Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 274
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Cô cố gắng trợn tròn mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước mắt, tại sao trước mắt lại có nhiều người như vậy? Họ là ai?
Thẩm An Nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không thể trốn thoát được, như thể cô đã đến nhầm thời gian và không gian vậy.
Trong ý thức trống rỗng của cô, những gương mặt quen thuộc hiện lên, quanh quẩn trong tâm trí cô, hóa thành hình ảnh, xé nát, cả bầu trời đều là giấy vụn.
Cô đưa tay chạm vào nó, âm thanh triền mênh mông.
Thẩm An Nhiên…
An Nhiên…
An Nhiên…
Cô Thẩm…
Cô chủ…
Tổng giám đốc Thẩm…
Rất nhiều người đang gọi tên cô, cô nhìn qua từng người một, thư ký Lâm, viện trưởng cô nhỉ viện, Triệu Việt, Chu Tiêu, ông nội, ông ngoại, cha, Thẩm Tu Lễ, Tô Miếu, chú Tân, Tân Mặc…
Cuối cùng hai bóng người xuất hiện, đó là Lệ Đình Phong và Bạch Thu, một tia sáng đột nhiên chiếu rọi, khi ánh sáng biến mất thì bóng đen dần mờ ảo rồi biến mất, cô đưa tay ra muốn nắm lấy nhưng không thể chạm vào thứ gì.
Nếu ai đó hỏi Thẩm An Nhiên khi nào cô ấy hạnh phúc nhất trong đời, cô ấy sẽ nói rằng đó là trước tuổi 18. Mặc dù mẹ cô ấy đã mất, cha cô không yêu, anh trai cô ấy không thương, cô ấy vẫn có ông nội, cũng như chú Tân và dì Tân. Dì đối xử với cô như con gái ruột của mình, còn có anh Tân Mộ.
Cô tràn đầy khao khát tương lai, người đã cứu cô sáng lên trong tim cô từng ngày, tỏa sáng soi rọi cả tuổi thanh xuân của cô.
Trên đời luôn không có dấu hiệu đau khổ, nếu cô ấy không bao giờ níu kéo thứ tình cảm không thuộc về mình, nếu cô ấy chưa bao giờ đi ngang qua người đàn ông hai mươi hai tuổi Lệ Đình Phong, liệu mọi chuyện có khác?
Nếu cô ấy không cứng đầu như vậy, không mạnh mẽ như vậy…
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, làm nhòe đi tất cả ký ức trong suốt hai mươi bốn năm của cô.
Tổng giám đốc Lệ của chúng tôi, cũng chính là chồng của cô, hai người gặp nhau trong một bữa tiệc, lúc đó cô đã yêu tổng giám đốc Lệ từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến chết đi sống lại. Sau khi trải qua chuỗi ngày yêu ghét như trong phim truyền hình Quỳnh Dao, cuối cùng người có duyên cũng trở thành người thân. Nếu cô muốn biết trong đó đã trải qua chuyện gì thì có thể hỏi chồng cô…
Triệu Việt khua tay múa chân, nói như thế là ba hoa, Thẩm An Nhiên ngây người nghe, vẻ mặt đờ đẫn, mãi một lúc sau cô mới nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết hôn trong tay.
Mình thực sự đã kết hôn rồi sap?
Đúng vậy, tổng giám đốc Lệ của chúng tôi là người đứng thứ nhất trong danh sách người giàu, con nhà giàu đẹp trai. Cô nhìn xem hình này vô cùng đẹp trai!
Thẩm An Nhiên nhìn xuống người đàn ông trên tờ giấy đăng ký kết hôn, không thể phủ nhận rằng chồng cô thực sự rất đẹp trai, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có chút bài xích.
Đây có thật là chồng cô không? Thẩm An Nhiên khó tin hỏi.
Cô chủ, cô đã hỏi điều này không dưới mười lần, người này đúng là chồng cô, quý hơn vàng thật! Cô đã ngủ mê man trong suốt bốn tháng sau vụ tai nạn xe hơi. Vẫn luôn là tổng giám đốc Lệ không ngủ không nghỉ chăm sóc cho cô, anh thật sự yêu cô.
Vốn dĩ chỉ hôn mê ba tháng, nhưng sau một tháng điều trị thì tính là bốn tháng, trong lòng Triệu Việt thầm nghĩ.
Sau khi nghe được điều này, Thẩm An Nhiên vô cùng sửng sốt, nói: “Tôi thực sự đã ngủ mê man trong suốt bốn tháng?: “Đúng vậy, bốn tháng này đã khiến tổng giám đốc Lệ cảm thấy vô cùng vội, anh ấy không đi làm, giao hết mọi công việc, trong mắt, trong lòng anh ấy cũng chỉ có một mình cô mà thôi”
Thẩm An Nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không thể trốn thoát được, như thể cô đã đến nhầm thời gian và không gian vậy.
