Hợp Đồng Hôn Nhân: Ông Xã Thần Bí Nhẹ Chút Thôi!
Chương 8: Tinh Tinh Đừng Sợ, Bà Không Phải Người Xấu Đâu
Cao Khảo Địa Lý 150
11/06/2024
Lúc bà cụ nhìn thấy một cô gái dịu dàng và hiền thục, vẻ ngoài đẹp xinh xuất hiện trong nhà của cháu trai mình, vốn trong lòng đang tính qua đây vạch trần Cận Trạch đã ngay lập tức bị niềm vui sướng bao trùm.
Bây giờ, bà cụ chỉ cảm thấy nguôi giận, eo không còn mỏi nữa, bà đi lên nắm tay của Tống Vãn tinh rồi quan sát đứa cháu dâu từ trên xuống dưới một lượt, vội nói: “Cháu là Tinh Tinh đúng không, trông đẹp hơn trên giấy đăng ký kết hôn nhiều lắm, mắt to, da trắng, xinh phải biết! Thằng nhãi nhà bà phải có phúc khí bao nhiêu mới có thể lừa được cháu về làm vợ đây!”
Dùng chữ “lừa” này hình như không được phù hợp cho lắm.
Dù sao thì… Cận Trạch cũng là bác sĩ phẫu thuật của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Nhân Tế, không chỉ kỹ thuật thuộc hàng số một số hai ở khoa ngoại thần kinh mà về mặt giá trị nhan sắc lại càng áp đảo toàn bộ đồng nghiệp trong bệnh viện, từ lúc bắt đầu vào bệnh viện đã trở thành hoa khôi hoàn toàn xứng đáng ở bệnh viện Nhân Tế, không một người nào có thể làm lay chuyển được vị trí của anh.
Bà cụ thấy Tống Vãn Tinh sững sờ cũng sợ mình quá mức nhiệt tình, bèn vội vàng giải thích: “Tinh Tinh đừng sợ, bà không phải người xấu đâu, bà là bà nội của Cận Trạch. Nó nói với bà là đã đăng ký kết hôn với một cô gái, bà cảm thấy nó đang trêu một bà già như bà nên qua đây xem sao.”
Mà nguyên nhân khiến Tống Vãn Tinh nhất thời sững sờ là vì bà cụ rất nhiệt tình, trong khi bà nội của chính cô lại không thích cô chỉ vì cô là một đứa con gái.
Sau này cô theo mẹ gả đến nhà họ Lục, bà cụ nhà họ Lục lại vì cô không phải cháu gái ruột nên cũng không thích cô.
Nhưng bà nội của Tân Trạch vừa thấy cô đã khen cô, lại còn nhiệt khoác tay cô một cách nhiệt tình như thế khiến Tống Vãn Tinh ngoại trừ kinh ngạc ra thì vẫn còn một chút cảm giác được thương mà sợ.
Cô vội vàng nhường chỗ, mời bà cụ vào trong nhà: “Bà nội, bà mau vào nhà đi. Trước đó Cận Trạch có nói với cháu là bà sẽ tới, cũng không biết bà thích ăn gì nên cháu chỉ nấu mấy món đơn giản thôi… Thôi xong, cháu đang hầm dở nồi canh trên bếp.”
“Vậy cháu mau đi xem sao đi!” Hai mắt của bà cụ sáng ngời, cô gái trẻ này còn biết nấu cơm, thật giỏi quá!
Tống Vãn Tinh có được sự cho phép của bà cụ mới vội vàng đi vào bếp. Cô đang hầm canh xương ngó sen trên bếp, cảm thấy người già lớn tuổi rồi phải ăn gì thanh đạm một chút.
Bây giờ, bà cụ chỉ cảm thấy nguôi giận, eo không còn mỏi nữa, bà đi lên nắm tay của Tống Vãn tinh rồi quan sát đứa cháu dâu từ trên xuống dưới một lượt, vội nói: “Cháu là Tinh Tinh đúng không, trông đẹp hơn trên giấy đăng ký kết hôn nhiều lắm, mắt to, da trắng, xinh phải biết! Thằng nhãi nhà bà phải có phúc khí bao nhiêu mới có thể lừa được cháu về làm vợ đây!”
Dùng chữ “lừa” này hình như không được phù hợp cho lắm.
Dù sao thì… Cận Trạch cũng là bác sĩ phẫu thuật của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Nhân Tế, không chỉ kỹ thuật thuộc hàng số một số hai ở khoa ngoại thần kinh mà về mặt giá trị nhan sắc lại càng áp đảo toàn bộ đồng nghiệp trong bệnh viện, từ lúc bắt đầu vào bệnh viện đã trở thành hoa khôi hoàn toàn xứng đáng ở bệnh viện Nhân Tế, không một người nào có thể làm lay chuyển được vị trí của anh.
Bà cụ thấy Tống Vãn Tinh sững sờ cũng sợ mình quá mức nhiệt tình, bèn vội vàng giải thích: “Tinh Tinh đừng sợ, bà không phải người xấu đâu, bà là bà nội của Cận Trạch. Nó nói với bà là đã đăng ký kết hôn với một cô gái, bà cảm thấy nó đang trêu một bà già như bà nên qua đây xem sao.”
Mà nguyên nhân khiến Tống Vãn Tinh nhất thời sững sờ là vì bà cụ rất nhiệt tình, trong khi bà nội của chính cô lại không thích cô chỉ vì cô là một đứa con gái.
Sau này cô theo mẹ gả đến nhà họ Lục, bà cụ nhà họ Lục lại vì cô không phải cháu gái ruột nên cũng không thích cô.
Nhưng bà nội của Tân Trạch vừa thấy cô đã khen cô, lại còn nhiệt khoác tay cô một cách nhiệt tình như thế khiến Tống Vãn Tinh ngoại trừ kinh ngạc ra thì vẫn còn một chút cảm giác được thương mà sợ.
Cô vội vàng nhường chỗ, mời bà cụ vào trong nhà: “Bà nội, bà mau vào nhà đi. Trước đó Cận Trạch có nói với cháu là bà sẽ tới, cũng không biết bà thích ăn gì nên cháu chỉ nấu mấy món đơn giản thôi… Thôi xong, cháu đang hầm dở nồi canh trên bếp.”
“Vậy cháu mau đi xem sao đi!” Hai mắt của bà cụ sáng ngời, cô gái trẻ này còn biết nấu cơm, thật giỏi quá!
Tống Vãn Tinh có được sự cho phép của bà cụ mới vội vàng đi vào bếp. Cô đang hầm canh xương ngó sen trên bếp, cảm thấy người già lớn tuổi rồi phải ăn gì thanh đạm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.