Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 303
Nghiêm Như Bạch
03/11/2021
Ánh sáng ở rạp chiếu phim rất mờ ảo, Thẩm An Nhiên nghiêng đầu nhìn qua đối phương, không thấy rõ, nhưng từ đường nét khái quát của ngũ quan và sườn mặt có lẽ tướng mạo cũng không đến nỗi nào.
Chẳng qua có đẹp trai hơn nữa thì cô cũng có năng lực miễn dịch rồi, ở bên cạnh Lệ Đình Phong, nhắc tới vẻ ngoài thì không ai có thể vượt qua anh.
Nghĩ đến đó là ông xã của mình, trong lòng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dâng lên cảm giác tự hào.
Thẩm An Nhiên cũng không tiện nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, phim điện ảnh đã chiếu, Thẩm An Nhiên ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình lớn, vừa chiếu phim được mười phút thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Thẩm An Nhiên theo bản năng sờ túi của mình, sau đó thấy người đàn ông bên cạnh nghe điện thoại thấp giọng nói gì đó.
Giọng nói của người nọ mang đến cho Thẩm An Nhiên cảm giác quen thuộc mãnh liệt, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Thẩm An Nhiên tiếp tục chú ý vào phim điện ảnh, nhưng phát hiện ra dù thế nào cũng không thể nhập tâm được.
Đây là một bộ phim tình yêu, tiếu tấu câu chuyện thong thả, mở đầu thoải mái khôi hài, đến phần sau bắt đầu có những cảm xúc đè nén, người phụ nữ mắc phải bệnh alzheimer’ s, người đàn ông đã từng hứa hẹn muốn sống với cô cả đời trong chớp mắt đã cưới người đàn bà khác.
Người phụ nữ ấy đã quên rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ nhớ được người đàn ông kia.
Cuối cùng người phụ nữ xé bức thư tình mà mình đã từng viết cho người đàn ông kia, gấp thành thuyền giấy thả xuống lòng sông, sau đó cô cũng không chút lưỡng lự nhảy xuống theo.
Phim điện ảnh rất đè nén, khác một trời một vực so với tiết tấu thoải mái lúc mở đầu, cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ màn hình lớn, Thẩm An Nhiên cứ ngơ ngẩn ngồi xem như vậy, cô đặt tay lên ngực mình, nơi đó luôn đấy đau nhói.
Ngồi phía trước Thẩm An Nhiên là một đôi tình nhân, người con gái không kìm được khóc thành tiếng, miệng lẩm bẩm nói đáng thương.
Bạn trai cô ấy thủ thỉ dỗ dành, tay chân luống cuống cầm khăn giấy lau nước mắt cho người yêu.
Sự chú ý của Thẩm An Nhiên bị phân tán, có lúc dừng trên bộ phim điện ảnh, có lúc lại dừng ở đôi tình nhân phía trước, tóm lại là không thể tập trung vào bên nào cả.
Thẩm An Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt như bị thứ gì che mất tầm nhìn, mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Người phụ nữ trong bộ phim thực sự rất đáng thương, khi còn trẻ luôn si mê, yêu một cách ngu ngốc, những lời thề nguyện đẹp đẽ đã trở thành ký ức được giấu nơi tận sâu đáy lòng.
Mắc phải bệnh alzheimers, cô ấy quên hết mọi người nhưng chỉ nhớ được người mà cô thích, nhưng cuối cùng người đó lại không cần cô ấy nữa.
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà thay chính bản thân mình vào tình tiết bộ phim, trí nhớ hiện tại của cô càng ngày càng kém đi, vốn cho rằng chịu khó uống thuốc thì có thể khôi phục lại, nhưng trí nhớ bây giờ còn không rõ ràng bằng trước đây.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng mắc phải bệnh alzheimer’s không, nếu cô trở nên giống như người phụ nữ trong bộ phim này, có phải Lệ Đình Phong cũng không cần cô nữa?
Thẩm An Nhiên rơi vào tâm trạng lo âu, đầu óc không khống chế được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Ngu xuẩn” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Thẩm An Nhiên, cũng dập tắt một chút quặn đau trong lòng cô.
Bộ phim tiếp tục chiếu, lúc này, nơi bả vai bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt Thẩm An Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn, là người đàn ông ngồi bên cạnh dựa vào vai cô để ngủ.
Trong bóng tối, Thẩm An Nhiên mượn chút ánh sáng yếu ớt để đánh giá gương mặt của người đàn ông nọ, người này đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người khác choáng ngợp, ngũ quan lập thể, đường nét góc cạnh, lông mi dài, Thẩm An Nhiên có chút tò mò về diện mạo của người đàn ông này khi anh ta mở mắt.
