Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 68: Chuyện cũ 2
Huỳnh Khánh Vy
13/05/2023
Chạy đến một ngã tư đường, đám người phía sau cũng lập tức đuổi tới. Tuệ Anh và Nhật Lăng, trên tay mỗi người đều ôm theo một đứa bé.
Bầu trời vẫn mưa như trút nước. Từng đường sấm rạch ngang giữa bầu trời như càng khiến cho đám người bên dưới hoảng loạn thêm vài phần. Nhìn đám người kia đang đuổi tới, Vũ Nhật Lăng liền nói với Tuệ Anh.
“Cứ tiếp tục chạy như vậy thì cũng không phải cách. Chị dâu… để em dụ bọn chúng, chị tìm chỗ trốn đi.”
“Không được! Muốn chạy thì cùng chạy.”
“Chị dâu… Chị nghe lời em. Chị nhất định không được xảy ra chuyện.”
"Nhưng mà… "
“Phía trước có một con hẻm nhỏ, chị hãy trốn vào đường đó. Em sẽ dẫn bọn chúng chạy sang hướng khác.”
“Không được đâu…”. ngôn tình tổng tài
“Không có thời gian nữa đâu. Chị dâu, chị nhất định phải bình an.”
Cả hai người chạy đến con hẻm nhỏ. Vũ Nhật Lăng nhân lúc rẽ hướng liền đẩy Tuệ Anh vào trong. Bản thân anh trên tay ôm theo một bé gái, giữa trời mưa tầm tã mà chạy đi. Đám người phía sau ra sức đuổi theo anh, Tuệ Anh cũng nhờ đó mà an toàn chạy thoát. Chỉ là cặp song sinh đó, cũng vì thế mà chia ly.
Lý Tuệ Anh cúi mặt, nước mắt ngậm ngùi chảy ra từ nơi khóe mắt. Nhớ lại cảm giác của ngày đó, trong lòng bà đau đớn đến nhường nào. Cũng may… cũng may là đứa bé mà Nhật Lăng bế đi năm đó vẫn bình an vô sự. Nếu không thì bà sẽ thấy đau lòng và tội lỗi đến chết mất.
Trịnh Chí Hùng lên tiếng thở dài, đôi mắt thâm trầm nhìn người phụ nữ của mình mà thấy xót xa. Năm tháng của tuổi trẻ, vẫn là ông không tốt, không thể bảo vệ bà chu toàn nên mới để cho bà phải chịu khổ.
Mục Trì Khiêm xem như cũng đã biết, hóa ra ngày đó, bà ấy và Doanh Doanh đã phải sống khổ sở đến thế nào.
“Sau đó thì sao? Tại sao mẹ… lại lấy danh nghĩa của Lý Chiêu Anh…?”
Ngước đôi mắt đầm đìa lên nhìn anh, bà nghẹn ngào kể tiếp câu chuyện dang dở.
Sau khi Nhật Lăng rời đi, Lý Tuệ Anh nước mắt lưng tròng, ôm theo đứa bé còn lại mà chạy về một hướng khác. Do cô cũng chỉ vừa mới sinh con, lại thêm dầm mưa, cơ thể không chịu nổi nhiệt độ lạnh nên chẳng chạy được bao lâu, cô đã ngất đi trên đường.
Khi tỉnh lại, Lý Tuệ Anh nhìn thấy trước mặt mình là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Đứa bé trên tay cũng không còn. Vội vã định lao xuống giường thì vừa hay có người lên tiếng.
“Đừng hoảng! Con của cô đang nằm trong chiếc nôi ở đằng kia.”
Mặc kệ người kia nói gì, cô cũng bất chập mà đi xuống giường rồi chạy vội về phía chiếc nôi ở góc tường bên kia. Khi nhìn thấy Ngọc Thủy (Doanh Doanh) đang ngủ ngon lành, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay sang nhìn người vừa mới xuất hiện, cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
“Cảm ơn! Cảm ơn cô vì đã cứu hai mẹ con của tôi.”
“Đừng khách sáo! Gặp chuyện giữa đường nên ra tay giúp đỡ thôi mà.”
Sở Dung Âm mím môi nở nụ cười. Cô ta đưa mắt nhìn đứa bé trong nôi rồi nhỏ giọng nói.
“Đứa bé này là con cô sao? Đáng yêu quá.”
“Vâng! Đó là con gái tôi.”
“Có thể cho tôi bế một chút được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Sở Dung Âm vui vẻ ẵm Ngọc Thủy trên tay. Đôi mắt dịu dàng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đầy cưng chiều.
“Tôi cũng đang có thai, là bé gái. Hy vọng sau này con gái tôi cũng sẽ đáng yêu như thế này.”
“Chắc chắn rồi!”