Trong ý thức trống rỗng của cô, những gương mặt quen thuộc hiện lên, quanh quẩn trong tâm trí cô, hóa thành hình ảnh, xé nát, cả bầu trời đều là giấy vụn.
Cô đưa tay chạm vào nó, âm thanh triền mênh mông.
Thẩm An Nhiên…
An Nhiên…
An Nhiên…
Cô Thẩm…
Cô chủ…
Tổng giám đốc Thẩm…
Rất nhiều người đang gọi tên cô, cô nhìn qua từng người một, thư ký Lâm, viện trưởng cô nhỉ viện, Triệu Việt, Chu Tiêu, ông nội, ông ngoại, cha, Thẩm Tu Lễ, Tô Miếu, chú Tân, Tân Mặc…
Cuối cùng hai bóng người xuất hiện, đó là Lệ Đình Phong và Bạch Thu, một tia sáng đột nhiên chiếu rọi, khi ánh sáng biến mất thì bóng đen dần mờ ảo rồi biến mất, cô đưa tay ra muốn nắm lấy nhưng không thể chạm vào thứ gì.
Nếu ai đó hỏi Thẩm An Nhiên khi nào cô ấy hạnh phúc nhất trong đời, cô ấy sẽ nói rằng đó là trước tuổi 18. Mặc dù mẹ cô ấy đã mất, cha cô không yêu, anh trai cô ấy không thương, cô ấy vẫn có ông nội, cũng như chú Tân và dì Tân. Dì đối xử với cô như con gái ruột của mình, còn có anh Tân Mộ.
Cô tràn đầy khao khát tương lai, người đã cứu cô sáng lên trong tim cô từng ngày, tỏa sáng soi rọi cả tuổi thanh xuân của cô.
Trên đời luôn không có dấu hiệu đau khổ, nếu cô ấy không bao giờ níu kéo thứ tình cảm không thuộc về mình, nếu cô ấy chưa bao giờ đi ngang qua người đàn ông hai mươi hai tuổi Lệ Đình Phong, liệu mọi chuyện có khác?
Nếu cô ấy không cứng đầu như vậy, không mạnh mẽ như vậy…
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, làm nhòe đi tất cả ký ức trong suốt hai mươi bốn năm của cô.
Tổng giám đốc Lệ của chúng tôi, cũng chính là chồng của cô, hai người gặp nhau trong một bữa tiệc, lúc đó cô đã yêu tổng giám đốc Lệ từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến chết đi sống lại. Sau khi trải qua chuỗi ngày yêu ghét như trong phim truyền hình Quỳnh Dao, cuối cùng người có duyên cũng trở thành người thân. Nếu cô muốn biết trong đó đã trải qua chuyện gì thì có thể hỏi chồng cô…
Triệu Việt khua tay múa chân, nói như thế là ba hoa, Thẩm An Nhiên ngây người nghe, vẻ mặt đờ đẫn, mãi một lúc sau cô mới nhìn chằm chằm vào tờ giấy kết hôn trong tay.
Mình thực sự đã kết hôn rồi sap?
Đúng vậy, tổng giám đốc Lệ của chúng tôi là người đứng thứ nhất trong danh sách người giàu, con nhà giàu đẹp trai. Cô nhìn xem hình này vô cùng đẹp trai!
Thẩm An Nhiên nhìn xuống người đàn ông trên tờ giấy đăng ký kết hôn, không thể phủ nhận rằng chồng cô thực sự rất đẹp trai, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có chút bài xích.
Đây có thật là chồng cô không? Thẩm An Nhiên khó tin hỏi.
Cô chủ, cô đã hỏi điều này không dưới mười lần, người này đúng là chồng cô, quý hơn vàng thật! Cô đã ngủ mê man trong suốt bốn tháng sau vụ tai nạn xe hơi. Vẫn luôn là tổng giám đốc Lệ không ngủ không nghỉ chăm sóc cho cô, anh thật sự yêu cô.
Vốn dĩ chỉ hôn mê ba tháng, nhưng sau một tháng điều trị thì tính là bốn tháng, trong lòng Triệu Việt thầm nghĩ.
Sau khi nghe được điều này, Thẩm An Nhiên vô cùng sửng sốt, nói: “Tôi thực sự đã ngủ mê man trong suốt bốn tháng?: “Đúng vậy, bốn tháng này đã khiến tổng giám đốc Lệ cảm thấy vô cùng vội, anh ấy không đi làm, giao hết mọi công việc, trong mắt, trong lòng anh ấy cũng chỉ có một mình cô mà thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.