Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
Chương 260: Đến Thăm Ba
Kim Yu
14/07/2023
Lục Diệp Phong nằm viện được hai tuần, cuối cùng sau bao ngày chờ mong
ông đã nhìn thấy đứa con trai Lục Diệp Bằng đã đến thăm ông.
Khi hai người đến cũng là chiều tối,mọi người gần như ra về hết chỉ còn bà nội và vợ chồng Lục Diệp Văn và Thi Thi ở lại.
Nhưng thật đúng lúc này khi Lục Diệp Bằng đang nắm tay Lam Lam đi tới hành lang thì liền gặp vợ chồng của Lục Diệp Minh và người mẹ kế của anh.
Lâm Hoa vừa nhìn thấy Lam Lam thì ánh mắt bà ta có chút âu lo.Bước chân cũng vô thức dừng lại.
Lam Lam cảm nhận được người phụ nữ vẫn còn lo lắng chuyện năm xưa, mặc dù cô không nói ra những chuyện bà ta đã làm nhưng cô sẽ không bao giờ quên đêm hôm đó.
Dương Tiểu Vy vừa nhìn thấy Lam Lam liền tỏ vẻ thái độ.
"Hai người đến đây để làm gì? Không lẽ nghe tin bác hai đang nằm viện,sợ mất phần nên đến đây giả vờ thương yêu để được chia tài sản sao?"
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên giá lạnh,ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ta,rồi đưa ra một lời cảnh cáo.
"Cô câm cái miệng lại cho tôi.....Tôi và vợ của tôi đến thăm ba cũng phải xin phép cô sao?"
Ánh mắt Lam Lam hiện rõ sự chán ghét dành cho Dương Tiểu Vy rất nhiều.Cô bước lên một bước, nhìn cô ta mang theo giọng điệu bỡn cợt.
"Cô thì sao? Hai vợ chồng cô đến đây, chẳng phải cũng muốn được tài sản nhà họ Lục sao....Tài sản của nhà tôi và chồng của tôi, cô còn muốn lấy,huống chi là tài sản của nhà chồng tôi".
"Mày....." Dương Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi.Cô ta đưa tay ra nắm chặt tay của Lam Lam,ánh mắt hiện lên sự hung hăng chưa từng có. "Mày đừng có vội mà đắc ý.... Sẽ có một ngày tao sẽ trừng trị mày".
Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày, có anh ở đây mà người phụ nữ độc ác này còn muốn ra tay với vợ của anh nữa sao? Anh lạnh lùng bước lên đẩy Dương Tiểu Vy ra,sau đó anh kéo Lam Lam vào trong lòng mình, nghiến răng nói.
"Đừng hòng đụng vào người của vợ tôi"
Dương Tiểu Vy lùi lại phía sau, cũng may Lục Diệp Minh đang đứng đằng sau của cô ta.Thấy vợ của mình sắp ngã,anh ta liền đưa tay ra đỡ lấy vợ mình.
Lục Diệp Minh giận dữ nhìn Lục Diệp Bằng quát lớn.
"Ai cho phép anh đối xử với vợ tôi như vậy?"
Lục Diệp Bằng nhếch môi.
"Là anh chồng có được không? Cậu không biết dạy vợ thì để người làm anh chồng như tôi đây sẽ giúp cậu dạy lại vợ của mình"
Nói rồi,anh mặc kệ sự giận dữ của hai vợ chồng họ.Anh nắm tay Lam Lam liền bước đến phòng bệnh của ba mình.
Dù vậy anh và cô vẫn nghe được tiếng chửi bới của Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy dành cho hai người, nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai.Thậm chí Lam Lam còn hình dung được sự điên loạn và lòng tham của hai người họ.Ý của bọn họ cũng chẳng qua là sợ anh và cô về đây tranh giành tài sản hay sao.
Đứng trước cửa phòng bệnh,hơi thở của Lục Diệp Bằng có chút nặng nề.
Lam Lam cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt tay cô đang không ngừng run rẩy.Cô biết anh đang rất hồi hộp để gặp ba của mình.
Nghĩ vậy,Lam Lam liền vỗ nhẹ vai của anh, nói khẽ.
"Không sao đâu,anh vào gặp ba đi!"
