Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
Chương 301: Mối Tình Đầu Và Cuối Đều Là Một Người
Kim Yu
07/09/2023
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên căng thẳng nhìn cô, thấp giọng hỏi.
"Lam Lam! Anh muốn hỏi em một chuyện".
Lam Lam giơ tay, vuốt nhẹ hai chân mày của anh đang không ngừng châu lại,nhẹ nhàng gật đầu.
"Ông xã cứ hỏi".
Lục Diệp Bằng ôm chặt cô, lời nói có chút run rẩy.
"Nếu như năm xưa,em và Lục Diệp Minh không chia tay và có thể cậu ta sẽ cưới em về làm vợ.... Nếu như lúc đó,anh nhìn thấy em và muốn cướp em từ tay cậu ta..... Thì em sẽ như thế nào,em có chịu đi theo anh không?"
Dứt lời, ánh mắt lo lắng của anh chăm chú vào gương mặt của cô và dường như anh đang trong chờ một câu trả lời đúng như ý muốn trong đầu của anh.
Lam Lam nghe xong, cô đã không suy nghĩ mà đã vội vàng trả lời ngay với anh.
"Thì phải xem năng lực của anh đến đâu có thể khiến em có thay đổi yêu anh không?"Vì trước đó cô cũng từng nghĩ đến điều này trong lòng.
Nếu như năm đó cô không thế Tiểu Sơ đến đó làm việc, không chia tay với Lục Diệp Minh, không gặp người đàn ông này vào đêm hôm đó.Thì anh và cô cũng không phát sinh quan hệ,An Nhiên cũng không có mặt trên đời này.Rồi có khi cô sẽ làm vợ Lục Diệp Minh. Còn ngược lại, Dương Tiểu Vy sẽ làm vợ của anh, thì mọi chuyện lúc đó sẽ như thế nào? Cô có động lòng mà yêu anh không? Có vì anh, mà chịu đựng tổn thương nhiều đến như vậy không?
"Vậy anh không có năng lực là em sẽ thuộc về Lục Diệp Minh sao?"Anh nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ,Lục Diệp Bằng đã cất tiếng nói dò xét.
Lam Lam cười hì hì, tỏ vẻ suy tư.
"Để em xem,so với địa vị trong nhà.Mặc dù anh là con riêng, nhưng vị trí cũng cao hơn anh ta.Mức độ giàu có nhiều tiền và đầy hào phóng của anh, có thể em sẽ nghiên về anh một tí....Về tình cảm và sự nhiệt tình của anh trên giường,em có thể xem xét mà yêu anh thì sao...."
Cô có thể cảm nhận được người đàn ông mà cô nên dựa dẫm suốt cuộc đời này chỉ có một mình anh mà thôi! Chỉ có anh là hiểu và biết cô muốn gì nhất? Có lẽ trên thế giới này, cô có đi khắp nơi cũng không tìm được một người nào giống như anh.
Tuy anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với cô thì nó lại trở thành ưu điểm.Anh thật sự rất tốt với cô rất nhiều.
Lục Diệp Bằng nghe đến hai chữ"trên giường" phát ra từ miệng của người phụ nữ của anh.Anh bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa, lập tức rụt đầu chui thẳng vào hõm cổ của cô, khàn giọng nói.
"Nếu em chọn Lục Diệp Minh.... Thì ngay trước ngày đám cưới của em và cậu ta,anh sẽ khiến em chết mệt trên giường cùng với anh....Thậm chí là truyền tinh hoa của anh vào người em, khiến em phải mang thai con của anh."
Dứt lời,anh lật người,nằm đè lên người của cô.Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.
"Bé con của anh dạo này nghịch ngợm lắm rồi, còn biết diễn xuất nữa."
Tim Lam Lam đập mạnh lên một nhịp, cô có chút sững sờ.
"Anh biết sao?"
Nghe câu nói của anh.Cô nhận ra được một điều, có lẽ người hiểu cô đang suy nghĩ mưu tính gì đầu, có lẽ cũng chỉ có một mình người đàn ông này thôi!
Lục Diệp Bằng cười cười,anh đưa tay xuống tốc thẳng chiếc váy của cô lên cao,sau đó tay anh bắt đầu luồn vào trong, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình nhẹ nhàng đáp.
