Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Nghiện Vợ
Chương 8
Ngân Candy
20/04/2021
- Cô sợ gián sao?
- Đưa tôi đi. Làm ơn!
Diêm Tô thực sự không muốn ở đây nữa. Vừa nghĩ đến ngón tay mình chạm vào con gián, da đầu Diễm Tô bắt đầu dựng lên, tay chân nỗi gà. Từ nhỏ, loài cô sợ nhất là gián, cô thề sẽ không đội trời chung mấy con vật này.
Trong khi họ đang nói chuyện, một số con gián bay từ góc tường đến cửa sổ gần bọn cô nhất, bò chậm rãi.
Diễm hét to
- Đi, đi thôi!
Cảnh tượng quá khứ hiện lên trong đầu, khiến Diễm Tô không rét mà run và sợ hãi. Thấy tên này không có ý định đi, cô cố vùng vẫy nhảy ra.
- Đừng nhúc nhích, có phải cô muốn thu hút sự chú ý của mấy con gián không?
Vết thương trên ngực Âu Thần chưa kịp đóng vảy giờ bị nứt ra do cô vùng vẫy mạnh.
Diễm Tô sợ quá không dám cử động, vừa khóc vừa van xin
- Làm ơn đưa tôi đi. Cầu xin anh!
Âu Thần không ngờ rằng nỗi sợ gián của Diễm Tô lại đến mức này, sau đó nhìn phòng tắm đã cũ và tối tăm này. Ngoài gián ra còn có nhiều số côn trùng bò nhỏ khác nữa.
Nơi này thực sự là ...
- Cô gái, có chuyện gì vậy
Hai người già vội vàng chạy tới, nhưng lại nghe thấy người đàn ông lạnh lùng quát một tiếng
- Đi ra ngoài!
- Cái này ...
Bọn họ đứng ở ngoài cửa, không biết có nên đi vào hay không. Bỏ đi, không nên vào thì hơn
- Cô gái ... cô ấy ổn chứ?
- Tránh ra.
Hai vợ chồng ngừng nói, kìm lòng kkhông được đành bước sang một bên.
Người đàn ông ôm Yến Tô trở lại phòng ngủ, lo lắng nói
- Cô sợ hãi đến vậy sao?
Thân thể nhỏ nhắn của Diễm Tô vẫn còn đang run rẩy, người được đặt ở trên giường, cô giờ còn chưa hoàn hồn, nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm trước , nước mắt không khỏi chảy ra. Nó lọt ra khe mắt cô.
"Đừng sợ đã xảy ra lâu như vậy rồi. Bây giờ mình đã là người lớn. Đừng sợ! "
Cô không ngừng tự an ủi mình trong lòng, thu mình lại một góc ôm đầu gối.
Cô đã mặc quần áo rồi, khi cuộn người lại, cô vô tình để lộ bờ vai trắng nõn nà và mịn màng , mái tóc dài như rong biển buông xuống càng tôn thêm vẻ gợi cảm và dễ thương.
Chết tiệt, sao bây giờ lại nghĩ cô ấy đặc biệt hấp dẫn, thu hút người đến gần. Cổ họng của Âu Thần thắt lại, và mắt anh ta càng sâu như đại dương.
- Tối nay cô đi ngủ sớm đi.
Âu Thần cảm thấy nếu anh ta không rời đi thì anh ta có thể bị người phụ nữ này dụ dỗ làm mất kiểm soát mà làm những điều không nên xảy ra.
Anh đang định xoay người rời đi , nhưng lại nghe thấy Diễm Tô nói:
-Chờ đã!
Cô sợ hãi nhìn chằm chằm con bọ đang bò chậm rãi trên tường, không dám rời mắt nửa bước. Trong nhà này thật sự có tất cả mọi thứ, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy nhện, côn trùng, bướm…
Cô sợ côn trùng đến thế sao?
Diêm Tô lắc đầu, muốn nói rằng từ nhỏ cô không sợ bất cứ điều gì, nhưng mà....khi điều đó xảy ra, cô đã vô cùng sợ hãi với tất cả các loài côn trùng.
- Cô phải chỉnh sửa lại áo quần trước đã!
Nghe được lời nhắc nhở của người đàn ông, Diêm Tô khó hiểu nhìn xuống cơ thể, lúc này mới phát hiện vòng 1 của cô đang lộ ra rất nhiều. Những đường quai xanh cứ thế mà phơi bày
Cô vốn đã xấu hổ nay lại càng xấu hổ hơn, kéo áo che đi sau đó cô muốn đào một cái hố mà chui xuống. Thật mất mặt !
- Ngủ đi.
