Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 81: Không muốn đứa bé này
Nghiêm Như Bạch
01/11/2021
Kết quả như vậy so với lúc trước cô kiểm tra ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối còn khiến người khác khó mà tin được hơn.
Thẩm An Nhiên lật qua lật lại tờ báo cáo kiểm tra trong tay, nhưng mà cả ba trang giấy đã bị cô lật không biết đến lần thứ bao nhiêu, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng trang giấy lật đi lật lại ào ào.
Bác sĩ ngồi ở trước mặt cô nhìn kết quả đang hiện lên trên màn hình máy tính, lại nhìn thấy cô còn đang không ngừng lật giấy ra xem, kìm nén tính khí hỏi: “Cô Thẩm, cô còn có thêm thắc mắc gì nữa không?
Thẩm An Nhiên lắc đầu, đôi môi ấp ủng hé mở: “Điều đó không có khả năng. Làm sao mà tôi có the mang thai được?”
“Mức Progesterone có vẻ đang hơi thấp, có phải trước đây vài ngày có có dấu hiệu sinh non đúng không?”
“Tôi tưởng là kỳ kinh sinh lý của tôi đến rồi.”
Bác sĩ nghe thấy cô nói những lời này, thì không nhịn được nữa nhíu chặt mày, nhìn Thẩm An Nhiên từ trên xuống dưới: “Cô đã kết hôn rồi chứ?”
Thẩm An Nhiên trả lời thành thật: “Bốn năm rồi.”
“Đã kết hôn bốn năm rồi mà cô còn không phân biệt rõ ràng kỳ sinh lí và mang thai sao?”
Không phải là không biết, mà vốn dĩ cô không có nghĩ tới chiều hướng này. Từ trước tới nay kỳ kinh nguyệt của cô luôn tới không hề chính xác. Hơn nữa, dù kết hôn đã bốn năm nay nhưng Lê Đình Phong chế cô bẩn không chịu cho cô mang thai đứa nhỏ, cho nên hai người bọn họ vẫn dùng các biện pháp tránh thai.
Biện pháp tránh thai…
Thẩm An Nhiên suy nghĩ đến ngần người, rất cuộc thì cô cũng rõ ràng vấn đề xảy ra ở đầu rồi. Cô xét nghiệm phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sợ các vị thuốc có khắc chế nhau nên cô cũng không uống thêm thuốc tránh thai. Mà sau vài lần đó thì Lệ Đình Phong cũng không có dùng biện pháp nào khác.
Thẩm An Nhiên hỏi: “Bác sĩ, tôi mang thai mấy tuần rồi?”
“Năm tuần rồi đấy.”
Thẩm An Nhiên tính toán thời gian, lần đầu tiên là sau khi cô xuất viện, đúng vào cái lần đó cô đã trúng rồi.
Thẩm An Nhiên buồn bã ỉu xìu giống như trái cà héo. Cả người cô chìm trong mông lung, cô cúi thấp đầu, lúng túng ngập ngừng tự hỏi: “Tại sao lại mang thai…”
Bác sĩ nghe thấy câu nói này của cô thì thấy rất buồn cười, không biết cô đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi: “Phân tích từ góc độ sinh lý học thì, quả thật cô có bộ phận sinh dục có công năng mang thai, Cho nên không thể tồn tại cách nói ‘Tại sao lại mang thai được, hơn nữa hai người bọn cô đã kết hôn bốn năm, cũng nên có con rồi.”
Trước đó khi biết bản thân cô mang thai thì cả người cô đều ngây dại, bây giờ ngay cả đầu óc cô cũng đã tê rần. Cô mơ hồ ngồi ở trên ghế nhìn miệng bác sĩ đang đóng ra khép vào phân tích.
Tóm lại chính là… Cô mang thai một trăm phần trăm, không sai vào đâu được.
“Có thể phá nó đi không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Bác sĩ cho là cô đang lo lắng chuyện sinh non, cô ấy cầm bình nước giữ nhiệt lên uống một hớp để cổ họng được thoải mái rồi nói: “Progesterone thấp thì có thể điều trị được. Cô đừng sợ, chỉ cần sau này cô chú ý đến cơ thể nhiều hơn thì sẽ không có chuyện dễ sinh non nữa.”
