Hợp Đồng Hôn Nhân: Em Trai Nhỏ Là Chồng Tôi
Chương 4: Kế trong kế (tiếp theo)
NG Nguyen 1119
13/04/2023
Trung tâm sự kiện S, tám giờ ba mươi phút tối.
Trác Nghi bước vào trong, đối với cô mà nói những việc này cũng không quá quan trọng. Nhưng hôm nay, lại là ngày ra mắt sản phẩm chăm sóc da của công ty mình. Vì vậy, cô phải có mặt.
Một cô gái nở nụ cười tươi tắn bước đến đưa tay ra. Cô ta là Tống Loan.
"Trác tổng hôm nay chịu bỏ chút thời gian đến quả là vinh dự cho tôi quá."
Hai người tính ra cũng là quen biết thời còn cắp sách đến trường. Tuy nhiên, cô ấy lại chọn kết hôn sớm và ra nước ngoài. Vừa mới trở về không bao lâu.
"Khách sáo làm gì. Rất vui vì được hợp tác với cậu." Trác Nghi bắt lấy tay cô ta.
Cô ta nhìn một vòng tò mò.
"Chồng sắp cưới của cậu không đến à?"
Trác Nghi nhếch nhẹ môi.
"Chỉ là sắp cưới. Huống chi ai cũng có công việc riêng. Anh ta cũng không thể suốt ngày đi theo tớ được."
"À..." Cô ta gật đầu như đã hiểu.
"Nói chuyện sau. Tớ qua chào hỏi một số đối tác."
"Ừ! Cậu cứ tự nhiên."
Vừa thấy Trác Nghi rời khỏi nụ cười cô ta dần thu lại. Tay siết chặt lại thành nắm đấm.
"Trác Nghi! Mày tài giỏi lắm chứ gì. Chỉ sau đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là bẽ mặt."
Là cô ta ganh tị. Trác Nghi từ nhỏ đã sống trong hào quan. Còn mình dù cố gắng thế nào vẫn không thể vượt qua. Tài lẫn sắc cái gì cô ta thua kém Trác Nghi.
Buổi ra mắt sản phẩm mới cũng bắt đầu.
Hàng loạt những thương hiệu danh tiếng được đưa lên kệ.
Ánh đèn flash của máy ảnh cứ liên tục nhấp nháy.
Sau buổi giới thiệu sản phẩm của công ty mình, mọi người lại trò chuyện cùng nhau. Xả giao bằng vài ly rượu thì không thể tránh khỏi. Trác Nghi uống rượu cũng không gọi là quá tệ.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi nhưng...
Tống Loan nhìn cô lo lắng hỏi thăm.
"Cậu có sao không? Tớ thấy sắc mặt cậu... Có phải cậu uống hơi nhiều rồi không?"
Trác Nghi chỉ nhìn cô ta lắc đầu.
"Tớ vào nhà vệ sinh một chút."
Thấy cô bước vào trong dãy hành lang. Tống Loan nhếch môi cười lạnh. Cô ta cũng không vội vàng đi đến chiếc ghế da ngồi xuống vắt chéo chân. Cầm điện thoại lên xoay một vòng rồi mới ấn gọi.
Đầu bên kia cứ như chờ đợi rất nhanh liền bắt máy. Cũng không đợi Tống Loan lên tiếng liền gấp gáp hỏi.
[Thế nào rồi?]
Cô ta nhếch môi.
"Anh gấp gáp cái gì. Chờ thêm một chút nữa. Mọi người vẫn còn bàn luận về sản phẩm của mình. Cô ấy vẫn chưa uống."
[Vậy cô gọi tôi làm gì?]
"Haha... Gọi xem anh thế nào thôi. Xong tôi sẽ gọi cho anh."
[...]
Tay cô ta siết chặt điện thoại cười khuẩy.
"Nếu như vậy còn gì hay ho nữa."
Nhà vệ sinh.
Trác Nghi tạt nước lạnh vào mặt mình để giảm đi phần nào khô nóng. Sắc mặt cô ửng hồng một cách kì lạ còn ngứa ngáy đến khó chịu.
Tay cô siết chặt lại đến móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cái cảm giác đau rát làm cô tỉnh táo hơn một chút. Nhớ lại ly rượu vừa rồi mình cầm lấy. Dù cô đã cảnh giác không uống nhưng có thể là ở miệng ly.
Cố gắng bình tĩnh, cô phải rời khỏi nơi này trước khi có việc gì không may xảy ra.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông cao lớn chắn phía trước nhìn cô từ trên xuống dưới với đôi mắt thèm thuồng.
Một tên liếm môi.
"Quả là hàng ngon. Nhìn thôi cũng đủ chảy nước bọt."
