Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Chương 94: Cho nhau cơ hội là cho nhau hạnh phúc
Hách Liên Mạc Hân
09/05/2023
Hôm sau, Triệu Thanh Tuyết nhờ Dương Thùy Linh trông con. Cô đã hẹn gặp
mặt Trần Thanh Ngọc ở Highlands coffee Mega Mall Smart City. Bởi lẽ hai
người cũng gần khu vực, không muốn đi quá xa, hơn nữa Vinhomes Smart
City này tiện đường đi đối với Trần Thanh Ngọc.
Triệu Thanh Tuyết sớm đã đến điểm hẹn, chỉ cần chờ Trần Thanh Ngọc mà thôi. Cô sống trong khu vực nội khu nên cũng dư dả thời gian, đến rất sớm, cô thà đến sớm còn hơn đến muộn. Đúng thời gian đã hẹn, Trần Thanh Ngọc đã có mặt tại đây.
Cô gọi cho mình một ly nước ép rồi mở lời, cô nghĩ Triệu Thanh Tuyết rất có nhiều điều muốn hỏi cô. Tình thế hiện tại của cô ấy, chính bản thân cô cũng đã trải qua khi vừa mới kết hôn được một thời gian.
- “ Em thắc mắc điều gì, cứ nói, đừng giấu trong lòng. Ngày trước, chị cũng như em. Không muốn tiếp tục, chỉ muốn chấm dứt. Nhưng mà sau đó, chị lại nghĩ đến con, chị học cách chấp nhận và bây giờ chị với anh ấy rất hạnh phúc. ”
Trần Thanh Ngọc hoài niệm, nhớ lại chuyện cũ. Kì thực lúc đó, sau khi nhớ lại, cô chỉ muốn ly hôn, sống cuộc sống của riêng mình nhưng cô lại nghĩ đến con, cô từ bỏ ý định đó và học cách chung sống với người chồng hiện tại. Bây giờ, chẳng phải rất hạnh phúc sao?
- “ Nhưng em lại khác, chúng em đã ly hôn rồi. Em không có can đảm đối mặt với họ nữa. ” Triệu Thanh Tuyết nói nhỏ
- “ Chị biết em sợ hãi nhưng mà em hãy can đảm lên, chỉ có em mới làm chủ được cuộc đời của mình. Trên đời này, ngoài người thân ruột thịt ra, không ai yêu em sâu đậm như anh Phong. Chị nói thật, anh ấy có mặt xấu nhưng bên cạnh đó tồn tại rất nhiều mặt tốt. Anh ấy là người mang cho em hạnh phúc. Chị thì không tiếp xúc nhiều với anh ấy nhưng mà chị cũng biết một phần, người đàn ông này rất chung thủy. ”
Trần Thanh Ngọc không tiếp xúc nhiều với Hàn Dương Phong nhưng cũng biết một phần nào về con người anh, những chuyện về công việc cô không thể giúp nhưng chuyện tình cảm này có lẽ có khả năng.
- “ Em biết… nhưng mà… ”
Triệu Thanh Tuyết ngập ngừng, cô chẳng biết phải nói câu gì, không biết nói sao cho đúng.
- “ Cái tôi của mỗi người đều rất lớn, ai cũng như vậy. Chỉ mong em suy nghĩ thật kỹ và đề cập đến tất cả các khía cạnh, bởi vì trong cuộc sống luôn có những quyết định khiến chúng ta hối tiếc. ”
- “ Tình cảm không còn thì phải làm sao hả chị? Cảm giác bên cạnh anh ấy hiện tại không còn như ngày trước nữa, thời gian trôi qua không quá lâu, chưa qua một năm nhưng em đối với anh ấy như người xa kẻ lạ. ”
- “ Theo thời gian, tình cảm sẽ tàn phai. Ba năm sống trong hiểu lầm, chị đem lòng hận nhầm người nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ về anh ấy. Tình cảm còn hay không, tùy vào mỗi người. Em không còn tình cảm với anh Phong, hai người có thể dần dần bồi đắp. Không tình yêu, không tình cảm nhưng còn đứa nhỏ thì sao? Em có nghĩ đến con em không? Đừng để con em giống con chị, đứa bé sẽ rất buồn. ”
Mọi chuyện đã qua, Trần Thanh Ngọc không muốn nghĩ đến nhưng mà cô phải nói cho Triệu Thanh Tuyết hiểu. Cha mẹ ly hôn, gia đình ly tán, không có đứa trẻ nào vui cả, thậm chí còn có những bệnh lý nguy hiểm, ảnh hưởng đến tương lai sau này.