“Đó không phải điều tôi đang nghĩ.”
Có rất nhiều nguyên nhân để người mẹ không muốn có con, đây là việc riêng tư của người khác, bác sĩ không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, nhưng điều nên khuyên thì vẫn phải khuyên: “Nếu không thì cô thương lượng với người nhà cô thử xem, tôi không khuyến khích cô sinh non.” Sinh non rất mạo hiểm, rất nhiều học sinh nữa bởi vì nạo thai nên niêm mạc tử cung bị mỏng, như thế thì sau này sẽ rất khó có thể mang thai thêm một lần nữa.
Tìm Lệ Đình Phong thương lượng sao? Khỏe miệng Thẩm An Nhiên nở nụ cười chua xót, ngay cả bản thân cô Lệ Đình Phong cũng không thèm để ý thì làm sao anh có thể để ý đứa nhỏ ở trong bụng cô được.
Nếu anh biết cô không cẩn thận mang thai, chỉ sợ ngay cả đến bệnh viện cũng không được đi, thẳng tay lấy một viên thuốc để phá bỏ nó, đến lúc đó thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ càng cao.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện Lệ Đình Phong mắng chửi cô và đứa nhỏ trong bụng cô là ghê tởm, trái tim cô đau đớn đến mãnh liệt. Cô nằm chặt bản bảo cáo xét nghiệm trong tay, thở dài một hơi.
“Cốc cốc cốc. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Bác sĩ đi ra xem, từ chỗ cửa sổ lộ ra gương mặt của Tần Minh: “Vừa nhắc thì người đã đến rồi.”
Tân Minh nhận được đồng ý thì từ từ mở cửa đi vào: “Kết quả thế nào?”
Bác sĩ chỉ vào máy tính: “Tự anh hãy xem đi.” Tần Minh đã đến đây thì cô ấy không còn chuyện gì nữa, cô ấy đứng dậy nói: “Bệnh nhân giường số năm mươi tìm tôi, tôi phải đi trước xem tình huống của họ, người này giao lại cho anh đi.”
Tần Minh di chuyển qua ngồi ở bên cạnh bàn máy tính: “Cô đi đi, có việc tôi sẽ gọi cô.”
Bác sĩ yên tâm gật đầu với anh ta rồi rời đi.
Màn hình máy tính đang màu đen, Tần Minh ngồi ở phía trước nên không thể nhìn thấy kết quả kiểm tra, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên giống như đang có nỗi niềm khó nói, chẳng lẽ bệnh tình rất nghiêm trọng sao?
Anh ta bấm mở máy tính lên nhìn nội dung trong tài liệu, mang thai tuần thứ năm.
“An Nhiên, em mang thai?” Tần Minh có phần kinh ngạc, trong lúc nhất thời anh ta không biết mình nên có tâm trạng gì, vừa ngọt ngào lại vừa đẳng chất. Anh ta vẫn luôn nhìn cô trưởng thành, cũng gần giống như mẹ của cô vậy.
Anh ta giơ tay ra cầm lấy bản báo cáo xét nghiệm trên tay Thẩm An Nhiên. Cẩn thận xem xét, ngoại trừ việc mức progesteron hơi thấp ra thì cũng không có thêm bệnh trạng nào khác. Tổng quát thì coi như tình huống của cô khá tốt.
“Chờ một lát nữa anh kê cho em thuốc bổ sung thêm progesteron, không cần lo lắng” Nói xong, Tân Minh còn cảm thán thêm một câu: “Cuối cùng thì anh cũng được làm cậu rồi.”
“Tần Minh, em không muốn có đứa nhỏ này.”
Không phải không muốn, mà là không thể, tình huống hiện giờ của cô căn bản không cho phép cô có thêm đứa nhỏ.
“Vì sao?”