"Nếu như Lục Diệp Minh có ý đồ với em, cậu ta cũng không nằm đau đớn ở dưới đất và em cũng không mặc quần áo chỉnh tề khi anh vừa mới bước vào"
Lam Lam cảm thấy mình như bị anh bắt tại trận khi làm một chuyện xấu, cô liền ríu rít ôm chặt lấy anh, vội vàng giải thích.
"Không phải! Lục Diệp Minh ức hiếp em thật,khi nãy anh ta còn cố ý ôm chặt lấy em, còn nhìn dấu hôn mà anh để lại trên cổ của em nữa....Cho nên, em vì sợ quá nên mới đá vào điểm yếu của anh ta.Vì sợ anh ta sẽ trả thù em, nên em mới diễn một màn kịch cho cả nhà xem".
Lục Diệp Bằng sững người, ánh mắt đau lòng khi nghe cô nói hết.Anh nâng người cô lên ôm chặt vào lòng, nghẹn ngào nói.
"Biết trước sẽ xảy ra chuyện này,anh sẽ không nhận lời của ba mà ở lại đây.....Anh thật tình có lỗi với em".
Lam Lam mím môi cười, cô chủ động đưa tay lên ôm lấy anh, kéo đầu anh xuống.
"Chồng em ở đâu thì em sẽ ở đó".
Câu nói của cô khiến anh bật cười nhẹ.Bàn tay anh phía dưới đang không ngừng khiêu khích vòng ba của cô,anh cảm nhận cơ thể của cô dường như có phần ốm hơn hai tuần trước rất nhiều.
"Em yêu! Có phải em đang giảm cân không? Tại sao lại gầy như thế,anh không thích em gầy như vậy đâu.....Ôm em chẳng khác nào là ôm một khúc xương,cơ thể quyến rũ đầy đặn của vợ anh đã đi đâu rồi?"Giọng điệu anh có phần trách móc.
Lam Lam nhanh chóng bĩu môi,dáng vẻ như xem anh là người làm cho thân hình cô gầy gò.
"Chẳng phải cũng là do anh sao? Anh suốt ngày cứ lôi kéo, rủ rê em chơi xếp hình với anh đến tận hừng sáng, làm cho em không bao giờ có một giấc ngủ ngon lành gì cả,anh còn hỏi tại sao em ốm nữa sao?"Cô gần như không ngại ngùng nói chuyện phòng the với anh.
Nghe xong,Lục Diệp Bằng liền nở một nụ cười đầy đen tối,ngay sau đó anh cởi thẳng chiếc quần lót bên trong chiếc váy ngủ của cô ra ngoài, đưa đến trước mặt của cô,sau đó di chuyển nó đến hai cánh mũi của anh để ngửi hương thơm từ cô.
"Ai biểu vợ anh xinh đẹp quá làm gì.... Lại còn quyến rũ,mỗi đêm nằm cạnh bên em mà không làm gì.Anh cảm thấy mình như một tên thái giám mất đi thứ đó...".Lục Diệp Bằng cúi xuống, vùi mặt vào ngực cô.
"Đừng giỡn nữa mà....!" Lam Lam ngại ngùng trước hành động của anh, liền đỏ mặt bật cười khanh khách đẩy anh ra.
Nhưng dục vọng của Lục Diệp Bằng đã thật sự thức tỉnh, anh ôm chặt lấy cô.
"Em còn đổ thừa qua cho anh, chẳng phải em cũng thích làm chuyện đó sao ... Bà xã!"
Lam Lam càng lúc càng bạo dạn, cô rướn người lên cắn mạnh vào chiếc cằm lú vài sợi râu của anh.
"Sao lại không thích,khi anh vừa đẹp trai vừa có một thân hình quyến rũ như thế,ngay cả Dương Tiểu Vy khi nãy còn muốn dâng thân thể của cô ta cho anh mà không cần anh báo đáp gì cả nữa mà".
"Nhưng anh chỉ thích làm tình với em hơn, với em người anh em của anh mới cảm thấy no nê...."Dứt lời,Lục Diệp Bằng định vồ lấy cô, ăn thịt.
