Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 67
Mộng Dao Chi Hạ
04/09/2019
Ngâm mình dưới làn nước một lúc lâu, Hạ Thi Văn mới cảm thấy mình tỉnh táo lại được một chút.
Ngắm mình trong gương, cô không còn nhận ra chính mình nữa.
Trên cổ, trên bả vai, trên ngực, sau lưng…khắp nơi đều là dấu vết hắn lưu lại, dù cho cô có kì cọ kĩ càng như thế nào đi chăng nữa, những dấu vết đáng xấu hổ đó cũng không thể biến mất.
Hạ Thi Văn bất lực ngồi thụp xuống trên sàn nhà ướt lạnh trong phòng tắm, nước mắt thấm đẫm ướt nhòe cả khóe mắt, lã chã tuôn rơi.
Cái quý giá nhất của cô….vậy mà lại mất cho một người ngoài cái tên ra, cái gì cô cũng không biết về hắn!
Nhưng cô cũng là một cô gái kiên cường, chỉ cho phép bản thân mình được yếu đuối một chút, khóc một chút. Sau đó, cô gạt nước mắt, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Căn phòng vẫn tràn ngập mùi của hắn và cô, mùi hương bạc hà thơm mát của hắn, mùi bồ kết trên người cô, tất cả như nhắc cô nhớ lại kí ức của ngày hôm qua, vẫn còn hiện lên rõ mồn một.
Hạ Thi Văn cười tự giễu, cô cúi xuống nhặt chiếc váy màu hồng ngà hắn vừa đem lên…
Đáng tiếc, chiếc váy xinh đẹp như vậy, lại không phải của cô!
Hạ Thi Văn đem nó vứt sang một bên giường rồi ngồi tìm lại bộ đồ ngày hôm qua cô mặc.
Chiếc áo sơ mi bị rách tả tơi, khuy áo bị giựt tung ra vài chiếc. Chiếc váy bị xé rách một mảng…
Cô hít một hơi thật sâu, rút ra cây kéo vừa tìm thấy trong phòng vệ sinh, ngồi bệt xuống thảm trong phòng, bắt đầu cắt cắt xé xé.
Khoảng vài phút sau, cô đã hoàn thành bộ trang phục, mặc nó lên người…
Phải nói Hạ Thi Văn là người rất có năng khiếu về thiết kế thời trang. Chỉ trong vài phút thôi, một bộ đồ rách nát mà cô lại có thể sửa thành một bộ đồ mới hoàn toàn.
Chiếc áo sơ mi rách rưới được cô cắt xén đi, trở thành một chiếc áo croptop lệch vai, tay áo dài được cô cắt đi phân nửa. Còn váy dài bị xé mất một mảng, cô không nể nang gì mà cắt thành chiếc váy vạt lệch trông điệu đà mà lại không rườm rà, vô cùng hợp với cô.
Bộ đồ này được cô phối lại còn đẹp hơn bộ đồ ngày hôm qua cô mặc đến…
Xong xuôi, cô mới mở cửa bước xuống tầng.
Hôm qua là do cô bị thuốc điều khiển đến thần hồn điên đảo, chưa kịp chiêm ngưỡng căn nhà này.
Cô bước xuống cầu thang, từng bậc, từng bậc một…
Hiện ra trước mắt cô là một không gian vô cùng hiện đại. Đèn chùm không phải kiểu cổ điển mà được biến tấu đi với lớp ánh sáng màu trắng, hoa văn in chìm trên tường cũng vô cùng sang trọng, toàn bộ cửa ra vào đều làm bằng kính.
Nếu cô nhớ không nhầm, hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bé, căn nhà đẹp như vậy, sao hắn có thể mua được?
Chẳng lẽ là…trai bao?
Ha! Vậy mà cô lại đi đưa lần đầu cho một tên trai bao hả? Thật nhục nhã!
Chiếc sofa màu trắng đặt ở giữa phòng, Tư Hạo Hiên đang ngồi vắt chân, trước mặt là chiếc máy tính cùng với một đống giấy tờ, lông mày hắn thì nhíu chặt lại, xem ra là rất bận!
“Em xuống rồi hả?”
Tư Hạo Hiên mắt vẫn không rời máy tính, hỏi.
Hạ Thi Văn ngạc nhiên. Cô đã cố gắng đi nhẹ nhàng đến vậy, thế mà hắn vẫn phát hiện được ư?
Tư Hạo Hiên gập máy tính lại, quay ra đưa mắt nhìn cô.
