Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 286
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Lúc Lệ Đình Phong tắm cho Thẩm An Nhiên thì vô cùng tập trung, động tác cũng rất nhẹ nhàng, nước ấm trong bồn tắm vẫn giữ nguyên mức ban đầu, anh dứt khoát ngồi hẳn xuống.
“An Nhiên, em duỗi chân ra đi”
Xương cốt toàn thân của Thẩm An Nhiên đều rã rời, cô nghe lời giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn duõi chân ra.
Lệ Đình Phong bắt lấy mắt cá chân của cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Cô bị ngứa buồn, nhiều lần muốn rụt chân về nhưng lại bị Lệ Đình Phong giữ chặt lại.
Trên mặt Thẩm An Nhiên hiện lên vẻ ửng hồng, không biết là vì xấu hổ hay nhiệt độ của nước quá nóng nên mới thế. Nếu như không biết rõ người trước mắt là ông xã của mình thì cô cũng không thể tưởng tượng được, một người có thân phận như anh lại hạ mình rửa chân cho cô như thế.
“Trước đây anh cũng thường rửa chân cho người khác như thế này sao?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Lệ Đình Phong xoa bóp gan bàn chân cô: “Anh chỉ rửa chân cho một mình em mà thôi, bắt đầu từ khi em nằm trong viện đấy” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “An Nhiên, trước đây là anh đối xử với em không tốt, nhưng hiện tại và tương lai anh sẽ cố gắng dành mọi điều tốt đẹp cho em, đời đời kiếp kiếp đều yêu em”
Những câu nói ngọt ngào mà Lệ Đình Phong nói ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu muốn anh nói mấy lời tình tứ thì thà để anh nói lời hứa hẹn còn hơn.
Cũng giống như câu nói kia, chỉ khi nào mất đi thì mới biết quý trọng.
Anh không muốn lừa gạt Thẩm An Nhiên mãi nữa bởi vì anh không biết đến khi nào thì cô mới có thể nhớ lại.
Đợi đến khi Thẩm An Nhiên nhớ lại mọi chuyện, nếu để cô biết trong thời gian cô bị mất trí nhớ anh vẫn luôn lừa gạt cô thì chỉ sợ cô sẽ càng căm ghét bản thân anh hơn. Nhưng anh muốn Thẩm An Nhiên tiếp nhận bản thân anh nhanh hơn, cũng muốn chìm đắm luôn trong lời nói dối này.
Nếu như có thể, anh hi vọng cả đời này Thẩm An Nhiên sẽ không nhớ lại được, nhưng điều này sao có thể xảy ra chứ?
Ngay cả bác sĩ thôi miên cũng không dám chắc một trăm phần trăm đâu.
Thẩm An Nhiên nhìn khuôn mặt hơi nghiêm túc của anh, cô hơi nhấc chân lên để trước ngực anh: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi”
Hòn đá đè trong lồng ngực cuối cùng cũng đã được thả xuống, khóe môi của Lệ Đình Phong cong lên, anh nhìn bàn chân đang gác lên ngực mình, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường thôi nhưng anh lại bị mê hoặc đến mức ngứa ngáy trong lòng. Lệ Đình Phong bắt lấy chân cô nói: “Muốn xem biểu hiện của anh ở phương diện nào đây?”
Thẩm An Nhiên đang muốn nói chuyện thì lòng bàn chân bị gãi một cái, cô lập tức bật cười. Bởi vì cô sợ ngứa nên theo phản xạ có điều kiện lập tức nhấc chân đạp cho Lệ Đình Phong một cái khiến mặt anh bị bắn đây nước.
Thẩm An Nhiên hơi chột dạ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhận sai. Cô hơi ngước cảm lên, bày ra bộ dáng được nuông chiều mà kiêu ngạo.
“Em sợ ngứa mà, ai bảo anh gãi lòng bàn chân của em chứ.
Nửa tháng sau khi tỉnh lại Thẩm An Nhiên cũng có vui vẻ, nhưng đa số thời gian cô lại cảm thấy không yên lòng, vì mất đi ký ức, vẻ yếu đuối từ sâu bên trong cô càng lộ rõ.
Chưa bao giờ thấy cô cười như hiện tại, Lệ Đình Phong nhìn nụ cười tỏa nắng trên gương mặt cô, trong giây phút tựa như được quay về cái đêm đầu tiên gặp cô.
