Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 32: Mẹ Chồng Cứu Gia Mẫn
Thanh tài
20/07/2023
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc và đã cảm thấy rất ngộp thở thậm chí là không thể thở đến nơi nữa rồi. Thì giờ đây cô bỗng nhìn thấy từ đằng xa có bóng người, bấy giờ đã đã ngay lập tức dùng tay bấu vào cổ anh thật mạnh với ý định sẽ gọi cái người từ xa kia đến cứu mình...
Anh vô cùng đau đớn khi bị cô báu vào cổ, giờ đây anh lên tiếng trong sự tức giận: "Con nhỏ này! Mày được lắm. Mày lại dám kháng cự sao? Nhưng tao nói cho mày biết là dù hôm nay trời có sập xuống thì cũng không ai cứu mày thoát khỏi lưỡi hái tử thần của tao đâu..."
Gia Mẫn nhìn bóng người kia mà rào hét với một chút hy vọng nho nhỏ mong người ấy sẽ đến đây để cứu mình: "Là ai vậy? Làm ơn! Làm ơn giúp tôi với! Làm ơn hãy cứu tôi thoát khỏi tên ác nhân này..."
Cô ngay lập tức đã bị hắn đập một viên đá vào đầu khiến đầu cô chảy máu, hắn lên tiếng:
"Hưm cho dù người kia có là ai và khi họ đến đây thì kết cục sẽ như cô thôi!"
Cô ngã xuống dưới đất và nằm đó trong sự lo lắng, và người kia cũng đang dần tiến đến chỗ cô. Và cô muốn ngay lập tức thông báo cho người ấy rời đi bởi vì ở đây rất nguy hiểm...
Từ đằng xa người kia không là ai khác mà chính là mẹ của Đào Dã, bà đã nghe được tiếng cầu cứu nên đã ngay lập tức chạy đến chỗ tiếng cầu cứu xem thử có gì không? Và ai lại đang cầu cứu thế kia?
Sau một lát thì bà cũng đã đến nơi, giờ đây bà nhìn thấy một người đàn ông nhưng trong màn đêm tâm tối kia nên đã khiến bà không nhận ra người ấy là ai. Bà giờ đây nhìn người Gia Mẫn nằm dưới mặt đất mà ngay lập tức ngồi xuống ôm chầm lấy cô, bà lên tiếng hỏi nhưng chưa biết được người đang nằm dưới đất là con dâu mình:
"Này cô gái! Cô sao rồi? Cô hãy mau tỉnh lại đi!"
Lay người cô một hồi bà đã lập người cô lại mà nhìn người đang nằm đó không là ai khác ngoài con dâu của bà, bà ngay lập tức khóc nức nở mà ôm chầm lấy con dâu mình bà lên tiếng: "Con dâu là con sao? Hhuhhu...Không ngờ mẹ lại đến trễ một bước và để con trở nên như này. Mẹ xin lỗi con..."
Nghe đến đây mà cậu vô cùng hoang mang cậu tự hỏi: "Người này? Không lẽ nào là mẹ của mình sao? Và giờ mình phải làm sao đây trong khi bà ấy chắc đã biết được mình đã làm gì, bởi vì mình đã không che mặt..."
Đang trong sự lo lắng bởi vì cậu nghĩ rằng mẹ mình đã nhìn thấy mặt mình, và biết rằng cậu là người đã gây ra những việc này...
Nhưng rồi những suy nghĩ kia đã dần biến mất, bà ta giờ đây đứng dậy ánh mắt nhìn chăm chăm cậu trong sự tức giận mà lên tiếng:
"Cậu là ai chứ? Sao cậu lại làm vậy với cô gái này chứ?"
Cậu im lặng không trả lời mà thở dài suy nghĩ: "Thật may quá đi. Mẹ mình nói với thì chắc là tối quá nên không nhìn thấy mặt mình, và không nhận biết được mình là ai..."
Bà giờ đây bắt đầu nhặt một cục đá ngay đó mà gan dạ tiến đến chỗ của cậu với ý định xem thử khuôn mặt cậu rõ hơn...