“Tại sao không mặc bộ đồ tôi đưa em?”
Nhìn thấy quần áo mà cô đang mặc, hắn hơi nhíu mày lại.
Đây rõ ràng giống hệt bộ đồ hôm qua, nhưng hắn lại có cảm giác không phải bộ đồ hôm qua. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Tôi không mặc đồ bố thí!”
Hạ Thi văn hùng hổ trả lời, đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định. Như kiểu Hạ Thi Văn bây giờ và Hạ Thi Văn trong căn phòng vừa nãy là hai người khác nhau hoàn toàn vậy!
“Tùy em vậy. Chắc em đói rồi, lại ăn sáng đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tư Hạo Hiên thật sự hết cách. Cô gái nhỏ này, miệng lưỡi sao lại sắc bén đến như vậy?
“Tôi không đói. Cảm ơn hôm qua anh đã chiếu cố tôi. Từ giờ về sau chúng ta sẽ không cần phải gặp lại nhau nữa, vĩnh biệt!”
Nói rồi, cô để một tờ chi phiếu trên bàn rồi định quay gót bước đi.
Tư Hạo Hiên ngẩn người. Cô vậy mà lại coi hắn là trai bao?
Được, được… thú vị lắm!
Chả ngờ tay cô chưa kịp động vào nắm cửa, một câu nói của Tư Hạo Hiên khiến cô giật nảy người.
“Mọi chuyện xảy ra hôm qua, tôi tin em là người để tâm nhất, tôi cũng sẽ có trách nhiệm với việc này. Vậy nên chi bằng chúng ta kết hôn?”
Thực ra đây chỉ là lí do để hắn khiến cô chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Vốn dĩ khi Hạ Chí Viễn đồng ý gả cô vào Tư gia, với tính cách của cô, hắn biết cô sẽ không đồng ý. Vậy nên, trong lòng hắn đã vạch ra một kế hoạch khiến cô chấp nhận kết hôn với hắn.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ kế hoạch chưa được thực hiện, vậy mà lại gặp sự cố nguy hiểm, nhưng nhờ như vậy mà bây giờ hắn vẫn có thể khiến cô chấp nhận cuộc hôn nhân này mà không phải động tay chân tí nào. Hắn có nên cảm ơn người đã bắt cóc cô để tạo cơ hội cho hắn không nhỉ?
Ngắm mình trong gương, cô không còn nhận ra chính mình nữa.
Trên cổ, trên bả vai, trên ngực, sau lưng…khắp nơi đều là dấu vết hắn lưu lại, dù cho cô có kì cọ kĩ càng như thế nào đi chăng nữa, những dấu vết đáng xấu hổ đó cũng không thể biến mất.
Hạ Thi Văn bất lực ngồi thụp xuống trên sàn nhà ướt lạnh trong phòng tắm, nước mắt thấm đẫm ướt nhòe cả khóe mắt, lã chã tuôn rơi.
Cái quý giá nhất của cô….vậy mà lại mất cho một người ngoài cái tên ra, cái gì cô cũng không biết về hắn!
Nhưng cô cũng là một cô gái kiên cường, chỉ cho phép bản thân mình được yếu đuối một chút, khóc một chút. Sau đó, cô gạt nước mắt, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Căn phòng vẫn tràn ngập mùi của hắn và cô, mùi hương bạc hà thơm mát của hắn, mùi bồ kết trên người cô, tất cả như nhắc cô nhớ lại kí ức của ngày hôm qua, vẫn còn hiện lên rõ mồn một.
Hạ Thi Văn cười tự giễu, cô cúi xuống nhặt chiếc váy màu hồng ngà hắn vừa đem lên…
Đáng tiếc, chiếc váy xinh đẹp như vậy, lại không phải của cô!
Hạ Thi Văn đem nó vứt sang một bên giường rồi ngồi tìm lại bộ đồ ngày hôm qua cô mặc.
Chiếc áo sơ mi bị rách tả tơi, khuy áo bị giựt tung ra vài chiếc. Chiếc váy bị xé rách một mảng…
Cô hít một hơi thật sâu, rút ra cây kéo vừa tìm thấy trong phòng vệ sinh, ngồi bệt xuống thảm trong phòng, bắt đầu cắt cắt xé xé.
Khoảng vài phút sau, cô đã hoàn thành bộ trang phục, mặc nó lên người…
Phải nói Hạ Thi Văn là người rất có năng khiếu về thiết kế thời trang. Chỉ trong vài phút thôi, một bộ đồ rách nát mà cô lại có thể sửa thành một bộ đồ mới hoàn toàn.
