Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 48: Đừng lên tiếng...
Huỳnh Khánh Vy
22/04/2023
Đưa Doanh Doanh đến phòng tiếp khách, Lưu Diễn trở về bàn làm việc của
mình. Chỉ là khi vừa mới ngồi xuống, điện thoại nội bộ đã reo lên.
Nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hoảng loạn của cô nhân viên quầy tiếp tân.
Nghe xong lời cô ta nói, Lưu Diễn nhíu mày rồi lạnh lùng đáp.
“Tôi biết rồi.”
Đặt ống nghe xuống, anh vội vã đứng dậy rồi rời đi.
Trong sảnh lớn tập đoàn Mục thị…
Một đám người mặc đồ đen, trên tai đeo thiết bị liên lạc nội bộ, hình như họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lưu Diễn xuống đến nơi, nhìn một lượt liền nhận ra họ là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp. Chỉ là họ… tại sao lại đến đây?
Đi về phía trước, Lưu Diễn đứng trước mặt một người thanh niên trạc tuổi anh. Nhưng nhìn qua liền biết, cậu ta chính là người chỉ huy của đám vệ sĩ này.
“Các anh đến đây có chuyện gì?”
Lưu Diễn không mặn không nhạt mà lạnh lùng hỏi. Người thanh niên kia im lặng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng trả lời.
“Tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn SWA. Chúng tôi nhận lệnh đến đây để tìm tiểu thư Jessica.”
“Tiểu thư Jessica… Các người cũng thú vị thật. Tiểu thư của các người mất tích thì liền tìm tới tập đoàn chúng tôi sao? Mục thị là tập đoàn lớn, danh tiếng thế nào chắc anh cũng biết rồi chứ?”
Lưu Diễn nhíu mày, cảm giác như có chút tức giận mà lên tiếng chấp vấn. Người đối diện cũng không hề yếu thế, anh ta cười nhạt rồi lạnh giọng đáp trả.
“Tất nhiên chúng tôi biết. Chỉ là trước khi đến đây, chúng tôi đã nhận được sự cho phép của Tổng Giám đốc Mục Trì Khiêm … Cho nên… xin phép làm phiền rồi.”
Người thanh niên trước mặt này là Jay. Anh ta là trợ lý kiêm vệ sĩ của chủ tịch tập đoàn SWA, một trong ngày tập đoàn chuyên về thời trang đứng đầu cả thành phố Thanh Hoa này. Nhắc đến SWA thì không thể không nhắc đến Diệp Lang Quân, chủ tịch của SWA, vị chủ tịch trẻ tuổi nhất trong giới thời trang.
Nếu như mũi nhọn của lĩnh vực kinh doanh có Mục Trì Khiêm tài năng xuất chúng thì trong giới thời trang cũng có Diệp Lang Quân là người đứng đầu. Hai ngành nghề chẳng mảy may liên quan gì với nhau nhưng lại có mối quan hệ vô cùng khắn khít. Bởi lẽ, Mục Trì Khiêm và Diệp Lang Quân là bạn thân từ lúc cả hai còn đàn. học đại học. Hơn nữa, Diệp Lang Quân còn âm thầm hợp tác, đầu tư rất nhiều dự án lớn cùng với Mục thị, mà nói đúng hơn thì là vì mối quan hệ với Mục Trì Khiêm.
Lưu Diễn và Jay cũng đã gặp nhau vài lần. Chỉ là do Lưu Diễn không thích vẻ ngạo mạn của Jay nên hai người chẳng thể nhìn nhau một lần cho tử tế. Cũng giống như chuyện lần này vậy, Lưu Diễn vốn đã biết, đám người của Jay tới được đây là đã có sự đồng ý của Mục Trì Khiêm, vậy nhưng anh vẫn cố tình làm khó Jay.
“Mặc dù nói là Tổng Giám đốc đã đồng ý, nhưng dù sao đây cũng là nơi làm việc. Vẫn hy vọng cậu không làm nó rối tung hết cả lên.”
“Yên tâm! Tôi sẽ ghi nhớ.”
Lạnh lùng lướt ngang qua người Lưu Diễn, Jay ra lệnh cho cấp dưới của mình bắt đầu lục soát.
Lưu Diễn quan sát một lúc rồi đi về phía quầy tiếp tân. Căn dặn cô lễ tân điều gì đó, anh đưa mắt nhìn đám người kia một lượt rồi lạnh nhạt rời đi.
Thấp thoáng đâu đó trong một góc khuất, có một dáng người nhỏ nhắn cứ lén lút thấp thỏm không yên. Lưu Diễn dường như đã nhìn thấy bóng ai đó, anh liền vội vã đi về phía người kia.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy người đó, anh chưa kịp phản ứng đã bị người ta kéo vào trong.
“Đừng lên tiếng… xin anh đó.”
[…]
Mặc kệ cho hai vị “trưởng bối” kia đang tức giận, Mục Trì Khiêm cứ thế mà hiên ngang đi ra khỏi phòng. Mục Trạch Đông và Cao Thành nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thật sự là tức muốn bốc hỏa. Vậy nhưng… lại không thể làm gì được anh.