Sau ngày hôm đó, Lý Tuệ Anh ở lại nhà của Sở Dung Âm cũng chính là nhà của Hạ Hạo Dân. Cô ở đó, trở thành người giúp việc chăm sóc cho Sở Dung Âm. Ngày này qua tháng nọ, Lý Tuệ Anh vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức của Trịnh Chí Hùng nhưng… đều không có chút manh mối nào.
Khi thai kì được hơn tám tháng, vì cẩn trọng nên Sở Dung Âm đã vào viện để được chăm sóc tốt hơn. Nhà họ Hạ lúc này cũng chỉ còn lại Hạ Hạo Dân và cô…
Trong một đêm mưa gió, Hạ Hạo Dân một thân say khướt từ bên ngoài trở về. Lý Tuệ Anh mặc dù không muốn nhưng vẫn làm tròn bổn phận tôi tớ, dìu hắn trở về phòng. Nào ngờ… hắn lại nổi lên ý xấu… cưỡng h.i.ế.p cô…
Nghe đến đây, Trịnh Chí Hùng hai tay siết chặt. Ông nhắm mắt, kiềm nén ngọn lửa giận đang bùng lên trong ánh mắt của mình.
“Cũng tại anh không tốt, để em phải chịu nhục nhã như thế này.”
Lý Tuệ Anh đưa tay nắm lấy tay chồng mình, bà khẽ lắc đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn ông.
“Không sao… đều đã qua cả rồi.”
Mục Trì Khiêm và Diệp Lang Quân nhìn nhau, cả hai đều có chút tự trách mình. Những chuyện như thế, chẳng ai muốn nói cho người khác biết cả. Cũng là vì hai người đã ép bà…
"Sau đó ít lâu… Cô đã gặp lại chị gái của mình… Lý Chiêu Anh… "
Sau khi xảy ra chuyện đó, Lý Tuệ Anh đã lập tức muốn bỏ đi. Chỉ là khi đó Hạ Hạo Dân lại nói, ngày của cô về đây thì đã có một đám người đến tìm cô. Nếu bây giờ cô rời khỏi nhà họ Hạ thì cả hai mẹ con cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nửa muốn rời đi, nửa lại sợ con gái của mình xảy ra chuyện. Tiến không được lùi cũng không xong… không còn cách nào khác, Lý Tuệ Anh đành nén lại sự tủi nhục, chấp nhận ở lại nhà họ Hạ, trở thành vợ bé của Hạ Hạo Dân. Cũng từ lúc đó, Trịnh Ngọc Thủy đổi sang họ Hạ trở thành Hạ Doanh Doanh.
Hai tuần sau đó, Sở Dung Âm đến ngày sinh nở. Lý Tuệ Anh tức tốc chạy vào bệnh viện để đỡ đần cho cô ta. Cũng chính lúc đó, bà gặp lại Lý Chiêu Anh.
Lý Chiêu Anh trên tay ôm một đứa bé, vừa chạy vừa hoảng hốt nhìn về phía sau. Trong lúc không cẩn thận lại vô tình đụng trúng người em song sinh của mình. Hai người gặp lại nhau, bao nhiêu cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Kéo tay Lý Tuệ Anh trốn vào một con hẻm nhỏ Lý Chiêu anh gấp gáp nói.
“Sao em lại ở đây? Chí Hùng đâu?”
“Anh ấy xảy ra chút chuyện. Chị… sao chị lại chạy đến đây? Còn đứa bé này?”
“Chuyện này… dài dòng lắm. Tuệ Anh… em giúp chị một chuyện có được không?”
“Chuyện gì?”
“Chăm sóc đứa bé này cho tốt. Nó là con gái của Diệp Minh và Thục Hoan.”
“Cái gì? Chị à… Chị bắt con gái của họ để làm gì?”
“Em không hiểu đâu. Em chỉ cần chăm sóc và bảo vệ con bé thật tốt là được. Sau này nếu chị còn có cơ hội sống sót sẽ tìm em giải thích sau.”
Nói rồi, không đợi cô trả lời, Lý Chiêu Anh liền đưa đứa bé cho cô rồi vội vã bỏ đi. Lý Tuệ Anh không biết làm thế nào, chỉ đành ôm theo đứa bé mà chạy vào bệnh viện.
Sở Dung Âm sinh khó, đứa bé chưa sinh ra thì đã chết ngạt trong bụng mẹ. Hạ Hạo Dân lại đang ở nước ngoài không về kịp. Một mình trong bệnh viện, ôm theo một đứa bé vẫn còn đỏ hỏn, lại đứng trước một đứa bé chưa kịp cất tiếng khóc mà đã qua đời, Tuệ Anh thật sự là rối như tơ vò.