“Tân Minh em bị ung thư, mắc phải bệnh này, đến cả em cũng không biết em sẽ sống được bao lâu, nói không chừng ngày mai bệnh tình trở nặng mất đi thì sao
“Nói bậy bạ cái gì đó, hiện tại thuốc em dùng đều là những loại thuốc chống ung thư được nghiên cứu mới nhất. Y học tiến bộ rất nhanh, em phải suy nghĩ đến chiều hướng tốt, biết đâu được ngày mai có thể nghiên cứu được loại thuốc chữa khỏi bệnh của em thì sao.”
Mỗi lần thảo luận đến tình trạng bệnh tình của Thẩm An Nhiên, không khí đều có chút đông cứng lại.
“Dù muốn nghĩ đến chiều hướng tốt thì cũng phải phù hợp với tình tình thực tế. Tần Minh, em không dám đánh cược, đứa nhỏ này đến không đúng thời điểm, đứa bé không nên xuất hiện trong bụng của em.”
“Nhưng mà đứa bé đã xuất hiện rồi, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ đứa trẻ đi sao, An Nhiên, trước kia không phải là em rất thích trẻ con sao? Giữ lại đi.” Tần Minh cầm lấy bàn tay của Thẩm An Nhiên, giọng nói của anh ta còn mang theo vẻ cầu xin,
Bàn tay Thẩm An Nhiên lạnh như băng, đôi tay siết chặt của cô không che giấu được run rẩy. Cô lắc đầu, hốc mắt cô ứng đó: “Vậy anh muốn đứa trẻ trở thành người giống như em sao? Sinh ra chính là một sai lầm, không ai lo, không ai yêu”
Nếu như cơ thể cô khỏe mạnh, thì dù có thể nào cô cũng sẽ muốn đứa nhỏ này, nhưng cô không thể
Ngộ nhỡ vừa mới sinh đứa trẻ này xong cô liền buông tay rời khỏi thế gian, vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải giao cho Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt nuôi dưỡng sao?
Nếu thật sự làm như vậy, sợ là đứa bé của cô sẽ sống một cuộc đời sống không bằng chết. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là trái tim ruột gan cô đều đau đớn dày xéo.
Tần Minh không hy vọng Thẩm An Nhiên có quá nhiều cảm xúc bi quan. Hiện tại cô có đứa nhỏ, Tần Minh hy vọng điều này có thể thúc đẩy động lực sống sót của cô.
Thẩm An Nhiên lật qua lật lại tờ báo cáo kiểm tra trong tay, nhưng mà cả ba trang giấy đã bị cô lật không biết đến lần thứ bao nhiêu, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng trang giấy lật đi lật lại ào ào.
Bác sĩ ngồi ở trước mặt cô nhìn kết quả đang hiện lên trên màn hình máy tính, lại nhìn thấy cô còn đang không ngừng lật giấy ra xem, kìm nén tính khí hỏi: “Cô Thẩm, cô còn có thêm thắc mắc gì nữa không?
Thẩm An Nhiên lắc đầu, đôi môi ấp ủng hé mở: “Điều đó không có khả năng. Làm sao mà tôi có the mang thai được?”
“Mức Progesterone có vẻ đang hơi thấp, có phải trước đây vài ngày có có dấu hiệu sinh non đúng không?”
“Tôi tưởng là kỳ kinh sinh lý của tôi đến rồi.”
Bác sĩ nghe thấy cô nói những lời này, thì không nhịn được nữa nhíu chặt mày, nhìn Thẩm An Nhiên từ trên xuống dưới: “Cô đã kết hôn rồi chứ?”
Thẩm An Nhiên trả lời thành thật: “Bốn năm rồi.”
“Đã kết hôn bốn năm rồi mà cô còn không phân biệt rõ ràng kỳ sinh lí và mang thai sao?”
Không phải là không biết, mà vốn dĩ cô không có nghĩ tới chiều hướng này. Từ trước tới nay kỳ kinh nguyệt của cô luôn tới không hề chính xác. Hơn nữa, dù kết hôn đã bốn năm nay nhưng Lê Đình Phong chế cô bẩn không chịu cho cô mang thai đứa nhỏ, cho nên hai người bọn họ vẫn dùng các biện pháp tránh thai.
