Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 26: Bị bắt cóc
Thanh tài
20/07/2023
Đào Dã giờ đây thở dài cậu nhìn Bạch Lâm mà bậc cười nói:
"Hưm giờ mọi thứ đã xong rồi! Và cô ta sẽ sớm bị loại ra khỏi cuộc đời của chúng ta thôi!"
Vài tiếng sau, Gia Mẫn ngồi tại một góc cây ngay nhà của Đào Dã, cô không ngừng chờ đợi cuộc gọi lại từ mẹ Đào Dã. Nhưng rồi cô đã nhìn thấy một chiếc xe đã dừng lại khi gần đến nhà Đào Dã. Giờ đây cô vô cùng thắc mắc không biết người ở trong chiếc xe kia là ai? Mà cố gắng đứng dậy nhìn thử...
Đang nhìn chăm vào nó thì bỗng nhiên đám người từ chiếc xe kia bắt đầu tiến đến chỗ của cô, cô có chút hoang mà tự hỏi rằng: "Rốt cuộc bọn họ đến chỗ mình để làm gì vậy?"
Đang suy nghĩ thì bọn họ đã đến gần chỗ cô một lúc một gần hơn. Trong sự bối rối và những thắc mắc của cô về bọn họ thì giờ đây đám người đó đã nhanh chóng bắt lấy cô với đôi bàn tay to lớn. Cô bấy giờ vô cùng hoang mang mà la lớn trong sự sợ hãi: "Mấy người là ai vậy? Rốt cuộc mấy người muốn làm gì hả? Mau thả tôi ra đi! Thả tôi ra?"
Bọn họ không nói năng gì mà ngay cả tức đưa co ra phía xe của bọn họ, sau đó lấy điện thoại ta dường như gọi cho ai đó: "Alo chúng tôi đã làm xông việc, khi bắt cóc cô ta! Và mấy người có thể mở cửa ra khỏi nhà xem thử..."
Cô nghe đến đây mà vô cùng hoang mang bấy giờ cánh cửa nhà Đào Dã đã được mở ra bước ra ngoài là bóng dáng của hai người đàn ông, bọn họ nhìn chằm chằm vào cô đã bị bắt lên xe của đám người kia mà bậc cười sau đó bảo qua điện thoại:
"Được rồi các anh làm tốt lắm một lát chúng tôi sẽ chuyển khoảng cho mấy anh. Còn giờ hãy đưa cô ta đi và làm những gì mà mấy người muốn đi!"
Vậy là bọn họ bắt đầu đưa cô rời đi, trong khi cô thì vô cùng hoang mang lo lắng cô lên tiếng quát lớn cố gắng rào hét để thoát ra trong sự sợ hãi:
"Mấy người là ai hả? Rốt cuộc mấy người định làm gì vậy? Và các người định đưa tôi đi đâu? Hãy mau thả tôi ra!"
Trước câu nói của cô bọn họ đã ngay lập tức vung tay tát vào mặt cô mà lên tiếng: "Con đỉ mày câm miệng cho tao. Mày đừng ở đó mà cứ lải nhải coi chừng tao cắt lưỡi mày bây giờ. Còn giờ thì hãy ngon ngoãn mà ngồi ở đây đi! Sâu đó mày sẽ biết tao đưa mày đi đâu và làm gì..."
Cứ như vậy bọn họ đã đi một lát lâu, giờ đây hắn ta đưa cô đến một căn nhà đã bỏ hoang. Căn nhà đó được bao phủ bởi bịu bậm và rông rêu nó tạo ra một khu cảnh vô cùng đáng sợ. Và khắp căn nhà đó chính là một khu rừng chứ không còn nhà ai khác...
Gia Mẫn trong sự hoang mang đến tột độ mà lên tiếng hỏi:
"Đây là đâu? Và anh đưa tới đến đây với mục đích gì chứ?"
Chốc lát hắn ta đưa tay lên cổ cô với ánh mắt dữ tợn mà bóp chặt cổ cô hắn lên tiếng: "Mày câm miệng của mày lại đi con đĩ nếu như mày còn muốn sống? Còn không thì mày cứ lải nhải đi! Tao sẽ đưa mày xuống địa ngục gặp ông bà mày luôn..."