Nhưng lúc này, Lam Lam lại xô anh ra, cô bò lên ngực anh,nũng nịu.
"Anh yêu! Em còn chưa ăn gì mà anh lại định ăn em rồi sao? Đồ ăn của em đâu,mau đem ra đây.....Bà Lục của anh đã đói rồi, ông Lục còn chậm trễ nữa thì không tới phiên ông Lục được ăn món chính đâu nhé!"
Lúc này, Lục Diệp Bằng mới chợt nhớ ra món ăn đã nấu xong, vẫn còn đang dưới bếp.Khi nãy nghe tiếng hét của cô mà anh đã hết tất cả mà chạy lên đây.
Suy nghĩ vài giây,anh liền ngồi dậy nhìn cô khẽ nói.
"Em đợi anh một chút,đồ ăn sẽ có liền đây!"
Nói rồi,Lục Diệp Bằng liền đi xuống nhà.
Lam Lam cười cười, từ trên giường bò dậy.Cô đứng lên liền đi vào trong phòng vệ sinh
******
Cũng trong buổi tối hôm nay, căn phòng của Lục Diệp Văn và Thi Thi lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau khi Thi Thi đã biết hết mọi chuyện, cô đã bình tĩnh đến nỗi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi Lục Diệp Văn vẫn còn đang tắm,Thi Thi đã lén lấy điện thoại của anh để kiểm tra.Quả thật là anh không hề liên lạc đến người phụ nữ đó.Nhưng cho đến lúc cô định trả lại điện thoại lại chỗ cũ, thì lúc này chuông tin nhắn đột ngột vang lên.
Cô vô thức nhìn vào màn hình.Đó là một tin nhắn thoại.
Ngón tay cô dịch chuyển xuống,nhanh chóng bật lên nghe.
"Anh yêu! Em nhớ anh quá, cuối tuần sau chúng ta gặp mặt nhé! Em có thứ này muốn cho anh xem,anh không đến thì em buộc lòng gửi cái này cho vợ của anh thôi!"
Một giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ đi kèm với lời hâm doạ.
Bàn tay cô cầm điện thoại chợt run lên.Cô không sợ anh sẽ mắc sai lầm thêm lần nữa, nhưng cô sợ người phụ nữ này sẽ tung ảnh nóng của anh và cô ta ra.Đến lúc đó,gia đình cô, mặt mũi của ba mẹ của cô sẽ để ở đâu,ba cô còn là một Nghị Viên to lớn nữa,hai đứa con cô lỡ như sẽ thấy những hình ảnh đó thì sẽ ra sao?
"Vợ yêu.....! Em làm gì đứng thừ người ra vậy?" Từ đằng sau,Lục Diệp Văn trên người chỉ quắn nhẹ một cái khăn ngang hông từ nhà tắm đi ra, thấy cô đang đứng đưa lưng về phía anh, nhịn không được anh liền bước đến giang tay ra ôm chầm lấy cô.
Thi Thi đang mải mê suy nghĩ thì nghe tiếng nói đi cùng với hành động của anh liền giật bắn mình lên, đôi mắt kinh hãi..... Vài giây sau, cô khẽ nghiên đầu qua nhìn anh.
Nhìn cô vợ xinh đẹp đang ôm trong lòng, thì những chuyện xấu hổ của anh, đã làm cho anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều.
Anh khẽ cúi đầu định hôn lên đôi môi của cô, nhưng lúc này Thi Thi lại có động thái né tránh.
Thi Thi đẩy anh vào ra, rồi bước đến giường nằm xuống,phủ chăn lên đầu.Như một sự giận dỗi đối với anh.
Lục Diệp Văn khó hiểu trước dáng vẻ của cô.Sau đó anh bước đến tắt đèn, rồi quăng thẳng chiếc khăn tắm trên người ra,nhanh chóng chui vào trong chăn với cô.Trong lòng chỉ cầu xin ông trời đừng để cho vợ của anh biết về sự tồn tại của Trương Hiểu Nghê.
Trong chăn,Lục Diệp Văn nhẹ nhàng ôm lấy cô, gương mặt tìm kiếm môi của cô.
"Vợ yêu đang có chuyện gì sao? Em xoay qua nhìn anh một chút đi".
