Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 41: Cứ xem như đổi được một bài học
Huỳnh Khánh Vy
11/04/2023
Nghe có giọng nói, tất cả mọi người đều hướng tầm mắt nhìn về phía cửa. Thẩm Linh Lan nhìn thấy Đinh Duật Phàm từ bên ngoài bước vào, nơi đáy mắt hiện lên một tia đau xót.
“Sao anh lại tới đây?”
Đinh Duật Phàm bước đến bên cạnh cô, trên môi khẽ nở ra một nụ cười nhạt.
“Anh sợ em xảy ra chuyện… Nên mới đến đây xem sao. Kết quả lại không ngờ tới, bản thân có thể nghe được những lời mà bình thường sẽ chẳng bao giờ được nghe.”
Đôi mắt âm trầm mang theo sự thất vọng nhìn về phía Thẩm Đan Đan. Đối diện với ánh mắt đó, cô ta lại chẳng có mảy may một chút cảm giác nào.
Linh Lan nhìn biểu cảm của anh, cô đưa tay khẽ nắm lấy tay anh rồi nói.
“Vì một người như vậy mà đau lòng, không đáng đâu.”
Nghe xong câu nói đó, Thẩm Đan Đan liền trừng mắt nhìn cô.
“Mày có giỏi thì nói lại thêm một lần nữa xem.”
“Thẩm Đan Đan, tôi nói anh ấy vì một người không ra gì như cô mà đau lòng… không đáng.”
“Mày giỏi lắm!”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn đánh cô. Kết quả, cổ tay mảnh mai lại bị Đinh Duật Phàm giữ chặt. Ánh mắt đau lòng đó giờ đã chẳng còn nữa rồi. Đinh Duật Phàm nhìn Thẩm Đan Đan, trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng mà thôi.
Thẩm Đan Đan liếc nhìn Đinh Duật Phàm, trong đôi mắt của cô ta hiện rõ sự khinh bỉ.
"Đinh Duật Phàm, nếu như anh đã biết thì tôi cũng không ngại nói luôn. Từ trước tới nay, tôi chưa từng có bất cứ tình cảm nào với anh cả. Đối với tôi, anh chỉ là một công cụ làm đẹp để người khác biết… có một người sẵn sàng vì tôi mà làm con chó bám đuôi thôi.*
Đinh Duật Phàm nghe xong lời cô ta nói, trên môi chỉ biết cười nhạt. Anh trao cô ta chân tình… Đổi lại cô ta xem anh như một thằng hề. Đinh Duật Phàm cảm thấy thật buồn cười cho bản thân mình.
“Thẩm đại tiểu thư! Là tôi sai rồi. Tôi không nên ảo tưởng có thể dùng chân tình của mình để cảm động cô.”
“Cảm động sao? Đinh Duật Phàm, anh ngây thơ quá rồi đó. Đã là thời đại nào rồi mà còn ảo tưởng đến chuyện một túp lều tranh hai quả tim vàng? Làm ơn tỉnh mộng đi.”
“Thẩm Đan Đan chị vừa phải thôi…”
Linh Lan đứng chắn trước mặt Đinh Duật Phàm rồi lên tiếng. Quả thật cô không thể nhìn Thẩm Đan Đan cứ xúc phạm anh như vậy.
Đinh Duật Phàm thu lại nụ cười đôi, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía người con gái mà anh từng yêu nhất. Hóa ra, từ trước đến nay đều là do anh nhìn nhầm người rồi.
Kéo Linh Lan đứng về phía sau lưng mình, anh lạnh giọng nói.
“Cứ tưởng Thẩm đại tiểu thư cốt cách thanh cao không giống với những người con gái hãm danh hám lợi ngoài kia. Hóa ra lại không phải như vậy. Cô và bọn họ đều rẻ mạt như nhau.”