Dứt lời,Lam Lam gõ cửa phòng vài cái sau đó liền mạnh dạn đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong,Lục Diệp Phong đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc báo thì nghe được ai đó đang mở cửa phòng ra.Ông bèn để tờ báo xuống, rồi đưa mắt nhìn ra cửa.
Nhìn thấy người bên ngoài đi vào là đứa con dâu thứ hai Lam Lam, vừa là đứa con gái cưng của người bạn của ông,Lục Diệp Phong nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi.
"Lam Lam sao? Con hãy mau vào đây".
Nghe vậy,Lam Lam liền bước vào.Nhưng bước chân của Lục Diệp Bằng lại không nhúc nhích khiến cho cô có chút chưng hửng một chút.
Lục Diệp Phong dường như cảm nhận được còn có người đang đứng ngoài kia nhưng lại chưa dám vào đây gặp ông, trong lòng ông liền có chút nôn nóng.
"Còn ai tới nữa sao? Là Diệp Bằng phải không?"
Lúc này,Lam Lam không còn cách nào khác liền dùng sức kéo anh đi vào trong.
Đối mặt với đứa con trai này, nét mặt Lục Diệp Phong lúc nào cũng hiện lên sự áy náy dành cho anh.
Bà nội cũng đang có mặt ở đây, vừa nhìn thấy Lục Diệp Bằng và Lam Lam đến đây bà vui vẻ ra mặt liền đứng lên bước đến ôm chầm lấy Lam Lam,run rẩy nói.
"Lâu lắm rồi bà mới được nhìn thấy con, cả hai đến đây bà thật sự rất vui"
Lam Lam mím môi cười.
"Dạ bà có khỏe không?"
"Khỏe....Ta khỏe lắm!"
Lục Diệp Phong nhìn Lục Diệp Bằng rất lâu sau mới khẽ lên tiếng.
"Hai đứa đến thăm ba....Ba thật sự rất vui".
Lục Diệp Bằng vẫn không hề trả lời ông, nét mặt của anh lại mang một chút khó xử không biết phải mở lời như thế nào với ba của mình.
Lam Lam hiểu anh, thấy anh không thể lên tiếng cô liền nhanh trí đẩy anh lại ngồi xuống ghế bên cạnh ông.
"Dạ việc tới thăm bác trai là chủ ý của anh ấy, là anh ấy muốn thăm bác đấy!" Lam Lam nhìn Lục Diệp Phong khẽ nói.
Câu nói của Lam Lam làm cho Lục Diệp Phong có một chút vui mừng, nhưng cũng khiến ông lo lắng rất nhiều.Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng, bà nội đã thay ông nói.
"Tại sao con lại gọi là bác phải gọi là ba chứ?"
Nghe xong Lam Lam ngẩn người giây lát, cô khẽ liếc mắt nhìn Lục Diệp Bằng.
Anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Lục Diệp Phong trầm mặc rất lâu,sau đó lên tiếng.
"Hai đứa vẫn chưa quay lại sao?"
"Dạ không!"Đúng lúc này, cuối cùng Lục Diệp Bằng đã chịu lên tiếng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ba của mình, khẽ lắc đầu trả lời chắc nịch.
"Con và cô ấy đã quay lại với nhau rồi,hiện giờ chúng con đã chung sống với nhau trong căn biệt thự cùng với Tiểu An Nhiên".
"Thật sao?" Cả bà nội và Lục Diệp Phong cùng đồng thanh lên tiếng.
Lục Diệp Bằng lườm Lam Lam một lát, rồi nói.
"Em còn xưng hô kiểu đó thì coi chừng anh".
Lam Lam gượng cười, nhưng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì đã giúp được anh nói chuyện với ba của mình.
Nhắc đến An Nhiên, bà nội có một sự nhớ nhung trong lòng nhanh chóng bộc lộ ra ngoài.
"An Nhiên....! Tiểu bảo bối của bà có đến đây không? Bà nhớ đứa cháu cố này lắm rồi!"
Suốt những năm qua, bà lúc nào cũng không ngừng theo dõi đứa cháu gái này.Biết được con bé học chung lớp với Gia Gia,bà lúc nào cũng giành đưa đón cháu trai chỉ vì muốn thấy được An Nhiên của bà mà thôi!
