Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Chương 74: Về Triệu Gia
Hách Liên Mạc Hân
29/04/2023
Sau một tuần ở bệnh viện, Triệu Thanh Tuyết cuối cùng cũng đã được xuất
viện, chỉ có ba và em gái đến. Hàn Dương Phong không có mặt, anh ở Hàn
Gia, cố gắng để nhớ lại một chút gì đó. Anh muốn biết những chuyện trong quá khứ của mình càng sớm càng tốt.
Hành lý, vật dụng của Triệu Thanh Tuyết đã được đưa về Triệu Gia. Cô không phải quay về Hàn Gia nữa, những thứ quan trọng ở Toronto trước đó cũng được đưa về nhà cô.
Chiếc xe dừng lại trong khuôn viên, Triệu Thanh Tuyết bước xuống, đã từ lâu cô không về nhà, cảm xúc cũng thật khó tả. Từ ngày kết hôn, cô rất ít về nhà, thậm chí là không có cơ hội. Tuy Hàn Gia thoải mái nhưng cô cũng biết điều, kết hôn rồi, hở cái là đòi về nhà mẹ, người ta lại nói ra nói vào, sẽ không hay. Bây giờ đã ly hôn, tuy sống ở ngôi nhà của mình nhưng cô lại không vui nổi. Cứ cho là những gì hôm trước anh nói với cô chỉ là một giấc mơ đi, cô sẽ sớm quên đi.
Triệu Thanh Tuyết bế con đi vào, ông nội cô chống gậy, đứng bên cạnh cô, nở nụ cười hiền từ.
- “ Hôn nhân không hạnh phúc thì cứ về Bắc Kinh, không nên ở đó gượng ép chính mình. ”
Cô gật đầu, nhà là nơi tuyệt vời nhất, là nơi chúng ta muốn về sau những vất vả của cuộc sống ngoài xã hội. Nhưng đối với Triệu Thanh Tuyết, cô về nhà sau sự thất vọng, mệt mỏi.
Cả gia đình cùng ngồi xuống bên bộ bàn ghế ở phòng khách, ấm áp và đầy tình thương…
- “ Chắt của ta thật đáng yêu và dễ thương, rất giống với mẹ nó. ” ông lão Triệu Hưng nói
Triệu Thanh Tuyết sinh thường nên sức khỏe của cô cũng ổn định hơn những người sinh mổ, Triệu Vĩnh Thiên sinh ra khoẻ mạnh chứ không hề yếu ớt, cô cũng bớt lo hơn.
- “ Ba…Hàn Dương Phong nó không chết, hoàn toàn khỏe mạnh nhưng chẳng nhớ gì cả. Thanh Tuyết cũng vì thất vọng quá nhiều nên không còn trông mong điều gì từ nó nữa. ”
Triệu Lâm nói, ông không thể giấu ba mình mãi được. Ông có quyền được biết và ai rồi cũng sẽ biết.
- “ Tai nạn như vậy…mất trí nhớ là điều không thể tránh khỏi nhưng cháu ta đã thất vọng rồi thì con bé sẽ không hi vọng nữa. Hàn gắn được hay không là phải phụ thuộc vào nó rồi. ” Triệu Hưng
- “ Ba nói phải, Hàn Gia không nỡ nhưng không làm gì được hết. ” Triệu Lâm
- “ Ba nghĩ là đến đâu thì hay đến đó, không nên can thiệp. ” Triệu Hưng
- “ Cháu đã thôi hi vọng từ ngày hôm ấy, không còn gì để níu giữ nữa. ” Triệu Thanh Tuyết lên tiếng
- “ Chị…em thấy anh bị mất trí nhớ…nhỡ anh í nhớ lại thì sao… ” Triệu Thanh Tâm nói
- “ Chị không biết và cũng không rõ, thôi em đừng nhắc đến, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. ”
Triệu Thanh Tâm gật đầu, cô không nói gì thêm. Dù sao thì chị cô ở đây cũng tốt hơn, cô nàng mang hết hành lý lên phòng ngủ trước khi của chị. Triệu Gia đối với Triệu Thanh Tâm là mục tiêu cố gắng, là động lực phấn đấu vậy.
