Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ
Chương 37: Uy Hiếp (H+)
Thanh tài
20/07/2023
Hai người đã vào nhà vệ sinh với nhau, bọn họ rất hào hứng để bắt đầu một cuộc làm tình ở nơi này,Đào Dã với bờ môi đỏ mọng chạm vào đôi môi của Bạch Lâm, sau đó ôm chầm lấy cậu lại mà lên tiếng:
"Đã bao lâu chúng ta đã không làm việc này rồi! Và hôm nay anh sẽ khiển em cảm thấy xung sướng bởi vì anh. Và em hãy cứ tận hưởng đi!"
Bàn tay hư hỏng sờ soạng vào bên trong chiếc áo, chạm vào làm da trắng nỏn nà, sau một lát anh đã lột áo của cậu ra mà khom người xuống dùng môi chạm vào cơ thể cậu anh lên tiếng:
"Em biết không cơ thể em rất mềm mại và anh rất thích khi chạm vào nó...Và nó khiến anh chỉ muốn lúc nào nó cũng được mình tận hưởng...".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bạch Lâm bậc cười lên tiếng:
"Háhahhahaha nó luôn là của anh và mãi mãi là của anh mà. Dậy nên anh cứ tưởng hưởng nếu như anh muốn chồng yêu. Và sau cái chết của hai ta chúng ta kết hôn đi nhé!"
Anh mỉm hôn lên tráng cậu và đáp:
"Đương nhiên rồi anh phải lấy em chứ bởi vì em đã là người của anh, và thuộc về anh mãi mãi rồi mà!"
Cậu nhìn chăm chăm anh với nụ cười đầy nham hiểm và tiếp tục cuộc làm tình với anh. Cậu ngay lập tức khom người xuống dùng tay kéo quần của anh ra, sau đó dùng đôi môi mềm mại của mình há ra ngậm thứ vừa dài vừa cứng, đầu cậu không ngừng đẩy lên đẩy xuống trong khi anh thì vô cùng phê pha anh nói:
"Vợ yêu à em làm anh sướng quá đi mất! Anh như muốn phát điên lên vậy a!"
Cậu nhìn anh mà làm mạnh hơn nữa, sau đó nhã nó ra với những giọt nước miếng vẫn còn dính trên môi và thứ đó cậu lên tiếng:
"Chồng à! Đây chỉ mới là khởi đầu thôi! Và em thậm chí là có thể khiến anh sung sướng đến gấp đôi hơn thế nữa kìa..."
Nói rồi cậu đã đứng dậy giờ đây cậu đã bảo anh hãy ngồi xuống dưới cái bồn cầu gần đó, rồi cậu đã leo lên người anh, cố gắng gồng người để cái hố sâu bên dưới được mở ra. Sau đó cậu cầm cây súng ak to đùng với chiều rộng 5 cm chiều dài 20 cm cho nó vào bên trong mình trong sự thèm thuồng và tham lam.
Điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn giờ đây cậu hét lớn lên vì cảm giác đau đớn như muốn rách cái hố kia, và cảm thấy có một cảm giác rất lạ nó khiến cậu rơi vào cơn mê. Giờ đây bọn họ bắt đầu chìm vào trong sự khói lạc khi anh bắt đầu đưa cậu lên xuống trên cơ thể mình, khiến thứ đó không ngừng nhấp nhô bên trong cậu làm cậu rên rỉ trong đau đớn và sung sướng, cứ như bị tra tấn và xoa dịu vậy...
Tại bệnh viện một người đàn ông với dáng người cao ráo và to lớn, anh ta có một khuôn mặt vô cùng dữ tợn và không ngừng đi xung quanh bệnh viện anh ta tự hỏi:
"Giờ thì nhiệm vụ của mình sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng trước tiên mình cần phải tìm phòng bệnh của bệnh nhân tên Gia Mẫn số 77 mới được..."
Cứ như vậy người đàn ông bắt đầu đi tìm phòng bệnh của bệnh nhân Gia Mẫn ở số 77. Ông ta giờ đây đã đi vào phòng của một bác sĩ nào đó. Vừa nhìn thấy anh ta vị bác sĩ đã trau mày tỏ ra vẻ khó chịu vị bác sĩ lên tiếng: "Anh là ai? Và anh cần gì? Sao lại vào đây chứ? Và không phải ở bệnh viện đã có dáng quy định là không được vào phòng của bác sĩ sao?"
