Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 114: NGOẠI TRUYỆN 2: LƯU DIỄN - DIỆP TRÂN TRÂN. Chương 1: Cái bóng của Leo
Huỳnh Khánh Vy
17/07/2023
Sau khi Mục Trì Khiêm lặng lẽ rời đi, Lưu Diễn cũng được thăng chức lên một bậc. Cũng vì thế, công việc của anh cũng dày hơn.
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thật sự chỉ muốn nhìn thấy cô mà thôi. Nụ cười của cô giống như một liều thuốc bổ xua tan đi hết những mệt mỏi trong anh.
Chiếc mô tô phân khối lớn vẫn như thường nhật mà dừng lại trước cổng. Chỉ là hôm nay, trước cổng nhà anh lại xuất hiện một chiếc xe hơi vừa sang trọng lại vừa quen mắt. Chăm chú nhìn kỹ biển số xe một chút, hóa ra là xe của Diệp Lang Quân. Nhưng anh ta đến nhà anh để làm gì cơ chứ?
Đôi mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào bên trong, Lưu Diễn chợt nghĩ đến một chuyện. Có lẽ nào Diệp Lang Quân đến đây để tìm Trân Trân?
Trân Trân từng nói, cô là người thân cận với em gái của Diệp Lang Quân. Em gái anh ta mất tích, có khi nào anh ta tìm đến để gây khó dễ cho cô hay không...
Nghĩ đến đó, anh liền vội vã đi vào trong. Chỉ là khi vừa mới bước đến bên ngoài cửa, anh lại có thể nghe hết tất cả cuộc trò chuyện bên trong.
"Diệp Trân Trân, em lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không cần đến người anh trai này nữa có đúng không?"
"Anh hai, em lớn rồi, của em, em muốn tự mình quyết định."
"Tự mình quyết định vậy thì anh hai hỏi em... Em là thật lòng thật dạ thích Lưu Diễn hay chỉ là vì cậu ta có khuôn mặt giống với Leo?"
Câu hỏi của Diệp Lang Quân khiến Lưu Diễn bỗng như chết lặng. Trong vài giây ngắn ngủi đó, đầu óc anh giống như đang quay cuồng. Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng hỗn loạn, nhịp đập của trái tim cũng bắt đầu loạn hết cả rồi.
Leo! Leo là ai? Tại sao lại nói anh có gương mặt giống với Leo?
Diệp Lang Quân... Diệp Trân Trân... Anh hai...
Giờ phút này, Lưu Diễn mới chợt nhận ra rằng, bản thân anh đã mắc phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Lẽ ra ngay từ lúc đầu, anh nên nghĩ đến điều này sớm hơn mới phải. Tại sao lại ngu ngốc đến mức không nhận ra... Diệp Trân Trân là em gái của Diệp Lang Quân kia chứ.
Trong khi anh vẫn còn đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của mình, người bên trong lại lần nữa lên tiếng.
Diệp Trân Trân cắn chặt môi dưới, cô đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Diệp Lang Quân rồi nghiến chặt răng mà nói.
"Leo... Anh hai, anh còn dám nhắc đến Leo? Anh không có tư cách nhắc đến anh ấy."
"Diệp Trân Trân! Anh đã nói rất nhiều lần, cái chết của Leo là một tai nạn, không liên quan đến anh."
"Không liên quan... Nếu như hôm đó em đến điểm hẹn thì Leo sẽ không chết. Lí do tại sao em không đến điểm hẹn... Anh hai, chẳng phải anh là người rõ nhất hay sao?"
Diệp Lang Quân im lặng, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận nhìn chằm chằm vào cô. Em gái của anh tại sao lại cố chấp đến mức này kia chứ. Tại sao cô lại không chịu hiểu, tất cả những chuyện anh làm đều là vì cô.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Lang Quân cố kiềm chế lại sự tức giận của mình. Đôi mắt lạnh lùng khẽ chớp, anh nhỏ giọng nói với Trân Trân.
"Leo... Hắn không xứng với tình yêu của em."
"Ngụy biện, đều là ngụy biện. Anh hai, nếu như anh thật sự muốn em hạnh phúc thì anh không nên... không nên chia rẻ em và anh ấy."
