Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 289
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Vì bảo vệ bản thân nên lúc bị bắt cóc cô ta đã chủ động vạch rõ mối quan hệ với Lệ Đình Phong, cũng nói cho người kia biết, bây giờ người Lệ Đình Phong yêu nhất là Thẩm An Nhiên, bắt được Thẩm An Nhiên rồi thì có thể hỏi ra được không ít chuyện.
Nhưng phải bắt cóc Thẩm An Nhiên như thế nào thì lại là một vấn đề khó giải quyết, cuối cùng cô ta chỉ có thể tự hy sinh chính mình.
Đây là một ván cược, Hạ Minh Nguyệt biết Lệ Đình Phong nhất định sẽ đến cứu cô ta, vì anh “nợ” cô ta một mạng, chiến thuật tâm lý của cô ta không sánh bằng bọn họ, nên để đạt được mục đích chỉ có thể tự ra tay tàn nhẫn với mình.
Cuối cùng cô ta cũng thắng cược, Lệ Đình Phong thật sự đã mang Thẩm An Nhiên đến đổi lấy cô ta.
Cô ta tự hy sinh chân mình, vốn tưởng rằng trước đây Thẩm An Nhiên cho dù không chết thì cũng bị lột mất một lớp da, kết quả, người không chết, mặt mũi cũng không bị hủy hoại, ngủ một giấc mấy tháng trời là đâu lại vào đấy.
Cô ta biết thủ đoạn của người kia, nhưng bây giờ chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo đã vạch sẵn, cô ta hoàn toàn không biết mình phải làm gì, điều này khiến cho Hạ Minh Nguyệt rơi vào khủng hoảng, sợ rằng tên bắt cóc kia phát giác ra được gì đó lại đến tìm mình.
Hiện giờ cô ta chỉ có thể tìm đến sự che chở của Lệ Đình Phong, nhưng Lệ Đình Phong lại đột nhiên rời khỏi Sài Gòn.
Sau khi biết được thông tin Lệ Đình Phong đã rời khỏi Sài Gòn từ phía Triệu Việt, cô ta lập tức gọi điện cho Lệ Đình Phong ngay trong đêm.
Đợi đến đến lúc chuông vang lên được mười mấy giây, trong lòng Hạ Minh Nguyệt nghĩ rằng nếu như không có người nghe máy thì cô ta sẽ gọi lại, nếu như máy đang bận thì cô đợi thêm mười mấy phút nữa sẽ gọi tiếp.
Đợi đến lúc hồi chuông đổ sắp kết thúc, điện thoại được kết nối, giọng nói đầy tao nhã trâm tính của Lệ Đình Phong vang lên.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh không định quay về Sài Gòn nữa sao?” Hạ Minh Nguyệt hỏi thẳng.
“Tạm thời không về nữa” Lệ Đình Phong kiệm lời như vậy, hỏi cái gì đáp nấy, tuyệt đối không nói nhiều hơn một chữ.
“Tạm thời” là bao lâu? Giống như lúc trước Lệ Đình Phong đã nói sẽ “nhanh chóng” lấy cô ta, sau đó lại không có tin tức gì cả.
“Lệ Đình Phong, chẳng phải anh đã từng nói sẽ không bỏ rơi em sao, anh đang ở thành phố Giang Nam đúng không vậy em cũng muốn đến”
“Không được”
Cô ta đã biết trước rằng Lệ Đình Phong sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại trả lời gãy gọn như vậy, cũng tốt, vốn dĩ trước đây bọn họ cũng không có bao nhiêu tình cảm, anh biết vở kịch của cô ta, cô ta cũng biết trong lòng anh không có mình.
“Em nghe nói Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, chẳng lẽ anh sợ cô ta nhìn thấy em sẽ nhớ ra gì đó sao?”
“Sao cô biết cô ấy mất trí nhớ?” Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, thậm chí cách một cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến bức người.
Hạ Minh Nguyệt căn răng, hàm dưới khế động: “Em không chỉ biết cô ta mất trí nhớ, em còn biết cô ta bị ung thư dạ dày”
Vốn dĩ Thẩm An Nhiên mất trí nhớ và mắc bệnh ung thư dạ dày không phải là bí mật gì, mặc dù Lệ Đình Phong đã dùng thủ đoạn để bịt miệng bệnh viện, nhưng nếu cô ta muốn biết, cũng có thể dùng thủ đoạn giống như vậy để hỏi ra.
“Nếu như cô dám lắm lời mà nói ra, thì đừng trách tôi không nể tình”
“Đình Phong, em biết anh không muốn Thẩm An Nhiên nhớ lại điều gì, em bảo đảm với anh, trước mặt cô ta em sẽ ngậm miệng không nói về chuyện quá khứ, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù chỉ ngắm nhìn anh từ xa thôi cũng được.”