Trước những lời khiển trách của vị bác sĩ, anh ta đã hùng hổ lên tiếng rằng: "Hưm thì mặc kệ mấy người và tôi muốn làm gì thì tùy tôi. Hơn hết mấy người tốt nhất là hãy cho tôi biết về tung tích của bệnh nhân số 77 tên Gia Mẫn ở bệnh viện này bằng không thì đừng trách tại sao tôi lại tàn nhẫn..."
Vị bác sĩ kia nhìn người đàn ông với vẻ hoang mang ngay lập tức ông ta lên tiếng: "Anh là ai chứ? Và anh đang uy hiếp tôi à? Nhưng tôi không sợ anh đâu! Và tôi sẽ không tiếc lộ tung tích của bệnh nhân cho một kẻ côn đồ không ra gì cho anh biết đâu..."
Lão bác sĩ vừa dứt lời sau những câu nói kia thì ngay lập tức đã bị hắn ta đấm vào mặt một cái, rồi tay hắn nhắm chặt cổ áo anh mà nói:
"Lão bác sĩ à! Tốt nhất là anh hãy mau nói ra cho tôi biết đi! Bằng không thì đừng trách tôi lại độc ác nghe rõ chưa?"
Vị bác sĩ vẫn cương quyết không nói ông lên tiếng: "Mày đừng ở đó mà đe dọ tao! Và tao sẽ không nói cho mày biết về tung tích của bọn họ đâu. Hơn hết rồi tao sẽ khiến mày phải trả giá khi dám hành hung bác sĩ nghe rõ chưa?"
Hắn bậc cười nói:
"Ồ vậy à? Để xem thử ông sẽ làm được gì? Trong khi cái mạng chó của ông còn không dữ được hả?"
Người bác sĩ nghe đến đây mà bàng hoàng giờ ông tự hỏi không biết rốt cuộc những lời hắn ta nói là có ý gì? Đang suy nghĩ thì hắn đã hất ông ra mà ngay lập tức rút ra một khẩu súng khiến ông đứng hình trong sự hoang mang...
"Đã bao lâu chúng ta đã không làm việc này rồi! Và hôm nay anh sẽ khiển em cảm thấy xung sướng bởi vì anh. Và em hãy cứ tận hưởng đi!"
Bàn tay hư hỏng sờ soạng vào bên trong chiếc áo, chạm vào làm da trắng nỏn nà, sau một lát anh đã lột áo của cậu ra mà khom người xuống dùng môi chạm vào cơ thể cậu anh lên tiếng:
"Em biết không cơ thể em rất mềm mại và anh rất thích khi chạm vào nó...Và nó khiến anh chỉ muốn lúc nào nó cũng được mình tận hưởng...".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bạch Lâm bậc cười lên tiếng:
"Háhahhahaha nó luôn là của anh và mãi mãi là của anh mà. Dậy nên anh cứ tưởng hưởng nếu như anh muốn chồng yêu. Và sau cái chết của hai ta chúng ta kết hôn đi nhé!"
Anh mỉm hôn lên tráng cậu và đáp:
"Đương nhiên rồi anh phải lấy em chứ bởi vì em đã là người của anh, và thuộc về anh mãi mãi rồi mà!"
Cậu nhìn chăm chăm anh với nụ cười đầy nham hiểm và tiếp tục cuộc làm tình với anh. Cậu ngay lập tức khom người xuống dùng tay kéo quần của anh ra, sau đó dùng đôi môi mềm mại của mình há ra ngậm thứ vừa dài vừa cứng, đầu cậu không ngừng đẩy lên đẩy xuống trong khi anh thì vô cùng phê pha anh nói:
"Vợ yêu à em làm anh sướng quá đi mất! Anh như muốn phát điên lên vậy a!"
Cậu nhìn anh mà làm mạnh hơn nữa, sau đó nhã nó ra với những giọt nước miếng vẫn còn dính trên môi và thứ đó cậu lên tiếng:
"Chồng à! Đây chỉ mới là khởi đầu thôi! Và em thậm chí là có thể khiến anh sung sướng đến gấp đôi hơn thế nữa kìa..."
