Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
Chương 338: Phải Trả Thù
Kim Yu
14/11/2023
Bầu không khí từ lâu đã rất căng thẳng, thì bây giờ còn kinh hoàng hơn khi phát súng vừa rồi vừa mới được nổ ra.
Cứ tưởng lần này Tần Văn Hạo sẽ không thoát khỏi phát súng mà Lâm Hoa đã bắn ông.Vậy mà giờ đây người ngã xuống dưới đất lại chính là bà ta.
Gương mặt của Tần Văn Hạo đều toát lên sự máu lạnh,con ngươi của ông không ngừng nhìn vào bà ta, lạnh lùng cất tiếng.
"Nếu như tôi không nể tình Lục Diệp Phong, thì có lẽ tôi đã giết chết bà từ rất lâu rồi!"
Lúc này đây, trên tay của Tần Văn Hạo đang còn cầm một khẩu súng màu bạc, nó gần như phát sáng khung cảnh nơi đây.
Tiếng súng vang lên rất lớn khiến cho Lam Lam có chút hoảng sợ vội vàng bịt tai lại.Một lát sau, cô cảm giác như có ai đó đang kéo cô ngồi dậy, lúc này cô mới định thần lại từ từ mở mắt ra,vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là ba của cô.
Tần Văn Hạo đang dìu dắt Lam Lam bước đến gần ông.
Tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy hình ảnh này của Tần Văn Hạo dường như cũng không mấy ngạc nhiên, ngoài những phụ nữ chân yếu tay mềm đang không tin vào mắt mình với những chuyện vừa mới xảy ra.
Phát súng vừa rồi chính là từ khẩu súng của Tần Văn Hạo, ông đã hành động trước Lâm Hoa một bước khiến cho bà ta trở tay không kịp.
Nhưng ông cũng không phải là lấy luôn mạng sống của bà ta vào lúc này, viên đạn chỉ xuyên qua cánh tay của tôi, vết thương chưa đủ lớn để làm cho bà ta mất mạng.
Lâm Hoa giương ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Tần Văn Hạo, gào lên.
"Tần Văn Hạo, ông dám...."Vừa quát tháo, nhưng bà vẫn không quên đưa tay bịnh chặt vết thương đang không ngừng tuôn máu ra dữ dội trên cánh tay phải của mình.
A Hổ bị Lục Diệp Bằng giữ chặt, nhìn thấy vậy cũng nhịn không được bèn lên tiếng.
"Tần Văn Hạo không phải dễ dàng đối phó, bà nằm mơ mới có thể giết chết được ông ta".
"Là sao?" Lâm Hoa chau mày lại, tỏ vẻ không hiểu.
Lục Diệp Phong nheo đôi mắt lại, thở dài một hơi, rồi buông nhẹ một câu.
"Tôi đã quên nói cho biết là..... Tần Văn Hạo chính là một tay thiện xạ, là một người cực kỳ rất giỏi môn bắn súng.Chẳng phải đã từ lâu, tôi đã nói với bà về thân phận của ông ta lúc trước rồi sao?"
Thái độ của Tần Văn Hạo có vẻ như đã thay đổi, ông ta nhìn về phía Lục Diệp Phong,cố ý khích tướng.
"So với Tử Du, người phụ nữ này của ông còn khiến tôi càng lúc càng chán ghét bà ta hơn nữa.Thiết nghĩ không nể mặt Diệp Văn, tôi đã cho bà ta nếm trải sự đau đớn mà Tử Du đã từng trải qua khi bị bà ta hãm hại".
"Tần Văn Hạo....! Ông dám so sánh tôi với con hồ ly tinh đó sao?"
"Thì sao.....? Người như bà có cái quyền ra cấm tôi sao?" Tần Văn Hạo lạnh lùng không màn đến bà ta.
Một giây sau, ông đưa đôi mắt trìu mến mang nhiều sự yêu thương nhìn về Lam Lam, nhẹ nhàng nói.
"Lam Lam! Chuyện này, ba sẽ về từ từ nói với con.Bây giờ đã đến lúc chúng ta về được rồi!"Nhìn vào dáng vẻ suy tư của cô, ông cũng đoán được Lam Lam đang rất tò mò vì chuyện xưa của ông.Huống hồ con gái của ông lại có bệnh đa nghi giống như người vợ của ông vậy.
