Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 342
Nghiêm Như Bạch
25/11/2021
“An Nhiên, nói em yêu anh, nói không bao giờ rời xa anh đi”
Lệ Đình Phong nâng khuôn mặt của cô, ánh mắt nồng nhiệt lại có thêm phần gấp gáp, giọng nói trầm ấm tràn đầy sự mê hoặc.
“Anh sao vậy…”
Thẩm An Nhiên trở nên bối rối bởi hành động này của anh.
Lệ Đình Phong chỉ ý thức sâu sắc rằng anh không thể không có Thẩm An Nhiên, anh sợ hãi rằng Thẩm An Nhiên sẽ bỏ đi, sợ hãi ánh mắt của cô khi nhìn anh sẽ biến trở về bộ dạng lạnh nhạt như mấy tháng trước.
Lệ Đình Phong giơ tay ra, luôn qua hai chân của cô, bế cô lên trên sô pha, anh quỳ xuống, đâu anh dựa vào chân cô, phần đầu chạm nhẹ vào bụng, giống như một chú chó sói đang bị thương.
“Nhiên Nhiên, anh sợ em sẽ rời xa anh, em có thể hứa với anh cả đời này cũng sẽ không rời xa anh không, cho dù có nhớ ra được quá khứ đi nữa cũng sẽ không rời xa anh.”
Quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho Lệ Đình Phong để ý như thế? Thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi?
Nhưng bọn họ không có “ly hôn”, thế có lẽ hôn nhân của hai người vẫn chưa đi tới mức không thể cứu vãn được.
Thẩm An Nhiên đặt tay lên trên mái tóc mềm mượt của Lệ Đình Phong, xoa nhẹ: “Em hứa với anh, chỉ cần sau này anh đối xử với em thì em sẽ không rời xa anh.”
“Anh sẽ đối xử tốt với em, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em”
Lệ Đình Phong quá đỗi bất thường, vốn dĩ Thẩm An Nhiên còn định hỏi thêm chuyện khác, nhưng lại bị bờ môi của Lệ Định Phong chặn lại…
Lời nói của Thẩm An Nhiên chỉ có tác dụng về mặt tâm lý đối với Lệ Đình Phong, chỉ trị phần ngọn chứ không trị phần gốc, thật ra anh không hề muốn Thẩm An Nhiên nhớ ra mọi chuyện.
Quá khứ như thế, đến một người mạnh bạo như anh còn không thể chấp nhận được, nói gì là Thẩm An Nhiên.
Ngày hôm đó anh lập tức gọi điện cho nhà thôi miên từ Sài Gòn tới, để người đó trở thành nhà thôi miên riêng cho anh.
Bình thường vào buổi tối, Thẩm An Nhiên chỉ uống có một liều thuốc, nhưng hiện tại tăng lên thành hai liều.
Ngày hôm sau, nhà thôi miên tới nơi, tự xưng là bác sĩ tâm lý của Thẩm An Nhiên, nói tóm lại hai từ “thôi miên”, tuyệt đối không được để cho cô biết được.
Phòng ở trong căn biệt thự vô cùng nhiều, Lệ Đình Phong trực tiếp kêu quản gia sắp xếp một căn phòng, để cho nhà thôi miên tới liền có thể vào ở luôn.
Thẩm An Nhiên không biết gì cả, cho tới nhìn thấy thím Trương dọn dẹp phòng khách ở dưới tầng một, mới phát hiện ra điều không đúng: “Thím Trương, sắp có người tới ạ?”
“Là bác sĩ riêng của gia đình, Tổng giám đốc Phong không có nói cho cô chủ biết ạ?”
Thẩm An Nhiên sững sờ, đúng lúc này thì Lệ Đinh Phong đi tới, thích thú ôm lấy cô: “Em sao thế?”
“Thím Trương nói rằng anh mời bác sĩ riêng tới, sao anh không nói cho em?”
“Vừa mới thông báo hôm nay thôi, anh cũng quên không nói cho em”
“Sao anh tự dưng lại mời bác sĩ riêng về?”
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu hỏi anh, từ ngày hôm qua Lệ Đình Phong cứ là lạ, hôm nay cơm còn chưa ăn đã bảo thím Trương thu dọn phòng ốc nói rằng sắp có bác sĩ riêng tới ở.
Lệ Đình Phong giải thích: “Để anh nói một chút, nhà ta vẫn luôn có bác sĩ riêng, không phải là bây giờ mới mời về, anh thấy em uống thuốc cũng sắp uống hết rồi, lại lười đi tới bệnh viện kiểm tra cho nên trực tiếp mời bác sỹ tới ở trong biệt thự luôn, như thế cũng dễ dàng phối hợp điều trị cho cơ thể em hơn, xem thử có thể giảm bớt liều thuốc đi không”
Lệ Đình Phong nâng khuôn mặt của cô, ánh mắt nồng nhiệt lại có thêm phần gấp gáp, giọng nói trầm ấm tràn đầy sự mê hoặc.