Nói rồi cậu đã đứng dậy giờ đây cậu đã bảo anh hãy ngồi xuống dưới cái bồn cầu gần đó, rồi cậu đã leo lên người anh, cố gắng gồng người để cái hố sâu bên dưới được mở ra. Sau đó cậu cầm cây súng ak to đùng với chiều rộng 5 cm chiều dài 20 cm cho nó vào bên trong mình trong sự thèm thuồng và tham lam.
Điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn giờ đây cậu hét lớn lên vì cảm giác đau đớn như muốn rách cái hố kia, và cảm thấy có một cảm giác rất lạ nó khiến cậu rơi vào cơn mê. Giờ đây bọn họ bắt đầu chìm vào trong sự khói lạc khi anh bắt đầu đưa cậu lên xuống trên cơ thể mình, khiến thứ đó không ngừng nhấp nhô bên trong cậu làm cậu rên rỉ trong đau đớn và sung sướng, cứ như bị tra tấn và xoa dịu vậy...
Tại bệnh viện một người đàn ông với dáng người cao ráo và to lớn, anh ta có một khuôn mặt vô cùng dữ tợn và không ngừng đi xung quanh bệnh viện anh ta tự hỏi:
"Giờ thì nhiệm vụ của mình sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng trước tiên mình cần phải tìm phòng bệnh của bệnh nhân tên Gia Mẫn số 77 mới được..."
Cứ như vậy người đàn ông bắt đầu đi tìm phòng bệnh của bệnh nhân Gia Mẫn ở số 77. Ông ta giờ đây đã đi vào phòng của một bác sĩ nào đó. Vừa nhìn thấy anh ta vị bác sĩ đã trau mày tỏ ra vẻ khó chịu vị bác sĩ lên tiếng: "Anh là ai? Và anh cần gì? Sao lại vào đây chứ? Và không phải ở bệnh viện đã có dáng quy định là không được vào phòng của bác sĩ sao?"
Trước những lời khiển trách của vị bác sĩ, anh ta đã hùng hổ lên tiếng rằng: "Hưm thì mặc kệ mấy người và tôi muốn làm gì thì tùy tôi. Hơn hết mấy người tốt nhất là hãy cho tôi biết về tung tích của bệnh nhân số 77 tên Gia Mẫn ở bệnh viện này bằng không thì đừng trách tại sao tôi lại tàn nhẫn..."
Vị bác sĩ kia nhìn người đàn ông với vẻ hoang mang ngay lập tức ông ta lên tiếng: "Anh là ai chứ? Và anh đang uy hiếp tôi à? Nhưng tôi không sợ anh đâu! Và tôi sẽ không tiếc lộ tung tích của bệnh nhân cho một kẻ côn đồ không ra gì cho anh biết đâu..."
Lão bác sĩ vừa dứt lời sau những câu nói kia thì ngay lập tức đã bị hắn ta đấm vào mặt một cái, rồi tay hắn nhắm chặt cổ áo anh mà nói:
"Lão bác sĩ à! Tốt nhất là anh hãy mau nói ra cho tôi biết đi! Bằng không thì đừng trách tôi lại độc ác nghe rõ chưa?"
Vị bác sĩ vẫn cương quyết không nói ông lên tiếng: "Mày đừng ở đó mà đe dọ tao! Và tao sẽ không nói cho mày biết về tung tích của bọn họ đâu. Hơn hết rồi tao sẽ khiến mày phải trả giá khi dám hành hung bác sĩ nghe rõ chưa?"
Hắn bậc cười nói:
"Ồ vậy à? Để xem thử ông sẽ làm được gì? Trong khi cái mạng chó của ông còn không dữ được hả?"
Người bác sĩ nghe đến đây mà bàng hoàng giờ ông tự hỏi không biết rốt cuộc những lời hắn ta nói là có ý gì? Đang suy nghĩ thì hắn đã hất ông ra mà ngay lập tức rút ra một khẩu súng khiến ông đứng hình trong sự hoang mang...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.