Chương 2: Tránh nóng em gái ngươi
Quân Ước
14/03/2020
*Em gái ngươi: Một câu chửi.
Tiếng bước chân vội vàng từ từ đến gần, Hữu Hòa và Thu Đàm đồng thời quay đầu lại.
Tiểu thái giám An Dương Cung Trương Thạch đầu đầy mồ hôi chạy đến, bẩm báo với Hữu Hòa Nhạc An quận chúa tới.
Tức khắc trong lòng Hữu Hòa buông lỏng, sinh ra một tia hy vọng, không buồn để ý tới hoa sen ngàn cánh đáng thương, vội vàng rời đi.
Mới vừa bước qua ngạch cửa nàng đụng phải người vừa đi tới. Đó là một thiếu nữ mỏng manh mặc lục y, so với Hữu Hòa thì dáng người vị thiếu nữ này mượt mà hơn chút, gương mặt như phù dung, trong trắng lộ hồng, nàng và Hữu Hòa một lớn một nhỏ trông rất giống nhau, nhưng nếu so với Hữu Hòa tiều tuy nhợt nhạt thì nàng ấy rực rỡ tràn đầy sức sống.
“Hữu Hòa… Tỷ tỷ!” Nhạc An gọi một tiếng, vội vàng bắt lấy cánh tay Hữu Hòa thở dốc.
“Sao lại vội như vậy?” Hữu Hòa đỡ lấy nàng ấy, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về ngực Nhạc An, Thu Đàm đứng bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ một tay, “Nhạc An quận chúa người không sao chứ?”
“Không sao không sao!” Nhạc An hít một hơi, liên tục xua tay, sau đó nói với Hữu Hòa, “Phụ vương muội đi gặp Hoàng Hậu nương nương, muội nhân cơ hội này chạy đến đây, gần đây muội bị phụ vương quản thúc, người không cho muội quản chuyện của tỷ tỷ nữa!”
Nghe Nhạc An nói, tâm tình Hữu Hòa lập tức chùng xuống: “Nói như vậy, hoàng thúc cũng không nói giúp tỷ?” Cho nên bây giờ nàng tứ cố vô thân* phải không? Ngay cả hoàng thúc cũng không muốn mở miệng vậy thì còn có ai dám mạo hiểm phản đối tứ hôn chọc giận mặt rồng đây?
*Một thân một mình.
“Hữu Hòa tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ phải nghĩ tới biện pháp khác rồi, nghe nói hoàng đế ca ca vẫn chưa có ý định hồi cung, không biết muốn tránh nóng tới khi nào nữa, bây giờ phụ vương không muốn mở miệng, nhất định là muốn giúp một tay, nhưng mà đến giờ vẫn không thấy mặt hoàng đế ca ca!” Nhạc An nôn nóng cho Hữu Hòa.
Tránh nóng tránh nóng, huynh muốn tránh muội thì có! Thật sự quá đáng mà! Hữu Hòa nén giận, thầm nghĩ “Hoàng huynh muốn tránh mình” mấy chữ này thật sự một câu nói trúng, hoàng huynh đây còn không phải là tránh nàng sao?
Ôi, một tiếng thở dài khựng lại trong cổ họng, mặt mày Hữu Hòa càng thêm đen.
“Ôi trời, muội thật sự không hiểu, hoàng đế ca ca uống nhầm thuốc rồi đúng không? Tự nhiên lại làm vậy?” Nhìn thấy sắc mặt Hữu Hòa nghiêm trọng, trong lòng Nhạc An cũng căm giận bất bình, bỗng nhiên nàng ấy nhớ ra cái gì đó, vội nói, “Tỷ tỷ không bằng tỷ chờ Tiêu Trực hồi kinh, cùng hắn nói chuyện một chút, hiện giờ hắn không có ở trong kinh, hoàng đế ca ca cũng chỉ cho người mang thánh chỉ đưa qua đó, không chừng hắn cũng nôn nóng giống như tỷ, sau đó chờ hoàng đế ca ca trở về nói chuyện từ hôn! Cứ như vậy, hai người bọn tỷ đều không muốn kết hôn, Hoàng Thượng cũng không thể miễn cưỡng hai người đúng không?”
