Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 64
Mộng Dao Chi Hạ
04/09/2019
Một buổi sáng mưa như trút nước.
Sấm sét bên ngoài cứ lóe lên từng đợt, ánh sáng chớp nhoáng như muốn xé toang cả bầu trời, những hạt mưa cứ lộp độp lộp độp rơi, bầu trời bị những đám mây đen bao vây lấy, một tia nắng cũng không thể len lỏi qua nổi lớp mây dày đặc kia.
Nếu như không phải các công ty đã bắt đầu làm việc thì ai cũng nghĩ rằng bây giờ mới chỉ là giờ gà gáy…
Quả là một buổi sáng âm u!
Trong một căn phòng ngủ rộng lớn, cửa sổ kính to lớn thấm đẫm hơi nước từ những giọt mua to nhỏ không đều, tiếng mưa bao trùm lấy không gian yên tĩnh trong căn phòng, mùi hương quấn quýt của cô gái và chàng trai lan tỏa khắp các ngóc ngách.
Trên giường, một đôi nam nữ còn đang nằm trong chăn ấm. Người nữ với mái tóc dài thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết vẫn còn đang say giấc nồng, cô đẹp một như thiên thần đang dựa vào lồng ngực vững chãi của người nam. Thân hình mảnh mai của cô vẫn còn vương lại những dấu hôn của cuộc ân ái tối qua.
Người nam thì ôm lấy eo thon của người nữ, một tay vuốt vài sợi tóc mai còn vương trên mặt cô, tham lam ngửi mùi hương bồ kết thơm lừng, một tay chống lên đầu, nở nụ cười dịu dàng, ngắm kĩ khuôn mặt xinh đẹp kia.
Nhớ lại hôm qua, lúc vừa mới về đến biệt thự, Tư Hạo Hiên còn không cần bế Hạ Thi Văn lên, cô đã lập tức đu lấy người hắn, tay ôm chặt cổ, chiếc lưỡi nhỏ xinh không chuyên nghiệp cứ quấn lấy vành tai hắn không rời.
Người ta nói chỉ có mèo mới quấn lấy chủ như vậy, thế nên bây giờ Hạ Thi Văn cũng không khác mèo là bao!
Người giúp việc trong nhà đều bị Tư Hạo Hiên đuổi đi hết, không khí lúc nãy rõ ràng còn có sự ngượng ngùng của những người giúp việc và quản gia cùng với ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn cô đều đã bị hắn cho nghỉ sớm, ai về nhà nấy, giờ chỉ còn lại hai người…
Tư Hạo Hiên nhẹ nhàng rút tay con mèo con đang bám trên cổ hắn ra, đặt cô ngồi lên chiếc ghế ở phòng khách, còn mình thì ngồi đối diện với cô, tư thế ngồi vắt chân y hệt một vị vua uy nghi ngút trời, nhưng mặt lại không giấu nổi ý cười.
Cô nhóc này tiếp theo sẽ làm gì nữa đây?
Quả nhiên, Tư Hạo Hiên không cần phải chờ đợi lâu, Hạ Thi Văn đã nhao đến ngồi lên đùi hắn, tay lại choàng qua cổ, miệng phát ra những tiếng nỉ non bằng giọng nói đầy sức quyến rũ chết người:
“Tư Hạo Hiên, tôi… thật sự… khó chịu lắm!
Tư Hạo Hiên không phải người có kinh nghiệm chơi bời như Vu Ngạo Ân nhưng hắn vẫn biết, tác dụng phát tác của loại thuốc này đến bao giờ mới là cực điểm. Hắn kiên nhẫn chờ đợi như vậy, cũng chỉ đợi đến giờ phút thuốc phát huy hết tác dụng này, nếu không hắn đã lao vào ăn cô rồi!
“Vậy làm theo ý em đi, cùng lắm là em phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!”
Tư Hạo Hiên mặt không đổi sắc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười đủ dịu dàng, cũng đủ xảo quyệt, chỉ mới nói có vài từ mà đã đổ hết tội lên đầu của Hạ Thi Văn rồi!
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ như người say rượu của cô…
Hạ Thi Văn chẳng quan tâm, cô như người mất trí, Tư Hạo Hiên chỉ vừa mới sờ qua mặt thôi mà cô cũng đủ khiến cơ thể cô như được lấp đầy khát khao mãnh liệt. Hạ Thi Văn điên cuồng cúi xuống, hôn…rồi lại liếm tới tấp ở cổ Tư Hạo Hiên. Tay cô cũng không rảnh rang, tự tay cởi từng cúc áo sơ mi xuống.