An Nhiên càng lớn,bà đều thấy con bé thật sự rất giống Lam Lam và có lẽ con bé cũng rất giống Tử Du.Bà không biết ở dưới suối vàng Tử Du có còn oán giận bà nữa không?
Lục Diệp Bằng vòng tay ôm lấy eo Lam Lam, từ tốn trả lời.
"Con bé không đến, để khi nào ba bình phục trở về nhà.Con sẽ dẫn con bé đến thăm ba".
Lục Diệp Phong vui mừng gật đầu, nụ cười mang theo sự sung sướng hiện lên.
"Phải....! Đợi ba khỏe lại,ba nhất định sẽ dẫn An Nhiên đi chơi khắp nơi".
Đây mới đúng là niềm hạnh phúc của ông từ trước đến giờ.Ông luôn có một tâm nguyện là sẽ được con trai tha thứ cho mình và ông còn có thể chơi cùng với đứa cháu gái duy nhất mà trước đây ông chưa làm tròn trách nhiệm của một người ông.
Một lúc sau
Lam Lam đưa bà nội ra ngoài hóng gió một lát.Khi trở về phòng,cô lại đi về một mình.Bởi vì bà nội đã được chị Thi Thi của cô đưa về nhà.
Nhưng vừa đi tới cửa cô đã nghe cuộc nói chuyện của anh và ba chồng của mình.
Bên trong,Lục Diệp Bằng đưa tay nắm chặt tay ba của mình cố gắng kêu ông giữ gìn sức khỏe.
"Khi nào còn quay trở về Lục Thị" Nằm trên giường, giọng nói yếu ớt của Lục Diệp Phong nhìn con trai khẽ hỏi.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng khựng lại vài giây, rất lâu sau anh ngẩng đầu lên nhìn ông bất chợt cười khẽ.
"Chẳng phải có người rồi sao?"
Lục Diệp Phong nhíu chặt mày,bàn tay ông siết chặt tay anh.
"Con cũng biết người mà ba tin tưởng nhất là con, chỉ có con có thể tiếp quản được Lục Thị mà thôi!"
Lục Diệp Bằng bất chợt suy nghĩ đến A Hổ, rất lâu sau đó anh liền hỏi.
"Gã Kim Đại Mạc đó là người phụ nữ đó dẫn vào sao?"
Nghe xong,Lục Diệp Phong hiểu ý của anh.Làm sao ông không biết đến người đàn ông đó, cái lần Lục Diệp Bằng xảy ra vụ kiện ở nước ngoài cũng chính ông là người theo sát con trai đi theo vụ kiện năm đó, biết ông ta vào công ty mục đích chỉ muốn trả thù con trai của ông.Nhưng ông cũng bất lực tòng tâm khi người phụ nữ đó vẫn còn quyền hành trong công ty mà ông không thể nào động đến được.
Lục Diệp Phong thở dài nặng nề, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lục Diệp Bằng hiểu được sự mệt mỏi của ba mình,anh biết là ba đã cố gắng như thế nào để giữ được công ty.Nhưng người phụ nữ đó lúc nào cũng muốn dồn ba và anh vào con đường cùng thì người phụ nữ đó mới hả dạ mà buông tha nhà họ Lục.
Lục Diệp Phong nhìn anh.
"Diệp Bằng! Nếu xét về cổ phần,con đã có một nữa Lục Thị trong tay....Con mau chóng quay về công ty giữ chức Chủ Tịch cho ba" Lần này ông không nói nữa,mà chính là ra lệnh cho anh quay về công ty.
Cả người Lục Diệp Bằng đờ đẫn vài giây,sau đó thì bật cười nhẹ.
"Thật ra ba cũng biết con không có cổ phần trong Lục Thị rồi mà!"
Lục Diệp Phong trầm mặc một lúc lâu.
"Ý của con là hiện giờ cổ phần đó đang nằm trong tay của Lam Lam sao?"Lục Diệp Phong nhớ lại chuyện hai năm về trước.
Đúng rồi,con trai ông trước khi đó đã chuyển cổ phần cho Lam Lam trước mặt rất nhiều người rồi mà!
Đứng bên ngoài,Lam Lam có chút hoang mang.
Cổ phần sao?
