Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Nghiện Vợ
Chương 43
Ngân Candy
20/04/2021
Chủ tịch Âu...Cục trưởng Cục Đường cao tốc định giải thích.
Âu Thần tiếp tục gầm lên
- Bộ phận kiểm tra chất lượng và bộ phận bảo trì đường bộ của anh làm gì? Anh biết là có điểm chết! Không lấp ổ gà thì không sao, còn không nhắc tài xế! Tôi hỏi anh, anh đang làm cái quái gì vậy!??
Cục trưởng Cục Đường cao tốc sợ đến mức liệt hai chân và tim gần như ngừng đập ...
- Còn anh!
Âu Thần nhìn Cục trưởng Cục Vận tải,
- Các người định đường như thế nào? Không có người giám sát sao?
- Chủ tịch Âu đó là lỗi của chúng tôi ...
- Tại sao mấy người không nghe theo góp ý của họ? Tại sao anh không làm điều đơn giản nhất? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì cả nhóm của anh phải nhảy xuống từ cầu vượt cho tôi. Đừng làm mất mặt tôi!
- Chủ tịch Âu...
Một số giám đốc và phó giám đốc đã tái mặt vì sợ hãi và trái tim của họ dần ngừng đập. Thời gian đầu, họ có thể đảm nhận vị trí này nhờ sự giúp đỡ của Âu Thần , giờ thì anh ta vô cùng tức giận khi bị cách chức, họ không biết phải làm gì.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đổi con đường đó thành nghĩa trang tất cả các người và tôi muốn chôn sống tất cả các người!
Âu Thần gầm lên.
Mấy người này không ngờ rằng người bên trong lại quan trọng với Âu Thần đến vậy, và họ sợ hãi đến mức sắp ngất đi.
Làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có thể hi vọng người bên trong bình an vô sự!
Đừng liên quan đến họ!
Một lúc sau, cánh cửa phòng mổ mở ra, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào vị bác sĩ đi qua.
- Mau, chào chủ tịch Âu.
Trưởng khoa hoảng hốt
- Mau nói cho ngài Âu biết tình hình.
Vài bác sĩ nhìn thấy trưởng khoa cúi đầu khiêm tốn như vậy, không cần nghĩ cũng biết trước mặt là người có địa vị ra sao. Thấy áp thấp mạnh bao quanh, họ cung kính
- Xin chào chủ tịch Âu!
- Người bên trong thế nào?
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều và đã tử vong… Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.
Toàn bộ não của Âu Thần trở nên trống rỗng trong giây lát. Cô ấy mất quá nhiều máu? Chết??
Diễm Tô của hắn.... đã chết?
- Tôi nghe nói lúc đó đường đang thi công không có biển cảnh báo. Đội thi công lười biếng, lái xe không biết đường đang thi công ... Còn bệnh nhân này thì xảy ra va chạm, tài xế không phanh kịp gây tai nạn xe ...
Vị bác sĩ đầu ngành lấy điện thoại di động từ trong túi ra
- Đây là điện thoại di động của bệnh nhân. Tôi nghe nói lúc xảy ra vụ án vẫn còn nghe điện thoại. Cũng có thể là bản thân bệnh nhân không nhìn ra đường ...
" ... "
Âu Thần như mất hồn người đứng sững sờ.
Hắn đã nhìn thấy điện thoại di động của Diêm Tô mấy lần rồi, sao lúc này hắn cảm nhận được cảm giác nặng nề và bất an.
Cô chưa đồng ý lời cầu hôn của hắn, cô cũng chưa hẹn hò với hắn, sao có thể rời đi sớm như vậy?
- Thực sự xin lỗi, Âu chủ tịch, xin lỗi.
Bác sĩ phụ trách dẫn đầu những người khác cúi đầu
- Trưởng khoa, tôi còn có một cuộc phẫu thuật, tôi đi trước đây!
-Đừng, đừng…
Trưởng khoa bây giờ không dám ở một mình. Ở lại đây, vừa rồi ông ta đã tận mắt chứng kiến Âu Thần mắng nhiếc một số giám đốc và phó giám đốc, nó kinh hãi đến mức nào!
Ông cảm thấy tim mình yếu đi và phải đi cấp cứu sớm
Trong sảnh tầng một của tập đoàn Âu Thần một người phụ nữ tháo kính râm xuống, xúc động nói:
- Tôi chạy vội vã về đây chỉ để xem con dâu, nhưng vẫn chưa thấy. Cậu nói với tôi cô ấy đã chết?
Vệ Khanh đau đầu. Anh ta không biết phải giải thích thế nào với lão phu nhân này,
- Thưa bà, bà đừng kích động, bà và lão gia vừa mới trở về nhà, hay bà cứ nghỉ ngơi trước...