- “ Con mới về nhà, hãy lên phòng nghỉ ngơi, đừng làm gì quá sức, ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống sau này. ” Triệu Lâm
- “ Vâng ba ” Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô bế con lên phòng
Từ ngày hôm đó, ở Triệu Gia là không gian hạnh phúc, vui vẻ. Triệu Thanh Tuyết với Ái Tuyền cũng hoà hợp hơn trước kia, tất cả mọi người đều vui vẻ cùng nhau. Trái ngược với Hàn Gia, không khí u ám đến lạ, không lấy một tiếng cười, đâu đâu cũng là bộ mặt buồn bã.
Hàn Dương Phong trong thời gian đó, anh tranh thủ nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng từng chút để nhớ lại một chút kí ức nhưng vẫn chỉ là hồi ức thời sinh viên. Anh vẫn không biết Mộ Quân Phong, Tống Nguyệt Như và Triệu Thanh Tuyết là ai. Anh ngộ nhận những người trong nhà là gia đình của mình nhưng vẫn còn rất mơ hồ, chưa thể khẳng định chắc chắn.
Cố Nam đã sẵn sàng đề ra phương án chữa trị cho Hàn Dương Phong, anh đang trên máy bay từ thành phố New York về Thượng Hải. Chuyến đi lần này, anh phải làm được. Khôi phục kí ức cho bạn thân, giúp Hàn Dương Phong hàn gắn tình cảm. Cả hội chơi với nhau, ai cũng có người thương và gia đình nhỏ, không thể để Hàn Dương Phong đau khổ cả đời được. Anh nghĩ đến Vương Khánh Linh, cô con gái quyền lực của bốn người kia, không sợ ai chỉ sợ con gái tức giận. Muốn dỗ dành vô cùng khó, địa vị của cải cô nàng không có hứng thú, vì thế càng không thể để cô tức giận, Cố Nam cũng thế, anh cũng sợ cháu mình.
Hành lý, vật dụng của Triệu Thanh Tuyết đã được đưa về Triệu Gia. Cô không phải quay về Hàn Gia nữa, những thứ quan trọng ở Toronto trước đó cũng được đưa về nhà cô.
Chiếc xe dừng lại trong khuôn viên, Triệu Thanh Tuyết bước xuống, đã từ lâu cô không về nhà, cảm xúc cũng thật khó tả. Từ ngày kết hôn, cô rất ít về nhà, thậm chí là không có cơ hội. Tuy Hàn Gia thoải mái nhưng cô cũng biết điều, kết hôn rồi, hở cái là đòi về nhà mẹ, người ta lại nói ra nói vào, sẽ không hay. Bây giờ đã ly hôn, tuy sống ở ngôi nhà của mình nhưng cô lại không vui nổi. Cứ cho là những gì hôm trước anh nói với cô chỉ là một giấc mơ đi, cô sẽ sớm quên đi.
Triệu Thanh Tuyết bế con đi vào, ông nội cô chống gậy, đứng bên cạnh cô, nở nụ cười hiền từ.
- “ Hôn nhân không hạnh phúc thì cứ về Bắc Kinh, không nên ở đó gượng ép chính mình. ”
Cô gật đầu, nhà là nơi tuyệt vời nhất, là nơi chúng ta muốn về sau những vất vả của cuộc sống ngoài xã hội. Nhưng đối với Triệu Thanh Tuyết, cô về nhà sau sự thất vọng, mệt mỏi.