“Anh sao vậy…”
Thẩm An Nhiên trở nên bối rối bởi hành động này của anh.
Lệ Đình Phong chỉ ý thức sâu sắc rằng anh không thể không có Thẩm An Nhiên, anh sợ hãi rằng Thẩm An Nhiên sẽ bỏ đi, sợ hãi ánh mắt của cô khi nhìn anh sẽ biến trở về bộ dạng lạnh nhạt như mấy tháng trước.
Lệ Đình Phong giơ tay ra, luôn qua hai chân của cô, bế cô lên trên sô pha, anh quỳ xuống, đâu anh dựa vào chân cô, phần đầu chạm nhẹ vào bụng, giống như một chú chó sói đang bị thương.
“Nhiên Nhiên, anh sợ em sẽ rời xa anh, em có thể hứa với anh cả đời này cũng sẽ không rời xa anh không, cho dù có nhớ ra được quá khứ đi nữa cũng sẽ không rời xa anh.”
Quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho Lệ Đình Phong để ý như thế? Thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi?
Nhưng bọn họ không có “ly hôn”, thế có lẽ hôn nhân của hai người vẫn chưa đi tới mức không thể cứu vãn được.
Thẩm An Nhiên đặt tay lên trên mái tóc mềm mượt của Lệ Đình Phong, xoa nhẹ: “Em hứa với anh, chỉ cần sau này anh đối xử với em thì em sẽ không rời xa anh.”
“Anh sẽ đối xử tốt với em, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em”
Lệ Đình Phong quá đỗi bất thường, vốn dĩ Thẩm An Nhiên còn định hỏi thêm chuyện khác, nhưng lại bị bờ môi của Lệ Định Phong chặn lại…
Lời nói của Thẩm An Nhiên chỉ có tác dụng về mặt tâm lý đối với Lệ Đình Phong, chỉ trị phần ngọn chứ không trị phần gốc, thật ra anh không hề muốn Thẩm An Nhiên nhớ ra mọi chuyện.
Quá khứ như thế, đến một người mạnh bạo như anh còn không thể chấp nhận được, nói gì là Thẩm An Nhiên.
Ngày hôm đó anh lập tức gọi điện cho nhà thôi miên từ Sài Gòn tới, để người đó trở thành nhà thôi miên riêng cho anh.
Bình thường vào buổi tối, Thẩm An Nhiên chỉ uống có một liều thuốc, nhưng hiện tại tăng lên thành hai liều.
Ngày hôm sau, nhà thôi miên tới nơi, tự xưng là bác sĩ tâm lý của Thẩm An Nhiên, nói tóm lại hai từ “thôi miên”, tuyệt đối không được để cho cô biết được.
Phòng ở trong căn biệt thự vô cùng nhiều, Lệ Đình Phong trực tiếp kêu quản gia sắp xếp một căn phòng, để cho nhà thôi miên tới liền có thể vào ở luôn.
Thẩm An Nhiên không biết gì cả, cho tới nhìn thấy thím Trương dọn dẹp phòng khách ở dưới tầng một, mới phát hiện ra điều không đúng: “Thím Trương, sắp có người tới ạ?”
“Là bác sĩ riêng của gia đình, Tổng giám đốc Phong không có nói cho cô chủ biết ạ?”
Thẩm An Nhiên sững sờ, đúng lúc này thì Lệ Đinh Phong đi tới, thích thú ôm lấy cô: “Em sao thế?”
“Thím Trương nói rằng anh mời bác sĩ riêng tới, sao anh không nói cho em?”
“Vừa mới thông báo hôm nay thôi, anh cũng quên không nói cho em”
“Sao anh tự dưng lại mời bác sĩ riêng về?”
Thẩm An Nhiên nghiêng đầu hỏi anh, từ ngày hôm qua Lệ Đình Phong cứ là lạ, hôm nay cơm còn chưa ăn đã bảo thím Trương thu dọn phòng ốc nói rằng sắp có bác sĩ riêng tới ở.
Lệ Đình Phong giải thích: “Để anh nói một chút, nhà ta vẫn luôn có bác sĩ riêng, không phải là bây giờ mới mời về, anh thấy em uống thuốc cũng sắp uống hết rồi, lại lười đi tới bệnh viện kiểm tra cho nên trực tiếp mời bác sỹ tới ở trong biệt thự luôn, như thế cũng dễ dàng phối hợp điều trị cho cơ thể em hơn, xem thử có thể giảm bớt liều thuốc đi không”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.