Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 101: Em nhớ ra hết rồi!
Mộng Dao Chi Hạ
04/09/2019
Nhìn thấy bóng dáng người anh trai vừa hiện ra trong kí ức đang xuất hiện trước mặt mình, nước mắt vốn đã khô lại bắt đầu chảy ra lưng tròng, lã chã rơi xuống, cô nhỏ giọng thều thào:
“Anh…anh hai!”
Khúc Thiên Minh nhìn em gái mà xót. Những kí ức kinh khủng đó khi anh nhớ lại còn cảm thấy sợ hãi, huống hồ là cô. Anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, để mặc cô khóc trong lòng mình. Nước mắt Hạ Thi Văn trút xuống như mưa, không cách nào kìm được khiến anh vừa đau đớn vừa cảm thấy xót xa…
Diệp Tuyết Nhi cũng rất biết điều, thấy cảnh tượng này thì lập tức cùng với vị bác sĩ đi ra ngoài, đóng cửa lại để họ có không gian riêng. Dù cô cũng rất lo lắng cho bạn, nhưng giờ thật sự không phải là lúc…
Hạ Thi Văn gào khóc như một đứa trẻ, khóc được một lúc, cô mới buông Khúc Thiên Minh ra, giọng nấc lên:
“Không đúng nha, tại sao anh lại ở đây được?”
“Là Tuyết Nhi gọi anh đến, cô bé nói em đang làm thôi miên, có lẽ sẽ cần anh ở cạnh nên anh mới đến đây!’
Khúc Thiên Minh vươn tay gạt vài sợi tóc ướt nước mắt của cô ra sau tai, giọng đầy cưng chiều trả lời.
“Anh à, em nhớ ra hết rồi, cả cái ngày kinh khủng đó nữa! Anh nói xem, là em hại chết ba mẹ có đúng không?”
Hạ Thi Văn vừa nói vừa đau đớn ôm lấy tim. Giờ cô đã nhớ lại hết rồi, từng chi tiết nhỏ cũng đã nhớ lại hết, cái khung cảnh kinh hoàng ngày hôm đó, bây giờ nhớ lại hình ảnh ba cô chôn mình trong biển lửa, mẹ thì chết không nhắm mắt, tim cô quặn thắt lại, cư nhiên vẫn rất đau….
“Không phải đâu, lỗi không phải của em, chúng ta không ai có lỗi cả! Mấy tháng nay anh đã điều tra ra rồi, cũng tìm được một số chứng cứ chứng minh lửa không phải bốc ra từ căn phòng đó đâu, mà là từ vườn sau nhà. Vậy nên em đừng thấy có lỗi nữa, được không?”
“Nhưng mà….nếu không phải….tại em…”
Cô chưa nói hết câu, anh đã đặt hai tay lên má cô, ép cô nhìn vào mắt anh, động tác rất dịu dàng, ánh mắt cũng rất kiên định an ủi cô.
“Nhìn anh này! Anh đã nói rồi, lỗi hoàn toàn không phải do em, em mà cứ như vậy ba mẹ ở trên trời sẽ trách anh không chăm lo cho em mất!”
Thấy anh như vậy, cô cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu. Dù trong lòng rất lo lắng, nhưng không để lộ ra bên ngoài.
“Nói sao thì nói, anh đã tìm được một số chứng cứ rồi. Hạ gia anh sẽ không để yên đâu”
“Đừng, anh…đừng!”
“Tại sao? Hạ Chí Viễn chính là đồng phạm đó, em chẳng lẽ không biết?”
Nói đến đây, anh lại cảm thấy vô cùng tức giận! Dù ông ta không phải chủ mưu, nhưng cũng là người đứng đằng sau nhúng tay vào chuyện này. Bảo anh tha thứ cho ông ta? Anh không làm được! Dù kể cả ông ta có công nuôi lớn Hạ Thi Văn, nhưng ba mẹ anh lại vì ông ta mà chết, một mạng không thể đổi được hai mạng người!
“Ông ấy không phải là đồng phạm, ông ấy là người đã cứu em sau đó, còn đưa em đến bác sĩ thôi miên nữa, ông ấy….không phải người xấu!”
“…”
“Vả lại, mấy năm qua đều là một tay ông ấy nuôi lớn em, dù không có tình thì cũng phải có nghĩa chứ. Bằng không như vậy, chuyện của Hạ gia, anh giao cho em, được không?”
Thực ra không phải chỉ mình Khúc Thiên Minh cảm thấy đau khổ và phẫn nộ, mà cô cũng vậy. Thân là con ruột, trơ mắt nhìn ba mẹ mình xa rời ngay trước mắt, làm gì có ai không bị thương cho được! Hơn nữa cô lại còn bây giờ mới nhớ ra mọi chuyện, bỏ lỡ một khoảng kí ức rất dài về họ, cô còn đau hơn hàng vạn lần….