Biện pháp tránh thai…
Thẩm An Nhiên suy nghĩ đến ngần người, rất cuộc thì cô cũng rõ ràng vấn đề xảy ra ở đầu rồi. Cô xét nghiệm phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sợ các vị thuốc có khắc chế nhau nên cô cũng không uống thêm thuốc tránh thai. Mà sau vài lần đó thì Lệ Đình Phong cũng không có dùng biện pháp nào khác.
Thẩm An Nhiên hỏi: “Bác sĩ, tôi mang thai mấy tuần rồi?”
“Năm tuần rồi đấy.”
Thẩm An Nhiên tính toán thời gian, lần đầu tiên là sau khi cô xuất viện, đúng vào cái lần đó cô đã trúng rồi.
Thẩm An Nhiên buồn bã ỉu xìu giống như trái cà héo. Cả người cô chìm trong mông lung, cô cúi thấp đầu, lúng túng ngập ngừng tự hỏi: “Tại sao lại mang thai…”
Bác sĩ nghe thấy câu nói này của cô thì thấy rất buồn cười, không biết cô đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi: “Phân tích từ góc độ sinh lý học thì, quả thật cô có bộ phận sinh dục có công năng mang thai, Cho nên không thể tồn tại cách nói ‘Tại sao lại mang thai được, hơn nữa hai người bọn cô đã kết hôn bốn năm, cũng nên có con rồi.”
Trước đó khi biết bản thân cô mang thai thì cả người cô đều ngây dại, bây giờ ngay cả đầu óc cô cũng đã tê rần. Cô mơ hồ ngồi ở trên ghế nhìn miệng bác sĩ đang đóng ra khép vào phân tích.
Tóm lại chính là… Cô mang thai một trăm phần trăm, không sai vào đâu được.
“Có thể phá nó đi không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Bác sĩ cho là cô đang lo lắng chuyện sinh non, cô ấy cầm bình nước giữ nhiệt lên uống một hớp để cổ họng được thoải mái rồi nói: “Progesterone thấp thì có thể điều trị được. Cô đừng sợ, chỉ cần sau này cô chú ý đến cơ thể nhiều hơn thì sẽ không có chuyện dễ sinh non nữa.”
“Đó không phải điều tôi đang nghĩ.”
Có rất nhiều nguyên nhân để người mẹ không muốn có con, đây là việc riêng tư của người khác, bác sĩ không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, nhưng điều nên khuyên thì vẫn phải khuyên: “Nếu không thì cô thương lượng với người nhà cô thử xem, tôi không khuyến khích cô sinh non.” Sinh non rất mạo hiểm, rất nhiều học sinh nữa bởi vì nạo thai nên niêm mạc tử cung bị mỏng, như thế thì sau này sẽ rất khó có thể mang thai thêm một lần nữa.
Tìm Lệ Đình Phong thương lượng sao? Khỏe miệng Thẩm An Nhiên nở nụ cười chua xót, ngay cả bản thân cô Lệ Đình Phong cũng không thèm để ý thì làm sao anh có thể để ý đứa nhỏ ở trong bụng cô được.
Nếu anh biết cô không cẩn thận mang thai, chỉ sợ ngay cả đến bệnh viện cũng không được đi, thẳng tay lấy một viên thuốc để phá bỏ nó, đến lúc đó thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ càng cao.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện Lệ Đình Phong mắng chửi cô và đứa nhỏ trong bụng cô là ghê tởm, trái tim cô đau đớn đến mãnh liệt. Cô nằm chặt bản bảo cáo xét nghiệm trong tay, thở dài một hơi.
“Cốc cốc cốc. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Bác sĩ đi ra xem, từ chỗ cửa sổ lộ ra gương mặt của Tần Minh: “Vừa nhắc thì người đã đến rồi.”
Tân Minh nhận được đồng ý thì từ từ mở cửa đi vào: “Kết quả thế nào?”
Bác sĩ chỉ vào máy tính: “Tự anh hãy xem đi.” Tần Minh đã đến đây thì cô ấy không còn chuyện gì nữa, cô ấy đứng dậy nói: “Bệnh nhân giường số năm mươi tìm tôi, tôi phải đi trước xem tình huống của họ, người này giao lại cho anh đi.”