Anh đã chuyển cổ phần cho cô từ khi nào?
Lúc này,ánh mắt của Lục Diệp Bằng đột nhiên tối dần.
"Chuyện này để sau,con mong ba đừng nói cho vợ con nghe về số cổ phần đó.Cô ấy đã vất vả như thế nào để ra khỏi Lục Thị,con không muốn cô ấy phải là người quay lại nơi đó".
Nghe xong,Lục Diệp Phong chỉ biết khẽ cười nhìn anh,trước đó ông đã từng suy nghĩ tại sao năm đó con trai của ông lại muốn vu oan cho Lam Lam đã sao chép bản thiết kế của Tập Đoàn Thái Thị? Thì ra là con trai của ông đang muốn bảo vệ vợ của mình, vì sợ Lam Lam sẽ gặp nguy hiểm với những con người đầy tham vọng trong hội cổ đông.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, ông mới biết rõ con trai của ông yêu vợ của mình đến nhường nào.Nhớ năm xưa,khi Tần Văn Hạo muốn gạt qua chuyện hẹn hò của hai đứa không muốn ép uổng con gái của mình.Lúc đó, ông thật sự có chút hụt hẫng.
Ông biết tình duyên không thể ép buộc từ người lớn, ông rất thích Lam Lam.Cô gái nhỏ đó, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến ông nhớ đến một người.
Đó là mẹ của Diệp Bằng.
Lam Lam thật sự có một ánh mắt và một nụ cười rất giống Tử Du, là một người phụ nữ mà có thể suốt cuộc đời này ông không thể nào quên.
Nhưng ông khi đó lại không biết vì sao Lục Diệp Bằng có thể thuyết phục hai người nhà bên đó cho Lam Lam hẹn hò với mình.Rồi hai đứa đám cưới, ông dường như nghĩ con trai của ông đã thật sự yêu người con gái này rồi.Cho đến khi chuyện hợp đồng hôn nhân được bại lộ,khi đi trong lòng của ông cũng thật sự rất tức giận.Ông biết Lam Lam có con riêng, ông đã rất giận cô thậm chí lúc đó ông thật sự căm phẫn cô rất nhiều vì đã lừa dối con trai của ông,làm cho Diệp Bằng bị tổn thương thêm một lần nữa.
Khi hai người đến cũng là chiều tối,mọi người gần như ra về hết chỉ còn bà nội và vợ chồng Lục Diệp Văn và Thi Thi ở lại.
Nhưng thật đúng lúc này khi Lục Diệp Bằng đang nắm tay Lam Lam đi tới hành lang thì liền gặp vợ chồng của Lục Diệp Minh và người mẹ kế của anh.
Lâm Hoa vừa nhìn thấy Lam Lam thì ánh mắt bà ta có chút âu lo.Bước chân cũng vô thức dừng lại.
Lam Lam cảm nhận được người phụ nữ vẫn còn lo lắng chuyện năm xưa, mặc dù cô không nói ra những chuyện bà ta đã làm nhưng cô sẽ không bao giờ quên đêm hôm đó.
Dương Tiểu Vy vừa nhìn thấy Lam Lam liền tỏ vẻ thái độ.
"Hai người đến đây để làm gì? Không lẽ nghe tin bác hai đang nằm viện,sợ mất phần nên đến đây giả vờ thương yêu để được chia tài sản sao?"
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên giá lạnh,ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ta,rồi đưa ra một lời cảnh cáo.
"Cô câm cái miệng lại cho tôi.....Tôi và vợ của tôi đến thăm ba cũng phải xin phép cô sao?"
Ánh mắt Lam Lam hiện rõ sự chán ghét dành cho Dương Tiểu Vy rất nhiều.Cô bước lên một bước, nhìn cô ta mang theo giọng điệu bỡn cợt.
"Cô thì sao? Hai vợ chồng cô đến đây, chẳng phải cũng muốn được tài sản nhà họ Lục sao....Tài sản của nhà tôi và chồng của tôi, cô còn muốn lấy,huống chi là tài sản của nhà chồng tôi".
"Mày....." Dương Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi.Cô ta đưa tay ra nắm chặt tay của Lam Lam,ánh mắt hiện lên sự hung hăng chưa từng có. "Mày đừng có vội mà đắc ý.... Sẽ có một ngày tao sẽ trừng trị mày".
Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày, có anh ở đây mà người phụ nữ độc ác này còn muốn ra tay với vợ của anh nữa sao? Anh lạnh lùng bước lên đẩy Dương Tiểu Vy ra,sau đó anh kéo Lam Lam vào trong lòng mình, nghiến răng nói.
"Đừng hòng đụng vào người của vợ tôi"
Dương Tiểu Vy lùi lại phía sau, cũng may Lục Diệp Minh đang đứng đằng sau của cô ta.Thấy vợ của mình sắp ngã,anh ta liền đưa tay ra đỡ lấy vợ mình.
Lục Diệp Minh giận dữ nhìn Lục Diệp Bằng quát lớn.
"Ai cho phép anh đối xử với vợ tôi như vậy?"
Lục Diệp Bằng nhếch môi.
"Là anh chồng có được không? Cậu không biết dạy vợ thì để người làm anh chồng như tôi đây sẽ giúp cậu dạy lại vợ của mình"
Nói rồi,anh mặc kệ sự giận dữ của hai vợ chồng họ.Anh nắm tay Lam Lam liền bước đến phòng bệnh của ba mình.
Dù vậy anh và cô vẫn nghe được tiếng chửi bới của Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy dành cho hai người, nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai.Thậm chí Lam Lam còn hình dung được sự điên loạn và lòng tham của hai người họ.Ý của bọn họ cũng chẳng qua là sợ anh và cô về đây tranh giành tài sản hay sao.
Đứng trước cửa phòng bệnh,hơi thở của Lục Diệp Bằng có chút nặng nề.
Lam Lam cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt tay cô đang không ngừng run rẩy.Cô biết anh đang rất hồi hộp để gặp ba của mình.
Nghĩ vậy,Lam Lam liền vỗ nhẹ vai của anh, nói khẽ.
"Không sao đâu,anh vào gặp ba đi!"
Dứt lời,Lam Lam gõ cửa phòng vài cái sau đó liền mạnh dạn đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong,Lục Diệp Phong đang ngồi dựa lưng vào đầu giường đọc báo thì nghe được ai đó đang mở cửa phòng ra.Ông bèn để tờ báo xuống, rồi đưa mắt nhìn ra cửa.
Nhìn thấy người bên ngoài đi vào là đứa con dâu thứ hai Lam Lam, vừa là đứa con gái cưng của người bạn của ông,Lục Diệp Phong nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi.
"Lam Lam sao? Con hãy mau vào đây".
Nghe vậy,Lam Lam liền bước vào.Nhưng bước chân của Lục Diệp Bằng lại không nhúc nhích khiến cho cô có chút chưng hửng một chút.
Lục Diệp Phong dường như cảm nhận được còn có người đang đứng ngoài kia nhưng lại chưa dám vào đây gặp ông, trong lòng ông liền có chút nôn nóng.
"Còn ai tới nữa sao? Là Diệp Bằng phải không?"
Lúc này,Lam Lam không còn cách nào khác liền dùng sức kéo anh đi vào trong.
Đối mặt với đứa con trai này, nét mặt Lục Diệp Phong lúc nào cũng hiện lên sự áy náy dành cho anh.
Bà nội cũng đang có mặt ở đây, vừa nhìn thấy Lục Diệp Bằng và Lam Lam đến đây bà vui vẻ ra mặt liền đứng lên bước đến ôm chầm lấy Lam Lam,run rẩy nói.
"Lâu lắm rồi bà mới được nhìn thấy con, cả hai đến đây bà thật sự rất vui"
Lam Lam mím môi cười.
"Dạ bà có khỏe không?"
"Khỏe....Ta khỏe lắm!"
Lục Diệp Phong nhìn Lục Diệp Bằng rất lâu sau mới khẽ lên tiếng.
"Hai đứa đến thăm ba....Ba thật sự rất vui".
Lục Diệp Bằng vẫn không hề trả lời ông, nét mặt của anh lại mang một chút khó xử không biết phải mở lời như thế nào với ba của mình.
Lam Lam hiểu anh, thấy anh không thể lên tiếng cô liền nhanh trí đẩy anh lại ngồi xuống ghế bên cạnh ông.