Lão phu nhân trước mặt là người đã qua độ tuổi xuân thì nhưng da vẫn còn hồng hào và trẻ đẹp. Bà mặc một chiếc áo nhung trắng. Bộ quần áo duyên dáng, sang trọng, quý phái trên dưới đều có khí chất hơn hắn mọi người.
Các nhân viên bảo vệ trong cả hội trường đều cúi đầu vì sự tức giận của lão bà mà không dám bộc phát khí thế.
Vệ Khanh không biết bắt đầu từ đâu.
- Lúc đó, đường.....đang được xây dựng. Không có biển cảnh báo nào được đặt trên bề mặt thi công. Đội thi công lười biếng và những người lái xe đi qua không biết rằng con đường đang được xây dựng ... Khi cô Tô băng qua đường, người lái xe đã không dừng được xe ...
- Tài xế gây tai nạn ở đâu?
- Đang được cấp cứu....
- Cứu cái gì , con dâu tôi chết rồi, mấy người kia còn cứu làm gì nữa!
"..."
Vệ Khanh có chút cúi đầu. Đây là muốn làm gián đoạn việc điều trị và để tài xế tự sinh tự diệt sao?
- Không thể nói như vậy, dù sao đó cũng là một sinh mệnh.
Người đàn ông ở bên cạnh nói, khí chất của ông cao quý, là người đang sống trên đỉnh của kim tự tháp và ông ta là cha của Âu Thần _ Âu Phong!
Còn lão phu nhân đang tức giận kia không ai khác là mẹ của Âu Thần_ Dương Đát Kỷ.
- Tính mạng của hắn có đáng bằng con dâu của tôi! Bao nhiêu năm nay tôi đều mong đợi Âu gia có con dâu, cuối cùng lại bị xe tông chết!!!
- Nghe nói có ổ gà trên đường mà xe tải chạy qua, bánh xe bị kẹt do phanh gấp nên mất lái đâm vào cô Khúc..
- Đi, đào cái hố to hơn, đào sâu hơn và chôn mấy người làm đường vào đó . Sau đó dùng con đường vừa gây tai nạn mà hãy xây một nghĩa trang!
Bà Dương cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng con dâu của mình chưa được thấy mặt mà đã ra đi như thế!
- Thưa bà, đó là tỉnh lộ ...
- Tôi không quan tâm đến điều đó! Để những người phụ trách đến đó quỳ lạy cô ấy năm ngày. Không! Là năm tháng!Đứng trên đó mà cầu nguyện linh hồn của cô ấy siêu thoát! Không cần mặc gì rườm rà chỉ cần đeo băng gạc màu trắng thôi!
- Bà bớt giận đi! Cái gì cũng có hướng giải quyết! Cẩn thận bệnh tim lại tái phát!
Âu Phong vỗ lưng xoa dịu.
- Chồng à, nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra! Khi nghe tin Âu Thần có bạn gái, em mừng đến nỗi suýt ngất đi. Sung sướng đến nỗi phải từ bỏ cảnh đẹp ở Hawaii mà chạy về đây! Tối hôm qua cao hứng đến mức không ngủ được, bây giờ lại nói cô ấy đã mất! Cháu trai của mấy đứa bạn tôi đã đi tiểu học, tôi bây giờ còn chưa có đứa cháu trai!
Vệ Khanh im lặng đứng sang một bên, cũng không khó hiểu tâm trạng hiện tại của phu nhân. Nhiều năm qua, bà ấy đã giới thiệu vô số cô gái cho thiếu gia. Thiếu gia thậm chí không thèm nhìn, đến khi cô Diễm Tô xuất hiện thì đã khiến thiếu gia thay đổi rất nhiều. Nhưng tình huống bây giờ vẫn không thay đổi. Khi pháo hoa đang lộng lẫy trên bầu trời đêm thì chúng vừa bị dập tắt ...
Bà Dương lấy điện thoại ra xem ảnh của Diễm Tô xúc động nói:
- Đứa trẻ tuyệt vời, trông xinh đẹp thế này, mà đã chịu mệnh khổ. Hãy sai người làm hỏng mặt thằng tài xế đó cho tôi!!
- Được rồi, được rồi.
Âu Phong vỗ về dỗ dành bà.
- Biết là bà rất lo lắng cho con trai mình, nhưng người ta đi rồi, bây giờ còn muốn làm gì nữa.
- Theo tướng mạo của cô gái này thì chắc chắn sẽ cùng Âu Thần sinh ra một đứa con bụ bẫm đáng yêu!
Bà Dương vùi mặt vào vòng tay ông khóc lóc thảm thiết,
- Đền con dâu lại cho tôi....huhu...
Âu Phong vỗ nhẹ vào lưng bà Dương an ủi
- Em đừng nói nữa! Âu Thần cần sự an ủi của chúng ta lúc này ...