Âu Thần ra lệnh nhìn cô, sau đó tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô.
Diêm Tô phản ứng lại
- Đêm nay anh định ngủ ở đây?
- Bằng không thì thế nào?
"..."
Hai người xa lạ gặp nhau, tắm chung, ngủ chung cùng một phòng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy được tình huống này không đúng ... Nếu chuyện này bị người khác biết. ...
- Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô. Hơn nữa tôi bị thương không thể đụng vào cô!
Diêm Tô nghe vậy nghỉ thấy cũng thấy có lý, nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Thấy cô chần chừ không đáp Âu Thần tiếp lời
- Nếu gián xuất hiện, tôi có thể giúp cô.
Diêm Tô nghe đến đây thì mọi băn khoăn đều bị đá bay, lập tức gật đầu.
Sau một ngày ngâm biển và buồn ngủ, Diêm Tô từ từ buông bỏ đề phòng, đặt chăn bông vào giữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng đàn da diết từ bên ngoài, gió rít thổi làm bay cửa sổ giấy, không biết có phải gió to quá không, hay căn nhà đã cũ nát mái ngói mag một vài mảnh bị va chạm vào nhau và rơi xuống đất.
Khi chiếc máy bay hạng sang bay càng lúc càng gần, ngói rơi ngày càng nhiều, và cuối cùng, phần lớn mái nhà đã bị bay ra một cách vô tình.
Đồ đạc trong nhà bị bay tứ phương và bị gió quật đổ hết, ngay cả cửa sổ cũng bị vỡ!
Hai người già đang xếp lưới đánh cá trong sân kinh hãi, vội trốn vào một góc để nhìn chiếc phi cơ nguy nga.
Nó muốn từ trên trời đáp xuống mấy lần, nhưng không gian quá nhỏ nên lơ lửng vài vòng trên không trung, chỉ có thể lựa chọn đáp xuống bãi biển cách đó không xa.
Nhiều ngư dân sống xung quanh ra xem náo nhiệt, chưa bao giờ cái làng chài nhỏ bé bị cô lập này lại náo nhiệt đến thế.
Diễm Tô bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào, và khi cô tỉnh lại, cô nhận ra rằng cô đang ngủ trong vòng tay của Âu Thần!!
- A..!!!
Diễm Tô mất kiểm soát hét lên
- Đưa tôi đi. Làm ơn!
Diêm Tô thực sự không muốn ở đây nữa. Vừa nghĩ đến ngón tay mình chạm vào con gián, da đầu Diễm Tô bắt đầu dựng lên, tay chân nỗi gà. Từ nhỏ, loài cô sợ nhất là gián, cô thề sẽ không đội trời chung mấy con vật này.
Trong khi họ đang nói chuyện, một số con gián bay từ góc tường đến cửa sổ gần bọn cô nhất, bò chậm rãi.
Diễm hét to
- Đi, đi thôi!
Cảnh tượng quá khứ hiện lên trong đầu, khiến Diễm Tô không rét mà run và sợ hãi. Thấy tên này không có ý định đi, cô cố vùng vẫy nhảy ra.
- Đừng nhúc nhích, có phải cô muốn thu hút sự chú ý của mấy con gián không?
Vết thương trên ngực Âu Thần chưa kịp đóng vảy giờ bị nứt ra do cô vùng vẫy mạnh.
Diễm Tô sợ quá không dám cử động, vừa khóc vừa van xin
- Làm ơn đưa tôi đi. Cầu xin anh!
Âu Thần không ngờ rằng nỗi sợ gián của Diễm Tô lại đến mức này, sau đó nhìn phòng tắm đã cũ và tối tăm này. Ngoài gián ra còn có nhiều số côn trùng bò nhỏ khác nữa.
Nơi này thực sự là ...
- Cô gái, có chuyện gì vậy
Hai người già vội vàng chạy tới, nhưng lại nghe thấy người đàn ông lạnh lùng quát một tiếng
- Đi ra ngoài!
- Cái này ...
Bọn họ đứng ở ngoài cửa, không biết có nên đi vào hay không. Bỏ đi, không nên vào thì hơn
- Cô gái ... cô ấy ổn chứ?
- Tránh ra.
Hai vợ chồng ngừng nói, kìm lòng kkhông được đành bước sang một bên.
Người đàn ông ôm Yến Tô trở lại phòng ngủ, lo lắng nói
- Cô sợ hãi đến vậy sao?
Thân thể nhỏ nhắn của Diễm Tô vẫn còn đang run rẩy, người được đặt ở trên giường, cô giờ còn chưa hoàn hồn, nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhiều năm trước , nước mắt không khỏi chảy ra. Nó lọt ra khe mắt cô.