- “ Vương Nghiêm thứ hai là sao chị? Hôm qua anh ấy nói với em câu này, em càng nghĩ thì em càng không hiểu. Câu nói này rốt cuộc là có ý nghĩa gì? ”
- “ Con trai đầu lòng của chị, đó là một tai nạn, là nỗi ám ảnh mà chị không muốn nhớ đến. Ngày ấy, chồng chị một mình chăm sóc và nuôi lớn con, chị lại không biết sự tồn tại của thằng bé. Con một mình lớn lên, việc gì cũng tự lập, rất muốn gặp mẹ nhưng lại không được, đi học bị bạn trong lớp chế nhạo. Qua chuyện này, chị chỉ muốn nhắn nhủ với em. Chúng ta trước khi quyết định việc gì thì hãy nghĩ đến con cái, một đứa trẻ luôn luôn cần cả cha và mẹ bên cạnh. Yêu cũng được, không yêu cũng được, muốn bỏ nhau thì hãy đợi con lớn lên và nhớ giải thích cho con hiểu. Chị nghĩ rằng hai người không đến mức phải như thế, hãy sống với nhau một thời gian, em có yêu anh Phong thêm một lần nữa hay không, lúc đó em sẽ biết. ”
Triệu Thanh Tuyết nghe xong thì sững người, nếu cô làm theo ý muốn của mình thì chẳng phải con cô sẽ như thế sao? Chỉ cần con trai hạnh phúc, cô làm gì cũng được.
- “ Em nghĩ em sẽ làm vậy, em ra sao cũng được, miễn là làm những gì tốt đẹp cho con, em đều có thể làm được. ”
- “ Hãy suy nghĩ cho kĩ em à, đừng nhanh chóng quyết định như vậy. Có thể em sẽ hối hận. ”
- “ Con là mạng sống của em, tại sao phải hối hận chứ. Buổi hẹn hôm nay, cảm ơn chị đã đến gặp mặt em. Em không biết có làm phiền chị không nữa. ”
- “ Không sao, chị đi làm thì vẫn luôn có những cuộc gặp mặt với người nhà bệnh nhân. Chị cũng đã sớm quen rồi, không có vấn đề gì cả. ”
- “ Chị làm bác sĩ, chắc sẽ bận lắm. ”
- “ Đương nhiên phải bận rồi, làm cả ngày vừa phải trực đêm. Con đường này chị đã chọn, không thể quay đầu, chỉ có thể bước tiếp. ”
Hai người nói chuyện đến trưa, Trần Thanh Ngọc cũng phải đi về. Buổi gặp mặt hôm nay, cô đã cho Triệu Thanh Tuyết một hướng đi, dù không khiến Triệu Thanh Tuyết yêu Hàn Dương Phong nhưng đã tạo cho hai người một cơ hội, cơ hội để hạnh phúc.
Triệu Thanh Tuyết sớm đã đến điểm hẹn, chỉ cần chờ Trần Thanh Ngọc mà thôi. Cô sống trong khu vực nội khu nên cũng dư dả thời gian, đến rất sớm, cô thà đến sớm còn hơn đến muộn. Đúng thời gian đã hẹn, Trần Thanh Ngọc đã có mặt tại đây.
Cô gọi cho mình một ly nước ép rồi mở lời, cô nghĩ Triệu Thanh Tuyết rất có nhiều điều muốn hỏi cô. Tình thế hiện tại của cô ấy, chính bản thân cô cũng đã trải qua khi vừa mới kết hôn được một thời gian.
- “ Em thắc mắc điều gì, cứ nói, đừng giấu trong lòng. Ngày trước, chị cũng như em. Không muốn tiếp tục, chỉ muốn chấm dứt. Nhưng mà sau đó, chị lại nghĩ đến con, chị học cách chấp nhận và bây giờ chị với anh ấy rất hạnh phúc. ”
Trần Thanh Ngọc hoài niệm, nhớ lại chuyện cũ. Kì thực lúc đó, sau khi nhớ lại, cô chỉ muốn ly hôn, sống cuộc sống của riêng mình nhưng cô lại nghĩ đến con, cô từ bỏ ý định đó và học cách chung sống với người chồng hiện tại. Bây giờ, chẳng phải rất hạnh phúc sao?
- “ Nhưng em lại khác, chúng em đã ly hôn rồi. Em không có can đảm đối mặt với họ nữa. ” Triệu Thanh Tuyết nói nhỏ
- “ Chị biết em sợ hãi nhưng mà em hãy can đảm lên, chỉ có em mới làm chủ được cuộc đời của mình. Trên đời này, ngoài người thân ruột thịt ra, không ai yêu em sâu đậm như anh Phong. Chị nói thật, anh ấy có mặt xấu nhưng bên cạnh đó tồn tại rất nhiều mặt tốt. Anh ấy là người mang cho em hạnh phúc. Chị thì không tiếp xúc nhiều với anh ấy nhưng mà chị cũng biết một phần, người đàn ông này rất chung thủy. ”
Trần Thanh Ngọc không tiếp xúc nhiều với Hàn Dương Phong nhưng cũng biết một phần nào về con người anh, những chuyện về công việc cô không thể giúp nhưng chuyện tình cảm này có lẽ có khả năng.