Thi Thi cảm nhận hơi nóng từ đằng sau, ngực cường tráng đi cùng với niềm tự hào phía dưới của anh đang không ngừng cọ vào người của cô, khiến cho trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, nhưng cũng làm cho cô lo lắng một chút vì những chuyện đang diễn ra.
Sự đụng chạm khiến cơ thể anh bắt đầu thay đổi.
Lục Diệp Văn vừa nói xong,Thi Thi đã nghe lời anh, cô liền xoay người lại ôm lấy anh, cả người như muốn trèo thẳng lên người của anh, giọng nói đã không còn lạnh lùng như thường ngày, mà nó ngọt ngào chỉ riêng một mình anh có thể nghe.
"Anh ôm em đi".
Lục Diệp Văn cười cười,anh đưa tay vát thẳng cô lên người anh,sau đó từ từ cởi chiếc váy ngủ của cô ra.
Cả hai cơ thể không một mảnh vải liền dính vào nhau.
Lục Diệp Văn thở hỗn hển, nụ hôn cháy bỏng của hai người tạo ra một không gian tràn đầy mùi vị triền miên.
Sau một màn dạo đầu,anh khẽ nâng người cô lên cao sau đó đáp mạnh xuống.Thứ to lớn của anh đột nhiên đi vào trong cơ thể cô không một lời báo trước khiến Thi Thi hét lên một tiếng, rồi ngày sau quắn quýt ôm chầm lấy anh.
"Thi Thi! Em xinh đẹp lắm,anh yêu em nhiều lắm!"
"Anh yêu em nhiều lắm sao?" Thi Thi kéo anh lại gần anh,dùng đôi môi quyến rũ anh.
Lục Diệp Văn nổi lên cơn hứng phấn.Anh bắt đầu giúp cô ngồi trên người anh,vận động di chuyển nhịp nhàng.
"Anh yêu em, chỉ yêu một mình duy nhất là em thôi!"
Dứt lời,anh cúi đầu xuống ngậm cắn hai đỉnh hồng đang đung đưa trước mặt của anh.Bàn tay càng lúc càng ôm chặt lấy mông cô ép xác vào người anh
Thi Thi cười cười, cô cũng ngửa cổ ra hưởng thụ từng đợt hoan ái mà anh mang lại.Cô rụt đầu xuống dựa vào vai anh,bờ môi không nhịn được liền mở cắn mạnh vào bờ vai, đi kèm với lời nói đầy chất vấn.
"Anh yêu em, nhưng lại làm tổn thương em..... Diệp Văn,em ghét anh!"Cô uất ức vừa khóc vừa đưa tay đánh vào người anh.
Nhìn thấy nước mắt cô rơi,anh đau đớn không biết có phải vì anh mà cô trở nên yếu đuối như vậy không? Nước mắt của cô làm anh liên tưởng đến là cô đã biết những chuyện đó của anh.
Một giây sau,anh lật người nằm đè lên người cô.Một lần nữa anh lại tiến sâu vào hạ thân của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của vợ anh.
Môi anh gấp gáp hạ xuống, hôn lên từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
"Khó khăn lắm anh mới lấy được em làm vợ,anh sẽ bao giờ buông tay em ra.... Nếu có người nào đó muốn phá hoại gia đình của chúng ta,anh sẽ không bao giờ buông tha cho người đó!" Giọng điệu anh càng lúc càng giận dữ,trong đầu anh lúc này đã có dự định một chuyện mang nhiều sự độc ác.
Thi Thi mơ màng mở mắt ra, gương mặt của người đàn ông cô yêu đang ở ngay trước mặt của cô.Thi Thi liền kéo đầu anh xuống, chủ động hôn lên môi anh, gấp rút cất tiếng.
"Em yêu anh....Em rất yêu anh.Anh đừng rời xa em, hãy ở bên cạnh em mãi mãi...."
Lục Diệp Văn nhìn cô, tình yêu của anh dành cho cô càng lúc càng sâu đậm.Cô là mối tình đầu, cũng như là mối tình cuối cùng của anh ở kiếp này.Anh không chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô suốt đời hay không? Nhưng anh hứa với cô,khi nào cô cần,anh sẽ lập tức xuất hiện.