"Đừng sợ đã xảy ra lâu như vậy rồi. Bây giờ mình đã là người lớn. Đừng sợ! "
Cô không ngừng tự an ủi mình trong lòng, thu mình lại một góc ôm đầu gối.
Cô đã mặc quần áo rồi, khi cuộn người lại, cô vô tình để lộ bờ vai trắng nõn nà và mịn màng , mái tóc dài như rong biển buông xuống càng tôn thêm vẻ gợi cảm và dễ thương.
Chết tiệt, sao bây giờ lại nghĩ cô ấy đặc biệt hấp dẫn, thu hút người đến gần. Cổ họng của Âu Thần thắt lại, và mắt anh ta càng sâu như đại dương.
- Tối nay cô đi ngủ sớm đi.
Âu Thần cảm thấy nếu anh ta không rời đi thì anh ta có thể bị người phụ nữ này dụ dỗ làm mất kiểm soát mà làm những điều không nên xảy ra.
Anh đang định xoay người rời đi , nhưng lại nghe thấy Diễm Tô nói:
-Chờ đã!
Cô sợ hãi nhìn chằm chằm con bọ đang bò chậm rãi trên tường, không dám rời mắt nửa bước. Trong nhà này thật sự có tất cả mọi thứ, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy nhện, côn trùng, bướm…
Cô sợ côn trùng đến thế sao?
Diêm Tô lắc đầu, muốn nói rằng từ nhỏ cô không sợ bất cứ điều gì, nhưng mà....khi điều đó xảy ra, cô đã vô cùng sợ hãi với tất cả các loài côn trùng.
- Cô phải chỉnh sửa lại áo quần trước đã!
Nghe được lời nhắc nhở của người đàn ông, Diêm Tô khó hiểu nhìn xuống cơ thể, lúc này mới phát hiện vòng 1 của cô đang lộ ra rất nhiều. Những đường quai xanh cứ thế mà phơi bày
Cô vốn đã xấu hổ nay lại càng xấu hổ hơn, kéo áo che đi sau đó cô muốn đào một cái hố mà chui xuống. Thật mất mặt !
- Ngủ đi.
Âu Thần ra lệnh nhìn cô, sau đó tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô.
Diêm Tô phản ứng lại
- Đêm nay anh định ngủ ở đây?
- Bằng không thì thế nào?
"..."
Hai người xa lạ gặp nhau, tắm chung, ngủ chung cùng một phòng, nghĩ như thế nào đều cảm thấy được tình huống này không đúng ... Nếu chuyện này bị người khác biết. ...
- Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô. Hơn nữa tôi bị thương không thể đụng vào cô!
Diêm Tô nghe vậy nghỉ thấy cũng thấy có lý, nhưng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác. Thấy cô chần chừ không đáp Âu Thần tiếp lời
- Nếu gián xuất hiện, tôi có thể giúp cô.
Diêm Tô nghe đến đây thì mọi băn khoăn đều bị đá bay, lập tức gật đầu.
Sau một ngày ngâm biển và buồn ngủ, Diêm Tô từ từ buông bỏ đề phòng, đặt chăn bông vào giữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng đàn da diết từ bên ngoài, gió rít thổi làm bay cửa sổ giấy, không biết có phải gió to quá không, hay căn nhà đã cũ nát mái ngói mag một vài mảnh bị va chạm vào nhau và rơi xuống đất.
Khi chiếc máy bay hạng sang bay càng lúc càng gần, ngói rơi ngày càng nhiều, và cuối cùng, phần lớn mái nhà đã bị bay ra một cách vô tình.
Đồ đạc trong nhà bị bay tứ phương và bị gió quật đổ hết, ngay cả cửa sổ cũng bị vỡ!
Hai người già đang xếp lưới đánh cá trong sân kinh hãi, vội trốn vào một góc để nhìn chiếc phi cơ nguy nga.
Nó muốn từ trên trời đáp xuống mấy lần, nhưng không gian quá nhỏ nên lơ lửng vài vòng trên không trung, chỉ có thể lựa chọn đáp xuống bãi biển cách đó không xa.
Nhiều ngư dân sống xung quanh ra xem náo nhiệt, chưa bao giờ cái làng chài nhỏ bé bị cô lập này lại náo nhiệt đến thế.
Diễm Tô bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào, và khi cô tỉnh lại, cô nhận ra rằng cô đang ngủ trong vòng tay của Âu Thần!!
- A..!!!
Diễm Tô mất kiểm soát hét lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.