"Dạ việc tới thăm bác trai là chủ ý của anh ấy, là anh ấy muốn thăm bác đấy!" Lam Lam nhìn Lục Diệp Phong khẽ nói.
Câu nói của Lam Lam làm cho Lục Diệp Phong có một chút vui mừng, nhưng cũng khiến ông lo lắng rất nhiều.Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng, bà nội đã thay ông nói.
"Tại sao con lại gọi là bác phải gọi là ba chứ?"
Nghe xong Lam Lam ngẩn người giây lát, cô khẽ liếc mắt nhìn Lục Diệp Bằng.
Anh cũng đang nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Lục Diệp Phong trầm mặc rất lâu,sau đó lên tiếng.
"Hai đứa vẫn chưa quay lại sao?"
"Dạ không!"Đúng lúc này, cuối cùng Lục Diệp Bằng đã chịu lên tiếng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn ba của mình, khẽ lắc đầu trả lời chắc nịch.
"Con và cô ấy đã quay lại với nhau rồi,hiện giờ chúng con đã chung sống với nhau trong căn biệt thự cùng với Tiểu An Nhiên".
"Thật sao?" Cả bà nội và Lục Diệp Phong cùng đồng thanh lên tiếng.
Lục Diệp Bằng lườm Lam Lam một lát, rồi nói.
"Em còn xưng hô kiểu đó thì coi chừng anh".
Lam Lam gượng cười, nhưng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì đã giúp được anh nói chuyện với ba của mình.
Nhắc đến An Nhiên, bà nội có một sự nhớ nhung trong lòng nhanh chóng bộc lộ ra ngoài.
"An Nhiên....! Tiểu bảo bối của bà có đến đây không? Bà nhớ đứa cháu cố này lắm rồi!"
Suốt những năm qua, bà lúc nào cũng không ngừng theo dõi đứa cháu gái này.Biết được con bé học chung lớp với Gia Gia,bà lúc nào cũng giành đưa đón cháu trai chỉ vì muốn thấy được An Nhiên của bà mà thôi!
An Nhiên càng lớn,bà đều thấy con bé thật sự rất giống Lam Lam và có lẽ con bé cũng rất giống Tử Du.Bà không biết ở dưới suối vàng Tử Du có còn oán giận bà nữa không?
Lục Diệp Bằng vòng tay ôm lấy eo Lam Lam, từ tốn trả lời.
"Con bé không đến, để khi nào ba bình phục trở về nhà.Con sẽ dẫn con bé đến thăm ba".
Lục Diệp Phong vui mừng gật đầu, nụ cười mang theo sự sung sướng hiện lên.
"Phải....! Đợi ba khỏe lại,ba nhất định sẽ dẫn An Nhiên đi chơi khắp nơi".
Đây mới đúng là niềm hạnh phúc của ông từ trước đến giờ.Ông luôn có một tâm nguyện là sẽ được con trai tha thứ cho mình và ông còn có thể chơi cùng với đứa cháu gái duy nhất mà trước đây ông chưa làm tròn trách nhiệm của một người ông.
Một lúc sau
Lam Lam đưa bà nội ra ngoài hóng gió một lát.Khi trở về phòng,cô lại đi về một mình.Bởi vì bà nội đã được chị Thi Thi của cô đưa về nhà.
Nhưng vừa đi tới cửa cô đã nghe cuộc nói chuyện của anh và ba chồng của mình.
Bên trong,Lục Diệp Bằng đưa tay nắm chặt tay ba của mình cố gắng kêu ông giữ gìn sức khỏe.
"Khi nào còn quay trở về Lục Thị" Nằm trên giường, giọng nói yếu ớt của Lục Diệp Phong nhìn con trai khẽ hỏi.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng khựng lại vài giây, rất lâu sau anh ngẩng đầu lên nhìn ông bất chợt cười khẽ.
"Chẳng phải có người rồi sao?"
Lục Diệp Phong nhíu chặt mày,bàn tay ông siết chặt tay anh.
"Con cũng biết người mà ba tin tưởng nhất là con, chỉ có con có thể tiếp quản được Lục Thị mà thôi!"
Lục Diệp Bằng bất chợt suy nghĩ đến A Hổ, rất lâu sau đó anh liền hỏi.