“Vậy thì sao chứ? Đinh Duật Phàm! Anh đã từng nghe qua câu này chưa… Có tiền thì mua tiên cũng được. Nếu như anh có tiền có quyền thế giống như Giang Thành… thì biết đâu tôi đã đồng ý hẹn hò với anh từ lâu rồi.”
Đinh Duật Phàm cúi đầu thở dài. Ngay khoảnh khắc này đây, anh cảm thấy vô cùng buồn cười. Ngẩng mặt lên nhìn gương mặt của Thẩm Đan Đan với đôi mắt chán ghét, anh lạnh giọng nói.
“Thẩm đại tiểu thư! Cô biết không … Bây giờ, dù cho cô có quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý hẹn hò với cô đâu.”
Thẩm Đan Đan nghe xong thì liền bật cười. Đưa tay chỉ về phía anh, cô ta cợt nhã nói.
“Đinh Duật Phàm! Anh vẫn còn chưa tỉnh mộng sao? Chỉ có Thẩm Linh Lan mới ngu ngốc yêu một kẻ tầm thường như anh thôi. Hai người các người đều bần tiện như nhau, xứng đôi vừa lứa.”
Thẩm Đan Đan, chị đừng có quá đáng."
“Sao hả? Động đến người trong lòng cho nên muốn cắn tao sao?”
“Chị…”
Đinh Duật Phàm kéo tay Linh Lan lại. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu.
“Linh Lan! Nói chuyện với loại người này chỉ tổn hao sức lực mà thôi.”
“Duật Phàm! Anh đừng để ý đến mấy lời mà chị ta nói.”
“Không sao! Cứ xem như là anh đổi được một bài học đi.”
“Đúng vậy đó! Một bài học chính là… đĩa thì đừng đeo chân hạc… Kẻ nghèo hèn thì đừng mơ đến quyền quý cao sang.”
"Thẩm Đan Đan… "
Linh Lan hét lên, cô thật sự không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cô ta cứ xúc phạm anh như thế. Nhưng Đinh Duật Phàm lại tỏ ra rất thờ ơ, giống như chẳng hề quan tâm đến những gì cô ta nói. Thấy anh như thế, Thẩm Đan Đan lại càng thêm đắc ý.
“Mà sẵn đây, để tôi nói cho anh biết. Người duy nhất ngu ngốc yêu một kẻ tay trắng như anh… Thẩm Linh Lan sắp bị bán đi rồi. Nếu anh có bản lĩnh thì cứu cô ta đi…”
Nghe đến đó, Linh Lan đau lòng mà cúi mặt. Cô thật sự hết cách rồi…
Đinh Duật Phàm im lặng một lúc rồi nói.
“Các người bán cô ấy bao nhiêu…tôi mua.”
[…]
Mục Trì Khiêm lái xe đưa Doanh Doanh trở về biệt thự của mình. Chỉ là trên đường đi, Doanh Doanh lại bỗng nhiên đổi ý. Quay sang nhìn anh, cô nói.
“Trì Khiêm… Em…”
“Muốn đi về Hạ gia thì không cần nói nữa.”
“Em… Em thật sự thấy rất bất an. Chắc chắn là An An nó xảy ra chuyện gia đình đó rồi.”
“Doanh Doanh… Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng là chuyện riêng của cô ta. Em không nên nhúng tay vào.”
“Em thật sự không yên tâm. Ông xã à…”
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn cô, trên mỗi lại kéo ra một nụ cười.
“Em mới gọi anh là gì?”
“Ông xã… anh đưa em tới đó đi mà… Ông xã…”
Xong rồi!
Anh bị hai tiếng “Ông xã” đó đánh bại rồi. Thật là… anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
"Ông xã… "
“Được rồi! Anh đầu hàng. Anh đưa em đi là được mà.”
“Ông xã! Anh tuyệt vời nhất.”
“Nhưng anh nói trước, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Em biết đó, một khi anh ra mặt thì sẽ rắc rối lắm.”
“Em hiểu rồi! Anh đưa em đến đó là được.”