Tiêu Trực chắc chắc không đồng ý, đây còn phải nói sao!
Đối với người đoạn tụ mà nói, giới tính bất đồng, làm sao ở cùng nhau được?
Nhưng thái độ của hắn như thế nào, một chút giá trị tham khảo cũng không có!
Hái một quả dưa và hái hai quả dưa, chỉ là nhiều hơn một quả dưa khác mà thôi, đối với hoàng huynh tự cho mình là Nguyệt Lão của nàng mà nói, đây không phải vấn đề!
Hữu Hòa không phải không suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là lần này hoàng huynh làm như vậy nhất định có dự tính, nói không chừng hoàng huynh lợi dụng lúc Tiêu Trực không có ở trong kinh mới tung chuyện này ra, nếu vậy huynh ấy không chỉ muốn trốn nàng, mà còn muốn trốn cả tên Tiêu Trực kia!
Việc này, hoàng huynh đúng là lão cáo già xảo quyệt cộng thêm việc nhàn rỗi đến phát điên, chuyện quốc gia đại sự không lo, lại đi tính kế muội muội mình, đây là chuyện minh quân nên làm sao? Hữu Hòa âm thầm quyết định, chuyên này không thể không ghi nhớ, chờ đến lúc nàng xuống dưới, nhất định sẽ mang chuyện này ra nói với phụ hoàng mẫu hậu, sau đó để cho bọn họ hàng đêm đi báo mộng, cho phiền chết cái vị hoàng huynh tự làm tự chịu kia!
Hữu Hòa mắng thầm trong lòng, cùng lúc đó, ở hành cung Thiều Sơn, Minh Đức Đế liên tiếp hắt xì, làm văng cả nước bọt lên mặt Lý quý phi đang vùi trong lồng ngực hắn ta.
Nhưng Lý quý phi một chút cũng không chê nước bọt của vua, nàng ta ôn nhu vỗ ngực Minh Đức Đế, nhỏ nhẹ nói: “Trên núi lạnh hơn trong cung nhiều, có lẽ Hoàng Thượng bị cảm lạnh rồi nên gọi thái y đến xem một chút nhé?”
“Không cần đâu!” Minh Đức Đế không cảm thấy vậy, chỉ sờ cái mũi đẹp một cái, buồn bã nói, “Chắc là Hữu Hòa lại trách móc trẫm thôi!” Mặt rồng tuấn lãng như trăng sáng ảm đạm đi vài phần, “Ôi, bây giờ trẫm tàn nhẫn như vậy, Hữu Hòa nhất định mắng chết trẫm!” Nói xong lại than một tiếng, “Ôi!”
Lý quý phi là người tinh mắt, lúc trước ở trong cung từng đề cập tới chuyện tứ hôn, nhưng Minh Đức Đế phớt lờ cho qua, đại khái nàng ta hiểu chuyện này không nên hỏi, tốt nhất không hỏi đến, không ngờ hôm nay Minh Đức Đế tự mình nhắc tới chuyện này, Lý quý phi bồn chồn không yên: Bệ hạ đây là muốn nói hay là không muốn nói đây? Nàng ta nên tỏ vẻ quan tâm hay là tiếp tục giả vờ chưa từng nghe qua chuyện tứ hôn này nhỉ? Eo ơi, tâm tình hoàng đế như mò kim đáy biển, thánh ý đúng là khó dò!
Lý quý phi còn chưa đưa ra quyết định, Minh Đức Đế lo lắng cho chính mình nói: “Lần này xuất cung một thời gian, Hữu Hòa không biết được, tin tức trong cung truyền đến không đáng ngại, muội ấy cũng chưa phát bệnh, có điều trẫm vẫn không an tâm được!”
Lý quý phi thầm nghĩ, Hoàng thượng đã nói đến mức này, nếu như nàng ta tiếp tục giả ngốc sợ rằng Hoàng hượng sẽ có thành kiến với nàng ta!