Chiếc áo sơ mi rách rưới được cô cắt xén đi, trở thành một chiếc áo croptop lệch vai, tay áo dài được cô cắt đi phân nửa. Còn váy dài bị xé mất một mảng, cô không nể nang gì mà cắt thành chiếc váy vạt lệch trông điệu đà mà lại không rườm rà, vô cùng hợp với cô.
Bộ đồ này được cô phối lại còn đẹp hơn bộ đồ ngày hôm qua cô mặc đến…
Xong xuôi, cô mới mở cửa bước xuống tầng.
Hôm qua là do cô bị thuốc điều khiển đến thần hồn điên đảo, chưa kịp chiêm ngưỡng căn nhà này.
Cô bước xuống cầu thang, từng bậc, từng bậc một…
Hiện ra trước mắt cô là một không gian vô cùng hiện đại. Đèn chùm không phải kiểu cổ điển mà được biến tấu đi với lớp ánh sáng màu trắng, hoa văn in chìm trên tường cũng vô cùng sang trọng, toàn bộ cửa ra vào đều làm bằng kính.
Nếu cô nhớ không nhầm, hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bé, căn nhà đẹp như vậy, sao hắn có thể mua được?
Chẳng lẽ là…trai bao?
Ha! Vậy mà cô lại đi đưa lần đầu cho một tên trai bao hả? Thật nhục nhã!
Chiếc sofa màu trắng đặt ở giữa phòng, Tư Hạo Hiên đang ngồi vắt chân, trước mặt là chiếc máy tính cùng với một đống giấy tờ, lông mày hắn thì nhíu chặt lại, xem ra là rất bận!
“Em xuống rồi hả?”
Tư Hạo Hiên mắt vẫn không rời máy tính, hỏi.
Hạ Thi Văn ngạc nhiên. Cô đã cố gắng đi nhẹ nhàng đến vậy, thế mà hắn vẫn phát hiện được ư?
Tư Hạo Hiên gập máy tính lại, quay ra đưa mắt nhìn cô.
“Tại sao không mặc bộ đồ tôi đưa em?”
Nhìn thấy quần áo mà cô đang mặc, hắn hơi nhíu mày lại.
Đây rõ ràng giống hệt bộ đồ hôm qua, nhưng hắn lại có cảm giác không phải bộ đồ hôm qua. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Tôi không mặc đồ bố thí!”
Hạ Thi văn hùng hổ trả lời, đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định. Như kiểu Hạ Thi Văn bây giờ và Hạ Thi Văn trong căn phòng vừa nãy là hai người khác nhau hoàn toàn vậy!
“Tùy em vậy. Chắc em đói rồi, lại ăn sáng đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tư Hạo Hiên thật sự hết cách. Cô gái nhỏ này, miệng lưỡi sao lại sắc bén đến như vậy?
“Tôi không đói. Cảm ơn hôm qua anh đã chiếu cố tôi. Từ giờ về sau chúng ta sẽ không cần phải gặp lại nhau nữa, vĩnh biệt!”
Nói rồi, cô để một tờ chi phiếu trên bàn rồi định quay gót bước đi.
Tư Hạo Hiên ngẩn người. Cô vậy mà lại coi hắn là trai bao?
Được, được… thú vị lắm!
Chả ngờ tay cô chưa kịp động vào nắm cửa, một câu nói của Tư Hạo Hiên khiến cô giật nảy người.
“Mọi chuyện xảy ra hôm qua, tôi tin em là người để tâm nhất, tôi cũng sẽ có trách nhiệm với việc này. Vậy nên chi bằng chúng ta kết hôn?”
Thực ra đây chỉ là lí do để hắn khiến cô chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Vốn dĩ khi Hạ Chí Viễn đồng ý gả cô vào Tư gia, với tính cách của cô, hắn biết cô sẽ không đồng ý. Vậy nên, trong lòng hắn đã vạch ra một kế hoạch khiến cô chấp nhận kết hôn với hắn.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ kế hoạch chưa được thực hiện, vậy mà lại gặp sự cố nguy hiểm, nhưng nhờ như vậy mà bây giờ hắn vẫn có thể khiến cô chấp nhận cuộc hôn nhân này mà không phải động tay chân tí nào. Hắn có nên cảm ơn người đã bắt cóc cô để tạo cơ hội cho hắn không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.