Mục Trì Khiêm khẽ thở dài. Anh chưa từng thua bất kỳ ai, giờ lại giương cờ đầu hàng trước cô rồi. Haizzz… đúng là thật khó để qua ải mỹ nhân…
“Sao anh lại tới đây?”
Đinh Duật Phàm bước đến bên cạnh cô, trên môi khẽ nở ra một nụ cười nhạt.
“Anh sợ em xảy ra chuyện… Nên mới đến đây xem sao. Kết quả lại không ngờ tới, bản thân có thể nghe được những lời mà bình thường sẽ chẳng bao giờ được nghe.”
Đôi mắt âm trầm mang theo sự thất vọng nhìn về phía Thẩm Đan Đan. Đối diện với ánh mắt đó, cô ta lại chẳng có mảy may một chút cảm giác nào.
Linh Lan nhìn biểu cảm của anh, cô đưa tay khẽ nắm lấy tay anh rồi nói.
“Vì một người như vậy mà đau lòng, không đáng đâu.”
Nghe xong câu nói đó, Thẩm Đan Đan liền trừng mắt nhìn cô.
“Mày có giỏi thì nói lại thêm một lần nữa xem.”
“Thẩm Đan Đan, tôi nói anh ấy vì một người không ra gì như cô mà đau lòng… không đáng.”
“Mày giỏi lắm!”
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn đánh cô. Kết quả, cổ tay mảnh mai lại bị Đinh Duật Phàm giữ chặt. Ánh mắt đau lòng đó giờ đã chẳng còn nữa rồi. Đinh Duật Phàm nhìn Thẩm Đan Đan, trong đôi mắt ấy giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng mà thôi.
Thẩm Đan Đan liếc nhìn Đinh Duật Phàm, trong đôi mắt của cô ta hiện rõ sự khinh bỉ.
"Đinh Duật Phàm, nếu như anh đã biết thì tôi cũng không ngại nói luôn. Từ trước tới nay, tôi chưa từng có bất cứ tình cảm nào với anh cả. Đối với tôi, anh chỉ là một công cụ làm đẹp để người khác biết… có một người sẵn sàng vì tôi mà làm con chó bám đuôi thôi.*
Đinh Duật Phàm nghe xong lời cô ta nói, trên môi chỉ biết cười nhạt. Anh trao cô ta chân tình… Đổi lại cô ta xem anh như một thằng hề. Đinh Duật Phàm cảm thấy thật buồn cười cho bản thân mình.
“Thẩm đại tiểu thư! Là tôi sai rồi. Tôi không nên ảo tưởng có thể dùng chân tình của mình để cảm động cô.”
“Cảm động sao? Đinh Duật Phàm, anh ngây thơ quá rồi đó. Đã là thời đại nào rồi mà còn ảo tưởng đến chuyện một túp lều tranh hai quả tim vàng? Làm ơn tỉnh mộng đi.”
“Thẩm Đan Đan chị vừa phải thôi…”
Linh Lan đứng chắn trước mặt Đinh Duật Phàm rồi lên tiếng. Quả thật cô không thể nhìn Thẩm Đan Đan cứ xúc phạm anh như vậy.
Đinh Duật Phàm thu lại nụ cười đôi, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía người con gái mà anh từng yêu nhất. Hóa ra, từ trước đến nay đều là do anh nhìn nhầm người rồi.
Kéo Linh Lan đứng về phía sau lưng mình, anh lạnh giọng nói.
“Cứ tưởng Thẩm đại tiểu thư cốt cách thanh cao không giống với những người con gái hãm danh hám lợi ngoài kia. Hóa ra lại không phải như vậy. Cô và bọn họ đều rẻ mạt như nhau.”
“Vậy thì sao chứ? Đinh Duật Phàm! Anh đã từng nghe qua câu này chưa… Có tiền thì mua tiên cũng được. Nếu như anh có tiền có quyền thế giống như Giang Thành… thì biết đâu tôi đã đồng ý hẹn hò với anh từ lâu rồi.”