Quý phi liếc mắt nhìn biểu cảm của Minh Đức Đế, trấn an nói: “Hoàng Thượng không cần quá lo lắng, mỗi ngày đều có người trong cung đến báo tin, mọi người đều biết Hoàng Thượng quan tâm Hữu Hòa công chúa, nếu có động tĩnh tự nhiên sẽ đến báo cho người biết!” Nói đến đây, mắt Lý quý phi đảo một vòng, sau lại nói, “Hoàng Thượng nếu người nhớ công chúa, chúng ta nên sớm hồi cung thôi!”
“Không được!” Minh Đức Đế không chút nghĩ ngợi, lập tức bác bỏ đề nghị này.
“Vậy…” Lý quý phi trầm ngâm, không nói thêm gì nữa, gương mặt mê hoặc lại trưng ra vẻ mờ mịt, yên lặng nhìn Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế sờ tay nàng ta, chầm rãi nói: “Tạm thời không thể hồi cung, đã trốn được nhiều ngày như thế này rồi thì dứt khoát kiên trì thêm chút nữa, trẫm tạm thời làm hoàng huynh xấu xa vậy!”
Lời này của Hoàng Thượng đúng là vừa hàm súc lại mờ mịt! Rốt cuộc là có chuyện gì đây! Làm ơn nói trắng ra đi!
Tâm tình Lý quý phi giống như bị mèo cào, nàng ta tò mò đó! Là con người, có ai mà không thích bát quái* chứ?
*Nhiều chuyện.
“Hoàng Thượng, thần thiếp cả gan hỏi một câu, Hoàng Thượng… Vì sao đột nhiên người quyết định tứ hôn cho Hữu Hòa công chúa với Tiêu tướng quân thế?” Cuối cùng nàng ta cũng nói ra! Lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà!
Lòng Lý quý phi treo một thùng nước, hô hấp cũng ngừng lại rồi, nàng ta sợ ngay sau khi mình hỏi Minh Đức Đế sẽ tức giận trợn mắt nhìn mình.
May mắn, Minh Đức Đế không có thổi râu trừng mắt nhìn nàng ta, ngược lại còn mang vẻ mặt gió êm sóng lặng, Lý quý phi không biết mình có nhìn nhầm hay không, sao nàng ta cảm thấy khóe môi Hoàng Thượng có ý cười?
“Ái phi cũng cảm thấy kỳ lạ à?” Minh Đức Đế đúng là đang cười, không đợi Lý quý phi trả lời, tiếp tục nói, “Không chỉ ái phi, sợ là cả kinh thành này ai cũng muốn hỏi trẫm về vấn đề này nhỉ?” Nói xong, hắn ta cứ thế mà cười ha hả một mình.
Ta van ngài! Ngài đây chính là muốn gây chuyện mà, Hoàng Thượng ngài có biết đột nhiên ngài cười to như vậy rất đáng sợ không? Ngài nhìn xem, ái phi của ngài bị ngài cười đến choáng váng ―― Lý quý phi ngơ mặt ra, thầm nghĩ Hoàng Thượng đây là uống lộn thuốc chăng? Hay là… Vấn đề nàng ta hỏi rất buồn cười?
Cười một lúc lâu, Minh Đức Đế mới chú ý tới khuôn mặt ngơ ra của ái phi mình đang nhìn mình chằm chằm, lúc này mới cảm thấy có chút thất thố, vì thế giả vờ ho khan một cái, chỉnh lại sắc mặt, chậm rãi nói: “Đó là một thỏa thuận, cũng là một bí mật, mặc dù trẫm là hoàng đế nhưng vẫn phải giữ chữ tín, cho nên ―― không thể nói cho ái phi biết được”.
Biểu cảm Lý quý phi càng thêm ngây dại. Ta nói này Hoàng Thượng, ngài là đang đùa với ta sao? Nếu không thể nói ra, thì ngài đừng có liên tục nhắc đến lại còn cười kinh khủng đến như vậy nữa!