"Tại sao em lại cứng đầu quá vậy hả? Hắn không yêu em, hắn chỉ yêu tiền tài và địa vị của em thôi."
"Đủ rồi! Em không muốn nghe em không muốn nghe. Anh đi đi, đi ngay."
"Trân Trân..."
Anh còn chưa nói được câu nào thì cô đã tức giận hét lên.
"Diệp Lang Quân... Leo là người em yêu nhất, dù cho anh ấy đã không còn sống trên đời này nữa thì em cũng không cho phép anh xúc phạm anh ấy."
"Người em yêu nhất sao? Diệp Trân Trân... vậy thì Lưu Diễn... Lưu Diễn là sao hả? Chẳng lẽ em thật sự xem cậu ta là thế thân của Leo sao?"
"Phải! Em ở cạnh Lưu Diễn là vì anh ấy có gương mặt giống Leo..."
Những lời sau đó, Lưu Diễn cũng không muốn nghe nữa. Mang theo sự vụn vỡ nơi đáy lòng, anh cứ thế mà xoay người rời đi. Thế thân... Hóa ra anh chỉ là thế thân của Leo thôi sao... thật buồn cười.
Chiếc mô tô phân khối lớn lao nhanh vun vút trên đường phố đông đúc, Lưu Diễn không màng đến mọi thứ xung quanh mà chỉ muốn đi thật xa nơi này ngay lập tức. Lời cô nói vẫn còn văng vẳng bên tai, trái tim anh cũng vẫn còn nhói đau da diết. Tại sao... Tại sao cô lại xem anh là thế thân, là cái bóng của một người khác kia chứ... rốt cuộc là tại sao...
Lần đầu tiên anh mở lòng để yêu một người, lại không ngờ tới lại tổn thương đến vậy. Có lẽ anh sai rồi, sai ngay từ lần đầu tiên anh và cô gặp gỡ. Sai từ giây phút anh chấp nhận giúp đỡ cô. Sai từ khoảnh khắc anh đồng ý hẹn hò cùng cô. Bắt đầu đã là sai thì mọi thứ diễn ra tiếp theo cũng không thể nào là đúng. Vậy nên... vẫn là anh sai rồi.
[...]
"Em thừa nhận lúc mới gặp Lưu Diễn, em đã thật sự xem anh ấy là Leo. Nhưng anh hai, anh biết không... trên đời này không ai có thể thay thế ai cả. Dù là vẻ bên ngoài anh ấy có giống Leo đến mức nào đi chăng nữa thì anh ấy vĩnh viễn cũng không phải là Leo."
Trân Trân vừa nói vừa nhìn anh rơi nước mắt. Leo... cái tên đó mãi mãi là một vết thương in sâu trong lòng cô mà suốt đời này có lẽ không bao giờ xóa được. Cô yêu Leo, cô từng xem Lưu Diễn là cái bóng của Leo... cô dĩ nhiên không phủ nhận điều đó. Chỉ là khi trải qua một đoạn thời gian dài cùng chung sống với Lưu Diễn, cô cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
"Anh à! Em không phải yêu gương mặt giống Leo của anh ấy. Thứ mà em yêu chính là tính cách, là con người bên trong của anh ấy."
Diệp Lang Quân vẫn luôn nhíu chặt mày nhìn cô, vậy nhưng khi nghe cô nói ra lời đó, anh vậy mà lại nở nụ cười.
Dang tay ôm lấy em gái của mình, anh dịu dàng xoa đầu cô rồi nói.
"Em nhận ra được điều đó thì tốt. Anh chỉ sợ em vẫn còn chìm đắm trong cái bóng của Leo, chìm đắm trong cái tình yêu mù quáng của mình mà làm tổn thương người vô tội mà thôi."
"Không đâu! Anh hai, Leo mãi mãi là quá khứ em không thể quên được. Nhưng bây giờ, người em yêu là Lưu Diễn chứ không phải là cái bóng của Leo."
"Ngoan! Nghe em nói vậy anh hai yên tâm rồi. Lưu Diễn là một người tốt, anh hy vọng em và cậu ta sẽ có thể tiến xa hơn."
