Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh
Chương 97: Phương Tuyết Anh...
Huỳnh Khánh Vy
16/06/2023
Câu trả lời của anh khiến Doanh Doanh nín lặng. Cô hình như vừa nghe được một bí mật hết sức kinh hoàng.
Vương Thừa Vũ yêu Phương Tuyết Anh...
Phương Tuyết Anh lại là em gái của Mục Trì Khiêm...
Chuyện này, đến cuối cùng là như thế nào đây?
Còn có... Còn có tại sao, Vương Thừa Vũ lại nhất nhất muốn bắt cô rời khỏi Mục Trì Khiêm... Chuyện này và chuyện của Phương Tuyết Anh rốt cuộc là có liên quan thế nào với nhau đây...
"Có phải cô đang muốn hỏi, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào có đúng không?"
Bị anh nói trúng, cô cũng không phản bác gì mà chỉ gật đầu nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Vương Thừa Vũ nhìn cô, môi mỏng mím chặt, anh đưa tay lau đi những giọt nước đang trực chờ rơi ra.
Cố gắng dùng lực đứng dân, anh bước đi trong cơn men say. Doanh Doanh lặng lẽ đi theo anh vào trong, Vương Thừa Vũ đưa cô đến một căn phòng được khóa trái.
Từ lúc bước chân vào ngôi biệt thự này, cũng chính là căn phòng đó đã thu hút sự chú ý của cô. Bởi lẽ tất cả các phòng trống trong căn biệt thự này đều không khóa, duy chỉ có căn phòng đó được khóa rất cẩn thận. Còn có... chìa khóa để mở, Vương Thừa Vũ cũng luôn giữ bên mình. Chính điều này càng làm cho Doanh Doanh thấy tò mò hơn về bí mật ẩn giấu trong căn phòng đó.
Vương Thừa Vũ lấy chìa khóa trong túi áo mở cửa ra, anh không nói lời nào mà lặng lẽ đi vào phòng. Doanh Doanh đứng đó, chần chừ một lúc rồi lấy hết can đảm mà đi theo anh vào trong.
Đèn trong phòng được thắp sáng, cảnh tượng bên trong khiến cô có chút giật mình. Bên trong căn phòng bí mật ấy, khắp nơi đều là ảnh chụp của một cô gái với gương mặt thánh thiện tựa thiên thần.
Cô ấy có gương mặt khá bầu bĩnh, đôi mắt to tròn mang theo nét thơ ngây. Đôi môi hồng dịu dàng nở nụ cười, nụ cười ấy khiến cho lòng người khác phải rung động không thôi.
Chỉ là ngay lúc này, Doanh Doanh đang rất muốn biết, cô gái đáng yêu này là ai. Chẳng lẽ đây chính là người mà Vương Thừa Vũ đã nhắc tới... Phương Tuyết Anh...
"Có phải cô đang muốn hỏi, cô ấy là ai có đúng không?"
"Cô ấy có phải là Phương Tuyết Anh hay không? "
"Không sai! Cô ấy... là Tuyết Anh. "
Vương Thừa Vũ khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại mang theo nét buồn đến đau lòng. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mặt, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự bi thương.
Bàn tay to lớn đưa lên chạm vào gương mặt đang cười của người trong ảnh. Doanh Doanh nhìn thấy rõ ràng là anh đang run rẩy không thôi.
"Cô biết không! Tuyết Anh rất tốt. Cô ấy là người duy nhất không chê bai xuất thân của tôi."
"Xuất thân của anh sao?"
"Đúng vậy, xuất thân của tôi không được trong sạch như người khác. Người ta ai nấy đều khinh thường tôi, duy nhất chỉ một mình cô ấy là đối xử dịu dàng với tôi mà thôi."
"Cô ấy tốt với anh như vậy, tại sao anh lại còn làm hại cô ấy? "
"Làm hại cô ấy sao? Vậy nếu là cô, cô có thể làm hại Mục Trì Khiêm hay không? "
"Tôi..."
"Chẳng có ai đủ tàn nhẫn để làm hại người mà mình yêu thương cả. Cô như vậy, tôi cũng như vậy thôi. "
Phải! Trên đời này làm gì có ai nỡ tổn thương người mình yêu kia chứ. Nếu như có thì chính là vì yêu quá nên hóa điên mà thôi. Vương Thừa Vũ yêu Phương Tuyết Anh, yêu bằng tất cả những gì tôi đẹp nhất mà bản thân anh có. Yêu bằng thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất trên đời.