Quý phi nào hiểu được tiếng lòng của Minh Đức Đế giờ phút này. Kỳ thật hắn ta cũng nghẹn đến mức khó chịu rồi, ái dà, tại sao khi đó hắn ta lại đáp ứng một cách sảng khoái như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tự trách mình thời niên thiếu ngông cuồng, cái này xem như tự mình đào hố chôn mình, hóa ra giữ bí mật bát quái lại gian nan đến vậy!
Nhưng mà Minh Đức Đế nào biết được. Hắn ta làm sao mà biết được, muội muội hắn ta đã chuẩn bị dùng quan tài để đoạn tuyệt đến ép hắn ta ngoan ngoãn hiện thân.
An Dương Cung.
Cung nữ Tiểu Liên Hoa vừa mới thắp đèn, Thu Đàm bưng một chén thuốc đến bàn nhỏ bằng gỗ đàn bên giường, hầu hạ Hữu Hòa tắm gội xong hai người giúp nàng mặc xiêm y, đỡ nàng ngồi dậy.
Hữu Hòa thong thả uống thuốc xong, cầm lấy khăn tay Tiểu Liên Hoa đưa qua nhẹ nhàng lau khóe môi, lúc này mới mở miệng nói: “Sáng sớm ngày mai, Thu Đàm ngươi đi tìm Trương Thạch, bảo hắn đi Thái Y Viện mời toàn bộ thái y đến cho ta”.
“Hả? Mời hết tất cả sao ạ?” Bốn cung nữ đều hoảng sợ.
“Công chúa cảm thấy chỗ nào không thoải mái?” Tiểu Liên Hoa vội hỏi.
“Không phải, ta không sao”. Hữu Hòa đưa khăn tay cho Tiểu Liên Hoa, thản nhiên nói: “Ta muốn giả bệnh”.
“A…” Trong khi các cung nữ khác còn sững sờ, tức khắc Thu Đàm đã hiểu rõ.
“Công chúa muốn lừa Hoàng Thượng quay về ạ?” Thu Đàm hỏi.
“Đúng vậy”. Hữu Hòa gật gật đầu.
“Thế nhưng…” Thu Đàm muốn nói lại thôi, không khỏi nhớ lại sự kiện lúc Hữu Hòa công chúa bảy tuổi.
Thu Đàm lớn hơn Hữu Hòa sáu tuổi, trí nhớ lại tốt, chuyện của nhiều năm trước đều nhớ rõ ràng, Thu Đàm nhớ rõ lần đó là lần đầu tiên công chúa giả bệnh.
Khi đó Hoàng Thượng chuẩn bị đi Giang Nam, Công Chúa muốn đi theo, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, Công Chúa cãi nhau với Hoàng Thượng một trận, cuối cùng còn giả bệnh, muốn ép Hoàng Thượng cho phép.
Minh Đức Đế đang cải trang vi hành ở ngoài cung nên không biết là nàng giả bệnh, cho rằng nàng thật sự phát bệnh, nhận được tin tức, lập tức trở về, kết quả nhất thời không cẩn thận bị một bang hội thích khách Tây Uyển bố trí bẫy, tuy rằng quan binh kịp thời đuổi tới, tiêu diệt đạo tặc, thế nhưng Minh Đức Đế vẫn bị thương, phải dưỡng thương chừng nửa tháng mới khỏi hẳn, vì thế Hữu Hòa công chúa tự trách không thôi, ngày ngày đến thăm Hoàng Thượng, canh giữ trước giường bệnh không chịu đi.
Sau đó, Hữu Hòa công chúa cho gọi vài cung nữ đến làm nhân chứng, thề từ đó về sau không bao giờ giả bệnh lừa hoàng huynh nữa.
Về sau, Hữu Hòa công chúa thật sự không hề giả bệnh, Thu Đàm không ngờ rằng hôm nay công chúa lại muốn diễn lại trò cũ.
Thu Đàm cân nhắc một chút, nói: “Công chúa người còn nhớ rõ trước kia mình từng thề cái gì không?”