Thì đã bị cậu ngăn lại, cậu đưa tay hất bà ra khiến bà ngã xuống dưới mặt đất. Cậu trong sự lo lắng mà ngay lập tức bỏ chạy cậu lên tiếng:
"Xin lỗi về việc con đã làm với mẹ! Nhưng mà biết sao được. Bởi vì mẹ đã xen vào chuyện của con nên mới bị như vậy..."
Sau đó cậu đã bỏ chạy ngay lập tức, còn bà thì nhìn chăm chăm cậu một lúc lâu cho tới khi cậu biến mất trong màn đêm tâm tối kia, giờ đây bà lên tiếng: "Thật may mắn là mình đã đến kịp lúc không thì, e rằng tính mạng của con dâu mình sẽ nguy hiểm đến tính mạng... Còn giờ mình cần phải đưa nó ra xe và đến bệnh viện thôi! Trước khi có chuyện gì không hay xảy ra với nó..."
Cứ thế bà đã bắt đầu dìu Gia Mẫn đứng dậy với từng bước chân nặng nề trong sự mệt mỏi, bà cố gắng kéo Gia Mẫn quay lại chiếc xe của bản thân. Sau một hồi bọn họ đã đến được chiếc xe, giờ đây bà đã mở cửa xe rồi đưa con dâu mình vào bên trong mà thở dài: "Hazz cuối cùng mọi chuyện cũng đã bình yên được một phần..."
Sau đó bà đã kêu to với ý muốn tìm đứa con trai mình và bạn nó quay trở về. Một lát sau hai người đã quay trở về, giờ đây bọn họ đã bảo rằng mình đã không tìm thấy Gia Mẫn.
Nhưng bà lại bảo rằng mình đã tìm ra được Gia Mẫn. Giờ đây bọn họ vô cùng hoang mang khi nghe điều này mà suy nghĩ: "Giờ mình phải làm sao đây chứ? Lỡ như cô ta tỉnh lại và nói ra mọi chuyện thì sao đây? Lúc đó thì mình sẽ ở tù mộc gong chắc..."
Nghĩ đến đây cậu lại nãy ra một ý định khác để giết chết cô, đó là khi lên xe cậu sẽ ngồi sau và sẽ cố gắng bóp cổ cô cho đến chết khi ở trên xe...
Anh vô cùng đau đớn khi bị cô báu vào cổ, giờ đây anh lên tiếng trong sự tức giận: "Con nhỏ này! Mày được lắm. Mày lại dám kháng cự sao? Nhưng tao nói cho mày biết là dù hôm nay trời có sập xuống thì cũng không ai cứu mày thoát khỏi lưỡi hái tử thần của tao đâu..."
Gia Mẫn nhìn bóng người kia mà rào hét với một chút hy vọng nho nhỏ mong người ấy sẽ đến đây để cứu mình: "Là ai vậy? Làm ơn! Làm ơn giúp tôi với! Làm ơn hãy cứu tôi thoát khỏi tên ác nhân này..."
Cô ngay lập tức đã bị hắn đập một viên đá vào đầu khiến đầu cô chảy máu, hắn lên tiếng:
"Hưm cho dù người kia có là ai và khi họ đến đây thì kết cục sẽ như cô thôi!"
Cô ngã xuống dưới đất và nằm đó trong sự lo lắng, và người kia cũng đang dần tiến đến chỗ cô. Và cô muốn ngay lập tức thông báo cho người ấy rời đi bởi vì ở đây rất nguy hiểm...
Từ đằng xa người kia không là ai khác mà chính là mẹ của Đào Dã, bà đã nghe được tiếng cầu cứu nên đã ngay lập tức chạy đến chỗ tiếng cầu cứu xem thử có gì không? Và ai lại đang cầu cứu thế kia?
Sau một lát thì bà cũng đã đến nơi, giờ đây bà nhìn thấy một người đàn ông nhưng trong màn đêm tâm tối kia nên đã khiến bà không nhận ra người ấy là ai. Bà giờ đây nhìn người Gia Mẫn nằm dưới mặt đất mà ngay lập tức ngồi xuống ôm chầm lấy cô, bà lên tiếng hỏi nhưng chưa biết được người đang nằm dưới đất là con dâu mình:
"Này cô gái! Cô sao rồi? Cô hãy mau tỉnh lại đi!"