Tần Minh di chuyển qua ngồi ở bên cạnh bàn máy tính: “Cô đi đi, có việc tôi sẽ gọi cô.”
Bác sĩ yên tâm gật đầu với anh ta rồi rời đi.
Màn hình máy tính đang màu đen, Tần Minh ngồi ở phía trước nên không thể nhìn thấy kết quả kiểm tra, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thẩm An Nhiên giống như đang có nỗi niềm khó nói, chẳng lẽ bệnh tình rất nghiêm trọng sao?
Anh ta bấm mở máy tính lên nhìn nội dung trong tài liệu, mang thai tuần thứ năm.
“An Nhiên, em mang thai?” Tần Minh có phần kinh ngạc, trong lúc nhất thời anh ta không biết mình nên có tâm trạng gì, vừa ngọt ngào lại vừa đẳng chất. Anh ta vẫn luôn nhìn cô trưởng thành, cũng gần giống như mẹ của cô vậy.
Anh ta giơ tay ra cầm lấy bản báo cáo xét nghiệm trên tay Thẩm An Nhiên. Cẩn thận xem xét, ngoại trừ việc mức progesteron hơi thấp ra thì cũng không có thêm bệnh trạng nào khác. Tổng quát thì coi như tình huống của cô khá tốt.
“Chờ một lát nữa anh kê cho em thuốc bổ sung thêm progesteron, không cần lo lắng” Nói xong, Tân Minh còn cảm thán thêm một câu: “Cuối cùng thì anh cũng được làm cậu rồi.”
“Tần Minh, em không muốn có đứa nhỏ này.”
Không phải không muốn, mà là không thể, tình huống hiện giờ của cô căn bản không cho phép cô có thêm đứa nhỏ.
“Vì sao?”
“Tân Minh em bị ung thư, mắc phải bệnh này, đến cả em cũng không biết em sẽ sống được bao lâu, nói không chừng ngày mai bệnh tình trở nặng mất đi thì sao
“Nói bậy bạ cái gì đó, hiện tại thuốc em dùng đều là những loại thuốc chống ung thư được nghiên cứu mới nhất. Y học tiến bộ rất nhanh, em phải suy nghĩ đến chiều hướng tốt, biết đâu được ngày mai có thể nghiên cứu được loại thuốc chữa khỏi bệnh của em thì sao.”
Mỗi lần thảo luận đến tình trạng bệnh tình của Thẩm An Nhiên, không khí đều có chút đông cứng lại.
“Dù muốn nghĩ đến chiều hướng tốt thì cũng phải phù hợp với tình tình thực tế. Tần Minh, em không dám đánh cược, đứa nhỏ này đến không đúng thời điểm, đứa bé không nên xuất hiện trong bụng của em.”
“Nhưng mà đứa bé đã xuất hiện rồi, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ đứa trẻ đi sao, An Nhiên, trước kia không phải là em rất thích trẻ con sao? Giữ lại đi.” Tần Minh cầm lấy bàn tay của Thẩm An Nhiên, giọng nói của anh ta còn mang theo vẻ cầu xin,
Bàn tay Thẩm An Nhiên lạnh như băng, đôi tay siết chặt của cô không che giấu được run rẩy. Cô lắc đầu, hốc mắt cô ứng đó: “Vậy anh muốn đứa trẻ trở thành người giống như em sao? Sinh ra chính là một sai lầm, không ai lo, không ai yêu”
Nếu như cơ thể cô khỏe mạnh, thì dù có thể nào cô cũng sẽ muốn đứa nhỏ này, nhưng cô không thể
Ngộ nhỡ vừa mới sinh đứa trẻ này xong cô liền buông tay rời khỏi thế gian, vậy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải giao cho Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt nuôi dưỡng sao?
Nếu thật sự làm như vậy, sợ là đứa bé của cô sẽ sống một cuộc đời sống không bằng chết. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là trái tim ruột gan cô đều đau đớn dày xéo.
Tần Minh không hy vọng Thẩm An Nhiên có quá nhiều cảm xúc bi quan. Hiện tại cô có đứa nhỏ, Tần Minh hy vọng điều này có thể thúc đẩy động lực sống sót của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.