Cả gia đình cùng ngồi xuống bên bộ bàn ghế ở phòng khách, ấm áp và đầy tình thương…
- “ Chắt của ta thật đáng yêu và dễ thương, rất giống với mẹ nó. ” ông lão Triệu Hưng nói
Triệu Thanh Tuyết sinh thường nên sức khỏe của cô cũng ổn định hơn những người sinh mổ, Triệu Vĩnh Thiên sinh ra khoẻ mạnh chứ không hề yếu ớt, cô cũng bớt lo hơn.
- “ Ba…Hàn Dương Phong nó không chết, hoàn toàn khỏe mạnh nhưng chẳng nhớ gì cả. Thanh Tuyết cũng vì thất vọng quá nhiều nên không còn trông mong điều gì từ nó nữa. ”
Triệu Lâm nói, ông không thể giấu ba mình mãi được. Ông có quyền được biết và ai rồi cũng sẽ biết.
- “ Tai nạn như vậy…mất trí nhớ là điều không thể tránh khỏi nhưng cháu ta đã thất vọng rồi thì con bé sẽ không hi vọng nữa. Hàn gắn được hay không là phải phụ thuộc vào nó rồi. ” Triệu Hưng
- “ Ba nói phải, Hàn Gia không nỡ nhưng không làm gì được hết. ” Triệu Lâm
- “ Ba nghĩ là đến đâu thì hay đến đó, không nên can thiệp. ” Triệu Hưng
- “ Cháu đã thôi hi vọng từ ngày hôm ấy, không còn gì để níu giữ nữa. ” Triệu Thanh Tuyết lên tiếng
- “ Chị…em thấy anh bị mất trí nhớ…nhỡ anh í nhớ lại thì sao… ” Triệu Thanh Tâm nói
- “ Chị không biết và cũng không rõ, thôi em đừng nhắc đến, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. ”
Triệu Thanh Tâm gật đầu, cô không nói gì thêm. Dù sao thì chị cô ở đây cũng tốt hơn, cô nàng mang hết hành lý lên phòng ngủ trước khi của chị. Triệu Gia đối với Triệu Thanh Tâm là mục tiêu cố gắng, là động lực phấn đấu vậy.
- “ Con mới về nhà, hãy lên phòng nghỉ ngơi, đừng làm gì quá sức, ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống sau này. ” Triệu Lâm
- “ Vâng ba ” Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô bế con lên phòng
Từ ngày hôm đó, ở Triệu Gia là không gian hạnh phúc, vui vẻ. Triệu Thanh Tuyết với Ái Tuyền cũng hoà hợp hơn trước kia, tất cả mọi người đều vui vẻ cùng nhau. Trái ngược với Hàn Gia, không khí u ám đến lạ, không lấy một tiếng cười, đâu đâu cũng là bộ mặt buồn bã.
Hàn Dương Phong trong thời gian đó, anh tranh thủ nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng từng chút để nhớ lại một chút kí ức nhưng vẫn chỉ là hồi ức thời sinh viên. Anh vẫn không biết Mộ Quân Phong, Tống Nguyệt Như và Triệu Thanh Tuyết là ai. Anh ngộ nhận những người trong nhà là gia đình của mình nhưng vẫn còn rất mơ hồ, chưa thể khẳng định chắc chắn.
Cố Nam đã sẵn sàng đề ra phương án chữa trị cho Hàn Dương Phong, anh đang trên máy bay từ thành phố New York về Thượng Hải. Chuyến đi lần này, anh phải làm được. Khôi phục kí ức cho bạn thân, giúp Hàn Dương Phong hàn gắn tình cảm. Cả hội chơi với nhau, ai cũng có người thương và gia đình nhỏ, không thể để Hàn Dương Phong đau khổ cả đời được. Anh nghĩ đến Vương Khánh Linh, cô con gái quyền lực của bốn người kia, không sợ ai chỉ sợ con gái tức giận. Muốn dỗ dành vô cùng khó, địa vị của cải cô nàng không có hứng thú, vì thế càng không thể để cô tức giận, Cố Nam cũng thế, anh cũng sợ cháu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.