Phía bên này, nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên u tối.Từng câu từng chữ mà mọi người khi nãy đã nhắc đến mẹ của anh,anh đều nghe rõ mồn một.Quả nhiên,anh không hề đoán sai, cái chết của mẹ rất có thể liên quan đến người phụ nữ độc ác đó.
Nhưng hiện tại bây giờ có lẽ đối với anh chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.Vì nếu như bây giờ bà ta có chết, thì mẹ anh cũng đâu có thể nào sống lại được.
Chuyện quan trọng bây giờ chính là sự an toàn của vợ và con của anh.
Lam Lam đã thoát nhưng còn An Nhiên...
Lục Diệp Bằng sững người,vội đưa mắt nhìn về phía Dương Tiểu Vy, người phụ nữ tâm địa xấu xa đang giữ lấy con gái của anh.
Lam Lam ngẩn người một lúc, nhưng chừng khoảng một giây sau cô nhanh chóng nhớ đến An Nhiên, cô cũng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Dương Tiểu Vy.
Rầm......
Một tiếng động vang lên đã thay đổi cuộc diện vào lúc này.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Lam Lam phải giật mình, phải hét lên thật lớn.
"Dương Tiểu Vy, cô đang làm gì đó....?"
Mọi người cũng bất chợt kinh hãi khi hình ảnh trước mặt chính là một nam một nữ đang dằn co với nhau.
Từ lúc nào An Nhiên đã được cứu thoát khỏi trong tay Dương Tiểu Vy và đang nằm gọn gàng trên tay của Lục Diệp Phong.
Trước mắt mọi người, Lục Diệp Bằng như biến thành một con quái thú lao vào Dương Tiểu Vy như một con sói đầy hung hăng,cả hai không ngừng nằm giằng co trên bãi cỏ.
"Lục Diệp Bằng! Tên khốn....Anh mau bỏ tôi ra". Dương Tiểu Vy phẫn nộ gào lên, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên ý chí trả thù.
Ánh mắt của Lục Diệp Bằng đỏ rực như có màn khói lửa đang tỏa ra.Anh đã không kiềm chế bản thân mà đưa tay nắm lấy tóc của Dương Tiểu Vy, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô đúng là loại rắn độc, cô định làm gì con gái của tôi.Giết chết con mình chưa đủ sao, bây giờ muốn hại con gái của tôi".
"Không phải là tôi, mà là vợ và con của anh hại chết con trai của tôi".
"Ai là người nổ súng....? Vợ tôi sao?"
Lục Diệp Bằng chỉ ước một điều duy nhất vào lúc này là có thể giết chết người đàn bà này ngay lập tức thôi.Khi nãy nếu anh không kịp thời buông A Hổ ra, chạy đến cứu An Nhiên rất có thể Dương Tiểu Vy đã giết chết con gái của anh rồi.....Khi cô ta đang không ngừng bóp chặt cổ An Nhiên khiến gương mặt con bé bây giờ vẫn còn đỏ ửng.Nghĩ đến thôi, trong đầu anh càng mang ý chí trả thù càng lúc càng lớn dần lên.
Đúng là chứng nào tật nấy, Dương Tiểu Vy chỉ biết vu oan đổ tội cho người khác mà không hề biết hối lỗi những chuyện mình đã làm.
Còn về phía A Hổ và những tên đàn em của ông ta và thậm chí là Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải,không biết từ lúc nào Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên đã xuất hiện.Họ không những giữ chặt được những tên xấu xa này và cả khu vực này đều đã có người của họ bao vây tất cả.
Tất nhiên kế hoạch của bọn họ đi vào trong đây,Lục Diệp Phong và Tần Văn Hạo cũng đã biết trước.Vậy mà khi thấy những người anh em của mình xuất hiện, sắc mặt của Lục Diệp Bằng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả mà dường như anh đã đoán trước bọn họ sẽ xuất hiện ở đây với sự âm thầm lặng lẽ.
A Hổ đang bị Hoắc Thiếu Tiên giữ chặt không ngừng vùng vẫy lên dữ dội,ánh mắt ánh lên ngọn lửa, gào lên với anh.
"Hoắc Thiếu Tiên, mày buông tao ra...Tao và mày thật ra không hề có ân oán gì hết, tại sao mày luôn quấy rối chuyện của tao".