- “ Em biết… nhưng mà… ”
Triệu Thanh Tuyết ngập ngừng, cô chẳng biết phải nói câu gì, không biết nói sao cho đúng.
- “ Cái tôi của mỗi người đều rất lớn, ai cũng như vậy. Chỉ mong em suy nghĩ thật kỹ và đề cập đến tất cả các khía cạnh, bởi vì trong cuộc sống luôn có những quyết định khiến chúng ta hối tiếc. ”
- “ Tình cảm không còn thì phải làm sao hả chị? Cảm giác bên cạnh anh ấy hiện tại không còn như ngày trước nữa, thời gian trôi qua không quá lâu, chưa qua một năm nhưng em đối với anh ấy như người xa kẻ lạ. ”
- “ Theo thời gian, tình cảm sẽ tàn phai. Ba năm sống trong hiểu lầm, chị đem lòng hận nhầm người nhưng trong lòng vẫn không ngừng nhớ về anh ấy. Tình cảm còn hay không, tùy vào mỗi người. Em không còn tình cảm với anh Phong, hai người có thể dần dần bồi đắp. Không tình yêu, không tình cảm nhưng còn đứa nhỏ thì sao? Em có nghĩ đến con em không? Đừng để con em giống con chị, đứa bé sẽ rất buồn. ”
Mọi chuyện đã qua, Trần Thanh Ngọc không muốn nghĩ đến nhưng mà cô phải nói cho Triệu Thanh Tuyết hiểu. Cha mẹ ly hôn, gia đình ly tán, không có đứa trẻ nào vui cả, thậm chí còn có những bệnh lý nguy hiểm, ảnh hưởng đến tương lai sau này.
- “ Vương Nghiêm thứ hai là sao chị? Hôm qua anh ấy nói với em câu này, em càng nghĩ thì em càng không hiểu. Câu nói này rốt cuộc là có ý nghĩa gì? ”
- “ Con trai đầu lòng của chị, đó là một tai nạn, là nỗi ám ảnh mà chị không muốn nhớ đến. Ngày ấy, chồng chị một mình chăm sóc và nuôi lớn con, chị lại không biết sự tồn tại của thằng bé. Con một mình lớn lên, việc gì cũng tự lập, rất muốn gặp mẹ nhưng lại không được, đi học bị bạn trong lớp chế nhạo. Qua chuyện này, chị chỉ muốn nhắn nhủ với em. Chúng ta trước khi quyết định việc gì thì hãy nghĩ đến con cái, một đứa trẻ luôn luôn cần cả cha và mẹ bên cạnh. Yêu cũng được, không yêu cũng được, muốn bỏ nhau thì hãy đợi con lớn lên và nhớ giải thích cho con hiểu. Chị nghĩ rằng hai người không đến mức phải như thế, hãy sống với nhau một thời gian, em có yêu anh Phong thêm một lần nữa hay không, lúc đó em sẽ biết. ”
Triệu Thanh Tuyết nghe xong thì sững người, nếu cô làm theo ý muốn của mình thì chẳng phải con cô sẽ như thế sao? Chỉ cần con trai hạnh phúc, cô làm gì cũng được.
- “ Em nghĩ em sẽ làm vậy, em ra sao cũng được, miễn là làm những gì tốt đẹp cho con, em đều có thể làm được. ”
- “ Hãy suy nghĩ cho kĩ em à, đừng nhanh chóng quyết định như vậy. Có thể em sẽ hối hận. ”
- “ Con là mạng sống của em, tại sao phải hối hận chứ. Buổi hẹn hôm nay, cảm ơn chị đã đến gặp mặt em. Em không biết có làm phiền chị không nữa. ”
- “ Không sao, chị đi làm thì vẫn luôn có những cuộc gặp mặt với người nhà bệnh nhân. Chị cũng đã sớm quen rồi, không có vấn đề gì cả. ”
- “ Chị làm bác sĩ, chắc sẽ bận lắm. ”
- “ Đương nhiên phải bận rồi, làm cả ngày vừa phải trực đêm. Con đường này chị đã chọn, không thể quay đầu, chỉ có thể bước tiếp. ”
Hai người nói chuyện đến trưa, Trần Thanh Ngọc cũng phải đi về. Buổi gặp mặt hôm nay, cô đã cho Triệu Thanh Tuyết một hướng đi, dù không khiến Triệu Thanh Tuyết yêu Hàn Dương Phong nhưng đã tạo cho hai người một cơ hội, cơ hội để hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.