Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Chương 12: Em yêu anh
Hách Liên Mạc Hân
27/02/2023
Hôm sau, vợ chồng Hàn Dương Phong sẽ về nhà họ Triệu.
Chiếc xe lăn bánh trên đường lớn, mất 2 - 3h thì hai người mới có mặt tại Bắc Kinh.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết đi vào, Triệu Lâm cùng với Triệu Hưng đang ngồi ở phòng khách.
Triệu Thanh Tuyết thấy rất lạ, kể từ ngày cô gặp người Hàn Gia thì không thấy mẹ con nhà kia đâu. Biệt tăm biệt tích từ khi đó đến giờ.
- “ Ông nội, ba. ” Hàn Dương Phong, Triệu Thanh Tuyết
- “ Các con đến rồi, mau ngồi xuống. ” Triệu Lâm mỉm cười nói
- “ dạ ” Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cùng ngồi xuống
- “ Tuyết Nhi, cháu ở bên Hàn Gia tốt chứ. Ông nội biết cháu không hề có tình cảm với Phong, lại ép buộc cháu như vậy...... ” Triệu Hưng mái tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo nhìn cháu gái
- “ Ông nội, Hàn Gia đối xử với cháu rất tốt. Ông đừng nói nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi. Họ cũng không bạc đãi cháu. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Phong, chuyện này đều do người lớn sắp đặt, ba chỉ sợ con đau lòng. ” Triệu Lâm nhìn Hàn Dương Phong
- “ Không sao đâu ba, rồi vợ con sẽ nhớ lại những chuyện trước kia. Con không đau lòng, có cô ấy bên cạnh, con không cô đơn cũng không đau lòng nữa. ” Hàn Dương Phong
- “ Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sao ai cũng nói con quên chuyện gì đó ở quá khứ là sao? ” Triệu Thanh Tuyết không nhịn được nữa, cô phải hỏi cho ra lẽ
- “ Con gái, ngày con còn nhỏ, con với Phong luôn bên cạnh nhau. Hai nhà liền lập ra hôn ước cho hai đứa, con luôn miệng nói yêu thằng bé, con không nhớ gì sao? 17 năm trước, Hàn Gia phải chuyển đến Trùng Khánh, hai đứa chia cắt. Hai năm con bên cạnh Châu Gia Việt nhưng con đã quên Phong. ” Triệu Lâm nói, hồi tưởng lại quá khứ
- “ Có sao? Nghe cái tên con không thể nhớ được gì. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Thời gian trôi đi, không gặp nhau những 17 năm. Con quên cũng là chuyện thường. ” Triệu Lâm
- “ Bây giờ hay đứa đã là vợ chồng rồi, từ từ con sẽ nhớ thôi. ” Triệu Lâm nói tiếp
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, chẳng lẽ ngày còn bé cô thật sự nói yêu anh sao? Nhưng cô vẫn chẳng nhớ gì.
- “ Tuyết Nhi, vẫn không nhớ đúng không? Cháu xem cái này đi. ” Triệu Hưng nói
Ông gọi quản đem nó đưa cho Triệu Thanh Tuyết, cô nhận lấy mà không biết trong cuốn album này là gì?
- “ Cháu mở nó ra thì sẽ biết, không phải tò mò như vậy đâu. ” Triệu Hưng
Triệu Thanh Tuyết mở cuốn album ra, toàn bộ là những bức ảnh thuở bé của anh và trong đó có cả anh.
" Người này chẳng lẽ là anh ấy sao? "
Xem một hồi lâu, Triệu Thanh Tuyết gập lại, cô xin phép ông nội và ba mình, sau đó đi lên ban công. Mùa đông lạnh giá, tuyết bắt đầu rơi xuống không gian, gió từng đợt thổi mạnh.
Hàn Dương Phong cũng xin phép người lớn rồi đi theo cô. Anh đến bên cạnh vợ mình, cởi áo khoác rồi mặc cho cô.