Nghe xong,Hoắc Thiếu Tiên cười lạnh,anh bắt lấy hai tay của ông ta bẻ ngược ra đằng sau, rồi tiếp tục đưa chân mình đạp vào chân của ông ta, bắt ông ta phải quỳ xuống trước mặt mọi người, lạnh lùng cất giọng.
"Vậy mày cũng nên nhớ rằng...Lục Diệp Bằng và Tịch Duy An là bạn của tao.Chuyện của bọn họ đương nhiên là chuyện của tao.Với lại lần trước chính mày là người vu oan cho Chung Linh, lần này lại bắt cóc Lam Lam.Tao mà không ra tay trừng trị mày,thì có phải là có lỗi với họ rồi sao?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện năm xưa Tịch Duy An lại lên cơn thịnh nộ.Nghĩ đến những chuyện mà anh đã hiểu lầm vợ của mình, là anh lại không nhịn được liền bước đến đưa chân đạp thẳng vào bụng của A Hổ vài cái để hả cơn giận trong lòng mình.
"Mỗi lần tao nhớ đến những quá khứ tăm tối đó,tao rất muốn giết chết mày.... Tại sao mày không chết ở trong tù luôn, mà ra đây làm gì để hãm hại người khác nữa?" Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi.
Dứt lời,anh lập tức nắm lấy đầu A Hổ kéo đi.
Hoắc Thiếu Tiên nhíu chặt mày, hỏi nhanh.
"Anh định làm gì? Có cảnh sát đó...."
"Cậu yên tâm.... Hắn ta không chết sớm như vậy đâu, tôi chỉ là muốn ôn chuyện cũ với tên khốn này một chút thôi!"
Nói rồi Tịch Duy An mặc kệ những người ở đây,liền lôi A Hổ đi đến một nơi vắng vẻ.
Lúc này tiếng khóc của An Nhiên bất ngờ vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây ngoái đầu lại nhìn cô bé.
Vậy mà tiếng khóc ấy lại không làm cho Lục Diệp Bằng phân tâm, bởi vì ngay lúc này anh đang ra tay hết sức nhẫn tâm, chính là một bàn tay của anh đang để ở trên cổ của Dương Tiểu Vy như thể anh muốn giết chết cô ta vào ngay lúc này.
Cũng vì hành động của anh mới khiến cho An Nhiên phải bật khóc lên.Từ nãy đến giờ cho dù cô bé có nghe tiếng súng hay những giọt máu xuất hiện thấm hết cả người A Vĩ, thì cô bé cũng không hề sợ hãi như vào lúc này.Khi chứng kiến ba và người phụ nữ khác....
Đương nhiên An Nhiên nhận biết được hành động mà Lục Diệp Bằng đang đối xử với Dương Tiểu Vy là gì, cô bé đã lớn và hiểu được những gì đang diễn ra ở đây.
Tình thế càng lúc càng căng thẳng, thì lúc này Chí Huy lại đột ngột xuất hiện, bên cạnh anh còn có Bella đi cùng.
Chí Huy quan sát khung cảnh nơi đây rất nhanh, rồi anh nhìn về Lục Diệp Bằng nói lớn.
"Diệp Bằng, cảnh sát đến rồi không cần giết cô ta đâu".
Lam Lam nghe vậy bèn lập tức tiến về phía anh, thấp giọng khuyên can anh.
"Ông xã! Dừng lại đi anh, cảnh sát đến rồi!"
Cả gương mặt của Lục Diệp Bằng như phủ một màn sương lạnh giá,ánh mắt sắc lạnh cứ liên tục nhìn chăm chăm vào Dương Tiểu Vy,trong đầu anh bây giờ chỉ nhớ được những hình ảnh cô ta đã ra tay đánh Lam Lam trước mặt của anh, làm cho cô phải đau đớn, cả khuôn mặt bầm tím.Với lại khi nãy cô ta còn định giết chết An Nhiên, nếu anh không trừng trị cô ta có phải là đã quá có lỗi với vợ và con của anh hay không?
Dương Tiểu Vy cũng nhìn anh,trong lòng cô từ lâu đã mang ý định trả thù mãnh liệt, cô vẫn còn nhớ như in A Vĩ bị trúng đạn như thế nào? Cô cũng không biết con trai của cô hiện giờ đã ra sao, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Nhưng những chuyện vừa xảy ra cũng là do tất cả những con người này gây ra.