“Rốt cuộc tôi bị sao vậy?”
Chỉ còn lại chút lí trí cuối cùng, Hạ Thi Văn dừng lại, đầu gục vào vai Tư Hạo Hiên, tự trách chính bản thân mình…
Rõ ràng cô biết người trước mặt là ai, vậy mà cô lại không thể kiềm chế nổi khát vọng dâng lên trong mình…
Rõ ràng lời này là sự trách móc, vậy mà giọng nói của cô vừa phát ra, nhỏ nhẹ lại hết sức đáng yêu đến không chịu được, như một đứa trẻ đang bị mắng mỏ khiến cho Tư Hạo Hiên run lên, cơ thể lập tức phản ứng lại với cô gái đang gục trên người mình, tim hắn như có một cái lông vũ cù nhẹ, không đủ mạnh nhưng cũng đủ khiến hắn tê dại.
Có phải đã nhiều năm rồi hắn không động đến phụ nữ nên bây giờ với cô hắn mới lại có cảm giác không?
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy hai bả vai cô, đẩy cô ra xa. Cô gái đang ngồi trên đùi bị đẩy ra đột ngột, đột nhiên mặt lộ ra chút thất vọng.
Tư Hạo Hiên nhìn thấy thì dở khóc dở cười. Cô nhóc này, rốt cuộc tại sao lại để lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy cơ chứ?
Trong đầu Tư Hạo Hiên nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ này vô cùng rõ ràng, muốn chiếm đoạt cô, chiếm lấy biểu cảm đáng yêu động lòng người này của cô. Hắn không muốn cô để lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt một người đàn ông nào khác, ngoại trừ hắn.
Không nghĩ gì nhiều nữa, Tư Hạo Hiên ánh mắt như con sói đói, nhảy bổ tới hôn cô tới tấp khiến Hạ Thi Văn trong lòng giật nảy. Hắn ôm chặt cô vào trong lòng, tay dùng lực ôm lấy gáy cô, để cô tựa sát vào người mình, khiến cô có ra sức giãy giụa cũng không thể phản kháng nổi.
Dưới tác dụng của thuốc, cô chỉ có thể chìm đắm trong nụ hôn đó…
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của hắn lúc nãy đã bị cô tháo đến phân nửa, hơn nữa hắn lại để cô dựa sát vào người như vậy, lúc nãy cách một lớp áo sơ mi còn khiến cô điên cuồng, giờ da thịt của hắn chạm vào người cô, cô còn có thể làm thế nào nữa chứ…
Hạ Thi Văn muốn đẩy hắn ra nhưng rồi tay lại không nghe lệnh cô, choàng qua cổ hắn, đắm chìm theo nụ hôn đó.
Đó là nụ hôn đầu của cô…
Nụ hôn không mạnh nhưng đủ cuồng nhiệt, không nhẹ nhưng đủ dịu dàng. Tư Hạo Hiên từ từ tấn công đôi môi đỏ hồng như trái đào chín của cô, xâm nhập dần vào khoang miệng cô, chiếm hết thứ ngọt có trong khoang miệng xinh xắn ấy, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa cái miệng xinh xắn của cô.
“Ưm…”
Không biết hôn đến bao lâu sau, khi Hạ Thi Văn thấy mình không còn chút không khí nào để thở, cảm giác sắp chết ngạt, hắn mới thả cô ra, còn liếm môi mình một cái để thưởng thức, chất giọng trầm ấm áp như tiếng đàn du dương lại vang lên, nhưng lần này nghe có vẻ rất hư hỏng:
“Muốn tôi lắm rồi hả?”
Hạ Thi Văn không nghe những lời đó vào tai, mặt đỏ bừng, bị hôn cho đến không còn chút không khí nào để thở, vừa buông ra cô đã tham lam hít thật nhiều không khí ở bên ngoài, còn chưa kịp định thần lại, cô đã có cảm giác bị người nào đó nhấc bổng lên, theo bản năng cô chỉ kịp thốt lên:
“A…”
Rốt cuộc cô hét lên cũng đã quá muộn, hắn từ lúc nào đã bước những bước thật vững chãi đi trên chiếc cầu thang xoắn ốc lớn kiểu Âu, bế cô nhẹ tênh như không khí.