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, bà đánh tráo hai đứa bé. Vừa không để Sở Dung Âm đau lòng, lại vừa cho đứa bé đáng thương kia một nơi nương tựa. Cũng vì lẽ đó, Diệp Trăn Trăn ngang nhiên trở thành nhị tiểu thư Hạ gia… Hạ An An…
Bầu trời vẫn mưa như trút nước. Từng đường sấm rạch ngang giữa bầu trời như càng khiến cho đám người bên dưới hoảng loạn thêm vài phần. Nhìn đám người kia đang đuổi tới, Vũ Nhật Lăng liền nói với Tuệ Anh.
“Cứ tiếp tục chạy như vậy thì cũng không phải cách. Chị dâu… để em dụ bọn chúng, chị tìm chỗ trốn đi.”
“Không được! Muốn chạy thì cùng chạy.”
“Chị dâu… Chị nghe lời em. Chị nhất định không được xảy ra chuyện.”
"Nhưng mà… "
“Phía trước có một con hẻm nhỏ, chị hãy trốn vào đường đó. Em sẽ dẫn bọn chúng chạy sang hướng khác.”
“Không được đâu…”. ngôn tình tổng tài
“Không có thời gian nữa đâu. Chị dâu, chị nhất định phải bình an.”
Cả hai người chạy đến con hẻm nhỏ. Vũ Nhật Lăng nhân lúc rẽ hướng liền đẩy Tuệ Anh vào trong. Bản thân anh trên tay ôm theo một bé gái, giữa trời mưa tầm tã mà chạy đi. Đám người phía sau ra sức đuổi theo anh, Tuệ Anh cũng nhờ đó mà an toàn chạy thoát. Chỉ là cặp song sinh đó, cũng vì thế mà chia ly.
Lý Tuệ Anh cúi mặt, nước mắt ngậm ngùi chảy ra từ nơi khóe mắt. Nhớ lại cảm giác của ngày đó, trong lòng bà đau đớn đến nhường nào. Cũng may… cũng may là đứa bé mà Nhật Lăng bế đi năm đó vẫn bình an vô sự. Nếu không thì bà sẽ thấy đau lòng và tội lỗi đến chết mất.
Trịnh Chí Hùng lên tiếng thở dài, đôi mắt thâm trầm nhìn người phụ nữ của mình mà thấy xót xa. Năm tháng của tuổi trẻ, vẫn là ông không tốt, không thể bảo vệ bà chu toàn nên mới để cho bà phải chịu khổ.
Mục Trì Khiêm xem như cũng đã biết, hóa ra ngày đó, bà ấy và Doanh Doanh đã phải sống khổ sở đến thế nào.
“Sau đó thì sao? Tại sao mẹ… lại lấy danh nghĩa của Lý Chiêu Anh…?”
Ngước đôi mắt đầm đìa lên nhìn anh, bà nghẹn ngào kể tiếp câu chuyện dang dở.
Sau khi Nhật Lăng rời đi, Lý Tuệ Anh nước mắt lưng tròng, ôm theo đứa bé còn lại mà chạy về một hướng khác. Do cô cũng chỉ vừa mới sinh con, lại thêm dầm mưa, cơ thể không chịu nổi nhiệt độ lạnh nên chẳng chạy được bao lâu, cô đã ngất đi trên đường.
Khi tỉnh lại, Lý Tuệ Anh nhìn thấy trước mặt mình là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Đứa bé trên tay cũng không còn. Vội vã định lao xuống giường thì vừa hay có người lên tiếng.
“Đừng hoảng! Con của cô đang nằm trong chiếc nôi ở đằng kia.”
Mặc kệ người kia nói gì, cô cũng bất chập mà đi xuống giường rồi chạy vội về phía chiếc nôi ở góc tường bên kia. Khi nhìn thấy Ngọc Thủy (Doanh Doanh) đang ngủ ngon lành, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay sang nhìn người vừa mới xuất hiện, cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
“Cảm ơn! Cảm ơn cô vì đã cứu hai mẹ con của tôi.”
“Đừng khách sáo! Gặp chuyện giữa đường nên ra tay giúp đỡ thôi mà.”
Sở Dung Âm mím môi nở nụ cười. Cô ta đưa mắt nhìn đứa bé trong nôi rồi nhỏ giọng nói.
“Đứa bé này là con cô sao? Đáng yêu quá.”
“Vâng! Đó là con gái tôi.”
“Có thể cho tôi bế một chút được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Sở Dung Âm vui vẻ ẵm Ngọc Thủy trên tay. Đôi mắt dịu dàng nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đầy cưng chiều.
“Tôi cũng đang có thai, là bé gái. Hy vọng sau này con gái tôi cũng sẽ đáng yêu như thế này.”
“Chắc chắn rồi!”
Sau ngày hôm đó, Lý Tuệ Anh ở lại nhà của Sở Dung Âm cũng chính là nhà của Hạ Hạo Dân. Cô ở đó, trở thành người giúp việc chăm sóc cho Sở Dung Âm. Ngày này qua tháng nọ, Lý Tuệ Anh vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức của Trịnh Chí Hùng nhưng… đều không có chút manh mối nào.