Cũng tại vì những con người này, cô mới đi đến bước đường này, cũng tại vì họ mà con trai của cô mới ra nông nổi như vậy.
Tất cả đều do những người này cả, nhất định cô phải trả thù... Phải trả thù..
Dương Tiểu Vy nói thầm trong bụng xong, cuối cùng cô lấy từ trong túi ra ống tiêm thuốc mà khi nãy cô đã lấy từ tay Giang Thâm.
Trong đó có chứa ma túy, không hại được Lam Lam, thì cô nhất định phải làm cho Lục Diệp Bằng trở thành một con nghiện.
Dương Tiểu Vy nhìn Lục Diệp Bằng bèn cười lớn.
"Lục Diệp Bằng! Tôi đã nói tôi và anh là một cặp, nếu anh muốn giết chết tôi, tôi cũng phải kéo anh theo...."
Dứt lời,Dương Tiểu Vy trực tiếp giơ cao ống tiêm lên nhắm ngay vị trí cổ của Lục Diệp Bằng mà đâm thẳng vào
"Á....." Lam Lam thất kinh lập tức hét lên "Diệp Bằng! Cẩn thận ".
Trước giờ Lục Diệp Bằng luôn đề cao cảnh giác,anh nhanh chóng hất mạnh tay của Dương Tiểu Vy ra, làm cho ống tiêm chỉ quẹt nhẹ vào da thịt của anh.
Chát.
"Đồ con đàn bà điên..... Lại chơi trò đánh lén sao?"
Lục Diệp Bằng tức giận trực tiếp đánh thẳng vào mặt của Dương Tiểu Vy.
Nhưng Dương Tiểu Vy còn chưa kịp đánh trả lại anh,thì lúc tiếng còi xe cảnh sát từ từ xuất hiện.
Dương Tiểu Vy không hề can tâm, cô ta lại một lần nữa lật Lục Diệp Bằng nằm ngay xuống đất.Lại tiếp tục muốn dùng ống tiêm đó đâm vào Lục Diệp Bằng.
"Lục Diệp Bằng! Hôm nay tôi sẽ cùng chết với anh,con gái anh đã hại con trai tôi ra nông nỗi như thế,anh phải chịu trách nhiệm".
Cứ tưởng lần này Tần Văn Hạo sẽ không thoát khỏi phát súng mà Lâm Hoa đã bắn ông.Vậy mà giờ đây người ngã xuống dưới đất lại chính là bà ta.
Gương mặt của Tần Văn Hạo đều toát lên sự máu lạnh,con ngươi của ông không ngừng nhìn vào bà ta, lạnh lùng cất tiếng.
"Nếu như tôi không nể tình Lục Diệp Phong, thì có lẽ tôi đã giết chết bà từ rất lâu rồi!"
Lúc này đây, trên tay của Tần Văn Hạo đang còn cầm một khẩu súng màu bạc, nó gần như phát sáng khung cảnh nơi đây.
Tiếng súng vang lên rất lớn khiến cho Lam Lam có chút hoảng sợ vội vàng bịt tai lại.Một lát sau, cô cảm giác như có ai đó đang kéo cô ngồi dậy, lúc này cô mới định thần lại từ từ mở mắt ra,vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Đó là ba của cô.
Tần Văn Hạo đang dìu dắt Lam Lam bước đến gần ông.
Tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy hình ảnh này của Tần Văn Hạo dường như cũng không mấy ngạc nhiên, ngoài những phụ nữ chân yếu tay mềm đang không tin vào mắt mình với những chuyện vừa mới xảy ra.
Phát súng vừa rồi chính là từ khẩu súng của Tần Văn Hạo, ông đã hành động trước Lâm Hoa một bước khiến cho bà ta trở tay không kịp.
Nhưng ông cũng không phải là lấy luôn mạng sống của bà ta vào lúc này, viên đạn chỉ xuyên qua cánh tay của tôi, vết thương chưa đủ lớn để làm cho bà ta mất mạng.
Lâm Hoa giương ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Tần Văn Hạo, gào lên.
"Tần Văn Hạo, ông dám...."Vừa quát tháo, nhưng bà vẫn không quên đưa tay bịnh chặt vết thương đang không ngừng tuôn máu ra dữ dội trên cánh tay phải của mình.
