp, vết thương nơi tim càng đau đớn hơn.
Anh nhanh chóng nhấn chuông báo trên trường, sau đó đưa tay ôm chầm lấy đôi tay đang khua khoăng của Thẩm An Nhiên.
“Thẩm An Nhiên không sao nữa rồi, mọi thứ đều qua rồi, đừng sợ, đừng sợ…” khóe mắt Lệ Đình Phong từ chua xót đến đau đớn, đến hô hấp cũng không ổn định nữa.
Vừa nhìn vừa ôm người đàn ông của mình Thẩm An Nhiên càng cảm thấy sợ hãi, trong đầu cô tràn đầy mơ hồ, các hồi ức như biến thành từng bức ảnh nhét vào trong đầu cô.
“Tôi không muốn, Lệ Đình Phong tôi sai rồi, tôi không muốn lừa anh… Tôi không muốn thay cho Hạ Phương Trinh, anh giết tôi đi, đừng đưa tôi đi mà, tôi sai rồi…”
Một người luôn ngang ngược đến mức không bao giờ nhận sai như Thẩm An Nhiên nay như một đứa trẻ làm sai chuyện, lo lắng làm sai sợ hãi bị đuổi đi.
Cô một lần lại một lần nhận sai, cô chỉ biết xin lỗi nhưng không biết bản thân đã sai ở đâu.
Cô sai rồi sao? Chắc là cô làm sai gì rồi, nếu không thì tại sao Lệ Đình Phong không nghe điện thoại đến cứu cô?
Vào lúc Thẩm An Nhiên tuyệt vọng nhất đến mức sắp sụp đổ.
Khi Lệ Đình Phong nghe thấy giọng cô vỡ vụn, cả người anh ngây dại, đỡ lấy một Thẩm An Nhiên lúc nào cũng hoạt bát mà giờ đây hai mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh đã từng tưởng tượng cảnh lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại, nhưng anh không nghĩ răng cô lại xin lỗi anh.
“Thẩm An Nhiên anh sẽ không đưa em đi đâu, em cũng không cần nói xin lỗi anh, em không sai, không sai… Lệ Đình Phong lặp lại hai lần, càng nói giọng càng nặng nề, cảm giác trái tim như đang nhỏ máu.
Nửa người trên của Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong ôm chặt, cô cảm giác người như sắp đứt làm đôi, đầu óc choáng váng, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh gì.
Vết thương trên người cô đã khỏi, trên người và trên tay cô vẫn còn những vết xanh tím loang lổ, bác sỹ đã nói mười móng tay không mọc lại được nữa, bàn tay không có móng tay trông rất khó coi.
Thẩm An Nhiên nhìn người đàn ông đang đè lên người cô, muốn đưa tay ra cào anh, nhưng mười ngón tay cô không có chút sức lực nào.
Trong hoàn cảnh bị áp chế này sức lực của Thẩm An Nhiên không bằng Lệ Đình Phong, hơn nữa cô còn bị bệnh ngủ liền chín mươi ngày nên thân thể suy nhược, giấy giụa một hồi liền cảm thấy mệt mỏi.
Hiện giờ cảm giác như có một hòn đá đang đè nặng trước ngực, cảm giác không thể thở nổi lại xuất hiện, có lẽ là do tế bào ung thư trong dạ dày gây ra, Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau khi a lên một tiếng liền nôn khan.
Trong dạ dày chỉ có nước, nôn xong cảm thấy trong miệng t†anh nồng mùi máu, đôi môi xanh xao như được tô lên một lớp son bóng.
Mặt cô tái mét, trên trán như được bao phủ một màu xanh đen, mấy tháng Thẩm An Nhiên hôn mê, Lệ Đình Phong đã tìm rất nhiều các chuyên gia về ung thư dạ dày từ khắp các bệnh viện cả trong và ngoài nước về kê thuốc cho cô, vì hôn mê sâu nên dù có phát bệnh cũng khó nhận ra, nhưng tế bào ung thư đã được kìm lại rồi.
Nhưng khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại phun ra một ngụm máu, cả người suy nhược.
“Anh Lệ, anh mau buông cô ấy ra, anh làm như vậy chỉ khiến bệnh tình cô ấy càng thêm nặng mà thôi! Thật ra không chỉ đơn giản là khiến bệnh trở nặng, Thẩm An Nhiên bây giờ như được treo trên sợi dây cung, mà sợi dây này càng kéo càng căng, đã xuất hiện vết nứt.”
Bác sỹ nói xong, Lệ Đình Phong cảm giác người trong lòng không còn tiếng động, anh nhanh chóng cúi đầu, tim thắt lại.
“Cứu… cứu tôi, không muốn..: Trong phòng bệnh rộng rãi phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt của Thẩm An Nhiên, tay cô dần dần lấy lại sức lực dùng sức gõ vào bên giường.