Cô nghe đến đây mà vô cùng lo lắng cô không biết rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì mình? Cô chìm trong những câu hỏi và thắc mắc về việc người đàn ông này đang muốn làm gì mình thì hắn ta đã bắt ép cô phải đi theo hắn...
Sau đó hắn đã đưa cô đến căn nhà bỏ hoang kia hắn ta mở cửa và bắt đầu đưa cô vào bên trong, sau đó đẩy cô ngã xuống dưới mặt đất. Rồi hắn bước ra ngoài mà đóng cánh cửa căn nhà hoang đó lại. Khung cảnh nơi đây giờ đây vô cùng tối mịch không có nỗi một tia ánh sáng khiến cô vô cùng hoang mang mà lo lắng cô tiến đến chỗ chiếc cửa và không ngừng đập cửa lên tiếng:
"Mấy người làm gì vậy? Hãy mau thả tôi ra? Tại sao lại nhốt tôi ở đây?"
Cô bậc khóc nức nở khi bị nhốt trong nơi tâm tối này giờ tên quài kia lên tiếng: "Cô hãy yên phận biết điều thì ở trong đó đi! Và tôi sẽ cho cô ăn thường xuyên như một con chó. Và đến thăm cô mỗi ngày. Và nếu như cô ngoan ngoãn thì sẽ có ánh nắng không thì cứ sống trong ngục tối mãI mãi đi. Với lại hiện tại cô đang là tù giam của tôi. Và không ai có thể cứu được cô thoát khỏi đây đâu..."
sau đó tiếng động cơ xe đã vang lên anh đã rời đi trong khi cô thì vô cùng lo lắng mà không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này. Và thế là cô bắt đầu đập cửa ầm và hét lớn với ý muốn mong rằng sẽ có ai đó đến giúp đỡ mình...
"Có ai không cứu tôi với có ai không?"
Giờ đáp lại cô chỉ là sự im lặng của màn đêm. Cô bậc khóc mà lên tiếng:
"Ông trời ơi! Sao ông lại để chuyển j này xảy ra với con vậy? Và giờ con phải làm sao thì mới có thể thoát khỏi được cái ngục tối ghê rợn này đây?"
"Hưm giờ mọi thứ đã xong rồi! Và cô ta sẽ sớm bị loại ra khỏi cuộc đời của chúng ta thôi!"
Vài tiếng sau, Gia Mẫn ngồi tại một góc cây ngay nhà của Đào Dã, cô không ngừng chờ đợi cuộc gọi lại từ mẹ Đào Dã. Nhưng rồi cô đã nhìn thấy một chiếc xe đã dừng lại khi gần đến nhà Đào Dã. Giờ đây cô vô cùng thắc mắc không biết người ở trong chiếc xe kia là ai? Mà cố gắng đứng dậy nhìn thử...
Đang nhìn chăm vào nó thì bỗng nhiên đám người từ chiếc xe kia bắt đầu tiến đến chỗ của cô, cô có chút hoang mà tự hỏi rằng: "Rốt cuộc bọn họ đến chỗ mình để làm gì vậy?"
Đang suy nghĩ thì bọn họ đã đến gần chỗ cô một lúc một gần hơn. Trong sự bối rối và những thắc mắc của cô về bọn họ thì giờ đây đám người đó đã nhanh chóng bắt lấy cô với đôi bàn tay to lớn. Cô bấy giờ vô cùng hoang mang mà la lớn trong sự sợ hãi: "Mấy người là ai vậy? Rốt cuộc mấy người muốn làm gì hả? Mau thả tôi ra đi! Thả tôi ra?"
Bọn họ không nói năng gì mà ngay cả tức đưa co ra phía xe của bọn họ, sau đó lấy điện thoại ta dường như gọi cho ai đó: "Alo chúng tôi đã làm xông việc, khi bắt cóc cô ta! Và mấy người có thể mở cửa ra khỏi nhà xem thử..."