Nhưng phải bắt cóc Thẩm An Nhiên như thế nào thì lại là một vấn đề khó giải quyết, cuối cùng cô ta chỉ có thể tự hy sinh chính mình.
Đây là một ván cược, Hạ Minh Nguyệt biết Lệ Đình Phong nhất định sẽ đến cứu cô ta, vì anh “nợ” cô ta một mạng, chiến thuật tâm lý của cô ta không sánh bằng bọn họ, nên để đạt được mục đích chỉ có thể tự ra tay tàn nhẫn với mình.
Cuối cùng cô ta cũng thắng cược, Lệ Đình Phong thật sự đã mang Thẩm An Nhiên đến đổi lấy cô ta.
Cô ta tự hy sinh chân mình, vốn tưởng rằng trước đây Thẩm An Nhiên cho dù không chết thì cũng bị lột mất một lớp da, kết quả, người không chết, mặt mũi cũng không bị hủy hoại, ngủ một giấc mấy tháng trời là đâu lại vào đấy.
Cô ta biết thủ đoạn của người kia, nhưng bây giờ chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo đã vạch sẵn, cô ta hoàn toàn không biết mình phải làm gì, điều này khiến cho Hạ Minh Nguyệt rơi vào khủng hoảng, sợ rằng tên bắt cóc kia phát giác ra được gì đó lại đến tìm mình.
Hiện giờ cô ta chỉ có thể tìm đến sự che chở của Lệ Đình Phong, nhưng Lệ Đình Phong lại đột nhiên rời khỏi Sài Gòn.
Sau khi biết được thông tin Lệ Đình Phong đã rời khỏi Sài Gòn từ phía Triệu Việt, cô ta lập tức gọi điện cho Lệ Đình Phong ngay trong đêm.
Đợi đến đến lúc chuông vang lên được mười mấy giây, trong lòng Hạ Minh Nguyệt nghĩ rằng nếu như không có người nghe máy thì cô ta sẽ gọi lại, nếu như máy đang bận thì cô đợi thêm mười mấy phút nữa sẽ gọi tiếp.
Đợi đến lúc hồi chuông đổ sắp kết thúc, điện thoại được kết nối, giọng nói đầy tao nhã trâm tính của Lệ Đình Phong vang lên.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh không định quay về Sài Gòn nữa sao?” Hạ Minh Nguyệt hỏi thẳng.
“Tạm thời không về nữa” Lệ Đình Phong kiệm lời như vậy, hỏi cái gì đáp nấy, tuyệt đối không nói nhiều hơn một chữ.
“Tạm thời” là bao lâu? Giống như lúc trước Lệ Đình Phong đã nói sẽ “nhanh chóng” lấy cô ta, sau đó lại không có tin tức gì cả.
“Lệ Đình Phong, chẳng phải anh đã từng nói sẽ không bỏ rơi em sao, anh đang ở thành phố Giang Nam đúng không vậy em cũng muốn đến”
“Không được”
Cô ta đã biết trước rằng Lệ Đình Phong sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại trả lời gãy gọn như vậy, cũng tốt, vốn dĩ trước đây bọn họ cũng không có bao nhiêu tình cảm, anh biết vở kịch của cô ta, cô ta cũng biết trong lòng anh không có mình.
“Em nghe nói Thẩm An Nhiên mất trí nhớ, chẳng lẽ anh sợ cô ta nhìn thấy em sẽ nhớ ra gì đó sao?”
“Sao cô biết cô ấy mất trí nhớ?” Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, thậm chí cách một cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến bức người.
Hạ Minh Nguyệt căn răng, hàm dưới khế động: “Em không chỉ biết cô ta mất trí nhớ, em còn biết cô ta bị ung thư dạ dày”
Vốn dĩ Thẩm An Nhiên mất trí nhớ và mắc bệnh ung thư dạ dày không phải là bí mật gì, mặc dù Lệ Đình Phong đã dùng thủ đoạn để bịt miệng bệnh viện, nhưng nếu cô ta muốn biết, cũng có thể dùng thủ đoạn giống như vậy để hỏi ra.
“Nếu như cô dám lắm lời mà nói ra, thì đừng trách tôi không nể tình”
“Đình Phong, em biết anh không muốn Thẩm An Nhiên nhớ lại điều gì, em bảo đảm với anh, trước mặt cô ta em sẽ ngậm miệng không nói về chuyện quá khứ, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù chỉ ngắm nhìn anh từ xa thôi cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.