Chẳng qua có đẹp trai hơn nữa thì cô cũng có năng lực miễn dịch rồi, ở bên cạnh Lệ Đình Phong, nhắc tới vẻ ngoài thì không ai có thể vượt qua anh.
Nghĩ đến đó là ông xã của mình, trong lòng Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dâng lên cảm giác tự hào.
Thẩm An Nhiên cũng không tiện nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, phim điện ảnh đã chiếu, Thẩm An Nhiên ngước mắt lên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình lớn, vừa chiếu phim được mười phút thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Thẩm An Nhiên theo bản năng sờ túi của mình, sau đó thấy người đàn ông bên cạnh nghe điện thoại thấp giọng nói gì đó.
Giọng nói của người nọ mang đến cho Thẩm An Nhiên cảm giác quen thuộc mãnh liệt, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Thẩm An Nhiên tiếp tục chú ý vào phim điện ảnh, nhưng phát hiện ra dù thế nào cũng không thể nhập tâm được.
Đây là một bộ phim tình yêu, tiếu tấu câu chuyện thong thả, mở đầu thoải mái khôi hài, đến phần sau bắt đầu có những cảm xúc đè nén, người phụ nữ mắc phải bệnh alzheimer’ s, người đàn ông đã từng hứa hẹn muốn sống với cô cả đời trong chớp mắt đã cưới người đàn bà khác.
Người phụ nữ ấy đã quên rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ nhớ được người đàn ông kia.
Cuối cùng người phụ nữ xé bức thư tình mà mình đã từng viết cho người đàn ông kia, gấp thành thuyền giấy thả xuống lòng sông, sau đó cô cũng không chút lưỡng lự nhảy xuống theo.
Phim điện ảnh rất đè nén, khác một trời một vực so với tiết tấu thoải mái lúc mở đầu, cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ màn hình lớn, Thẩm An Nhiên cứ ngơ ngẩn ngồi xem như vậy, cô đặt tay lên ngực mình, nơi đó luôn đấy đau nhói.
Ngồi phía trước Thẩm An Nhiên là một đôi tình nhân, người con gái không kìm được khóc thành tiếng, miệng lẩm bẩm nói đáng thương.
Bạn trai cô ấy thủ thỉ dỗ dành, tay chân luống cuống cầm khăn giấy lau nước mắt cho người yêu.
Sự chú ý của Thẩm An Nhiên bị phân tán, có lúc dừng trên bộ phim điện ảnh, có lúc lại dừng ở đôi tình nhân phía trước, tóm lại là không thể tập trung vào bên nào cả.
Thẩm An Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt như bị thứ gì che mất tầm nhìn, mọi thứ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Người phụ nữ trong bộ phim thực sự rất đáng thương, khi còn trẻ luôn si mê, yêu một cách ngu ngốc, những lời thề nguyện đẹp đẽ đã trở thành ký ức được giấu nơi tận sâu đáy lòng.
Mắc phải bệnh alzheimers, cô ấy quên hết mọi người nhưng chỉ nhớ được người mà cô thích, nhưng cuối cùng người đó lại không cần cô ấy nữa.
Thẩm An Nhiên không nhịn được mà thay chính bản thân mình vào tình tiết bộ phim, trí nhớ hiện tại của cô càng ngày càng kém đi, vốn cho rằng chịu khó uống thuốc thì có thể khôi phục lại, nhưng trí nhớ bây giờ còn không rõ ràng bằng trước đây.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi có phải mình cũng mắc phải bệnh alzheimer’s không, nếu cô trở nên giống như người phụ nữ trong bộ phim này, có phải Lệ Đình Phong cũng không cần cô nữa?
Thẩm An Nhiên rơi vào tâm trạng lo âu, đầu óc không khống chế được bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Ngu xuẩn” Người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Thẩm An Nhiên, cũng dập tắt một chút quặn đau trong lòng cô.
Bộ phim tiếp tục chiếu, lúc này, nơi bả vai bỗng trở nên nặng nề, sắc mặt Thẩm An Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn, là người đàn ông ngồi bên cạnh dựa vào vai cô để ngủ.
Trong bóng tối, Thẩm An Nhiên mượn chút ánh sáng yếu ớt để đánh giá gương mặt của người đàn ông nọ, người này đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người khác choáng ngợp, ngũ quan lập thể, đường nét góc cạnh, lông mi dài, Thẩm An Nhiên có chút tò mò về diện mạo của người đàn ông này khi anh ta mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.