Âu Thần tiếp tục gầm lên
- Bộ phận kiểm tra chất lượng và bộ phận bảo trì đường bộ của anh làm gì? Anh biết là có điểm chết! Không lấp ổ gà thì không sao, còn không nhắc tài xế! Tôi hỏi anh, anh đang làm cái quái gì vậy!??
Cục trưởng Cục Đường cao tốc sợ đến mức liệt hai chân và tim gần như ngừng đập ...
- Còn anh!
Âu Thần nhìn Cục trưởng Cục Vận tải,
- Các người định đường như thế nào? Không có người giám sát sao?
- Chủ tịch Âu đó là lỗi của chúng tôi ...
- Tại sao mấy người không nghe theo góp ý của họ? Tại sao anh không làm điều đơn giản nhất? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì cả nhóm của anh phải nhảy xuống từ cầu vượt cho tôi. Đừng làm mất mặt tôi!
- Chủ tịch Âu...
Một số giám đốc và phó giám đốc đã tái mặt vì sợ hãi và trái tim của họ dần ngừng đập. Thời gian đầu, họ có thể đảm nhận vị trí này nhờ sự giúp đỡ của Âu Thần , giờ thì anh ta vô cùng tức giận khi bị cách chức, họ không biết phải làm gì.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đổi con đường đó thành nghĩa trang tất cả các người và tôi muốn chôn sống tất cả các người!
Âu Thần gầm lên.
Mấy người này không ngờ rằng người bên trong lại quan trọng với Âu Thần đến vậy, và họ sợ hãi đến mức sắp ngất đi.
Làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có thể hi vọng người bên trong bình an vô sự!
Đừng liên quan đến họ!
Một lúc sau, cánh cửa phòng mổ mở ra, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào vị bác sĩ đi qua.
- Mau, chào chủ tịch Âu.
Trưởng khoa hoảng hốt
- Mau nói cho ngài Âu biết tình hình.
Vài bác sĩ nhìn thấy trưởng khoa cúi đầu khiêm tốn như vậy, không cần nghĩ cũng biết trước mặt là người có địa vị ra sao. Thấy áp thấp mạnh bao quanh, họ cung kính
- Xin chào chủ tịch Âu!
- Người bên trong thế nào?
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều và đã tử vong… Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.
Toàn bộ não của Âu Thần trở nên trống rỗng trong giây lát. Cô ấy mất quá nhiều máu? Chết??
Diễm Tô của hắn.... đã chết?
- Tôi nghe nói lúc đó đường đang thi công không có biển cảnh báo. Đội thi công lười biếng, lái xe không biết đường đang thi công ... Còn bệnh nhân này thì xảy ra va chạm, tài xế không phanh kịp gây tai nạn xe ...
Vị bác sĩ đầu ngành lấy điện thoại di động từ trong túi ra
- Đây là điện thoại di động của bệnh nhân. Tôi nghe nói lúc xảy ra vụ án vẫn còn nghe điện thoại. Cũng có thể là bản thân bệnh nhân không nhìn ra đường ...
" ... "
Âu Thần như mất hồn người đứng sững sờ.
Hắn đã nhìn thấy điện thoại di động của Diêm Tô mấy lần rồi, sao lúc này hắn cảm nhận được cảm giác nặng nề và bất an.
Cô chưa đồng ý lời cầu hôn của hắn, cô cũng chưa hẹn hò với hắn, sao có thể rời đi sớm như vậy?
- Thực sự xin lỗi, Âu chủ tịch, xin lỗi.
Bác sĩ phụ trách dẫn đầu những người khác cúi đầu
- Trưởng khoa, tôi còn có một cuộc phẫu thuật, tôi đi trước đây!
-Đừng, đừng…
Trưởng khoa bây giờ không dám ở một mình. Ở lại đây, vừa rồi ông ta đã tận mắt chứng kiến Âu Thần mắng nhiếc một số giám đốc và phó giám đốc, nó kinh hãi đến mức nào!
Ông cảm thấy tim mình yếu đi và phải đi cấp cứu sớm
Trong sảnh tầng một của tập đoàn Âu Thần một người phụ nữ tháo kính râm xuống, xúc động nói:
- Tôi chạy vội vã về đây chỉ để xem con dâu, nhưng vẫn chưa thấy. Cậu nói với tôi cô ấy đã chết?
Vệ Khanh đau đầu. Anh ta không biết phải giải thích thế nào với lão phu nhân này,
- Thưa bà, bà đừng kích động, bà và lão gia vừa mới trở về nhà, hay bà cứ nghỉ ngơi trước...