Đinh Duật Phàm cúi đầu thở dài. Ngay khoảnh khắc này đây, anh cảm thấy vô cùng buồn cười. Ngẩng mặt lên nhìn gương mặt của Thẩm Đan Đan với đôi mắt chán ghét, anh lạnh giọng nói.
“Thẩm đại tiểu thư! Cô biết không … Bây giờ, dù cho cô có quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý hẹn hò với cô đâu.”
Thẩm Đan Đan nghe xong thì liền bật cười. Đưa tay chỉ về phía anh, cô ta cợt nhã nói.
“Đinh Duật Phàm! Anh vẫn còn chưa tỉnh mộng sao? Chỉ có Thẩm Linh Lan mới ngu ngốc yêu một kẻ tầm thường như anh thôi. Hai người các người đều bần tiện như nhau, xứng đôi vừa lứa.”
Thẩm Đan Đan, chị đừng có quá đáng."
“Sao hả? Động đến người trong lòng cho nên muốn cắn tao sao?”
“Chị…”
Đinh Duật Phàm kéo tay Linh Lan lại. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu.
“Linh Lan! Nói chuyện với loại người này chỉ tổn hao sức lực mà thôi.”
“Duật Phàm! Anh đừng để ý đến mấy lời mà chị ta nói.”
“Không sao! Cứ xem như là anh đổi được một bài học đi.”
“Đúng vậy đó! Một bài học chính là… đĩa thì đừng đeo chân hạc… Kẻ nghèo hèn thì đừng mơ đến quyền quý cao sang.”
"Thẩm Đan Đan… "
Linh Lan hét lên, cô thật sự không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cô ta cứ xúc phạm anh như thế. Nhưng Đinh Duật Phàm lại tỏ ra rất thờ ơ, giống như chẳng hề quan tâm đến những gì cô ta nói. Thấy anh như thế, Thẩm Đan Đan lại càng thêm đắc ý.
“Mà sẵn đây, để tôi nói cho anh biết. Người duy nhất ngu ngốc yêu một kẻ tay trắng như anh… Thẩm Linh Lan sắp bị bán đi rồi. Nếu anh có bản lĩnh thì cứu cô ta đi…”
Nghe đến đó, Linh Lan đau lòng mà cúi mặt. Cô thật sự hết cách rồi…
Đinh Duật Phàm im lặng một lúc rồi nói.
“Các người bán cô ấy bao nhiêu…tôi mua.”
[…]
Mục Trì Khiêm lái xe đưa Doanh Doanh trở về biệt thự của mình. Chỉ là trên đường đi, Doanh Doanh lại bỗng nhiên đổi ý. Quay sang nhìn anh, cô nói.
“Trì Khiêm… Em…”
“Muốn đi về Hạ gia thì không cần nói nữa.”
“Em… Em thật sự thấy rất bất an. Chắc chắn là An An nó xảy ra chuyện gia đình đó rồi.”
“Doanh Doanh… Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng là chuyện riêng của cô ta. Em không nên nhúng tay vào.”
“Em thật sự không yên tâm. Ông xã à…”
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn cô, trên mỗi lại kéo ra một nụ cười.
“Em mới gọi anh là gì?”
“Ông xã… anh đưa em tới đó đi mà… Ông xã…”
Xong rồi!
Anh bị hai tiếng “Ông xã” đó đánh bại rồi. Thật là… anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
"Ông xã… "
“Được rồi! Anh đầu hàng. Anh đưa em đi là được mà.”
“Ông xã! Anh tuyệt vời nhất.”
“Nhưng anh nói trước, anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Em biết đó, một khi anh ra mặt thì sẽ rắc rối lắm.”
“Em hiểu rồi! Anh đưa em đến đó là được.”
Mục Trì Khiêm khẽ thở dài. Anh chưa từng thua bất kỳ ai, giờ lại giương cờ đầu hàng trước cô rồi. Haizzz… đúng là thật khó để qua ải mỹ nhân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.