Cửa phòng ngủ vừa bật mở, Hạ Thi Văn đã bị ném thẳng xuống chiếc giường rộng lớn êm ái, ngẩng lên phía trên đã thấy Tư Hạo Hiên đè lên người cô, tư thế rất chi là ám muội…
Sấm sét bên ngoài cứ lóe lên từng đợt, ánh sáng chớp nhoáng như muốn xé toang cả bầu trời, những hạt mưa cứ lộp độp lộp độp rơi, bầu trời bị những đám mây đen bao vây lấy, một tia nắng cũng không thể len lỏi qua nổi lớp mây dày đặc kia.
Nếu như không phải các công ty đã bắt đầu làm việc thì ai cũng nghĩ rằng bây giờ mới chỉ là giờ gà gáy…
Quả là một buổi sáng âm u!
Trong một căn phòng ngủ rộng lớn, cửa sổ kính to lớn thấm đẫm hơi nước từ những giọt mua to nhỏ không đều, tiếng mưa bao trùm lấy không gian yên tĩnh trong căn phòng, mùi hương quấn quýt của cô gái và chàng trai lan tỏa khắp các ngóc ngách.
Trên giường, một đôi nam nữ còn đang nằm trong chăn ấm. Người nữ với mái tóc dài thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết vẫn còn đang say giấc nồng, cô đẹp một như thiên thần đang dựa vào lồng ngực vững chãi của người nam. Thân hình mảnh mai của cô vẫn còn vương lại những dấu hôn của cuộc ân ái tối qua.
Người nam thì ôm lấy eo thon của người nữ, một tay vuốt vài sợi tóc mai còn vương trên mặt cô, tham lam ngửi mùi hương bồ kết thơm lừng, một tay chống lên đầu, nở nụ cười dịu dàng, ngắm kĩ khuôn mặt xinh đẹp kia.
Nhớ lại hôm qua, lúc vừa mới về đến biệt thự, Tư Hạo Hiên còn không cần bế Hạ Thi Văn lên, cô đã lập tức đu lấy người hắn, tay ôm chặt cổ, chiếc lưỡi nhỏ xinh không chuyên nghiệp cứ quấn lấy vành tai hắn không rời.
Người ta nói chỉ có mèo mới quấn lấy chủ như vậy, thế nên bây giờ Hạ Thi Văn cũng không khác mèo là bao!
Người giúp việc trong nhà đều bị Tư Hạo Hiên đuổi đi hết, không khí lúc nãy rõ ràng còn có sự ngượng ngùng của những người giúp việc và quản gia cùng với ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn cô đều đã bị hắn cho nghỉ sớm, ai về nhà nấy, giờ chỉ còn lại hai người…
Tư Hạo Hiên nhẹ nhàng rút tay con mèo con đang bám trên cổ hắn ra, đặt cô ngồi lên chiếc ghế ở phòng khách, còn mình thì ngồi đối diện với cô, tư thế ngồi vắt chân y hệt một vị vua uy nghi ngút trời, nhưng mặt lại không giấu nổi ý cười.
Cô nhóc này tiếp theo sẽ làm gì nữa đây?
Quả nhiên, Tư Hạo Hiên không cần phải chờ đợi lâu, Hạ Thi Văn đã nhao đến ngồi lên đùi hắn, tay lại choàng qua cổ, miệng phát ra những tiếng nỉ non bằng giọng nói đầy sức quyến rũ chết người:
“Tư Hạo Hiên, tôi… thật sự… khó chịu lắm!
Tư Hạo Hiên không phải người có kinh nghiệm chơi bời như Vu Ngạo Ân nhưng hắn vẫn biết, tác dụng phát tác của loại thuốc này đến bao giờ mới là cực điểm. Hắn kiên nhẫn chờ đợi như vậy, cũng chỉ đợi đến giờ phút thuốc phát huy hết tác dụng này, nếu không hắn đã lao vào ăn cô rồi!
“Vậy làm theo ý em đi, cùng lắm là em phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!”
Tư Hạo Hiên mặt không đổi sắc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười đủ dịu dàng, cũng đủ xảo quyệt, chỉ mới nói có vài từ mà đã đổ hết tội lên đầu của Hạ Thi Văn rồi!
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ như người say rượu của cô…
Hạ Thi Văn chẳng quan tâm, cô như người mất trí, Tư Hạo Hiên chỉ vừa mới sờ qua mặt thôi mà cô cũng đủ khiến cơ thể cô như được lấp đầy khát khao mãnh liệt. Hạ Thi Văn điên cuồng cúi xuống, hôn…rồi lại liếm tới tấp ở cổ Tư Hạo Hiên. Tay cô cũng không rảnh rang, tự tay cởi từng cúc áo sơ mi xuống.