"Anh hai..."
"Đừng khóc! Em nên nghĩ cách để dỗ dành dành cậu ta đi. Thằng nhóc đó hình như là đã nghe hết rồi."
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thật sự chỉ muốn nhìn thấy cô mà thôi. Nụ cười của cô giống như một liều thuốc bổ xua tan đi hết những mệt mỏi trong anh.
Chiếc mô tô phân khối lớn vẫn như thường nhật mà dừng lại trước cổng. Chỉ là hôm nay, trước cổng nhà anh lại xuất hiện một chiếc xe hơi vừa sang trọng lại vừa quen mắt. Chăm chú nhìn kỹ biển số xe một chút, hóa ra là xe của Diệp Lang Quân. Nhưng anh ta đến nhà anh để làm gì cơ chứ?
Đôi mắt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào bên trong, Lưu Diễn chợt nghĩ đến một chuyện. Có lẽ nào Diệp Lang Quân đến đây để tìm Trân Trân?
Trân Trân từng nói, cô là người thân cận với em gái của Diệp Lang Quân. Em gái anh ta mất tích, có khi nào anh ta tìm đến để gây khó dễ cho cô hay không...
Nghĩ đến đó, anh liền vội vã đi vào trong. Chỉ là khi vừa mới bước đến bên ngoài cửa, anh lại có thể nghe hết tất cả cuộc trò chuyện bên trong.
"Diệp Trân Trân, em lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không cần đến người anh trai này nữa có đúng không?"
"Anh hai, em lớn rồi, của em, em muốn tự mình quyết định."
"Tự mình quyết định vậy thì anh hai hỏi em... Em là thật lòng thật dạ thích Lưu Diễn hay chỉ là vì cậu ta có khuôn mặt giống với Leo?"
Câu hỏi của Diệp Lang Quân khiến Lưu Diễn bỗng như chết lặng. Trong vài giây ngắn ngủi đó, đầu óc anh giống như đang quay cuồng. Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng hỗn loạn, nhịp đập của trái tim cũng bắt đầu loạn hết cả rồi.
Leo! Leo là ai? Tại sao lại nói anh có gương mặt giống với Leo?
Diệp Lang Quân... Diệp Trân Trân... Anh hai...
Giờ phút này, Lưu Diễn mới chợt nhận ra rằng, bản thân anh đã mắc phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Lẽ ra ngay từ lúc đầu, anh nên nghĩ đến điều này sớm hơn mới phải. Tại sao lại ngu ngốc đến mức không nhận ra... Diệp Trân Trân là em gái của Diệp Lang Quân kia chứ.
Trong khi anh vẫn còn đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của mình, người bên trong lại lần nữa lên tiếng.
Diệp Trân Trân cắn chặt môi dưới, cô đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Diệp Lang Quân rồi nghiến chặt răng mà nói.
"Leo... Anh hai, anh còn dám nhắc đến Leo? Anh không có tư cách nhắc đến anh ấy."
"Diệp Trân Trân! Anh đã nói rất nhiều lần, cái chết của Leo là một tai nạn, không liên quan đến anh."
"Không liên quan... Nếu như hôm đó em đến điểm hẹn thì Leo sẽ không chết. Lí do tại sao em không đến điểm hẹn... Anh hai, chẳng phải anh là người rõ nhất hay sao?"
Diệp Lang Quân im lặng, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận nhìn chằm chằm vào cô. Em gái của anh tại sao lại cố chấp đến mức này kia chứ. Tại sao cô lại không chịu hiểu, tất cả những chuyện anh làm đều là vì cô.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Lang Quân cố kiềm chế lại sự tức giận của mình. Đôi mắt lạnh lùng khẽ chớp, anh nhỏ giọng nói với Trân Trân.
"Leo... Hắn không xứng với tình yêu của em."
"Ngụy biện, đều là ngụy biện. Anh hai, nếu như anh thật sự muốn em hạnh phúc thì anh không nên... không nên chia rẻ em và anh ấy."
"Tại sao em lại cứng đầu quá vậy hả? Hắn không yêu em, hắn chỉ yêu tiền tài và địa vị của em thôi."