Lay người cô một hồi bà đã lập người cô lại mà nhìn người đang nằm đó không là ai khác ngoài con dâu của bà, bà ngay lập tức khóc nức nở mà ôm chầm lấy con dâu mình bà lên tiếng: "Con dâu là con sao? Hhuhhu...Không ngờ mẹ lại đến trễ một bước và để con trở nên như này. Mẹ xin lỗi con..."
Nghe đến đây mà cậu vô cùng hoang mang cậu tự hỏi: "Người này? Không lẽ nào là mẹ của mình sao? Và giờ mình phải làm sao đây trong khi bà ấy chắc đã biết được mình đã làm gì, bởi vì mình đã không che mặt..."
Đang trong sự lo lắng bởi vì cậu nghĩ rằng mẹ mình đã nhìn thấy mặt mình, và biết rằng cậu là người đã gây ra những việc này...
Nhưng rồi những suy nghĩ kia đã dần biến mất, bà ta giờ đây đứng dậy ánh mắt nhìn chăm chăm cậu trong sự tức giận mà lên tiếng:
"Cậu là ai chứ? Sao cậu lại làm vậy với cô gái này chứ?"
Cậu im lặng không trả lời mà thở dài suy nghĩ: "Thật may quá đi. Mẹ mình nói với thì chắc là tối quá nên không nhìn thấy mặt mình, và không nhận biết được mình là ai..."
Bà giờ đây bắt đầu nhặt một cục đá ngay đó mà gan dạ tiến đến chỗ của cậu với ý định xem thử khuôn mặt cậu rõ hơn...
Thì đã bị cậu ngăn lại, cậu đưa tay hất bà ra khiến bà ngã xuống dưới mặt đất. Cậu trong sự lo lắng mà ngay lập tức bỏ chạy cậu lên tiếng:
"Xin lỗi về việc con đã làm với mẹ! Nhưng mà biết sao được. Bởi vì mẹ đã xen vào chuyện của con nên mới bị như vậy..."
Sau đó cậu đã bỏ chạy ngay lập tức, còn bà thì nhìn chăm chăm cậu một lúc lâu cho tới khi cậu biến mất trong màn đêm tâm tối kia, giờ đây bà lên tiếng: "Thật may mắn là mình đã đến kịp lúc không thì, e rằng tính mạng của con dâu mình sẽ nguy hiểm đến tính mạng... Còn giờ mình cần phải đưa nó ra xe và đến bệnh viện thôi! Trước khi có chuyện gì không hay xảy ra với nó..."
Cứ thế bà đã bắt đầu dìu Gia Mẫn đứng dậy với từng bước chân nặng nề trong sự mệt mỏi, bà cố gắng kéo Gia Mẫn quay lại chiếc xe của bản thân. Sau một hồi bọn họ đã đến được chiếc xe, giờ đây bà đã mở cửa xe rồi đưa con dâu mình vào bên trong mà thở dài: "Hazz cuối cùng mọi chuyện cũng đã bình yên được một phần..."
Sau đó bà đã kêu to với ý muốn tìm đứa con trai mình và bạn nó quay trở về. Một lát sau hai người đã quay trở về, giờ đây bọn họ đã bảo rằng mình đã không tìm thấy Gia Mẫn.
Nhưng bà lại bảo rằng mình đã tìm ra được Gia Mẫn. Giờ đây bọn họ vô cùng hoang mang khi nghe điều này mà suy nghĩ: "Giờ mình phải làm sao đây chứ? Lỡ như cô ta tỉnh lại và nói ra mọi chuyện thì sao đây? Lúc đó thì mình sẽ ở tù mộc gong chắc..."
Nghĩ đến đây cậu lại nãy ra một ý định khác để giết chết cô, đó là khi lên xe cậu sẽ ngồi sau và sẽ cố gắng bóp cổ cô cho đến chết khi ở trên xe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.