“Rốt cuộc tôi bị sao vậy?”
Chỉ còn lại chút lí trí cuối cùng, Hạ Thi Văn dừng lại, đầu gục vào vai Tư Hạo Hiên, tự trách chính bản thân mình…
Rõ ràng cô biết người trước mặt là ai, vậy mà cô lại không thể kiềm chế nổi khát vọng dâng lên trong mình…
Rõ ràng lời này là sự trách móc, vậy mà giọng nói của cô vừa phát ra, nhỏ nhẹ lại hết sức đáng yêu đến không chịu được, như một đứa trẻ đang bị mắng mỏ khiến cho Tư Hạo Hiên run lên, cơ thể lập tức phản ứng lại với cô gái đang gục trên người mình, tim hắn như có một cái lông vũ cù nhẹ, không đủ mạnh nhưng cũng đủ khiến hắn tê dại.
Có phải đã nhiều năm rồi hắn không động đến phụ nữ nên bây giờ với cô hắn mới lại có cảm giác không?
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy hai bả vai cô, đẩy cô ra xa. Cô gái đang ngồi trên đùi bị đẩy ra đột ngột, đột nhiên mặt lộ ra chút thất vọng.
Tư Hạo Hiên nhìn thấy thì dở khóc dở cười. Cô nhóc này, rốt cuộc tại sao lại để lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy cơ chứ?
Trong đầu Tư Hạo Hiên nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ này vô cùng rõ ràng, muốn chiếm đoạt cô, chiếm lấy biểu cảm đáng yêu động lòng người này của cô. Hắn không muốn cô để lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt một người đàn ông nào khác, ngoại trừ hắn.
Không nghĩ gì nhiều nữa, Tư Hạo Hiên ánh mắt như con sói đói, nhảy bổ tới hôn cô tới tấp khiến Hạ Thi Văn trong lòng giật nảy. Hắn ôm chặt cô vào trong lòng, tay dùng lực ôm lấy gáy cô, để cô tựa sát vào người mình, khiến cô có ra sức giãy giụa cũng không thể phản kháng nổi.
Dưới tác dụng của thuốc, cô chỉ có thể chìm đắm trong nụ hôn đó…
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh của hắn lúc nãy đã bị cô tháo đến phân nửa, hơn nữa hắn lại để cô dựa sát vào người như vậy, lúc nãy cách một lớp áo sơ mi còn khiến cô điên cuồng, giờ da thịt của hắn chạm vào người cô, cô còn có thể làm thế nào nữa chứ…
Hạ Thi Văn muốn đẩy hắn ra nhưng rồi tay lại không nghe lệnh cô, choàng qua cổ hắn, đắm chìm theo nụ hôn đó.
Đó là nụ hôn đầu của cô…
Nụ hôn không mạnh nhưng đủ cuồng nhiệt, không nhẹ nhưng đủ dịu dàng. Tư Hạo Hiên từ từ tấn công đôi môi đỏ hồng như trái đào chín của cô, xâm nhập dần vào khoang miệng cô, chiếm hết thứ ngọt có trong khoang miệng xinh xắn ấy, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa cái miệng xinh xắn của cô.
“Ưm…”
Không biết hôn đến bao lâu sau, khi Hạ Thi Văn thấy mình không còn chút không khí nào để thở, cảm giác sắp chết ngạt, hắn mới thả cô ra, còn liếm môi mình một cái để thưởng thức, chất giọng trầm ấm áp như tiếng đàn du dương lại vang lên, nhưng lần này nghe có vẻ rất hư hỏng:
“Muốn tôi lắm rồi hả?”
Hạ Thi Văn không nghe những lời đó vào tai, mặt đỏ bừng, bị hôn cho đến không còn chút không khí nào để thở, vừa buông ra cô đã tham lam hít thật nhiều không khí ở bên ngoài, còn chưa kịp định thần lại, cô đã có cảm giác bị người nào đó nhấc bổng lên, theo bản năng cô chỉ kịp thốt lên:
“A…”
Rốt cuộc cô hét lên cũng đã quá muộn, hắn từ lúc nào đã bước những bước thật vững chãi đi trên chiếc cầu thang xoắn ốc lớn kiểu Âu, bế cô nhẹ tênh như không khí.
Cửa phòng ngủ vừa bật mở, Hạ Thi Văn đã bị ném thẳng xuống chiếc giường rộng lớn êm ái, ngẩng lên phía trên đã thấy Tư Hạo Hiên đè lên người cô, tư thế rất chi là ám muội…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.