Hữu Hòa đau xót trong lòng nhưng vẫn đáp: “Ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng lần này là hoàng huynh ép ta”.
Tiếng bước chân vội vàng từ từ đến gần, Hữu Hòa và Thu Đàm đồng thời quay đầu lại.
Tiểu thái giám An Dương Cung Trương Thạch đầu đầy mồ hôi chạy đến, bẩm báo với Hữu Hòa Nhạc An quận chúa tới.
Tức khắc trong lòng Hữu Hòa buông lỏng, sinh ra một tia hy vọng, không buồn để ý tới hoa sen ngàn cánh đáng thương, vội vàng rời đi.
Mới vừa bước qua ngạch cửa nàng đụng phải người vừa đi tới. Đó là một thiếu nữ mỏng manh mặc lục y, so với Hữu Hòa thì dáng người vị thiếu nữ này mượt mà hơn chút, gương mặt như phù dung, trong trắng lộ hồng, nàng và Hữu Hòa một lớn một nhỏ trông rất giống nhau, nhưng nếu so với Hữu Hòa tiều tuy nhợt nhạt thì nàng ấy rực rỡ tràn đầy sức sống.
“Hữu Hòa… Tỷ tỷ!” Nhạc An gọi một tiếng, vội vàng bắt lấy cánh tay Hữu Hòa thở dốc.
“Sao lại vội như vậy?” Hữu Hòa đỡ lấy nàng ấy, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về ngực Nhạc An, Thu Đàm đứng bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ một tay, “Nhạc An quận chúa người không sao chứ?”
“Không sao không sao!” Nhạc An hít một hơi, liên tục xua tay, sau đó nói với Hữu Hòa, “Phụ vương muội đi gặp Hoàng Hậu nương nương, muội nhân cơ hội này chạy đến đây, gần đây muội bị phụ vương quản thúc, người không cho muội quản chuyện của tỷ tỷ nữa!”
Nghe Nhạc An nói, tâm tình Hữu Hòa lập tức chùng xuống: “Nói như vậy, hoàng thúc cũng không nói giúp tỷ?” Cho nên bây giờ nàng tứ cố vô thân* phải không? Ngay cả hoàng thúc cũng không muốn mở miệng vậy thì còn có ai dám mạo hiểm phản đối tứ hôn chọc giận mặt rồng đây?
*Một thân một mình.
“Hữu Hòa tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ phải nghĩ tới biện pháp khác rồi, nghe nói hoàng đế ca ca vẫn chưa có ý định hồi cung, không biết muốn tránh nóng tới khi nào nữa, bây giờ phụ vương không muốn mở miệng, nhất định là muốn giúp một tay, nhưng mà đến giờ vẫn không thấy mặt hoàng đế ca ca!” Nhạc An nôn nóng cho Hữu Hòa.
Tránh nóng tránh nóng, huynh muốn tránh muội thì có! Thật sự quá đáng mà! Hữu Hòa nén giận, thầm nghĩ “Hoàng huynh muốn tránh mình” mấy chữ này thật sự một câu nói trúng, hoàng huynh đây còn không phải là tránh nàng sao?
Ôi, một tiếng thở dài khựng lại trong cổ họng, mặt mày Hữu Hòa càng thêm đen.
“Ôi trời, muội thật sự không hiểu, hoàng đế ca ca uống nhầm thuốc rồi đúng không? Tự nhiên lại làm vậy?” Nhìn thấy sắc mặt Hữu Hòa nghiêm trọng, trong lòng Nhạc An cũng căm giận bất bình, bỗng nhiên nàng ấy nhớ ra cái gì đó, vội nói, “Tỷ tỷ không bằng tỷ chờ Tiêu Trực hồi kinh, cùng hắn nói chuyện một chút, hiện giờ hắn không có ở trong kinh, hoàng đế ca ca cũng chỉ cho người mang thánh chỉ đưa qua đó, không chừng hắn cũng nôn nóng giống như tỷ, sau đó chờ hoàng đế ca ca trở về nói chuyện từ hôn! Cứ như vậy, hai người bọn tỷ đều không muốn kết hôn, Hoàng Thượng cũng không thể miễn cưỡng hai người đúng không?”