"Haha... Cô em. Để bọn anh giúp em giảm bớt cảm giác khó chịu nha."
Nụ cười của họ vô cùng *** ****.
Trác Nghi nhìn xung quanh, nuốt nước bọt. Tay chân cô giờ rã rời, ánh mắt trở nên mụ mị. Chắc thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Xoay người bỏ chạy với hy vọng mỏng manh.
Bọn họ càng thích thú như chơi trò mèo vờn chuột. Cổ tay cô liền bị giữ lại.
Trác Nghi cố vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì. Cái cảm giác này thật sự là khó chịu vô cùng.
Cô ghê tởm bọ họ nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra. Cảm giác nóng cứ như thêu đốt cơ thể mình mà khi họ kéo lại gần cô lại có cảm giác dễ chịu một chút. Nhưng cô không muốn... Là có người cố ý gài bẫy cô. Chắc chắn muốn cô trở thành trò cười của thành phố B.
Tên giữ chặt cô lên tiếng.
"Đưa cô ta vào phòng đi. Đến lúc đó tha hồ mà chơi đùa."
"Được nhanh lên. Tao chịu sắp hết nổi rồi."
Họ lôi kéo cô tiến về phía trước.
Trác Nghi dùng ý chí cuối cùng của mình, cắn mạnh vào cánh tay người đang giữ mình.
"A... Con khốn này." Hắn ta nới lỏng tay quát lên.
Trác Nghi nhân cơ hội loạng choạng chạy vào hành lang nơi góc tối. Tựa lưng vào tường thở một cách khó nhọc. Chẳng lẽ, cô phải chịu nhục nhã như vậy sao.
Tiếng bước chân của họ càng lúc càng gần hơn.
Chợt hơi thở của ai đó cận kề bên mình. Trác Nghi hoảng sợ xoay người lại.
Cổ tay bị giữ chặt áp sát vào tường. Hai người kề sát vào nhau. Đôi môi mềm mại được phủ kín.
Trác Nghi chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cảm giác lành lạnh bao phủ khiến cái nóng trong người cô được giảm bớt. Thay vào đó là sự trống rỗng, cô muốn nhiều hơn thế nữa.
Là ai đang hôn mình, nụ hôn đầu tiên lại mất như vậy. Còn sự trong sạch của cô... Nhưng giờ có thể làm gì.
Cô cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay giữ cổ tay cô nới lỏng thay vào đó là cái ôm đầy sự dịu dàng.
[...]
Trác Nghi bước vào trong, đối với cô mà nói những việc này cũng không quá quan trọng. Nhưng hôm nay, lại là ngày ra mắt sản phẩm chăm sóc da của công ty mình. Vì vậy, cô phải có mặt.
Một cô gái nở nụ cười tươi tắn bước đến đưa tay ra. Cô ta là Tống Loan.
"Trác tổng hôm nay chịu bỏ chút thời gian đến quả là vinh dự cho tôi quá."
Hai người tính ra cũng là quen biết thời còn cắp sách đến trường. Tuy nhiên, cô ấy lại chọn kết hôn sớm và ra nước ngoài. Vừa mới trở về không bao lâu.
"Khách sáo làm gì. Rất vui vì được hợp tác với cậu." Trác Nghi bắt lấy tay cô ta.
Cô ta nhìn một vòng tò mò.
"Chồng sắp cưới của cậu không đến à?"
Trác Nghi nhếch nhẹ môi.
"Chỉ là sắp cưới. Huống chi ai cũng có công việc riêng. Anh ta cũng không thể suốt ngày đi theo tớ được."
"À..." Cô ta gật đầu như đã hiểu.
"Nói chuyện sau. Tớ qua chào hỏi một số đối tác."
"Ừ! Cậu cứ tự nhiên."
Vừa thấy Trác Nghi rời khỏi nụ cười cô ta dần thu lại. Tay siết chặt lại thành nắm đấm.
"Trác Nghi! Mày tài giỏi lắm chứ gì. Chỉ sau đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là bẽ mặt."
Là cô ta ganh tị. Trác Nghi từ nhỏ đã sống trong hào quan. Còn mình dù cố gắng thế nào vẫn không thể vượt qua. Tài lẫn sắc cái gì cô ta thua kém Trác Nghi.
Buổi ra mắt sản phẩm mới cũng bắt đầu.
Hàng loạt những thương hiệu danh tiếng được đưa lên kệ.
Ánh đèn flash của máy ảnh cứ liên tục nhấp nháy.
Sau buổi giới thiệu sản phẩm của công ty mình, mọi người lại trò chuyện cùng nhau. Xả giao bằng vài ly rượu thì không thể tránh khỏi. Trác Nghi uống rượu cũng không gọi là quá tệ.
Mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi nhưng...
Tống Loan nhìn cô lo lắng hỏi thăm.
"Cậu có sao không? Tớ thấy sắc mặt cậu... Có phải cậu uống hơi nhiều rồi không?"
Trác Nghi chỉ nhìn cô ta lắc đầu.
"Tớ vào nhà vệ sinh một chút."
Thấy cô bước vào trong dãy hành lang. Tống Loan nhếch môi cười lạnh. Cô ta cũng không vội vàng đi đến chiếc ghế da ngồi xuống vắt chéo chân. Cầm điện thoại lên xoay một vòng rồi mới ấn gọi.
Đầu bên kia cứ như chờ đợi rất nhanh liền bắt máy. Cũng không đợi Tống Loan lên tiếng liền gấp gáp hỏi.
[Thế nào rồi?]
Cô ta nhếch môi.
"Anh gấp gáp cái gì. Chờ thêm một chút nữa. Mọi người vẫn còn bàn luận về sản phẩm của mình. Cô ấy vẫn chưa uống."
[Vậy cô gọi tôi làm gì?]
"Haha... Gọi xem anh thế nào thôi. Xong tôi sẽ gọi cho anh."
[...]
Tay cô ta siết chặt điện thoại cười khuẩy.
"Nếu như vậy còn gì hay ho nữa."
Nhà vệ sinh.
Trác Nghi tạt nước lạnh vào mặt mình để giảm đi phần nào khô nóng. Sắc mặt cô ửng hồng một cách kì lạ còn ngứa ngáy đến khó chịu.
Tay cô siết chặt lại đến móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cái cảm giác đau rát làm cô tỉnh táo hơn một chút. Nhớ lại ly rượu vừa rồi mình cầm lấy. Dù cô đã cảnh giác không uống nhưng có thể là ở miệng ly.
Cố gắng bình tĩnh, cô phải rời khỏi nơi này trước khi có việc gì không may xảy ra.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông cao lớn chắn phía trước nhìn cô từ trên xuống dưới với đôi mắt thèm thuồng.
Một tên liếm môi.
"Quả là hàng ngon. Nhìn thôi cũng đủ chảy nước bọt."
"Haha... Cô em. Để bọn anh giúp em giảm bớt cảm giác khó chịu nha."
Nụ cười của họ vô cùng *** ****.
Trác Nghi nhìn xung quanh, nuốt nước bọt. Tay chân cô giờ rã rời, ánh mắt trở nên mụ mị. Chắc thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Xoay người bỏ chạy với hy vọng mỏng manh.
Bọn họ càng thích thú như chơi trò mèo vờn chuột. Cổ tay cô liền bị giữ lại.
Trác Nghi cố vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng gì. Cái cảm giác này thật sự là khó chịu vô cùng.
Cô ghê tởm bọ họ nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra. Cảm giác nóng cứ như thêu đốt cơ thể mình mà khi họ kéo lại gần cô lại có cảm giác dễ chịu một chút. Nhưng cô không muốn... Là có người cố ý gài bẫy cô. Chắc chắn muốn cô trở thành trò cười của thành phố B.
Tên giữ chặt cô lên tiếng.
"Đưa cô ta vào phòng đi. Đến lúc đó tha hồ mà chơi đùa."
"Được nhanh lên. Tao chịu sắp hết nổi rồi."
Họ lôi kéo cô tiến về phía trước.
Trác Nghi dùng ý chí cuối cùng của mình, cắn mạnh vào cánh tay người đang giữ mình.
"A... Con khốn này." Hắn ta nới lỏng tay quát lên.
Trác Nghi nhân cơ hội loạng choạng chạy vào hành lang nơi góc tối. Tựa lưng vào tường thở một cách khó nhọc. Chẳng lẽ, cô phải chịu nhục nhã như vậy sao.
Tiếng bước chân của họ càng lúc càng gần hơn.
Chợt hơi thở của ai đó cận kề bên mình. Trác Nghi hoảng sợ xoay người lại.
Cổ tay bị giữ chặt áp sát vào tường. Hai người kề sát vào nhau. Đôi môi mềm mại được phủ kín.
Trác Nghi chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cảm giác lành lạnh bao phủ khiến cái nóng trong người cô được giảm bớt. Thay vào đó là sự trống rỗng, cô muốn nhiều hơn thế nữa.
Là ai đang hôn mình, nụ hôn đầu tiên lại mất như vậy. Còn sự trong sạch của cô... Nhưng giờ có thể làm gì.
Cô cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay giữ cổ tay cô nới lỏng thay vào đó là cái ôm đầy sự dịu dàng.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.