"Đủ rồi! Em không muốn nghe em không muốn nghe. Anh đi đi, đi ngay."
"Trân Trân..."
Anh còn chưa nói được câu nào thì cô đã tức giận hét lên.
"Diệp Lang Quân... Leo là người em yêu nhất, dù cho anh ấy đã không còn sống trên đời này nữa thì em cũng không cho phép anh xúc phạm anh ấy."
"Người em yêu nhất sao? Diệp Trân Trân... vậy thì Lưu Diễn... Lưu Diễn là sao hả? Chẳng lẽ em thật sự xem cậu ta là thế thân của Leo sao?"
"Phải! Em ở cạnh Lưu Diễn là vì anh ấy có gương mặt giống Leo..."
Những lời sau đó, Lưu Diễn cũng không muốn nghe nữa. Mang theo sự vụn vỡ nơi đáy lòng, anh cứ thế mà xoay người rời đi. Thế thân... Hóa ra anh chỉ là thế thân của Leo thôi sao... thật buồn cười.
Chiếc mô tô phân khối lớn lao nhanh vun vút trên đường phố đông đúc, Lưu Diễn không màng đến mọi thứ xung quanh mà chỉ muốn đi thật xa nơi này ngay lập tức. Lời cô nói vẫn còn văng vẳng bên tai, trái tim anh cũng vẫn còn nhói đau da diết. Tại sao... Tại sao cô lại xem anh là thế thân, là cái bóng của một người khác kia chứ... rốt cuộc là tại sao...
Lần đầu tiên anh mở lòng để yêu một người, lại không ngờ tới lại tổn thương đến vậy. Có lẽ anh sai rồi, sai ngay từ lần đầu tiên anh và cô gặp gỡ. Sai từ giây phút anh chấp nhận giúp đỡ cô. Sai từ khoảnh khắc anh đồng ý hẹn hò cùng cô. Bắt đầu đã là sai thì mọi thứ diễn ra tiếp theo cũng không thể nào là đúng. Vậy nên... vẫn là anh sai rồi.
[...]
"Em thừa nhận lúc mới gặp Lưu Diễn, em đã thật sự xem anh ấy là Leo. Nhưng anh hai, anh biết không... trên đời này không ai có thể thay thế ai cả. Dù là vẻ bên ngoài anh ấy có giống Leo đến mức nào đi chăng nữa thì anh ấy vĩnh viễn cũng không phải là Leo."
Trân Trân vừa nói vừa nhìn anh rơi nước mắt. Leo... cái tên đó mãi mãi là một vết thương in sâu trong lòng cô mà suốt đời này có lẽ không bao giờ xóa được. Cô yêu Leo, cô từng xem Lưu Diễn là cái bóng của Leo... cô dĩ nhiên không phủ nhận điều đó. Chỉ là khi trải qua một đoạn thời gian dài cùng chung sống với Lưu Diễn, cô cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
"Anh à! Em không phải yêu gương mặt giống Leo của anh ấy. Thứ mà em yêu chính là tính cách, là con người bên trong của anh ấy."
Diệp Lang Quân vẫn luôn nhíu chặt mày nhìn cô, vậy nhưng khi nghe cô nói ra lời đó, anh vậy mà lại nở nụ cười.
Dang tay ôm lấy em gái của mình, anh dịu dàng xoa đầu cô rồi nói.
"Em nhận ra được điều đó thì tốt. Anh chỉ sợ em vẫn còn chìm đắm trong cái bóng của Leo, chìm đắm trong cái tình yêu mù quáng của mình mà làm tổn thương người vô tội mà thôi."
"Không đâu! Anh hai, Leo mãi mãi là quá khứ em không thể quên được. Nhưng bây giờ, người em yêu là Lưu Diễn chứ không phải là cái bóng của Leo."
"Ngoan! Nghe em nói vậy anh hai yên tâm rồi. Lưu Diễn là một người tốt, anh hy vọng em và cậu ta sẽ có thể tiến xa hơn."
"Anh hai..."
"Đừng khóc! Em nên nghĩ cách để dỗ dành dành cậu ta đi. Thằng nhóc đó hình như là đã nghe hết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.