Tiêu Trực chắc chắc không đồng ý, đây còn phải nói sao!
Đối với người đoạn tụ mà nói, giới tính bất đồng, làm sao ở cùng nhau được?
Nhưng thái độ của hắn như thế nào, một chút giá trị tham khảo cũng không có!
Hái một quả dưa và hái hai quả dưa, chỉ là nhiều hơn một quả dưa khác mà thôi, đối với hoàng huynh tự cho mình là Nguyệt Lão của nàng mà nói, đây không phải vấn đề!
Hữu Hòa không phải không suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là lần này hoàng huynh làm như vậy nhất định có dự tính, nói không chừng hoàng huynh lợi dụng lúc Tiêu Trực không có ở trong kinh mới tung chuyện này ra, nếu vậy huynh ấy không chỉ muốn trốn nàng, mà còn muốn trốn cả tên Tiêu Trực kia!
Việc này, hoàng huynh đúng là lão cáo già xảo quyệt cộng thêm việc nhàn rỗi đến phát điên, chuyện quốc gia đại sự không lo, lại đi tính kế muội muội mình, đây là chuyện minh quân nên làm sao? Hữu Hòa âm thầm quyết định, chuyên này không thể không ghi nhớ, chờ đến lúc nàng xuống dưới, nhất định sẽ mang chuyện này ra nói với phụ hoàng mẫu hậu, sau đó để cho bọn họ hàng đêm đi báo mộng, cho phiền chết cái vị hoàng huynh tự làm tự chịu kia!
Hữu Hòa mắng thầm trong lòng, cùng lúc đó, ở hành cung Thiều Sơn, Minh Đức Đế liên tiếp hắt xì, làm văng cả nước bọt lên mặt Lý quý phi đang vùi trong lồng ngực hắn ta.
Nhưng Lý quý phi một chút cũng không chê nước bọt của vua, nàng ta ôn nhu vỗ ngực Minh Đức Đế, nhỏ nhẹ nói: “Trên núi lạnh hơn trong cung nhiều, có lẽ Hoàng Thượng bị cảm lạnh rồi nên gọi thái y đến xem một chút nhé?”
“Không cần đâu!” Minh Đức Đế không cảm thấy vậy, chỉ sờ cái mũi đẹp một cái, buồn bã nói, “Chắc là Hữu Hòa lại trách móc trẫm thôi!” Mặt rồng tuấn lãng như trăng sáng ảm đạm đi vài phần, “Ôi, bây giờ trẫm tàn nhẫn như vậy, Hữu Hòa nhất định mắng chết trẫm!” Nói xong lại than một tiếng, “Ôi!”
Lý quý phi là người tinh mắt, lúc trước ở trong cung từng đề cập tới chuyện tứ hôn, nhưng Minh Đức Đế phớt lờ cho qua, đại khái nàng ta hiểu chuyện này không nên hỏi, tốt nhất không hỏi đến, không ngờ hôm nay Minh Đức Đế tự mình nhắc tới chuyện này, Lý quý phi bồn chồn không yên: Bệ hạ đây là muốn nói hay là không muốn nói đây? Nàng ta nên tỏ vẻ quan tâm hay là tiếp tục giả vờ chưa từng nghe qua chuyện tứ hôn này nhỉ? Eo ơi, tâm tình hoàng đế như mò kim đáy biển, thánh ý đúng là khó dò!
Lý quý phi còn chưa đưa ra quyết định, Minh Đức Đế lo lắng cho chính mình nói: “Lần này xuất cung một thời gian, Hữu Hòa không biết được, tin tức trong cung truyền đến không đáng ngại, muội ấy cũng chưa phát bệnh, có điều trẫm vẫn không an tâm được!”
Lý quý phi thầm nghĩ, Hoàng thượng đã nói đến mức này, nếu như nàng ta tiếp tục giả ngốc sợ rằng Hoàng hượng sẽ có thành kiến với nàng ta!