Nhưng đau khổ thì sao? Rốt cuộc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Cô tin chắc, ba mẹ ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy cô đau khổ đến độ tự dằn vặt bản thân mình. Quá khứ đã qua, không ai có thể kéo lại, bây giờ cô chỉ có thể bù đắp lại cho họ. Cô sẽ tự mình tìm ra kẻ chủ mưu, trả lại công bằng cho họ!
Khúc Thiên Minh do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu một cái. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh sẵn lòng cho cô, chỉ cần anh ở sau bảo vệ cô là được!
Mười mấy năm qua, hai người họ thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, anh không thể chăm sóc được cho cô, vậy nên giờ là lúc để anh bù đắp lại những quá khứ bi thương đó…
“Vậy còn Tư Hạo Hiên, em tính như thế nào? Dù sao hai người cũng quen nhau từ bé, bây giờ em nên nói…”
“Em tạm thời….cũng không biết nữa! Em chưa thể chấp nhận ngay những điều này được, tạm thời đừng nói đi anh!”
“Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em, đừng ủ rũ mặt mày vậy nữa! Xuống nhà thôi!”
Anh cưng chiều xoa đầu cô, sau đó hai người cùng nhau đi xuống nhà.
Vừa xuống đến nơi, Hạ Thi Văn đã đụng phải người cô không muốn gặp nhất, Tư Hạo Hiên!
Hắn vừa mới về đến nhà thì cũng là lúc Diệp Tuyết Nhi tiễn bác sĩ ra về, đụng mặt với hắn, Tuyết Nhi chỉ đành chào hỏi vài câu. Không yên tâm về Hạ Thi Văn và Khúc Thiên Minh trên nhà, vậy nên cô đành phải chạy vào ngồi chung ở phòng khách với hắn.
Haiz, quả nhiên cô đoán không sai mà! Hạ Thi Văn với Khúc Thiên Minh vừa mới đi từ trên tầng xuống, còn vừa nói vừa cười, mặt của tên tổng tài nào đó đã đen sì một cục, ngồi ở đối diện hắn mà cô cũng cảm nhận thấy bầu không khí đang hạ xuống mức âm độ. Đàn ông ăn giấm, đáng sợ không kém phụ nữ đâu nha! Thi Thi thân yêu, cậu tự cầu phúc đi!
“Anh…anh hai!”
Khúc Thiên Minh nhìn em gái mà xót. Những kí ức kinh khủng đó khi anh nhớ lại còn cảm thấy sợ hãi, huống hồ là cô. Anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, để mặc cô khóc trong lòng mình. Nước mắt Hạ Thi Văn trút xuống như mưa, không cách nào kìm được khiến anh vừa đau đớn vừa cảm thấy xót xa…
Diệp Tuyết Nhi cũng rất biết điều, thấy cảnh tượng này thì lập tức cùng với vị bác sĩ đi ra ngoài, đóng cửa lại để họ có không gian riêng. Dù cô cũng rất lo lắng cho bạn, nhưng giờ thật sự không phải là lúc…
Hạ Thi Văn gào khóc như một đứa trẻ, khóc được một lúc, cô mới buông Khúc Thiên Minh ra, giọng nấc lên:
“Không đúng nha, tại sao anh lại ở đây được?”
“Là Tuyết Nhi gọi anh đến, cô bé nói em đang làm thôi miên, có lẽ sẽ cần anh ở cạnh nên anh mới đến đây!’
Khúc Thiên Minh vươn tay gạt vài sợi tóc ướt nước mắt của cô ra sau tai, giọng đầy cưng chiều trả lời.
“Anh à, em nhớ ra hết rồi, cả cái ngày kinh khủng đó nữa! Anh nói xem, là em hại chết ba mẹ có đúng không?”
Hạ Thi Văn vừa nói vừa đau đớn ôm lấy tim. Giờ cô đã nhớ lại hết rồi, từng chi tiết nhỏ cũng đã nhớ lại hết, cái khung cảnh kinh hoàng ngày hôm đó, bây giờ nhớ lại hình ảnh ba cô chôn mình trong biển lửa, mẹ thì chết không nhắm mắt, tim cô quặn thắt lại, cư nhiên vẫn rất đau….
“Không phải đâu, lỗi không phải của em, chúng ta không ai có lỗi cả! Mấy tháng nay anh đã điều tra ra rồi, cũng tìm được một số chứng cứ chứng minh lửa không phải bốc ra từ căn phòng đó đâu, mà là từ vườn sau nhà. Vậy nên em đừng thấy có lỗi nữa, được không?”