Cô nghe đến đây mà vô cùng hoang mang bấy giờ cánh cửa nhà Đào Dã đã được mở ra bước ra ngoài là bóng dáng của hai người đàn ông, bọn họ nhìn chằm chằm vào cô đã bị bắt lên xe của đám người kia mà bậc cười sau đó bảo qua điện thoại:
"Được rồi các anh làm tốt lắm một lát chúng tôi sẽ chuyển khoảng cho mấy anh. Còn giờ hãy đưa cô ta đi và làm những gì mà mấy người muốn đi!"
Vậy là bọn họ bắt đầu đưa cô rời đi, trong khi cô thì vô cùng hoang mang lo lắng cô lên tiếng quát lớn cố gắng rào hét để thoát ra trong sự sợ hãi:
"Mấy người là ai hả? Rốt cuộc mấy người định làm gì vậy? Và các người định đưa tôi đi đâu? Hãy mau thả tôi ra!"
Trước câu nói của cô bọn họ đã ngay lập tức vung tay tát vào mặt cô mà lên tiếng: "Con đỉ mày câm miệng cho tao. Mày đừng ở đó mà cứ lải nhải coi chừng tao cắt lưỡi mày bây giờ. Còn giờ thì hãy ngon ngoãn mà ngồi ở đây đi! Sâu đó mày sẽ biết tao đưa mày đi đâu và làm gì..."
Cứ như vậy bọn họ đã đi một lát lâu, giờ đây hắn ta đưa cô đến một căn nhà đã bỏ hoang. Căn nhà đó được bao phủ bởi bịu bậm và rông rêu nó tạo ra một khu cảnh vô cùng đáng sợ. Và khắp căn nhà đó chính là một khu rừng chứ không còn nhà ai khác...
Gia Mẫn trong sự hoang mang đến tột độ mà lên tiếng hỏi:
"Đây là đâu? Và anh đưa tới đến đây với mục đích gì chứ?"
Chốc lát hắn ta đưa tay lên cổ cô với ánh mắt dữ tợn mà bóp chặt cổ cô hắn lên tiếng: "Mày câm miệng của mày lại đi con đĩ nếu như mày còn muốn sống? Còn không thì mày cứ lải nhải đi! Tao sẽ đưa mày xuống địa ngục gặp ông bà mày luôn..."
Cô nghe đến đây mà vô cùng lo lắng cô không biết rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì mình? Cô chìm trong những câu hỏi và thắc mắc về việc người đàn ông này đang muốn làm gì mình thì hắn ta đã bắt ép cô phải đi theo hắn...
Sau đó hắn đã đưa cô đến căn nhà bỏ hoang kia hắn ta mở cửa và bắt đầu đưa cô vào bên trong, sau đó đẩy cô ngã xuống dưới mặt đất. Rồi hắn bước ra ngoài mà đóng cánh cửa căn nhà hoang đó lại. Khung cảnh nơi đây giờ đây vô cùng tối mịch không có nỗi một tia ánh sáng khiến cô vô cùng hoang mang mà lo lắng cô tiến đến chỗ chiếc cửa và không ngừng đập cửa lên tiếng:
"Mấy người làm gì vậy? Hãy mau thả tôi ra? Tại sao lại nhốt tôi ở đây?"
Cô bậc khóc nức nở khi bị nhốt trong nơi tâm tối này giờ tên quài kia lên tiếng: "Cô hãy yên phận biết điều thì ở trong đó đi! Và tôi sẽ cho cô ăn thường xuyên như một con chó. Và đến thăm cô mỗi ngày. Và nếu như cô ngoan ngoãn thì sẽ có ánh nắng không thì cứ sống trong ngục tối mãI mãi đi. Với lại hiện tại cô đang là tù giam của tôi. Và không ai có thể cứu được cô thoát khỏi đây đâu..."
sau đó tiếng động cơ xe đã vang lên anh đã rời đi trong khi cô thì vô cùng lo lắng mà không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này. Và thế là cô bắt đầu đập cửa ầm và hét lớn với ý muốn mong rằng sẽ có ai đó đến giúp đỡ mình...
"Có ai không cứu tôi với có ai không?"
Giờ đáp lại cô chỉ là sự im lặng của màn đêm. Cô bậc khóc mà lên tiếng:
"Ông trời ơi! Sao ông lại để chuyển j này xảy ra với con vậy? Và giờ con phải làm sao thì mới có thể thoát khỏi được cái ngục tối ghê rợn này đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.