Anh ôm cô từ phía sau, trời lạnh như vậy nhưng trong lòng Triệu Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.
- “ Bây giờ không nhớ cũng không sao, chỉ cần em bên cạnh anh là đủ rồi. ”
Hàn Dương Phong vòng tay ôm eo Triệu Thanh Tuyết, vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương từ cơ thể cô.
- “ Người đó thật sự là anh sao? ”
Hàn Dương Phong không nói, anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Triệu Thanh Tuyết nhìn hành động của anh, cô cũng hiểu.
- “ Anh Phong, em yêu anh. ”
Hàn Dương Phong ngây ngốc, anh vừa nghe gì vậy? Cô nói yêu anh, cô gái của anh đã nhớ lại tất cả rồi hay sao?
Anh không tin, anh xoay người cô lại, hai cặp mắt nhìn nhau.
- “ Em mau nói lại lần nữa. ”
Triệu Thanh Tuyết không biết vì sao cô lại nói câu đó, chỉ là bên cạnh anh cô cảm thấy rất hạnh phúc.
- “ Em nói....anh Phong....em yêu anh....17 năm trôi qua rồi, sao anh vẫn chọn em trong khi em đang bên cạnh người khác. ”
- “ Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh yêu em từ bé, dù trải qua bao nhiêu năm thì anh cũng không một lòng đổi thay. ”
- “ Vậy mới chọn nhẫn DR sao? ”
- “ Anh từ lâu đã nghĩ đến việc mua nhẫn DR rồi, bởi anh chỉ mua được một lần duy nhất và hơn cả chỉ tặng nó cho một mình em. ”
Hàn Dương Phong ôm chầm lấy cô, ngày hôm nay đối với anh quá đỗi hạnh phúc. Triệu Thanh Tuyết không biết bản thân mình bị gì, cô rất muốn biết Tống Nguyệt Như là ai? Anh có yêu cô ta không?
Cả hai ở lại ăn cơm với Triệu Gia sau đó quay về biệt thự, ngày mai cô sẽ phải quay trở lại trường học.
Chiếc xe lăn bánh trên đường lớn, mất 2 - 3h thì hai người mới có mặt tại Bắc Kinh.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết đi vào, Triệu Lâm cùng với Triệu Hưng đang ngồi ở phòng khách.
Triệu Thanh Tuyết thấy rất lạ, kể từ ngày cô gặp người Hàn Gia thì không thấy mẹ con nhà kia đâu. Biệt tăm biệt tích từ khi đó đến giờ.
- “ Ông nội, ba. ” Hàn Dương Phong, Triệu Thanh Tuyết
- “ Các con đến rồi, mau ngồi xuống. ” Triệu Lâm mỉm cười nói
- “ dạ ” Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cùng ngồi xuống
- “ Tuyết Nhi, cháu ở bên Hàn Gia tốt chứ. Ông nội biết cháu không hề có tình cảm với Phong, lại ép buộc cháu như vậy...... ” Triệu Hưng mái tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo nhìn cháu gái
- “ Ông nội, Hàn Gia đối xử với cháu rất tốt. Ông đừng nói nữa, dù gì cũng đã xảy ra rồi. Họ cũng không bạc đãi cháu. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Phong, chuyện này đều do người lớn sắp đặt, ba chỉ sợ con đau lòng. ” Triệu Lâm nhìn Hàn Dương Phong
- “ Không sao đâu ba, rồi vợ con sẽ nhớ lại những chuyện trước kia. Con không đau lòng, có cô ấy bên cạnh, con không cô đơn cũng không đau lòng nữa. ” Hàn Dương Phong
- “ Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sao ai cũng nói con quên chuyện gì đó ở quá khứ là sao? ” Triệu Thanh Tuyết không nhịn được nữa, cô phải hỏi cho ra lẽ
- “ Con gái, ngày con còn nhỏ, con với Phong luôn bên cạnh nhau. Hai nhà liền lập ra hôn ước cho hai đứa, con luôn miệng nói yêu thằng bé, con không nhớ gì sao? 17 năm trước, Hàn Gia phải chuyển đến Trùng Khánh, hai đứa chia cắt. Hai năm con bên cạnh Châu Gia Việt nhưng con đã quên Phong. ” Triệu Lâm nói, hồi tưởng lại quá khứ
- “ Có sao? Nghe cái tên con không thể nhớ được gì. ” Triệu Thanh Tuyết
- “ Thời gian trôi đi, không gặp nhau những 17 năm. Con quên cũng là chuyện thường. ” Triệu Lâm
- “ Bây giờ hay đứa đã là vợ chồng rồi, từ từ con sẽ nhớ thôi. ” Triệu Lâm nói tiếp
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, chẳng lẽ ngày còn bé cô thật sự nói yêu anh sao? Nhưng cô vẫn chẳng nhớ gì.