Tâm trạng lập tức trở nên nhộn nhạo, không thể tự kiềm chế được.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy vệt nước đọng trên mặt, vươn tay lau đi giúp anh, hồn nhiên oán giận nói: “Em rất sợ nhột, anh đừng động tay động chân với em, cẩn thận em cho anh ngủ ngoài sô pha đấy…”
“An Nhiên, em duỗi chân ra đi”
Xương cốt toàn thân của Thẩm An Nhiên đều rã rời, cô nghe lời giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn duõi chân ra.
Lệ Đình Phong bắt lấy mắt cá chân của cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Cô bị ngứa buồn, nhiều lần muốn rụt chân về nhưng lại bị Lệ Đình Phong giữ chặt lại.
Trên mặt Thẩm An Nhiên hiện lên vẻ ửng hồng, không biết là vì xấu hổ hay nhiệt độ của nước quá nóng nên mới thế. Nếu như không biết rõ người trước mắt là ông xã của mình thì cô cũng không thể tưởng tượng được, một người có thân phận như anh lại hạ mình rửa chân cho cô như thế.
“Trước đây anh cũng thường rửa chân cho người khác như thế này sao?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Lệ Đình Phong xoa bóp gan bàn chân cô: “Anh chỉ rửa chân cho một mình em mà thôi, bắt đầu từ khi em nằm trong viện đấy” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “An Nhiên, trước đây là anh đối xử với em không tốt, nhưng hiện tại và tương lai anh sẽ cố gắng dành mọi điều tốt đẹp cho em, đời đời kiếp kiếp đều yêu em”
Những câu nói ngọt ngào mà Lệ Đình Phong nói ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu muốn anh nói mấy lời tình tứ thì thà để anh nói lời hứa hẹn còn hơn.
Cũng giống như câu nói kia, chỉ khi nào mất đi thì mới biết quý trọng.
Anh không muốn lừa gạt Thẩm An Nhiên mãi nữa bởi vì anh không biết đến khi nào thì cô mới có thể nhớ lại.
Đợi đến khi Thẩm An Nhiên nhớ lại mọi chuyện, nếu để cô biết trong thời gian cô bị mất trí nhớ anh vẫn luôn lừa gạt cô thì chỉ sợ cô sẽ càng căm ghét bản thân anh hơn. Nhưng anh muốn Thẩm An Nhiên tiếp nhận bản thân anh nhanh hơn, cũng muốn chìm đắm luôn trong lời nói dối này.
Nếu như có thể, anh hi vọng cả đời này Thẩm An Nhiên sẽ không nhớ lại được, nhưng điều này sao có thể xảy ra chứ?
Ngay cả bác sĩ thôi miên cũng không dám chắc một trăm phần trăm đâu.
Thẩm An Nhiên nhìn khuôn mặt hơi nghiêm túc của anh, cô hơi nhấc chân lên để trước ngực anh: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi”
Hòn đá đè trong lồng ngực cuối cùng cũng đã được thả xuống, khóe môi của Lệ Đình Phong cong lên, anh nhìn bàn chân đang gác lên ngực mình, rõ ràng chỉ là một động tác bình thường thôi nhưng anh lại bị mê hoặc đến mức ngứa ngáy trong lòng. Lệ Đình Phong bắt lấy chân cô nói: “Muốn xem biểu hiện của anh ở phương diện nào đây?”
Thẩm An Nhiên đang muốn nói chuyện thì lòng bàn chân bị gãi một cái, cô lập tức bật cười. Bởi vì cô sợ ngứa nên theo phản xạ có điều kiện lập tức nhấc chân đạp cho Lệ Đình Phong một cái khiến mặt anh bị bắn đây nước.
Thẩm An Nhiên hơi chột dạ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhận sai. Cô hơi ngước cảm lên, bày ra bộ dáng được nuông chiều mà kiêu ngạo.
“Em sợ ngứa mà, ai bảo anh gãi lòng bàn chân của em chứ.
Nửa tháng sau khi tỉnh lại Thẩm An Nhiên cũng có vui vẻ, nhưng đa số thời gian cô lại cảm thấy không yên lòng, vì mất đi ký ức, vẻ yếu đuối từ sâu bên trong cô càng lộ rõ.
Chưa bao giờ thấy cô cười như hiện tại, Lệ Đình Phong nhìn nụ cười tỏa nắng trên gương mặt cô, trong giây phút tựa như được quay về cái đêm đầu tiên gặp cô.
Tâm trạng lập tức trở nên nhộn nhạo, không thể tự kiềm chế được.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy vệt nước đọng trên mặt, vươn tay lau đi giúp anh, hồn nhiên oán giận nói: “Em rất sợ nhột, anh đừng động tay động chân với em, cẩn thận em cho anh ngủ ngoài sô pha đấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.