"Anh cũng yêu em rất nhiều.... Vợ à!"
"Lam Lam! Anh muốn hỏi em một chuyện".
Lam Lam giơ tay, vuốt nhẹ hai chân mày của anh đang không ngừng châu lại,nhẹ nhàng gật đầu.
"Ông xã cứ hỏi".
Lục Diệp Bằng ôm chặt cô, lời nói có chút run rẩy.
"Nếu như năm xưa,em và Lục Diệp Minh không chia tay và có thể cậu ta sẽ cưới em về làm vợ.... Nếu như lúc đó,anh nhìn thấy em và muốn cướp em từ tay cậu ta..... Thì em sẽ như thế nào,em có chịu đi theo anh không?"
Dứt lời, ánh mắt lo lắng của anh chăm chú vào gương mặt của cô và dường như anh đang trong chờ một câu trả lời đúng như ý muốn trong đầu của anh.
Lam Lam nghe xong, cô đã không suy nghĩ mà đã vội vàng trả lời ngay với anh.
"Thì phải xem năng lực của anh đến đâu có thể khiến em có thay đổi yêu anh không?"Vì trước đó cô cũng từng nghĩ đến điều này trong lòng.
Nếu như năm đó cô không thế Tiểu Sơ đến đó làm việc, không chia tay với Lục Diệp Minh, không gặp người đàn ông này vào đêm hôm đó.Thì anh và cô cũng không phát sinh quan hệ,An Nhiên cũng không có mặt trên đời này.Rồi có khi cô sẽ làm vợ Lục Diệp Minh. Còn ngược lại, Dương Tiểu Vy sẽ làm vợ của anh, thì mọi chuyện lúc đó sẽ như thế nào? Cô có động lòng mà yêu anh không? Có vì anh, mà chịu đựng tổn thương nhiều đến như vậy không?
"Vậy anh không có năng lực là em sẽ thuộc về Lục Diệp Minh sao?"Anh nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ,Lục Diệp Bằng đã cất tiếng nói dò xét.
Lam Lam cười hì hì, tỏ vẻ suy tư.
"Để em xem,so với địa vị trong nhà.Mặc dù anh là con riêng, nhưng vị trí cũng cao hơn anh ta.Mức độ giàu có nhiều tiền và đầy hào phóng của anh, có thể em sẽ nghiên về anh một tí....Về tình cảm và sự nhiệt tình của anh trên giường,em có thể xem xét mà yêu anh thì sao...."
Cô có thể cảm nhận được người đàn ông mà cô nên dựa dẫm suốt cuộc đời này chỉ có một mình anh mà thôi! Chỉ có anh là hiểu và biết cô muốn gì nhất? Có lẽ trên thế giới này, cô có đi khắp nơi cũng không tìm được một người nào giống như anh.
Tuy anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với cô thì nó lại trở thành ưu điểm.Anh thật sự rất tốt với cô rất nhiều.
Lục Diệp Bằng nghe đến hai chữ"trên giường" phát ra từ miệng của người phụ nữ của anh.Anh bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa, lập tức rụt đầu chui thẳng vào hõm cổ của cô, khàn giọng nói.
"Nếu em chọn Lục Diệp Minh.... Thì ngay trước ngày đám cưới của em và cậu ta,anh sẽ khiến em chết mệt trên giường cùng với anh....Thậm chí là truyền tinh hoa của anh vào người em, khiến em phải mang thai con của anh."
Dứt lời,anh lật người,nằm đè lên người của cô.Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.
"Bé con của anh dạo này nghịch ngợm lắm rồi, còn biết diễn xuất nữa."
Tim Lam Lam đập mạnh lên một nhịp, cô có chút sững sờ.
"Anh biết sao?"
Nghe câu nói của anh.Cô nhận ra được một điều, có lẽ người hiểu cô đang suy nghĩ mưu tính gì đầu, có lẽ cũng chỉ có một mình người đàn ông này thôi!
Lục Diệp Bằng cười cười,anh đưa tay xuống tốc thẳng chiếc váy của cô lên cao,sau đó tay anh bắt đầu luồn vào trong, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình nhẹ nhàng đáp.