- “ Tuyết Nhi, vẫn không nhớ đúng không? Cháu xem cái này đi. ” Triệu Hưng nói
Ông gọi quản đem nó đưa cho Triệu Thanh Tuyết, cô nhận lấy mà không biết trong cuốn album này là gì?
- “ Cháu mở nó ra thì sẽ biết, không phải tò mò như vậy đâu. ” Triệu Hưng
Triệu Thanh Tuyết mở cuốn album ra, toàn bộ là những bức ảnh thuở bé của anh và trong đó có cả anh.
" Người này chẳng lẽ là anh ấy sao? "
Xem một hồi lâu, Triệu Thanh Tuyết gập lại, cô xin phép ông nội và ba mình, sau đó đi lên ban công. Mùa đông lạnh giá, tuyết bắt đầu rơi xuống không gian, gió từng đợt thổi mạnh.
Hàn Dương Phong cũng xin phép người lớn rồi đi theo cô. Anh đến bên cạnh vợ mình, cởi áo khoác rồi mặc cho cô.
Anh ôm cô từ phía sau, trời lạnh như vậy nhưng trong lòng Triệu Thanh Tuyết đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.
- “ Bây giờ không nhớ cũng không sao, chỉ cần em bên cạnh anh là đủ rồi. ”
Hàn Dương Phong vòng tay ôm eo Triệu Thanh Tuyết, vùi đầu vào cổ ngửi mùi hương từ cơ thể cô.
- “ Người đó thật sự là anh sao? ”
Hàn Dương Phong không nói, anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
Triệu Thanh Tuyết nhìn hành động của anh, cô cũng hiểu.
- “ Anh Phong, em yêu anh. ”
Hàn Dương Phong ngây ngốc, anh vừa nghe gì vậy? Cô nói yêu anh, cô gái của anh đã nhớ lại tất cả rồi hay sao?
Anh không tin, anh xoay người cô lại, hai cặp mắt nhìn nhau.
- “ Em mau nói lại lần nữa. ”
Triệu Thanh Tuyết không biết vì sao cô lại nói câu đó, chỉ là bên cạnh anh cô cảm thấy rất hạnh phúc.
- “ Em nói....anh Phong....em yêu anh....17 năm trôi qua rồi, sao anh vẫn chọn em trong khi em đang bên cạnh người khác. ”
- “ Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh yêu em từ bé, dù trải qua bao nhiêu năm thì anh cũng không một lòng đổi thay. ”
- “ Vậy mới chọn nhẫn DR sao? ”
- “ Anh từ lâu đã nghĩ đến việc mua nhẫn DR rồi, bởi anh chỉ mua được một lần duy nhất và hơn cả chỉ tặng nó cho một mình em. ”
Hàn Dương Phong ôm chầm lấy cô, ngày hôm nay đối với anh quá đỗi hạnh phúc. Triệu Thanh Tuyết không biết bản thân mình bị gì, cô rất muốn biết Tống Nguyệt Như là ai? Anh có yêu cô ta không?
Cả hai ở lại ăn cơm với Triệu Gia sau đó quay về biệt thự, ngày mai cô sẽ phải quay trở lại trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.