Giọng nói của Thẩm An Nhiên khiến cho Lệ Đình Phong cảm giác mình đang ở nơi giá lạnh nào đó, không có một chút ấm áp, vết thương nơi tim càng đau đớn hơn.
Anh nhanh chóng nhấn chuông báo trên trường, sau đó đưa tay ôm chầm lấy đôi tay đang khua khoăng của Thẩm An Nhiên.
“Thẩm An Nhiên không sao nữa rồi, mọi thứ đều qua rồi, đừng sợ, đừng sợ…” khóe mắt Lệ Đình Phong từ chua xót đến đau đớn, đến hô hấp cũng không ổn định nữa.
Vừa nhìn vừa ôm người đàn ông của mình Thẩm An Nhiên càng cảm thấy sợ hãi, trong đầu cô tràn đầy mơ hồ, các hồi ức như biến thành từng bức ảnh nhét vào trong đầu cô.
“Tôi không muốn, Lệ Đình Phong tôi sai rồi, tôi không muốn lừa anh… Tôi không muốn thay cho Hạ Phương Trinh, anh giết tôi đi, đừng đưa tôi đi mà, tôi sai rồi…”
Một người luôn ngang ngược đến mức không bao giờ nhận sai như Thẩm An Nhiên nay như một đứa trẻ làm sai chuyện, lo lắng làm sai sợ hãi bị đuổi đi.
Cô một lần lại một lần nhận sai, cô chỉ biết xin lỗi nhưng không biết bản thân đã sai ở đâu.
Cô sai rồi sao? Chắc là cô làm sai gì rồi, nếu không thì tại sao Lệ Đình Phong không nghe điện thoại đến cứu cô?
Vào lúc Thẩm An Nhiên tuyệt vọng nhất đến mức sắp sụp đổ.
Khi Lệ Đình Phong nghe thấy giọng cô vỡ vụn, cả người anh ngây dại, đỡ lấy một Thẩm An Nhiên lúc nào cũng hoạt bát mà giờ đây hai mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh đã từng tưởng tượng cảnh lúc Thẩm An Nhiên tỉnh lại, nhưng anh không nghĩ răng cô lại xin lỗi anh.
“Thẩm An Nhiên anh sẽ không đưa em đi đâu, em cũng không cần nói xin lỗi anh, em không sai, không sai… Lệ Đình Phong lặp lại hai lần, càng nói giọng càng nặng nề, cảm giác trái tim như đang nhỏ máu.
Nửa người trên của Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong ôm chặt, cô cảm giác người như sắp đứt làm đôi, đầu óc choáng váng, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh gì.
Vết thương trên người cô đã khỏi, trên người và trên tay cô vẫn còn những vết xanh tím loang lổ, bác sỹ đã nói mười móng tay không mọc lại được nữa, bàn tay không có móng tay trông rất khó coi.
Thẩm An Nhiên nhìn người đàn ông đang đè lên người cô, muốn đưa tay ra cào anh, nhưng mười ngón tay cô không có chút sức lực nào.
Trong hoàn cảnh bị áp chế này sức lực của Thẩm An Nhiên không bằng Lệ Đình Phong, hơn nữa cô còn bị bệnh ngủ liền chín mươi ngày nên thân thể suy nhược, giấy giụa một hồi liền cảm thấy mệt mỏi.
Hiện giờ cảm giác như có một hòn đá đang đè nặng trước ngực, cảm giác không thể thở nổi lại xuất hiện, có lẽ là do tế bào ung thư trong dạ dày gây ra, Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau khi a lên một tiếng liền nôn khan.
Trong dạ dày chỉ có nước, nôn xong cảm thấy trong miệng t†anh nồng mùi máu, đôi môi xanh xao như được tô lên một lớp son bóng.
Mặt cô tái mét, trên trán như được bao phủ một màu xanh đen, mấy tháng Thẩm An Nhiên hôn mê, Lệ Đình Phong đã tìm rất nhiều các chuyên gia về ung thư dạ dày từ khắp các bệnh viện cả trong và ngoài nước về kê thuốc cho cô, vì hôn mê sâu nên dù có phát bệnh cũng khó nhận ra, nhưng tế bào ung thư đã được kìm lại rồi.
Nhưng khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại phun ra một ngụm máu, cả người suy nhược.
“Anh Lệ, anh mau buông cô ấy ra, anh làm như vậy chỉ khiến bệnh tình cô ấy càng thêm nặng mà thôi! Thật ra không chỉ đơn giản là khiến bệnh trở nặng, Thẩm An Nhiên bây giờ như được treo trên sợi dây cung, mà sợi dây này càng kéo càng căng, đã xuất hiện vết nứt.”
Bác sỹ nói xong, Lệ Đình Phong cảm giác người trong lòng không còn tiếng động, anh nhanh chóng cúi đầu, tim thắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.