"Gã Kim Đại Mạc đó là người phụ nữ đó dẫn vào sao?"
Nghe xong,Lục Diệp Phong hiểu ý của anh.Làm sao ông không biết đến người đàn ông đó, cái lần Lục Diệp Bằng xảy ra vụ kiện ở nước ngoài cũng chính ông là người theo sát con trai đi theo vụ kiện năm đó, biết ông ta vào công ty mục đích chỉ muốn trả thù con trai của ông.Nhưng ông cũng bất lực tòng tâm khi người phụ nữ đó vẫn còn quyền hành trong công ty mà ông không thể nào động đến được.
Lục Diệp Phong thở dài nặng nề, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lục Diệp Bằng hiểu được sự mệt mỏi của ba mình,anh biết là ba đã cố gắng như thế nào để giữ được công ty.Nhưng người phụ nữ đó lúc nào cũng muốn dồn ba và anh vào con đường cùng thì người phụ nữ đó mới hả dạ mà buông tha nhà họ Lục.
Lục Diệp Phong nhìn anh.
"Diệp Bằng! Nếu xét về cổ phần,con đã có một nữa Lục Thị trong tay....Con mau chóng quay về công ty giữ chức Chủ Tịch cho ba" Lần này ông không nói nữa,mà chính là ra lệnh cho anh quay về công ty.
Cả người Lục Diệp Bằng đờ đẫn vài giây,sau đó thì bật cười nhẹ.
"Thật ra ba cũng biết con không có cổ phần trong Lục Thị rồi mà!"
Lục Diệp Phong trầm mặc một lúc lâu.
"Ý của con là hiện giờ cổ phần đó đang nằm trong tay của Lam Lam sao?"Lục Diệp Phong nhớ lại chuyện hai năm về trước.
Đúng rồi,con trai ông trước khi đó đã chuyển cổ phần cho Lam Lam trước mặt rất nhiều người rồi mà!
Đứng bên ngoài,Lam Lam có chút hoang mang.
Cổ phần sao?
Anh đã chuyển cổ phần cho cô từ khi nào?
Lúc này,ánh mắt của Lục Diệp Bằng đột nhiên tối dần.
"Chuyện này để sau,con mong ba đừng nói cho vợ con nghe về số cổ phần đó.Cô ấy đã vất vả như thế nào để ra khỏi Lục Thị,con không muốn cô ấy phải là người quay lại nơi đó".
Nghe xong,Lục Diệp Phong chỉ biết khẽ cười nhìn anh,trước đó ông đã từng suy nghĩ tại sao năm đó con trai của ông lại muốn vu oan cho Lam Lam đã sao chép bản thiết kế của Tập Đoàn Thái Thị? Thì ra là con trai của ông đang muốn bảo vệ vợ của mình, vì sợ Lam Lam sẽ gặp nguy hiểm với những con người đầy tham vọng trong hội cổ đông.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, ông mới biết rõ con trai của ông yêu vợ của mình đến nhường nào.Nhớ năm xưa,khi Tần Văn Hạo muốn gạt qua chuyện hẹn hò của hai đứa không muốn ép uổng con gái của mình.Lúc đó, ông thật sự có chút hụt hẫng.
Ông biết tình duyên không thể ép buộc từ người lớn, ông rất thích Lam Lam.Cô gái nhỏ đó, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến ông nhớ đến một người.
Đó là mẹ của Diệp Bằng.
Lam Lam thật sự có một ánh mắt và một nụ cười rất giống Tử Du, là một người phụ nữ mà có thể suốt cuộc đời này ông không thể nào quên.
Nhưng ông khi đó lại không biết vì sao Lục Diệp Bằng có thể thuyết phục hai người nhà bên đó cho Lam Lam hẹn hò với mình.Rồi hai đứa đám cưới, ông dường như nghĩ con trai của ông đã thật sự yêu người con gái này rồi.Cho đến khi chuyện hợp đồng hôn nhân được bại lộ,khi đi trong lòng của ông cũng thật sự rất tức giận.Ông biết Lam Lam có con riêng, ông đã rất giận cô thậm chí lúc đó ông thật sự căm phẫn cô rất nhiều vì đã lừa dối con trai của ông,làm cho Diệp Bằng bị tổn thương thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.