“Nhưng mà….nếu không phải….tại em…”
Cô chưa nói hết câu, anh đã đặt hai tay lên má cô, ép cô nhìn vào mắt anh, động tác rất dịu dàng, ánh mắt cũng rất kiên định an ủi cô.
“Nhìn anh này! Anh đã nói rồi, lỗi hoàn toàn không phải do em, em mà cứ như vậy ba mẹ ở trên trời sẽ trách anh không chăm lo cho em mất!”
Thấy anh như vậy, cô cũng chỉ biết mỉm cười gật đầu. Dù trong lòng rất lo lắng, nhưng không để lộ ra bên ngoài.
“Nói sao thì nói, anh đã tìm được một số chứng cứ rồi. Hạ gia anh sẽ không để yên đâu”
“Đừng, anh…đừng!”
“Tại sao? Hạ Chí Viễn chính là đồng phạm đó, em chẳng lẽ không biết?”
Nói đến đây, anh lại cảm thấy vô cùng tức giận! Dù ông ta không phải chủ mưu, nhưng cũng là người đứng đằng sau nhúng tay vào chuyện này. Bảo anh tha thứ cho ông ta? Anh không làm được! Dù kể cả ông ta có công nuôi lớn Hạ Thi Văn, nhưng ba mẹ anh lại vì ông ta mà chết, một mạng không thể đổi được hai mạng người!
“Ông ấy không phải là đồng phạm, ông ấy là người đã cứu em sau đó, còn đưa em đến bác sĩ thôi miên nữa, ông ấy….không phải người xấu!”
“…”
“Vả lại, mấy năm qua đều là một tay ông ấy nuôi lớn em, dù không có tình thì cũng phải có nghĩa chứ. Bằng không như vậy, chuyện của Hạ gia, anh giao cho em, được không?”
Thực ra không phải chỉ mình Khúc Thiên Minh cảm thấy đau khổ và phẫn nộ, mà cô cũng vậy. Thân là con ruột, trơ mắt nhìn ba mẹ mình xa rời ngay trước mắt, làm gì có ai không bị thương cho được! Hơn nữa cô lại còn bây giờ mới nhớ ra mọi chuyện, bỏ lỡ một khoảng kí ức rất dài về họ, cô còn đau hơn hàng vạn lần….
Nhưng đau khổ thì sao? Rốt cuộc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Cô tin chắc, ba mẹ ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy cô đau khổ đến độ tự dằn vặt bản thân mình. Quá khứ đã qua, không ai có thể kéo lại, bây giờ cô chỉ có thể bù đắp lại cho họ. Cô sẽ tự mình tìm ra kẻ chủ mưu, trả lại công bằng cho họ!
Khúc Thiên Minh do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu một cái. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh sẵn lòng cho cô, chỉ cần anh ở sau bảo vệ cô là được!
Mười mấy năm qua, hai người họ thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, anh không thể chăm sóc được cho cô, vậy nên giờ là lúc để anh bù đắp lại những quá khứ bi thương đó…
“Vậy còn Tư Hạo Hiên, em tính như thế nào? Dù sao hai người cũng quen nhau từ bé, bây giờ em nên nói…”
“Em tạm thời….cũng không biết nữa! Em chưa thể chấp nhận ngay những điều này được, tạm thời đừng nói đi anh!”
“Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em, đừng ủ rũ mặt mày vậy nữa! Xuống nhà thôi!”
Anh cưng chiều xoa đầu cô, sau đó hai người cùng nhau đi xuống nhà.
Vừa xuống đến nơi, Hạ Thi Văn đã đụng phải người cô không muốn gặp nhất, Tư Hạo Hiên!
Hắn vừa mới về đến nhà thì cũng là lúc Diệp Tuyết Nhi tiễn bác sĩ ra về, đụng mặt với hắn, Tuyết Nhi chỉ đành chào hỏi vài câu. Không yên tâm về Hạ Thi Văn và Khúc Thiên Minh trên nhà, vậy nên cô đành phải chạy vào ngồi chung ở phòng khách với hắn.
Haiz, quả nhiên cô đoán không sai mà! Hạ Thi Văn với Khúc Thiên Minh vừa mới đi từ trên tầng xuống, còn vừa nói vừa cười, mặt của tên tổng tài nào đó đã đen sì một cục, ngồi ở đối diện hắn mà cô cũng cảm nhận thấy bầu không khí đang hạ xuống mức âm độ. Đàn ông ăn giấm, đáng sợ không kém phụ nữ đâu nha! Thi Thi thân yêu, cậu tự cầu phúc đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.