Quý phi liếc mắt nhìn biểu cảm của Minh Đức Đế, trấn an nói: “Hoàng Thượng không cần quá lo lắng, mỗi ngày đều có người trong cung đến báo tin, mọi người đều biết Hoàng Thượng quan tâm Hữu Hòa công chúa, nếu có động tĩnh tự nhiên sẽ đến báo cho người biết!” Nói đến đây, mắt Lý quý phi đảo một vòng, sau lại nói, “Hoàng Thượng nếu người nhớ công chúa, chúng ta nên sớm hồi cung thôi!”
“Không được!” Minh Đức Đế không chút nghĩ ngợi, lập tức bác bỏ đề nghị này.
“Vậy…” Lý quý phi trầm ngâm, không nói thêm gì nữa, gương mặt mê hoặc lại trưng ra vẻ mờ mịt, yên lặng nhìn Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế sờ tay nàng ta, chầm rãi nói: “Tạm thời không thể hồi cung, đã trốn được nhiều ngày như thế này rồi thì dứt khoát kiên trì thêm chút nữa, trẫm tạm thời làm hoàng huynh xấu xa vậy!”
Lời này của Hoàng Thượng đúng là vừa hàm súc lại mờ mịt! Rốt cuộc là có chuyện gì đây! Làm ơn nói trắng ra đi!
Tâm tình Lý quý phi giống như bị mèo cào, nàng ta tò mò đó! Là con người, có ai mà không thích bát quái* chứ?
*Nhiều chuyện.
“Hoàng Thượng, thần thiếp cả gan hỏi một câu, Hoàng Thượng… Vì sao đột nhiên người quyết định tứ hôn cho Hữu Hòa công chúa với Tiêu tướng quân thế?” Cuối cùng nàng ta cũng nói ra! Lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà!
Lòng Lý quý phi treo một thùng nước, hô hấp cũng ngừng lại rồi, nàng ta sợ ngay sau khi mình hỏi Minh Đức Đế sẽ tức giận trợn mắt nhìn mình.
May mắn, Minh Đức Đế không có thổi râu trừng mắt nhìn nàng ta, ngược lại còn mang vẻ mặt gió êm sóng lặng, Lý quý phi không biết mình có nhìn nhầm hay không, sao nàng ta cảm thấy khóe môi Hoàng Thượng có ý cười?
“Ái phi cũng cảm thấy kỳ lạ à?” Minh Đức Đế đúng là đang cười, không đợi Lý quý phi trả lời, tiếp tục nói, “Không chỉ ái phi, sợ là cả kinh thành này ai cũng muốn hỏi trẫm về vấn đề này nhỉ?” Nói xong, hắn ta cứ thế mà cười ha hả một mình.
Ta van ngài! Ngài đây chính là muốn gây chuyện mà, Hoàng Thượng ngài có biết đột nhiên ngài cười to như vậy rất đáng sợ không? Ngài nhìn xem, ái phi của ngài bị ngài cười đến choáng váng ―― Lý quý phi ngơ mặt ra, thầm nghĩ Hoàng Thượng đây là uống lộn thuốc chăng? Hay là… Vấn đề nàng ta hỏi rất buồn cười?
Cười một lúc lâu, Minh Đức Đế mới chú ý tới khuôn mặt ngơ ra của ái phi mình đang nhìn mình chằm chằm, lúc này mới cảm thấy có chút thất thố, vì thế giả vờ ho khan một cái, chỉnh lại sắc mặt, chậm rãi nói: “Đó là một thỏa thuận, cũng là một bí mật, mặc dù trẫm là hoàng đế nhưng vẫn phải giữ chữ tín, cho nên ―― không thể nói cho ái phi biết được”.
Biểu cảm Lý quý phi càng thêm ngây dại. Ta nói này Hoàng Thượng, ngài là đang đùa với ta sao? Nếu không thể nói ra, thì ngài đừng có liên tục nhắc đến lại còn cười kinh khủng đến như vậy nữa!