Lão phu nhân trước mặt là người đã qua độ tuổi xuân thì nhưng da vẫn còn hồng hào và trẻ đẹp. Bà mặc một chiếc áo nhung trắng. Bộ quần áo duyên dáng, sang trọng, quý phái trên dưới đều có khí chất hơn hắn mọi người.
Các nhân viên bảo vệ trong cả hội trường đều cúi đầu vì sự tức giận của lão bà mà không dám bộc phát khí thế.
Vệ Khanh không biết bắt đầu từ đâu.
- Lúc đó, đường.....đang được xây dựng. Không có biển cảnh báo nào được đặt trên bề mặt thi công. Đội thi công lười biếng và những người lái xe đi qua không biết rằng con đường đang được xây dựng ... Khi cô Tô băng qua đường, người lái xe đã không dừng được xe ...
- Tài xế gây tai nạn ở đâu?
- Đang được cấp cứu....
- Cứu cái gì , con dâu tôi chết rồi, mấy người kia còn cứu làm gì nữa!
"..."
Vệ Khanh có chút cúi đầu. Đây là muốn làm gián đoạn việc điều trị và để tài xế tự sinh tự diệt sao?
- Không thể nói như vậy, dù sao đó cũng là một sinh mệnh.
Người đàn ông ở bên cạnh nói, khí chất của ông cao quý, là người đang sống trên đỉnh của kim tự tháp và ông ta là cha của Âu Thần _ Âu Phong!
Còn lão phu nhân đang tức giận kia không ai khác là mẹ của Âu Thần_ Dương Đát Kỷ.
- Tính mạng của hắn có đáng bằng con dâu của tôi! Bao nhiêu năm nay tôi đều mong đợi Âu gia có con dâu, cuối cùng lại bị xe tông chết!!!
- Nghe nói có ổ gà trên đường mà xe tải chạy qua, bánh xe bị kẹt do phanh gấp nên mất lái đâm vào cô Khúc..
- Đi, đào cái hố to hơn, đào sâu hơn và chôn mấy người làm đường vào đó . Sau đó dùng con đường vừa gây tai nạn mà hãy xây một nghĩa trang!
Bà Dương cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng con dâu của mình chưa được thấy mặt mà đã ra đi như thế!
- Thưa bà, đó là tỉnh lộ ...
- Tôi không quan tâm đến điều đó! Để những người phụ trách đến đó quỳ lạy cô ấy năm ngày. Không! Là năm tháng!Đứng trên đó mà cầu nguyện linh hồn của cô ấy siêu thoát! Không cần mặc gì rườm rà chỉ cần đeo băng gạc màu trắng thôi!
- Bà bớt giận đi! Cái gì cũng có hướng giải quyết! Cẩn thận bệnh tim lại tái phát!
Âu Phong vỗ lưng xoa dịu.
- Chồng à, nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra! Khi nghe tin Âu Thần có bạn gái, em mừng đến nỗi suýt ngất đi. Sung sướng đến nỗi phải từ bỏ cảnh đẹp ở Hawaii mà chạy về đây! Tối hôm qua cao hứng đến mức không ngủ được, bây giờ lại nói cô ấy đã mất! Cháu trai của mấy đứa bạn tôi đã đi tiểu học, tôi bây giờ còn chưa có đứa cháu trai!
Vệ Khanh im lặng đứng sang một bên, cũng không khó hiểu tâm trạng hiện tại của phu nhân. Nhiều năm qua, bà ấy đã giới thiệu vô số cô gái cho thiếu gia. Thiếu gia thậm chí không thèm nhìn, đến khi cô Diễm Tô xuất hiện thì đã khiến thiếu gia thay đổi rất nhiều. Nhưng tình huống bây giờ vẫn không thay đổi. Khi pháo hoa đang lộng lẫy trên bầu trời đêm thì chúng vừa bị dập tắt ...
Bà Dương lấy điện thoại ra xem ảnh của Diễm Tô xúc động nói:
- Đứa trẻ tuyệt vời, trông xinh đẹp thế này, mà đã chịu mệnh khổ. Hãy sai người làm hỏng mặt thằng tài xế đó cho tôi!!
- Được rồi, được rồi.
Âu Phong vỗ về dỗ dành bà.
- Biết là bà rất lo lắng cho con trai mình, nhưng người ta đi rồi, bây giờ còn muốn làm gì nữa.
- Theo tướng mạo của cô gái này thì chắc chắn sẽ cùng Âu Thần sinh ra một đứa con bụ bẫm đáng yêu!
Bà Dương vùi mặt vào vòng tay ông khóc lóc thảm thiết,
- Đền con dâu lại cho tôi....huhu...
Âu Phong vỗ nhẹ vào lưng bà Dương an ủi
- Em đừng nói nữa! Âu Thần cần sự an ủi của chúng ta lúc này ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.