Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 109: Ngoại truyện 1: Kỳ thiếu thương - Diệp tranh tranh (hạ an an)
Huỳnh Khánh Vy
15/07/2023
Seoul mùa tuyết trắng, lạnh và đẹp đến động lòng người. Cô đã từng nhìn
thấy tuyết rơi nhưng đây lại là lần đầu tiên cô cảm thấy nó đẹp đến thế.
Tranh Tranh một mình đi dạo giữa trên con đường tuyết trắng, cô mỉm cười mà trong lòng lại thấy quá đỗi bình yên. Cô cứ nghĩ quên một người là điều rất khó, vậy mà nó lại dễ đến ngỡ ngàng.
Ngày cô quyết định rời đi, ngày cô buộc lòng phải quên đi đoạn tình cảm đó, ngày đó khó khăn đến nhường nào. Còn nhớ khoảnh khắc chuẩn bị lên máy bay, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn lại. Lúc đó cô nghĩ, chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần anh xuất hiện thôi chứ không cần anh phải nói một điều gì cả thì cô nhất định sẽ cố chấp mà ở lại, cố chấp tiếp tục yêu anh... Vậy mà, vẫn là cô tự mình đa tình rồi.
Khẽ thở một hơi dài, cô ngẩng mặt lên nhìn trời, tự mỉm cười để giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Nếu như hỏi cô đã quên chưa... Ừ thì cô đã quên rồi. Chỉ là không phải quên đi anh, mà là nỗi nhớ anh đã quá lớn, lớn đến nỗi trở thành một thói quen thường nhật. Bởi đã là thói quen nên cô cũng cảm thấy nó rất đỗi bình thường, bình thường rồi thì cũng thôi không còn đau nữa.
Ở nói phương trời xa xôi ấy, liệu có khi nào anh nhớ đến cô không?
Khép lại những mảnh vụn nơi tim, cô lấy điện thoại ra rồi cắm tai nghe vào. Khi những thanh âm của bản nhạc buồn quen thuộc vừa vang lên, trái tim cô cũng dần dịu lại.
***Người là cơn gió chẳng thể chạm đến
Giấc mơ chẳng thể đánh thức
Thiên đường không mở lối
Nỗi đau không liều thuốc dứt
Điếu thuốc chẳng thể nào đốt
Tay cũng chưa buông được
Sao tôi có thể quên bóng người?
Người là cơn gió chẳng thể tìm thấy
Khóc mãi chẳng thể nguôi ngoai
Câu biệt ly không thể nói khi đông tàn buốt giá
Cố nén nhưng sao lại khóc?
Chén rượu cay không cạn
Vết thương không liều thuốc chữa lành**
(Lời bài hát: Giấc mơ không thể đánh thức.)
Đôi chân chậm rãi đi trên con đường đầy tuyết trắng, cô cứ thế mà nhẹ nhàng bước đi. Hôm nay cô có hẹn với một người, một người bạn cô mới quen qua mạng xã hội. Cậu ấy cũng là người ở Thanh Hoa...
Điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Tranh Tranh liền lấy ra xem. Người vừa gửi thư đến chính là người bạn cô vừa mới quen kia. Cậu ấy tên là Bóng đêm...
Bóng đêm: Tranh Tranh! Cậu tới chưa?
Tranh Tranh: Tôi sắp tới rồi.
Bóng đêm: Tôi đợi cậu.
Tranh Tranh: Được! Tôi đến ngay.
Cất điện thoại vào lại trong túi, Tranh Tranh vội vã bước nhanh hơn. Khi đến điểm hẹn, cô vào trong quán cứ đứng ngây ra tìm kiếm người bạn kia. Đang lúc còn chưa biết người ấy ngồi ở đâu thì điện thoại lại đổ chuông.
Nhìn cái tên của người gọi đến, cô không chút chần chừ mà lập tức nhấn nút nghe.
"Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu?"
"Tôi thấy cậu rồi."
Giọng nói vừa vang lên khiến Tranh Tranh bỗng chốc lặng người. Đây hình như không phải giọng của cậu ấy nhưng lại rất giống với giọng nói của một người...
"Tranh Tranh... Hay tôi phải gọi em là An An đây?"
Giọng nói ấy lại lần nữa vang lên, chỉ là lần này lại vang lên ở ngay sau lưng cô. Tranh Tranh giống như bất động, đến cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn. Giọng nói này... Là anh...
"An An! Em trốn giỏi thật đó."
Nơi nào đó trong lòng lại nức nở không thôi. Sóng mũi cay cay, đôi mắt ửng đỏ, cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
"Anh... Sao lại đến đây?"
"Em đoán xem là tại sao?"
"Em không biết! Nhưng thật sự xin lỗi, hôm nay em có hẹn nên không thể tiếp chuyện với anh."