Quý phi nào hiểu được tiếng lòng của Minh Đức Đế giờ phút này. Kỳ thật hắn ta cũng nghẹn đến mức khó chịu rồi, ái dà, tại sao khi đó hắn ta lại đáp ứng một cách sảng khoái như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tự trách mình thời niên thiếu ngông cuồng, cái này xem như tự mình đào hố chôn mình, hóa ra giữ bí mật bát quái lại gian nan đến vậy!
Nhưng mà Minh Đức Đế nào biết được. Hắn ta làm sao mà biết được, muội muội hắn ta đã chuẩn bị dùng quan tài để đoạn tuyệt đến ép hắn ta ngoan ngoãn hiện thân.
An Dương Cung.
Cung nữ Tiểu Liên Hoa vừa mới thắp đèn, Thu Đàm bưng một chén thuốc đến bàn nhỏ bằng gỗ đàn bên giường, hầu hạ Hữu Hòa tắm gội xong hai người giúp nàng mặc xiêm y, đỡ nàng ngồi dậy.
Hữu Hòa thong thả uống thuốc xong, cầm lấy khăn tay Tiểu Liên Hoa đưa qua nhẹ nhàng lau khóe môi, lúc này mới mở miệng nói: “Sáng sớm ngày mai, Thu Đàm ngươi đi tìm Trương Thạch, bảo hắn đi Thái Y Viện mời toàn bộ thái y đến cho ta”.
“Hả? Mời hết tất cả sao ạ?” Bốn cung nữ đều hoảng sợ.
“Công chúa cảm thấy chỗ nào không thoải mái?” Tiểu Liên Hoa vội hỏi.
“Không phải, ta không sao”. Hữu Hòa đưa khăn tay cho Tiểu Liên Hoa, thản nhiên nói: “Ta muốn giả bệnh”.
“A…” Trong khi các cung nữ khác còn sững sờ, tức khắc Thu Đàm đã hiểu rõ.
“Công chúa muốn lừa Hoàng Thượng quay về ạ?” Thu Đàm hỏi.
“Đúng vậy”. Hữu Hòa gật gật đầu.
“Thế nhưng…” Thu Đàm muốn nói lại thôi, không khỏi nhớ lại sự kiện lúc Hữu Hòa công chúa bảy tuổi.
Thu Đàm lớn hơn Hữu Hòa sáu tuổi, trí nhớ lại tốt, chuyện của nhiều năm trước đều nhớ rõ ràng, Thu Đàm nhớ rõ lần đó là lần đầu tiên công chúa giả bệnh.
Khi đó Hoàng Thượng chuẩn bị đi Giang Nam, Công Chúa muốn đi theo, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, Công Chúa cãi nhau với Hoàng Thượng một trận, cuối cùng còn giả bệnh, muốn ép Hoàng Thượng cho phép.
Minh Đức Đế đang cải trang vi hành ở ngoài cung nên không biết là nàng giả bệnh, cho rằng nàng thật sự phát bệnh, nhận được tin tức, lập tức trở về, kết quả nhất thời không cẩn thận bị một bang hội thích khách Tây Uyển bố trí bẫy, tuy rằng quan binh kịp thời đuổi tới, tiêu diệt đạo tặc, thế nhưng Minh Đức Đế vẫn bị thương, phải dưỡng thương chừng nửa tháng mới khỏi hẳn, vì thế Hữu Hòa công chúa tự trách không thôi, ngày ngày đến thăm Hoàng Thượng, canh giữ trước giường bệnh không chịu đi.
Sau đó, Hữu Hòa công chúa cho gọi vài cung nữ đến làm nhân chứng, thề từ đó về sau không bao giờ giả bệnh lừa hoàng huynh nữa.
Về sau, Hữu Hòa công chúa thật sự không hề giả bệnh, Thu Đàm không ngờ rằng hôm nay công chúa lại muốn diễn lại trò cũ.
Thu Đàm cân nhắc một chút, nói: “Công chúa người còn nhớ rõ trước kia mình từng thề cái gì không?”
Hữu Hòa đau xót trong lòng nhưng vẫn đáp: “Ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng lần này là hoàng huynh ép ta”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.