A Hổ bị Lục Diệp Bằng giữ chặt, nhìn thấy vậy cũng nhịn không được bèn lên tiếng.
"Tần Văn Hạo không phải dễ dàng đối phó, bà nằm mơ mới có thể giết chết được ông ta".
"Là sao?" Lâm Hoa chau mày lại, tỏ vẻ không hiểu.
Lục Diệp Phong nheo đôi mắt lại, thở dài một hơi, rồi buông nhẹ một câu.
"Tôi đã quên nói cho biết là..... Tần Văn Hạo chính là một tay thiện xạ, là một người cực kỳ rất giỏi môn bắn súng.Chẳng phải đã từ lâu, tôi đã nói với bà về thân phận của ông ta lúc trước rồi sao?"
Thái độ của Tần Văn Hạo có vẻ như đã thay đổi, ông ta nhìn về phía Lục Diệp Phong,cố ý khích tướng.
"So với Tử Du, người phụ nữ này của ông còn khiến tôi càng lúc càng chán ghét bà ta hơn nữa.Thiết nghĩ không nể mặt Diệp Văn, tôi đã cho bà ta nếm trải sự đau đớn mà Tử Du đã từng trải qua khi bị bà ta hãm hại".
"Tần Văn Hạo....! Ông dám so sánh tôi với con hồ ly tinh đó sao?"
"Thì sao.....? Người như bà có cái quyền ra cấm tôi sao?" Tần Văn Hạo lạnh lùng không màn đến bà ta.
Một giây sau, ông đưa đôi mắt trìu mến mang nhiều sự yêu thương nhìn về Lam Lam, nhẹ nhàng nói.
"Lam Lam! Chuyện này, ba sẽ về từ từ nói với con.Bây giờ đã đến lúc chúng ta về được rồi!"Nhìn vào dáng vẻ suy tư của cô, ông cũng đoán được Lam Lam đang rất tò mò vì chuyện xưa của ông.Huống hồ con gái của ông lại có bệnh đa nghi giống như người vợ của ông vậy.
Phía bên này, nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên u tối.Từng câu từng chữ mà mọi người khi nãy đã nhắc đến mẹ của anh,anh đều nghe rõ mồn một.Quả nhiên,anh không hề đoán sai, cái chết của mẹ rất có thể liên quan đến người phụ nữ độc ác đó.
Nhưng hiện tại bây giờ có lẽ đối với anh chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.Vì nếu như bây giờ bà ta có chết, thì mẹ anh cũng đâu có thể nào sống lại được.
Chuyện quan trọng bây giờ chính là sự an toàn của vợ và con của anh.
Lam Lam đã thoát nhưng còn An Nhiên...
Lục Diệp Bằng sững người,vội đưa mắt nhìn về phía Dương Tiểu Vy, người phụ nữ tâm địa xấu xa đang giữ lấy con gái của anh.
Lam Lam ngẩn người một lúc, nhưng chừng khoảng một giây sau cô nhanh chóng nhớ đến An Nhiên, cô cũng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Dương Tiểu Vy.
Rầm......
Một tiếng động vang lên đã thay đổi cuộc diện vào lúc này.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Lam Lam phải giật mình, phải hét lên thật lớn.
"Dương Tiểu Vy, cô đang làm gì đó....?"
Mọi người cũng bất chợt kinh hãi khi hình ảnh trước mặt chính là một nam một nữ đang dằn co với nhau.
Từ lúc nào An Nhiên đã được cứu thoát khỏi trong tay Dương Tiểu Vy và đang nằm gọn gàng trên tay của Lục Diệp Phong.
Trước mắt mọi người, Lục Diệp Bằng như biến thành một con quái thú lao vào Dương Tiểu Vy như một con sói đầy hung hăng,cả hai không ngừng nằm giằng co trên bãi cỏ.
"Lục Diệp Bằng! Tên khốn....Anh mau bỏ tôi ra". Dương Tiểu Vy phẫn nộ gào lên, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên ý chí trả thù.
Ánh mắt của Lục Diệp Bằng đỏ rực như có màn khói lửa đang tỏa ra.Anh đã không kiềm chế bản thân mà đưa tay nắm lấy tóc của Dương Tiểu Vy, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô đúng là loại rắn độc, cô định làm gì con gái của tôi.Giết chết con mình chưa đủ sao, bây giờ muốn hại con gái của tôi".