"Người em muốn gặp chẳng phải đã đến rồi sao? Em không biết hay là cố tình không biết?"
"Em thật sự không biết anh đang muốn nói gì."
Kỳ Thiếu Thương cảm thấy có chút gì đó đau đáu trong lòng, cảm giác khiến anh thật sự không thể nào thở nổi. Hóa ra bị người mình thích lạnh nhạt lại đau lòng đến vậy sao...
Nén lại dòng cảm xúc của mình, anh tiến lên một bước. Bàn tay anh đặt lên vai cô rồi nhẹ nhàng xoay người cô lại. Khoảnh khắc Tranh Tranh đối diện với anh, cô cảm thấy không chân thật chút nào. Nhưng... nếu là mơ, cô lại muốn mơ lâu thêm một chút.
Nhìn thấy đôi mắt cô ngấn nước, trái tim anh lại nhói lên. Anh không muốn, không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt một chút nào cả. Nhìn thấy cô khóc, anh thật sự rất đau lòng.
"An An... Xin lỗi!"
"Xin lỗi? Về chuyện gì?"
"Vì đã làm em đau lòng."
"Đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."
"Em trách anh sao?"
"Không có! Em chỉ là... chỉ là không biết phải nói sao nữa."
Cô đưa đôi mắt lên nhìn anh, cảm giác nhớ nhung bao lâu nay như vỡ òa trong ngay khoảnh khắc đó. Nhìn thấy anh, cô chỉ muốn ôm lấy anh thật lâu cho thỏa nỗi nhớ nhung bao lâu nay mà thôi. Chỉ là, chỉ là cô lại không đủ can đảm để ôm lấy anh...
"Không khóc! Xấu chết đi được."
"Anh... Dạo này có khỏe không?"
"Anh không ổn lắm."
"Sao vậy?"
"Thật ra anh đang có chút rắc rối."
"Rắc rối sao? Là chuyện gì?"
"Bạn gái anh giận dỗi bỏ đi rồi. Hôm nay anh đến đây để đón cô ấy về."
"À... Là vậy sao? Cô ấy thật may mắn."
Nói ra lời đó mà trong lòng cô lại nát tan cả rồi. Anh vì cô ấy mà tự mình đến tận đây, vậy thử hỏi anh phải yêu cô ấy nhiều đến mức nào cơ chứ. Cô nên chúc mừng hay là nên ganh tị với cô gái đó đây...
Kỳ Thiếu Thương, đừng làm em đau lòng thêm nữa có được không?
Tranh Tranh một mình đi dạo giữa trên con đường tuyết trắng, cô mỉm cười mà trong lòng lại thấy quá đỗi bình yên. Cô cứ nghĩ quên một người là điều rất khó, vậy mà nó lại dễ đến ngỡ ngàng.
Ngày cô quyết định rời đi, ngày cô buộc lòng phải quên đi đoạn tình cảm đó, ngày đó khó khăn đến nhường nào. Còn nhớ khoảnh khắc chuẩn bị lên máy bay, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn lại. Lúc đó cô nghĩ, chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần anh xuất hiện thôi chứ không cần anh phải nói một điều gì cả thì cô nhất định sẽ cố chấp mà ở lại, cố chấp tiếp tục yêu anh... Vậy mà, vẫn là cô tự mình đa tình rồi.
Khẽ thở một hơi dài, cô ngẩng mặt lên nhìn trời, tự mỉm cười để giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Nếu như hỏi cô đã quên chưa... Ừ thì cô đã quên rồi. Chỉ là không phải quên đi anh, mà là nỗi nhớ anh đã quá lớn, lớn đến nỗi trở thành một thói quen thường nhật. Bởi đã là thói quen nên cô cũng cảm thấy nó rất đỗi bình thường, bình thường rồi thì cũng thôi không còn đau nữa.
Ở nói phương trời xa xôi ấy, liệu có khi nào anh nhớ đến cô không?
Khép lại những mảnh vụn nơi tim, cô lấy điện thoại ra rồi cắm tai nghe vào. Khi những thanh âm của bản nhạc buồn quen thuộc vừa vang lên, trái tim cô cũng dần dịu lại.
***Người là cơn gió chẳng thể chạm đến
Giấc mơ chẳng thể đánh thức
Thiên đường không mở lối
Nỗi đau không liều thuốc dứt
Điếu thuốc chẳng thể nào đốt
Tay cũng chưa buông được
Sao tôi có thể quên bóng người?
Người là cơn gió chẳng thể tìm thấy
Khóc mãi chẳng thể nguôi ngoai
Câu biệt ly không thể nói khi đông tàn buốt giá
Cố nén nhưng sao lại khóc?