Thế giới có hơn bảy tỷ người, nhưng trong mắt của Vương Thừa Vũ lại chẳng có ai tốt bằng Phương Tuyết Anh. Nếu Mặt Trời ban phát ánh sáng để sưởi ấm lấy Trái Đất thì với Vương Thừa Vũ, Tuyết Anh chính là Mặt Trời của riêng một mình anh mà thôi.
Cô ấy có đôi mắt ngây thơ, có gương mặt thánh thiện cùng nụ cười quá đỗi dịu dàng. Ngày mà anh tưởng chừng như bản thân đã rơi vào vực sâu không đáy, cũng là cô ấy đã đưa tay kéo anh lên. Mặc kệ cho những người khác có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn luôn dịu dàng với anh.
"Bọn họ luôn miệng nói tôi đã hại chết cô ấy, nhưng bọn họ làm sao biết được, trái tim tôi đau đớn như thế nào."
"Nếu anh yêu cô ấy nhiều đến vậy, tại sao lại... "
"Cô tin cũng được, không tin cũng được, tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn thương cô ấy. Ngày hôm đó tôi chỉ muốn đưa Tuyết Anh đi khỏi đây mà thôi."
"Đi khỏi đây sao?"
"Ừm! Mục Trì Khiêm... không cho cô ấy ở bên cạnh tôi, cho nên cô ấy mới muốn cùng tôi bỏ trốn. Chỉ là không nghĩ tới..."
Đầu óc của Doanh Doanh dường như không load kịp những gì mà anh nói. Anh ta và Tuyết Anh muốn bỏ trốn sao...Mục Trì Khiêm... tại sao lại cấm cản hai người họ yêu nhau... cuối cùng mọi chuyện xảy ra năm đó là do ai đã gây ra?
"Anh nói... Trì Khiêm không để cho Tuyết Anh ở bên cạnh anh sao?"
"Ừm... Bởi vì... Tôi đã từng ngồi tù vì tội giết người."
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Doanh Doanh thật sự là không thể tin nổi những gì vừa mới diễn ra. Vương Thừa Vũ từng ngồi tù vì tội giết người. Phương Tuyết Anh lại yêu anh ta. Mục Trì Khiêm vì lẽ đó mà không để cho hai người họ bên nhau. Vậy nên hai người mới muốn bỏ trốn. Trong lúc bỏ trốn lại xảy ra chuyện dẫn đến ân oán của ngày hôm nay...
"Anh là muốn trả thù anh ấy sao?"
"Không sai! Tôi cũng muốn để anh ta biết, cảm giác không thể ở cạnh người mình yêu đau đớn đến nhường nào. "
Vương Thừa Vũ yêu Phương Tuyết Anh...
Phương Tuyết Anh lại là em gái của Mục Trì Khiêm...
Chuyện này, đến cuối cùng là như thế nào đây?
Còn có... Còn có tại sao, Vương Thừa Vũ lại nhất nhất muốn bắt cô rời khỏi Mục Trì Khiêm... Chuyện này và chuyện của Phương Tuyết Anh rốt cuộc là có liên quan thế nào với nhau đây...
"Có phải cô đang muốn hỏi, chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào có đúng không?"
Bị anh nói trúng, cô cũng không phản bác gì mà chỉ gật đầu nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Vương Thừa Vũ nhìn cô, môi mỏng mím chặt, anh đưa tay lau đi những giọt nước đang trực chờ rơi ra.
Cố gắng dùng lực đứng dân, anh bước đi trong cơn men say. Doanh Doanh lặng lẽ đi theo anh vào trong, Vương Thừa Vũ đưa cô đến một căn phòng được khóa trái.
Từ lúc bước chân vào ngôi biệt thự này, cũng chính là căn phòng đó đã thu hút sự chú ý của cô. Bởi lẽ tất cả các phòng trống trong căn biệt thự này đều không khóa, duy chỉ có căn phòng đó được khóa rất cẩn thận. Còn có... chìa khóa để mở, Vương Thừa Vũ cũng luôn giữ bên mình. Chính điều này càng làm cho Doanh Doanh thấy tò mò hơn về bí mật ẩn giấu trong căn phòng đó.
Vương Thừa Vũ lấy chìa khóa trong túi áo mở cửa ra, anh không nói lời nào mà lặng lẽ đi vào phòng. Doanh Doanh đứng đó, chần chừ một lúc rồi lấy hết can đảm mà đi theo anh vào trong.
Đèn trong phòng được thắp sáng, cảnh tượng bên trong khiến cô có chút giật mình. Bên trong căn phòng bí mật ấy, khắp nơi đều là ảnh chụp của một cô gái với gương mặt thánh thiện tựa thiên thần.
Cô ấy có gương mặt khá bầu bĩnh, đôi mắt to tròn mang theo nét thơ ngây. Đôi môi hồng dịu dàng nở nụ cười, nụ cười ấy khiến cho lòng người khác phải rung động không thôi.