"Nếu như Lục Diệp Minh có ý đồ với em, cậu ta cũng không nằm đau đớn ở dưới đất và em cũng không mặc quần áo chỉnh tề khi anh vừa mới bước vào"
Lam Lam cảm thấy mình như bị anh bắt tại trận khi làm một chuyện xấu, cô liền ríu rít ôm chặt lấy anh, vội vàng giải thích.
"Không phải! Lục Diệp Minh ức hiếp em thật,khi nãy anh ta còn cố ý ôm chặt lấy em, còn nhìn dấu hôn mà anh để lại trên cổ của em nữa....Cho nên, em vì sợ quá nên mới đá vào điểm yếu của anh ta.Vì sợ anh ta sẽ trả thù em, nên em mới diễn một màn kịch cho cả nhà xem".
Lục Diệp Bằng sững người, ánh mắt đau lòng khi nghe cô nói hết.Anh nâng người cô lên ôm chặt vào lòng, nghẹn ngào nói.
"Biết trước sẽ xảy ra chuyện này,anh sẽ không nhận lời của ba mà ở lại đây.....Anh thật tình có lỗi với em".
Lam Lam mím môi cười, cô chủ động đưa tay lên ôm lấy anh, kéo đầu anh xuống.
"Chồng em ở đâu thì em sẽ ở đó".
Câu nói của cô khiến anh bật cười nhẹ.Bàn tay anh phía dưới đang không ngừng khiêu khích vòng ba của cô,anh cảm nhận cơ thể của cô dường như có phần ốm hơn hai tuần trước rất nhiều.
"Em yêu! Có phải em đang giảm cân không? Tại sao lại gầy như thế,anh không thích em gầy như vậy đâu.....Ôm em chẳng khác nào là ôm một khúc xương,cơ thể quyến rũ đầy đặn của vợ anh đã đi đâu rồi?"Giọng điệu anh có phần trách móc.
Lam Lam nhanh chóng bĩu môi,dáng vẻ như xem anh là người làm cho thân hình cô gầy gò.
"Chẳng phải cũng là do anh sao? Anh suốt ngày cứ lôi kéo, rủ rê em chơi xếp hình với anh đến tận hừng sáng, làm cho em không bao giờ có một giấc ngủ ngon lành gì cả,anh còn hỏi tại sao em ốm nữa sao?"Cô gần như không ngại ngùng nói chuyện phòng the với anh.
Nghe xong,Lục Diệp Bằng liền nở một nụ cười đầy đen tối,ngay sau đó anh cởi thẳng chiếc quần lót bên trong chiếc váy ngủ của cô ra ngoài, đưa đến trước mặt của cô,sau đó di chuyển nó đến hai cánh mũi của anh để ngửi hương thơm từ cô.
"Ai biểu vợ anh xinh đẹp quá làm gì.... Lại còn quyến rũ,mỗi đêm nằm cạnh bên em mà không làm gì.Anh cảm thấy mình như một tên thái giám mất đi thứ đó...".Lục Diệp Bằng cúi xuống, vùi mặt vào ngực cô.
"Đừng giỡn nữa mà....!" Lam Lam ngại ngùng trước hành động của anh, liền đỏ mặt bật cười khanh khách đẩy anh ra.
Nhưng dục vọng của Lục Diệp Bằng đã thật sự thức tỉnh, anh ôm chặt lấy cô.
"Em còn đổ thừa qua cho anh, chẳng phải em cũng thích làm chuyện đó sao ... Bà xã!"
Lam Lam càng lúc càng bạo dạn, cô rướn người lên cắn mạnh vào chiếc cằm lú vài sợi râu của anh.
"Sao lại không thích,khi anh vừa đẹp trai vừa có một thân hình quyến rũ như thế,ngay cả Dương Tiểu Vy khi nãy còn muốn dâng thân thể của cô ta cho anh mà không cần anh báo đáp gì cả nữa mà".
"Nhưng anh chỉ thích làm tình với em hơn, với em người anh em của anh mới cảm thấy no nê...."Dứt lời,Lục Diệp Bằng định vồ lấy cô, ăn thịt.
Nhưng lúc này, Lam Lam lại xô anh ra, cô bò lên ngực anh,nũng nịu.