Chén rượu cay không cạn
Vết thương không liều thuốc chữa lành**
(Lời bài hát: Giấc mơ không thể đánh thức.)
Đôi chân chậm rãi đi trên con đường đầy tuyết trắng, cô cứ thế mà nhẹ nhàng bước đi. Hôm nay cô có hẹn với một người, một người bạn cô mới quen qua mạng xã hội. Cậu ấy cũng là người ở Thanh Hoa...
Điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Tranh Tranh liền lấy ra xem. Người vừa gửi thư đến chính là người bạn cô vừa mới quen kia. Cậu ấy tên là Bóng đêm...
Bóng đêm: Tranh Tranh! Cậu tới chưa?
Tranh Tranh: Tôi sắp tới rồi.
Bóng đêm: Tôi đợi cậu.
Tranh Tranh: Được! Tôi đến ngay.
Cất điện thoại vào lại trong túi, Tranh Tranh vội vã bước nhanh hơn. Khi đến điểm hẹn, cô vào trong quán cứ đứng ngây ra tìm kiếm người bạn kia. Đang lúc còn chưa biết người ấy ngồi ở đâu thì điện thoại lại đổ chuông.
Nhìn cái tên của người gọi đến, cô không chút chần chừ mà lập tức nhấn nút nghe.
"Tôi đến rồi, cậu đang ở đâu?"
"Tôi thấy cậu rồi."
Giọng nói vừa vang lên khiến Tranh Tranh bỗng chốc lặng người. Đây hình như không phải giọng của cậu ấy nhưng lại rất giống với giọng nói của một người...
"Tranh Tranh... Hay tôi phải gọi em là An An đây?"
Giọng nói ấy lại lần nữa vang lên, chỉ là lần này lại vang lên ở ngay sau lưng cô. Tranh Tranh giống như bất động, đến cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn. Giọng nói này... Là anh...
"An An! Em trốn giỏi thật đó."
Nơi nào đó trong lòng lại nức nở không thôi. Sóng mũi cay cay, đôi mắt ửng đỏ, cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
"Anh... Sao lại đến đây?"
"Em đoán xem là tại sao?"
"Em không biết! Nhưng thật sự xin lỗi, hôm nay em có hẹn nên không thể tiếp chuyện với anh."
"Người em muốn gặp chẳng phải đã đến rồi sao? Em không biết hay là cố tình không biết?"
"Em thật sự không biết anh đang muốn nói gì."
Kỳ Thiếu Thương cảm thấy có chút gì đó đau đáu trong lòng, cảm giác khiến anh thật sự không thể nào thở nổi. Hóa ra bị người mình thích lạnh nhạt lại đau lòng đến vậy sao...
Nén lại dòng cảm xúc của mình, anh tiến lên một bước. Bàn tay anh đặt lên vai cô rồi nhẹ nhàng xoay người cô lại. Khoảnh khắc Tranh Tranh đối diện với anh, cô cảm thấy không chân thật chút nào. Nhưng... nếu là mơ, cô lại muốn mơ lâu thêm một chút.
Nhìn thấy đôi mắt cô ngấn nước, trái tim anh lại nhói lên. Anh không muốn, không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt một chút nào cả. Nhìn thấy cô khóc, anh thật sự rất đau lòng.
"An An... Xin lỗi!"
"Xin lỗi? Về chuyện gì?"
"Vì đã làm em đau lòng."
"Đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."
"Em trách anh sao?"
"Không có! Em chỉ là... chỉ là không biết phải nói sao nữa."
Cô đưa đôi mắt lên nhìn anh, cảm giác nhớ nhung bao lâu nay như vỡ òa trong ngay khoảnh khắc đó. Nhìn thấy anh, cô chỉ muốn ôm lấy anh thật lâu cho thỏa nỗi nhớ nhung bao lâu nay mà thôi. Chỉ là, chỉ là cô lại không đủ can đảm để ôm lấy anh...
"Không khóc! Xấu chết đi được."
"Anh... Dạo này có khỏe không?"
"Anh không ổn lắm."
"Sao vậy?"
"Thật ra anh đang có chút rắc rối."
"Rắc rối sao? Là chuyện gì?"
"Bạn gái anh giận dỗi bỏ đi rồi. Hôm nay anh đến đây để đón cô ấy về."
"À... Là vậy sao? Cô ấy thật may mắn."
Nói ra lời đó mà trong lòng cô lại nát tan cả rồi. Anh vì cô ấy mà tự mình đến tận đây, vậy thử hỏi anh phải yêu cô ấy nhiều đến mức nào cơ chứ. Cô nên chúc mừng hay là nên ganh tị với cô gái đó đây...
Kỳ Thiếu Thương, đừng làm em đau lòng thêm nữa có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.