Khi thai kì được hơn tám tháng, vì cẩn trọng nên Sở Dung Âm đã vào viện để được chăm sóc tốt hơn. Nhà họ Hạ lúc này cũng chỉ còn lại Hạ Hạo Dân và cô…
Trong một đêm mưa gió, Hạ Hạo Dân một thân say khướt từ bên ngoài trở về. Lý Tuệ Anh mặc dù không muốn nhưng vẫn làm tròn bổn phận tôi tớ, dìu hắn trở về phòng. Nào ngờ… hắn lại nổi lên ý xấu… cưỡng h.i.ế.p cô…
Nghe đến đây, Trịnh Chí Hùng hai tay siết chặt. Ông nhắm mắt, kiềm nén ngọn lửa giận đang bùng lên trong ánh mắt của mình.
“Cũng tại anh không tốt, để em phải chịu nhục nhã như thế này.”
Lý Tuệ Anh đưa tay nắm lấy tay chồng mình, bà khẽ lắc đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn ông.
“Không sao… đều đã qua cả rồi.”
Mục Trì Khiêm và Diệp Lang Quân nhìn nhau, cả hai đều có chút tự trách mình. Những chuyện như thế, chẳng ai muốn nói cho người khác biết cả. Cũng là vì hai người đã ép bà…
"Sau đó ít lâu… Cô đã gặp lại chị gái của mình… Lý Chiêu Anh… "
Sau khi xảy ra chuyện đó, Lý Tuệ Anh đã lập tức muốn bỏ đi. Chỉ là khi đó Hạ Hạo Dân lại nói, ngày của cô về đây thì đã có một đám người đến tìm cô. Nếu bây giờ cô rời khỏi nhà họ Hạ thì cả hai mẹ con cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nửa muốn rời đi, nửa lại sợ con gái của mình xảy ra chuyện. Tiến không được lùi cũng không xong… không còn cách nào khác, Lý Tuệ Anh đành nén lại sự tủi nhục, chấp nhận ở lại nhà họ Hạ, trở thành vợ bé của Hạ Hạo Dân. Cũng từ lúc đó, Trịnh Ngọc Thủy đổi sang họ Hạ trở thành Hạ Doanh Doanh.
Hai tuần sau đó, Sở Dung Âm đến ngày sinh nở. Lý Tuệ Anh tức tốc chạy vào bệnh viện để đỡ đần cho cô ta. Cũng chính lúc đó, bà gặp lại Lý Chiêu Anh.
Lý Chiêu Anh trên tay ôm một đứa bé, vừa chạy vừa hoảng hốt nhìn về phía sau. Trong lúc không cẩn thận lại vô tình đụng trúng người em song sinh của mình. Hai người gặp lại nhau, bao nhiêu cảm xúc chẳng thể gọi thành tên. Kéo tay Lý Tuệ Anh trốn vào một con hẻm nhỏ Lý Chiêu anh gấp gáp nói.
“Sao em lại ở đây? Chí Hùng đâu?”
“Anh ấy xảy ra chút chuyện. Chị… sao chị lại chạy đến đây? Còn đứa bé này?”
“Chuyện này… dài dòng lắm. Tuệ Anh… em giúp chị một chuyện có được không?”
“Chuyện gì?”
“Chăm sóc đứa bé này cho tốt. Nó là con gái của Diệp Minh và Thục Hoan.”
“Cái gì? Chị à… Chị bắt con gái của họ để làm gì?”
“Em không hiểu đâu. Em chỉ cần chăm sóc và bảo vệ con bé thật tốt là được. Sau này nếu chị còn có cơ hội sống sót sẽ tìm em giải thích sau.”
Nói rồi, không đợi cô trả lời, Lý Chiêu Anh liền đưa đứa bé cho cô rồi vội vã bỏ đi. Lý Tuệ Anh không biết làm thế nào, chỉ đành ôm theo đứa bé mà chạy vào bệnh viện.
Sở Dung Âm sinh khó, đứa bé chưa sinh ra thì đã chết ngạt trong bụng mẹ. Hạ Hạo Dân lại đang ở nước ngoài không về kịp. Một mình trong bệnh viện, ôm theo một đứa bé vẫn còn đỏ hỏn, lại đứng trước một đứa bé chưa kịp cất tiếng khóc mà đã qua đời, Tuệ Anh thật sự là rối như tơ vò.
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, bà đánh tráo hai đứa bé. Vừa không để Sở Dung Âm đau lòng, lại vừa cho đứa bé đáng thương kia một nơi nương tựa. Cũng vì lẽ đó, Diệp Trăn Trăn ngang nhiên trở thành nhị tiểu thư Hạ gia… Hạ An An…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.