"Anh yêu! Em còn chưa ăn gì mà anh lại định ăn em rồi sao? Đồ ăn của em đâu,mau đem ra đây.....Bà Lục của anh đã đói rồi, ông Lục còn chậm trễ nữa thì không tới phiên ông Lục được ăn món chính đâu nhé!"
Lúc này, Lục Diệp Bằng mới chợt nhớ ra món ăn đã nấu xong, vẫn còn đang dưới bếp.Khi nãy nghe tiếng hét của cô mà anh đã hết tất cả mà chạy lên đây.
Suy nghĩ vài giây,anh liền ngồi dậy nhìn cô khẽ nói.
"Em đợi anh một chút,đồ ăn sẽ có liền đây!"
Nói rồi,Lục Diệp Bằng liền đi xuống nhà.
Lam Lam cười cười, từ trên giường bò dậy.Cô đứng lên liền đi vào trong phòng vệ sinh
******
Cũng trong buổi tối hôm nay, căn phòng của Lục Diệp Văn và Thi Thi lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sau khi Thi Thi đã biết hết mọi chuyện, cô đã bình tĩnh đến nỗi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi Lục Diệp Văn vẫn còn đang tắm,Thi Thi đã lén lấy điện thoại của anh để kiểm tra.Quả thật là anh không hề liên lạc đến người phụ nữ đó.Nhưng cho đến lúc cô định trả lại điện thoại lại chỗ cũ, thì lúc này chuông tin nhắn đột ngột vang lên.
Cô vô thức nhìn vào màn hình.Đó là một tin nhắn thoại.
Ngón tay cô dịch chuyển xuống,nhanh chóng bật lên nghe.
"Anh yêu! Em nhớ anh quá, cuối tuần sau chúng ta gặp mặt nhé! Em có thứ này muốn cho anh xem,anh không đến thì em buộc lòng gửi cái này cho vợ của anh thôi!"
Một giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ đi kèm với lời hâm doạ.
Bàn tay cô cầm điện thoại chợt run lên.Cô không sợ anh sẽ mắc sai lầm thêm lần nữa, nhưng cô sợ người phụ nữ này sẽ tung ảnh nóng của anh và cô ta ra.Đến lúc đó,gia đình cô, mặt mũi của ba mẹ của cô sẽ để ở đâu,ba cô còn là một Nghị Viên to lớn nữa,hai đứa con cô lỡ như sẽ thấy những hình ảnh đó thì sẽ ra sao?
"Vợ yêu.....! Em làm gì đứng thừ người ra vậy?" Từ đằng sau,Lục Diệp Văn trên người chỉ quắn nhẹ một cái khăn ngang hông từ nhà tắm đi ra, thấy cô đang đứng đưa lưng về phía anh, nhịn không được anh liền bước đến giang tay ra ôm chầm lấy cô.
Thi Thi đang mải mê suy nghĩ thì nghe tiếng nói đi cùng với hành động của anh liền giật bắn mình lên, đôi mắt kinh hãi..... Vài giây sau, cô khẽ nghiên đầu qua nhìn anh.
Nhìn cô vợ xinh đẹp đang ôm trong lòng, thì những chuyện xấu hổ của anh, đã làm cho anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều.
Anh khẽ cúi đầu định hôn lên đôi môi của cô, nhưng lúc này Thi Thi lại có động thái né tránh.
Thi Thi đẩy anh vào ra, rồi bước đến giường nằm xuống,phủ chăn lên đầu.Như một sự giận dỗi đối với anh.
Lục Diệp Văn khó hiểu trước dáng vẻ của cô.Sau đó anh bước đến tắt đèn, rồi quăng thẳng chiếc khăn tắm trên người ra,nhanh chóng chui vào trong chăn với cô.Trong lòng chỉ cầu xin ông trời đừng để cho vợ của anh biết về sự tồn tại của Trương Hiểu Nghê.
Trong chăn,Lục Diệp Văn nhẹ nhàng ôm lấy cô, gương mặt tìm kiếm môi của cô.
"Vợ yêu đang có chuyện gì sao? Em xoay qua nhìn anh một chút đi".