Chỉ là ngay lúc này, Doanh Doanh đang rất muốn biết, cô gái đáng yêu này là ai. Chẳng lẽ đây chính là người mà Vương Thừa Vũ đã nhắc tới... Phương Tuyết Anh...
"Có phải cô đang muốn hỏi, cô ấy là ai có đúng không?"
"Cô ấy có phải là Phương Tuyết Anh hay không? "
"Không sai! Cô ấy... là Tuyết Anh. "
Vương Thừa Vũ khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại mang theo nét buồn đến đau lòng. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mặt, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự bi thương.
Bàn tay to lớn đưa lên chạm vào gương mặt đang cười của người trong ảnh. Doanh Doanh nhìn thấy rõ ràng là anh đang run rẩy không thôi.
"Cô biết không! Tuyết Anh rất tốt. Cô ấy là người duy nhất không chê bai xuất thân của tôi."
"Xuất thân của anh sao?"
"Đúng vậy, xuất thân của tôi không được trong sạch như người khác. Người ta ai nấy đều khinh thường tôi, duy nhất chỉ một mình cô ấy là đối xử dịu dàng với tôi mà thôi."
"Cô ấy tốt với anh như vậy, tại sao anh lại còn làm hại cô ấy? "
"Làm hại cô ấy sao? Vậy nếu là cô, cô có thể làm hại Mục Trì Khiêm hay không? "
"Tôi..."
"Chẳng có ai đủ tàn nhẫn để làm hại người mà mình yêu thương cả. Cô như vậy, tôi cũng như vậy thôi. "
Phải! Trên đời này làm gì có ai nỡ tổn thương người mình yêu kia chứ. Nếu như có thì chính là vì yêu quá nên hóa điên mà thôi. Vương Thừa Vũ yêu Phương Tuyết Anh, yêu bằng tất cả những gì tôi đẹp nhất mà bản thân anh có. Yêu bằng thứ tình cảm thuần khiết và chân thành nhất trên đời.
Thế giới có hơn bảy tỷ người, nhưng trong mắt của Vương Thừa Vũ lại chẳng có ai tốt bằng Phương Tuyết Anh. Nếu Mặt Trời ban phát ánh sáng để sưởi ấm lấy Trái Đất thì với Vương Thừa Vũ, Tuyết Anh chính là Mặt Trời của riêng một mình anh mà thôi.
Cô ấy có đôi mắt ngây thơ, có gương mặt thánh thiện cùng nụ cười quá đỗi dịu dàng. Ngày mà anh tưởng chừng như bản thân đã rơi vào vực sâu không đáy, cũng là cô ấy đã đưa tay kéo anh lên. Mặc kệ cho những người khác có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn luôn dịu dàng với anh.
"Bọn họ luôn miệng nói tôi đã hại chết cô ấy, nhưng bọn họ làm sao biết được, trái tim tôi đau đớn như thế nào."
"Nếu anh yêu cô ấy nhiều đến vậy, tại sao lại... "
"Cô tin cũng được, không tin cũng được, tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn thương cô ấy. Ngày hôm đó tôi chỉ muốn đưa Tuyết Anh đi khỏi đây mà thôi."
"Đi khỏi đây sao?"
"Ừm! Mục Trì Khiêm... không cho cô ấy ở bên cạnh tôi, cho nên cô ấy mới muốn cùng tôi bỏ trốn. Chỉ là không nghĩ tới..."
Đầu óc của Doanh Doanh dường như không load kịp những gì mà anh nói. Anh ta và Tuyết Anh muốn bỏ trốn sao...Mục Trì Khiêm... tại sao lại cấm cản hai người họ yêu nhau... cuối cùng mọi chuyện xảy ra năm đó là do ai đã gây ra?
"Anh nói... Trì Khiêm không để cho Tuyết Anh ở bên cạnh anh sao?"
"Ừm... Bởi vì... Tôi đã từng ngồi tù vì tội giết người."
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Doanh Doanh thật sự là không thể tin nổi những gì vừa mới diễn ra. Vương Thừa Vũ từng ngồi tù vì tội giết người. Phương Tuyết Anh lại yêu anh ta. Mục Trì Khiêm vì lẽ đó mà không để cho hai người họ bên nhau. Vậy nên hai người mới muốn bỏ trốn. Trong lúc bỏ trốn lại xảy ra chuyện dẫn đến ân oán của ngày hôm nay...
"Anh là muốn trả thù anh ấy sao?"
"Không sai! Tôi cũng muốn để anh ta biết, cảm giác không thể ở cạnh người mình yêu đau đớn đến nhường nào. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.