"Không phải là tôi, mà là vợ và con của anh hại chết con trai của tôi".
"Ai là người nổ súng....? Vợ tôi sao?"
Lục Diệp Bằng chỉ ước một điều duy nhất vào lúc này là có thể giết chết người đàn bà này ngay lập tức thôi.Khi nãy nếu anh không kịp thời buông A Hổ ra, chạy đến cứu An Nhiên rất có thể Dương Tiểu Vy đã giết chết con gái của anh rồi.....Khi cô ta đang không ngừng bóp chặt cổ An Nhiên khiến gương mặt con bé bây giờ vẫn còn đỏ ửng.Nghĩ đến thôi, trong đầu anh càng mang ý chí trả thù càng lúc càng lớn dần lên.
Đúng là chứng nào tật nấy, Dương Tiểu Vy chỉ biết vu oan đổ tội cho người khác mà không hề biết hối lỗi những chuyện mình đã làm.
Còn về phía A Hổ và những tên đàn em của ông ta và thậm chí là Lục Diệp Minh và Dương Tiêu Khải,không biết từ lúc nào Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên đã xuất hiện.Họ không những giữ chặt được những tên xấu xa này và cả khu vực này đều đã có người của họ bao vây tất cả.
Tất nhiên kế hoạch của bọn họ đi vào trong đây,Lục Diệp Phong và Tần Văn Hạo cũng đã biết trước.Vậy mà khi thấy những người anh em của mình xuất hiện, sắc mặt của Lục Diệp Bằng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả mà dường như anh đã đoán trước bọn họ sẽ xuất hiện ở đây với sự âm thầm lặng lẽ.
A Hổ đang bị Hoắc Thiếu Tiên giữ chặt không ngừng vùng vẫy lên dữ dội,ánh mắt ánh lên ngọn lửa, gào lên với anh.
"Hoắc Thiếu Tiên, mày buông tao ra...Tao và mày thật ra không hề có ân oán gì hết, tại sao mày luôn quấy rối chuyện của tao".
Nghe xong,Hoắc Thiếu Tiên cười lạnh,anh bắt lấy hai tay của ông ta bẻ ngược ra đằng sau, rồi tiếp tục đưa chân mình đạp vào chân của ông ta, bắt ông ta phải quỳ xuống trước mặt mọi người, lạnh lùng cất giọng.
"Vậy mày cũng nên nhớ rằng...Lục Diệp Bằng và Tịch Duy An là bạn của tao.Chuyện của bọn họ đương nhiên là chuyện của tao.Với lại lần trước chính mày là người vu oan cho Chung Linh, lần này lại bắt cóc Lam Lam.Tao mà không ra tay trừng trị mày,thì có phải là có lỗi với họ rồi sao?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện năm xưa Tịch Duy An lại lên cơn thịnh nộ.Nghĩ đến những chuyện mà anh đã hiểu lầm vợ của mình, là anh lại không nhịn được liền bước đến đưa chân đạp thẳng vào bụng của A Hổ vài cái để hả cơn giận trong lòng mình.
"Mỗi lần tao nhớ đến những quá khứ tăm tối đó,tao rất muốn giết chết mày.... Tại sao mày không chết ở trong tù luôn, mà ra đây làm gì để hãm hại người khác nữa?" Tịch Duy An nghiến răng nghiến lợi.
Dứt lời,anh lập tức nắm lấy đầu A Hổ kéo đi.
Hoắc Thiếu Tiên nhíu chặt mày, hỏi nhanh.
"Anh định làm gì? Có cảnh sát đó...."
"Cậu yên tâm.... Hắn ta không chết sớm như vậy đâu, tôi chỉ là muốn ôn chuyện cũ với tên khốn này một chút thôi!"
Nói rồi Tịch Duy An mặc kệ những người ở đây,liền lôi A Hổ đi đến một nơi vắng vẻ.
Lúc này tiếng khóc của An Nhiên bất ngờ vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây ngoái đầu lại nhìn cô bé.
Vậy mà tiếng khóc ấy lại không làm cho Lục Diệp Bằng phân tâm, bởi vì ngay lúc này anh đang ra tay hết sức nhẫn tâm, chính là một bàn tay của anh đang để ở trên cổ của Dương Tiểu Vy như thể anh muốn giết chết cô ta vào ngay lúc này.