Thi Thi cảm nhận hơi nóng từ đằng sau, ngực cường tráng đi cùng với niềm tự hào phía dưới của anh đang không ngừng cọ vào người của cô, khiến cho trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, nhưng cũng làm cho cô lo lắng một chút vì những chuyện đang diễn ra.
Sự đụng chạm khiến cơ thể anh bắt đầu thay đổi.
Lục Diệp Văn vừa nói xong,Thi Thi đã nghe lời anh, cô liền xoay người lại ôm lấy anh, cả người như muốn trèo thẳng lên người của anh, giọng nói đã không còn lạnh lùng như thường ngày, mà nó ngọt ngào chỉ riêng một mình anh có thể nghe.
"Anh ôm em đi".
Lục Diệp Văn cười cười,anh đưa tay vát thẳng cô lên người anh,sau đó từ từ cởi chiếc váy ngủ của cô ra.
Cả hai cơ thể không một mảnh vải liền dính vào nhau.
Lục Diệp Văn thở hỗn hển, nụ hôn cháy bỏng của hai người tạo ra một không gian tràn đầy mùi vị triền miên.
Sau một màn dạo đầu,anh khẽ nâng người cô lên cao sau đó đáp mạnh xuống.Thứ to lớn của anh đột nhiên đi vào trong cơ thể cô không một lời báo trước khiến Thi Thi hét lên một tiếng, rồi ngày sau quắn quýt ôm chầm lấy anh.
"Thi Thi! Em xinh đẹp lắm,anh yêu em nhiều lắm!"
"Anh yêu em nhiều lắm sao?" Thi Thi kéo anh lại gần anh,dùng đôi môi quyến rũ anh.
Lục Diệp Văn nổi lên cơn hứng phấn.Anh bắt đầu giúp cô ngồi trên người anh,vận động di chuyển nhịp nhàng.
"Anh yêu em, chỉ yêu một mình duy nhất là em thôi!"
Dứt lời,anh cúi đầu xuống ngậm cắn hai đỉnh hồng đang đung đưa trước mặt của anh.Bàn tay càng lúc càng ôm chặt lấy mông cô ép xác vào người anh
Thi Thi cười cười, cô cũng ngửa cổ ra hưởng thụ từng đợt hoan ái mà anh mang lại.Cô rụt đầu xuống dựa vào vai anh,bờ môi không nhịn được liền mở cắn mạnh vào bờ vai, đi kèm với lời nói đầy chất vấn.
"Anh yêu em, nhưng lại làm tổn thương em..... Diệp Văn,em ghét anh!"Cô uất ức vừa khóc vừa đưa tay đánh vào người anh.
Nhìn thấy nước mắt cô rơi,anh đau đớn không biết có phải vì anh mà cô trở nên yếu đuối như vậy không? Nước mắt của cô làm anh liên tưởng đến là cô đã biết những chuyện đó của anh.
Một giây sau,anh lật người nằm đè lên người cô.Một lần nữa anh lại tiến sâu vào hạ thân của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của vợ anh.
Môi anh gấp gáp hạ xuống, hôn lên từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
"Khó khăn lắm anh mới lấy được em làm vợ,anh sẽ bao giờ buông tay em ra.... Nếu có người nào đó muốn phá hoại gia đình của chúng ta,anh sẽ không bao giờ buông tha cho người đó!" Giọng điệu anh càng lúc càng giận dữ,trong đầu anh lúc này đã có dự định một chuyện mang nhiều sự độc ác.
Thi Thi mơ màng mở mắt ra, gương mặt của người đàn ông cô yêu đang ở ngay trước mặt của cô.Thi Thi liền kéo đầu anh xuống, chủ động hôn lên môi anh, gấp rút cất tiếng.
"Em yêu anh....Em rất yêu anh.Anh đừng rời xa em, hãy ở bên cạnh em mãi mãi...."
Lục Diệp Văn nhìn cô, tình yêu của anh dành cho cô càng lúc càng sâu đậm.Cô là mối tình đầu, cũng như là mối tình cuối cùng của anh ở kiếp này.Anh không chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô suốt đời hay không? Nhưng anh hứa với cô,khi nào cô cần,anh sẽ lập tức xuất hiện.
"Anh cũng yêu em rất nhiều.... Vợ à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.