Đi một mạch về phía phòng tiếp khách, vừa bước đến cửa đã nghe được giọng nói đáng ghét của ai kia. Không chút chần chừ, anh cứ thế mà đạp cửa xông vào bên trong. Người bên trong nhìn thấy anh, trong lòng cũng không có ngạc nhiên gì.
“Mục Triết Hàn… Anh đang muốn làm gì?”
Bước vội về phía Doanh Doanh, anh lạnh giọng hỏi. Mục Triết Hàn nhìn anh, im lặng một lúc sau vẫn không lên tiếng trả lời. Mục Trì Khiêm đi đến bên cạnh cô, anh cẩn thận quan sát cô một lượt rồi hỏi.
“Em không sao chứ?”
Nhìn thấy anh như thế, Mục Triết Hàn bật cười.
“Cũng chỉ là chào hỏi một tiếng, em có cần làm quá lên như vậy không?”
“Chào hỏi sao? Tôi nghĩ giữa anh và vợ tôi thì không nhất thiết phải chào hỏi gì cả.”
“Sao hả? Sợ anh làm gì vợ em sao?”
“Nếu anh cảm thấy mình có gan để làm điều đó.”
Chỉ là mới gặp nhau vậy mà đã nghe nồng nặc mùi thuốc súng. Xem ra thì hai anh em nhà này, quả thật là không hề thân thiện một chút nào.
Doanh Doanh sợ sẽ gây ra chuyện, liền vội vã kéo tay anh.
“Trì Khiêm… Em không sao mà.”
“Không sao là tốt rồi. Nếu như em có chịu uất ức thì cứ nói ra, anh giúp em đòi lại công bằng.”
“Em không sao thật đó. Chúng ta… chúng ta ra ngoài đi, em… em đói rồi.”
Mục Trì Khiêm lạnh lùng đưa mắt lườm người trước mặt. Anh biết rất rõ, Mục Triết Hàn sẽ không làm gì tổn hại đến cô. Bởi lẽ, trên người cô, có một nét gì đó rất giống với người con gái ấy. Chỉ là vì giống nên anh mới không thích anh ta đến gần cô.
Nắm tay cô lướt qua người trước mặt, anh còn không quên cảnh cáo.
“Sau này, tốt nhất là đừng đến gần cô ấy. Nếu không, tôi không chắc là bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nói rồi, anh và cô cứ thế mà rời đi. Nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô, Mục Triết Hàn lặng lẽ kéo ra một nụ cười. Quả thật… rất giống…
“Ngọc Bích… anh lại nhớ em rồi.”
Chỉ tiếc là người trước mặt lại chẳng phải là người trong tim…
Nhấc ống nghe lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hoảng loạn của cô nhân viên quầy tiếp tân.
Nghe xong lời cô ta nói, Lưu Diễn nhíu mày rồi lạnh lùng đáp.
“Tôi biết rồi.”
Đặt ống nghe xuống, anh vội vã đứng dậy rồi rời đi.
Trong sảnh lớn tập đoàn Mục thị…
Một đám người mặc đồ đen, trên tai đeo thiết bị liên lạc nội bộ, hình như họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lưu Diễn xuống đến nơi, nhìn một lượt liền nhận ra họ là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp. Chỉ là họ… tại sao lại đến đây?
Đi về phía trước, Lưu Diễn đứng trước mặt một người thanh niên trạc tuổi anh. Nhưng nhìn qua liền biết, cậu ta chính là người chỉ huy của đám vệ sĩ này.
“Các anh đến đây có chuyện gì?”
Lưu Diễn không mặn không nhạt mà lạnh lùng hỏi. Người thanh niên kia im lặng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng trả lời.
“Tôi là trợ lý của chủ tịch tập đoàn SWA. Chúng tôi nhận lệnh đến đây để tìm tiểu thư Jessica.”
“Tiểu thư Jessica… Các người cũng thú vị thật. Tiểu thư của các người mất tích thì liền tìm tới tập đoàn chúng tôi sao? Mục thị là tập đoàn lớn, danh tiếng thế nào chắc anh cũng biết rồi chứ?”
Lưu Diễn nhíu mày, cảm giác như có chút tức giận mà lên tiếng chấp vấn. Người đối diện cũng không hề yếu thế, anh ta cười nhạt rồi lạnh giọng đáp trả.
“Tất nhiên chúng tôi biết. Chỉ là trước khi đến đây, chúng tôi đã nhận được sự cho phép của Tổng Giám đốc Mục Trì Khiêm … Cho nên… xin phép làm phiền rồi.”
Người thanh niên trước mặt này là Jay. Anh ta là trợ lý kiêm vệ sĩ của chủ tịch tập đoàn SWA, một trong ngày tập đoàn chuyên về thời trang đứng đầu cả thành phố Thanh Hoa này. Nhắc đến SWA thì không thể không nhắc đến Diệp Lang Quân, chủ tịch của SWA, vị chủ tịch trẻ tuổi nhất trong giới thời trang.