Cũng vì hành động của anh mới khiến cho An Nhiên phải bật khóc lên.Từ nãy đến giờ cho dù cô bé có nghe tiếng súng hay những giọt máu xuất hiện thấm hết cả người A Vĩ, thì cô bé cũng không hề sợ hãi như vào lúc này.Khi chứng kiến ba và người phụ nữ khác....
Đương nhiên An Nhiên nhận biết được hành động mà Lục Diệp Bằng đang đối xử với Dương Tiểu Vy là gì, cô bé đã lớn và hiểu được những gì đang diễn ra ở đây.
Tình thế càng lúc càng căng thẳng, thì lúc này Chí Huy lại đột ngột xuất hiện, bên cạnh anh còn có Bella đi cùng.
Chí Huy quan sát khung cảnh nơi đây rất nhanh, rồi anh nhìn về Lục Diệp Bằng nói lớn.
"Diệp Bằng, cảnh sát đến rồi không cần giết cô ta đâu".
Lam Lam nghe vậy bèn lập tức tiến về phía anh, thấp giọng khuyên can anh.
"Ông xã! Dừng lại đi anh, cảnh sát đến rồi!"
Cả gương mặt của Lục Diệp Bằng như phủ một màn sương lạnh giá,ánh mắt sắc lạnh cứ liên tục nhìn chăm chăm vào Dương Tiểu Vy,trong đầu anh bây giờ chỉ nhớ được những hình ảnh cô ta đã ra tay đánh Lam Lam trước mặt của anh, làm cho cô phải đau đớn, cả khuôn mặt bầm tím.Với lại khi nãy cô ta còn định giết chết An Nhiên, nếu anh không trừng trị cô ta có phải là đã quá có lỗi với vợ và con của anh hay không?
Dương Tiểu Vy cũng nhìn anh,trong lòng cô từ lâu đã mang ý định trả thù mãnh liệt, cô vẫn còn nhớ như in A Vĩ bị trúng đạn như thế nào? Cô cũng không biết con trai của cô hiện giờ đã ra sao, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Nhưng những chuyện vừa xảy ra cũng là do tất cả những con người này gây ra.
Cũng tại vì những con người này, cô mới đi đến bước đường này, cũng tại vì họ mà con trai của cô mới ra nông nổi như vậy.
Tất cả đều do những người này cả, nhất định cô phải trả thù... Phải trả thù..
Dương Tiểu Vy nói thầm trong bụng xong, cuối cùng cô lấy từ trong túi ra ống tiêm thuốc mà khi nãy cô đã lấy từ tay Giang Thâm.
Trong đó có chứa ma túy, không hại được Lam Lam, thì cô nhất định phải làm cho Lục Diệp Bằng trở thành một con nghiện.
Dương Tiểu Vy nhìn Lục Diệp Bằng bèn cười lớn.
"Lục Diệp Bằng! Tôi đã nói tôi và anh là một cặp, nếu anh muốn giết chết tôi, tôi cũng phải kéo anh theo...."
Dứt lời,Dương Tiểu Vy trực tiếp giơ cao ống tiêm lên nhắm ngay vị trí cổ của Lục Diệp Bằng mà đâm thẳng vào
"Á....." Lam Lam thất kinh lập tức hét lên "Diệp Bằng! Cẩn thận ".
Trước giờ Lục Diệp Bằng luôn đề cao cảnh giác,anh nhanh chóng hất mạnh tay của Dương Tiểu Vy ra, làm cho ống tiêm chỉ quẹt nhẹ vào da thịt của anh.
Chát.
"Đồ con đàn bà điên..... Lại chơi trò đánh lén sao?"
Lục Diệp Bằng tức giận trực tiếp đánh thẳng vào mặt của Dương Tiểu Vy.
Nhưng Dương Tiểu Vy còn chưa kịp đánh trả lại anh,thì lúc tiếng còi xe cảnh sát từ từ xuất hiện.
Dương Tiểu Vy không hề can tâm, cô ta lại một lần nữa lật Lục Diệp Bằng nằm ngay xuống đất.Lại tiếp tục muốn dùng ống tiêm đó đâm vào Lục Diệp Bằng.
"Lục Diệp Bằng! Hôm nay tôi sẽ cùng chết với anh,con gái anh đã hại con trai tôi ra nông nỗi như thế,anh phải chịu trách nhiệm".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.