Nếu như mũi nhọn của lĩnh vực kinh doanh có Mục Trì Khiêm tài năng xuất chúng thì trong giới thời trang cũng có Diệp Lang Quân là người đứng đầu. Hai ngành nghề chẳng mảy may liên quan gì với nhau nhưng lại có mối quan hệ vô cùng khắn khít. Bởi lẽ, Mục Trì Khiêm và Diệp Lang Quân là bạn thân từ lúc cả hai còn đàn. học đại học. Hơn nữa, Diệp Lang Quân còn âm thầm hợp tác, đầu tư rất nhiều dự án lớn cùng với Mục thị, mà nói đúng hơn thì là vì mối quan hệ với Mục Trì Khiêm.
Lưu Diễn và Jay cũng đã gặp nhau vài lần. Chỉ là do Lưu Diễn không thích vẻ ngạo mạn của Jay nên hai người chẳng thể nhìn nhau một lần cho tử tế. Cũng giống như chuyện lần này vậy, Lưu Diễn vốn đã biết, đám người của Jay tới được đây là đã có sự đồng ý của Mục Trì Khiêm, vậy nhưng anh vẫn cố tình làm khó Jay.
“Mặc dù nói là Tổng Giám đốc đã đồng ý, nhưng dù sao đây cũng là nơi làm việc. Vẫn hy vọng cậu không làm nó rối tung hết cả lên.”
“Yên tâm! Tôi sẽ ghi nhớ.”
Lạnh lùng lướt ngang qua người Lưu Diễn, Jay ra lệnh cho cấp dưới của mình bắt đầu lục soát.
Lưu Diễn quan sát một lúc rồi đi về phía quầy tiếp tân. Căn dặn cô lễ tân điều gì đó, anh đưa mắt nhìn đám người kia một lượt rồi lạnh nhạt rời đi.
Thấp thoáng đâu đó trong một góc khuất, có một dáng người nhỏ nhắn cứ lén lút thấp thỏm không yên. Lưu Diễn dường như đã nhìn thấy bóng ai đó, anh liền vội vã đi về phía người kia.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy người đó, anh chưa kịp phản ứng đã bị người ta kéo vào trong.
“Đừng lên tiếng… xin anh đó.”
[…]
Mặc kệ cho hai vị “trưởng bối” kia đang tức giận, Mục Trì Khiêm cứ thế mà hiên ngang đi ra khỏi phòng. Mục Trạch Đông và Cao Thành nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thật sự là tức muốn bốc hỏa. Vậy nhưng… lại không thể làm gì được anh.
Đi một mạch về phía phòng tiếp khách, vừa bước đến cửa đã nghe được giọng nói đáng ghét của ai kia. Không chút chần chừ, anh cứ thế mà đạp cửa xông vào bên trong. Người bên trong nhìn thấy anh, trong lòng cũng không có ngạc nhiên gì.
“Mục Triết Hàn… Anh đang muốn làm gì?”
Bước vội về phía Doanh Doanh, anh lạnh giọng hỏi. Mục Triết Hàn nhìn anh, im lặng một lúc sau vẫn không lên tiếng trả lời. Mục Trì Khiêm đi đến bên cạnh cô, anh cẩn thận quan sát cô một lượt rồi hỏi.
“Em không sao chứ?”
Nhìn thấy anh như thế, Mục Triết Hàn bật cười.
“Cũng chỉ là chào hỏi một tiếng, em có cần làm quá lên như vậy không?”
“Chào hỏi sao? Tôi nghĩ giữa anh và vợ tôi thì không nhất thiết phải chào hỏi gì cả.”
“Sao hả? Sợ anh làm gì vợ em sao?”
“Nếu anh cảm thấy mình có gan để làm điều đó.”
Chỉ là mới gặp nhau vậy mà đã nghe nồng nặc mùi thuốc súng. Xem ra thì hai anh em nhà này, quả thật là không hề thân thiện một chút nào.
Doanh Doanh sợ sẽ gây ra chuyện, liền vội vã kéo tay anh.
“Trì Khiêm… Em không sao mà.”
“Không sao là tốt rồi. Nếu như em có chịu uất ức thì cứ nói ra, anh giúp em đòi lại công bằng.”
“Em không sao thật đó. Chúng ta… chúng ta ra ngoài đi, em… em đói rồi.”
Mục Trì Khiêm lạnh lùng đưa mắt lườm người trước mặt. Anh biết rất rõ, Mục Triết Hàn sẽ không làm gì tổn hại đến cô. Bởi lẽ, trên người cô, có một nét gì đó rất giống với người con gái ấy. Chỉ là vì giống nên anh mới không thích anh ta đến gần cô.
Nắm tay cô lướt qua người trước mặt, anh còn không quên cảnh cáo.
“Sau này, tốt nhất là đừng đến gần cô ấy. Nếu không, tôi không chắc là bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nói rồi, anh và cô cứ thế mà rời đi. Nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô, Mục Triết Hàn lặng lẽ kéo ra một nụ cười. Quả thật… rất giống…
“Ngọc Bích… anh lại nhớ em rồi.”
Chỉ tiếc là người trước mặt lại chẳng phải là người trong tim…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.